Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
“Cũng cái gì?” Diệp Đình trực tiếp hỏi anh ta.
Quân Dương câm nín nửa ngày trời, khó chịu đến nỗi không thể nói ra được nửa chữ...
Bảo anh ta nói ra câu: “Cho dù Hàn Yến có tỉnh lại, cũng không thể sống được quá lâu“... anh ta thật sự là...
Quân Dương khó chịu muốn chết, trong lòng đau nhói giống như bị kim châm!
Diệp Đình trấn định nói: “Cậu cứ điều chế thuốc giải trước rồi nói tiếp. Ít nhất phải cứu người tỉnh lại trước đã, còn chuyện sau này cứ từ từ rồi tính. Có vấn đề gì cứ từ từ giải quyết. Không phải trước đó cậu còn nói không thể nghiên cứu điều chế ra được thuốc giải sao? Sao bây giờ cậu lại biết, sau này không thể tìm ra cách giải quyết? Có nhiều người giúp cậu như vậy, cậu còn sợ cái gì? Lòng tự tin của cậu đã chạy đi đâu mất rồi?”
Lần này Hàn Yến ngã xuống, đã khiến Quân Dương làm việc quá sức. Mặc dù cuối cùng tất cả các vấn đề đều đã được một tay Quân Dương giải quyết, nhưng với anh ta, trong quá trình này, anh ta giống như bị tra tấn trong địa ngục vậy.
Quân Dương lập tức gật đầu, “Đúng! Cứu người tỉnh lại trước rồi nói sau! Sau này, em sẽ nghiên cứu về cơ chế tái tạo tế bào... em cũng không tin, em không cứu được lão Lục trở về!”
Diệp Đình vỗ vào vai anh ta, Quân Dương là thiên tài trong thiên tài, nếu không dựa vào trí thông minh của anh ta, thì quá trình cứu Hàn Yến cũng sẽ không thuận lợi thế này.
Lúc này, một vị lão chuyên gia đứng bên cạnh Quân Dương đột nhiên thở dài nói: “Thật ra thì, quốc gia chúng ta vốn có một chuyên gia Sinh vật học tế bào cực kỳ giỏi. Người phụ nữ đó thật sự rất giỏi! Đã giải quyết rất nhiều cửa ải khó khăn trong lĩnh vực Sinh vật học tế bào! Lúc đó, có rất nhiều chứng bệnh không thể nào chữa trị được, đã được cô ấy nghiên cứu khám phá ra... Mỗi khi cô ấy làm một công trình nghiên cứu, là có một chứng bệnh nan y có thể có được trị tận gốc! Danh tiếng của cô ấy... thật sự rất vang dội! Giới chuyên gia y học trong nước, và cả ở nước ngoài... Người người đều muốn gặp cô ấy! Cô ấy, thật sự là một thiên tài! Thiên tài trong thiên tài!”
Quân Dương dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn về phía lão chuyên gia kia, nóng lòng hỏi: “Còn có người như vậy sao? Vậy chúng ta đi mời cô ấy đi!”
Lão chuyên gia nhìn chằm chằm vào Quân Dương rất lâu, tiếc nuối nói: “Hai mươi mấy năm trước... cô ấy đã qua đời rồi.”
Đôi mắt của Diệp Đình chợt trở nên thâm trầm khó dò, anh hỏi lão tiên sinh kia, “Chuyên gia sinh vật học tế bào mà ông nói... Có phải tên là—— Diệp khanh...”
“A ——” Lão tiên sinh kinh ngạc “A “ lên, quan sát Diệp Đình từ trên xuống dưới, “Không ngờ rằng... thế hệ trẻ các cậu, đã nghe đến tên của cô ấy?” Theo lý thuyết... lúc đám tiểu bối các cậu còn chưa ra đời, Diệp khanh đã không còn... Làm sao còn có người biết cô ấy?
Diệp Đình trầm giọng nói: “Diệp khanh... là mẹ cháu.”
“A!” Thiếu chút nữa lão tiên sinh đặt mông ngã ngồi dưới đất. Cũng may Quân Dương nhanh tay lẹ mắt đỡ ông ta!
Lão tiên sinh che tim, quan sát Diệp Đình từ trên xuống dưới, “Quả thật rất giống...”
Diệp Đình trầm mặt, lập tức đi tìm Lăng Vi, “Vợ... bây giờ phải lên đường đi đến một nơi.”
Anh nắm thật chặt tay cô, Lăng Vi ngẩng đầu lên, thấy biểu tình của anh nghiêm túc dị thường, hơn nữa ánh mắt cũng cực kỳ kiên nghị, dường như anh đã hạ quyết tâm, cho dù ai cũng không thể nào lay động được.
Cô không hỏi anh muốn đi đâu, cũng không hỏi anh muốn đi tìm ai. Chỉ cần nhìn vào vẻ mặt này, ánh mắt này của anh, cô đã đoán ra được... anh muốn đi tìm mẹ của anh!
Lăng Vi cũng nắm tay anh thật chặt, cô nhìn thẳng vào đôi mắt đen của anh nói: “Em đã nói rồi, em sẽ đi cùng với anh.”
Diệp Đình nhìn thẳng vào đôi mắt của cô, rồi tầm mắt từ từ hướng xuống dưới, bây giờ bụng nhỏ của cô đã hơi nhô lên...
Nơi anh muốn đi... chắc chắn sẽ nguy hiểm trùng trùng, bẫy rập khắp nơi! Sao anh nỡ để cô đi cùng?