Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Lăng Vi cắn răng nói: “Cô gái này có tâm cơ rất sâu! Có lẽ cô ta muốn gạt hai bác, rồi cùng hai chú đến gặp Hàn Yến? Trước kia lúc cô ta đi đến vùng cực du lịch, tàu của cô ta gặp phải nguy hiểm, là đội khảo sát của bọn Hàn Yến cứu mạng cô ta và người trên tàu đó, cháu đoán có lẽ cô ta nhìn trúng Hàn Yến, muốn mượn cơ hội này tới gặp Hàn Yến?”
“Hả? Vậy rốt cuộc là tiểu Yến... thích cô gái này, hay là thích Peach?” Lúc bọn họ nhìn thấy, tiểu Yến đã hôn mê bất tỉnh. Ai biết được, rốt cuộc cô gái nào mới là người trong lòng tiểu Yến nhà ông ta thích?
Lỡ như, tiểu Yến thích là chị, vậy cô em gái kia là giả mạo chị?
Lăng Vi cực kỳ chắc chắn nói: “ Người Hàn Yến nhà bác thích là Peach! Cháu có thể bảo đảm! Lần trước nhà cháu mở buổi triển lãm trưng bày hội họa, Hàn Yến vừa nhìn thấy Peach, đã lập tức kéo con gái nhà người ta đi. Hàn Yến theo đuổi Peach, đã theo đuổi rất lâu rồi... Peach còn chưa đáp ứng anh ta, vì vậy, bọn họ... chính là như bây giờ.”
Cha Hàn cảm thấy... lòng như đang say say.
Điều kiện của tiểu Yến nhà ông ta... có đốt đèn lồng cũng khó tìm, đúng không? Nó chủ động theo đuổi con gái, mà con gái nhà người ta vẫn còn không đồng ý?
Nhưng nhìn cách Peach chăm sóc tiểu Yến, cách chăm sóc cực kỳ tỉ mỉ cẩn thận, tuyệt đối không thể nào không thích...
Ông ta còn đang suy nghĩ, Lăng Vi lại xác minh nói: “Chú, ngàn vạn lần chú đừng mang chị của Peach về! Hàn Yến thật sự không thích chị cô ấy đâu! Nếu chú dì mang chị cô ấy trở về, dù Hàn Yến có tỉnh lại, cũng sẽ trực tiếp tức giận đến nỗi hôn mê bất tỉnh lại. Còn cả Peach nữa, nếu cô ấy biết chú dì mang theo chị cô ấy trở về, sau này cô ấy càng không thể đáp ứng Hàn Yến được. Bây giờ cô ấy còn đang do dự.”
Cha Hàn hơi không hiểu rõ, “ Peach đang do dự cái gì?”
Lăng Vi nói: “Cô ấy do dự rất nhiều chuyện, Hàn Yến là chuyên gia địa chất cấp quốc gia, quanh năm suốt tháng đều ở bên ngoài. Nếu cô ấy chung một chỗ với Hàn Yến, hoặc là Hàn Yến từ chức trở về đế đô, hoặc là cô ấy từ chức chạy khắp nơi với Hàn Yến...”
“À...” Cha Hàn hiểu ra, ông ấy càng nghiêng về chuyện Hàn Yến trở về đế đô đón nhận công việc làm ăn của ông ấy hơn, nhưng mà... ông nói: “ Peach không muốn từ chức sao? Con bé không muốn để lại cho mình con đường lui sao? Con bé muốn chạy khắp nơi với tiểu Yến nhà chú?”
Nghĩ đến đây, cha Hàn vui vẻ nói, “Cô gái này, chú thích! Ha ha ha —— là con dâu Hàn gia chúng ta!”
Lăng Vi thật sự say, “Chú Hàn, suy nghĩ của chú thật là thoáng!”
ĐM... Hàn Yến còn chưa tỉnh lại đâu, Peach nhà người ta cũng chưa chắc chắn đồng ý, không phải là con trai nhà chú thì không lấy chồng, chú vui vẻ cái gì?
Giá trị thị trường của Peach nhà người ta vẫn rất lớn... có rất nhiều thanh niên đẹp trai tài giỏi theo đuổi cô ấy... Người ta không nhất định dù thế nào cũng muốn nguyện ý đi theo con trai của chú vượt đèo lội suối chịu khổ chịu tội ở bên ngoài.
Cha Hàn hiểu đại khái tình hình, lập tức nói với Lăng Vi: “Được rồi, chú đã hiểu mọi chuyện. Bây giờ chú sẽ đi nói luôn với cô gái kia, chú tìm lộn người.”
“Được!” Lăng Vi ngàn dặn đi, vạn dặn dò: “Dù thế nào, chú dì cũng không được mang chị của Peach trở lại, Hàn Yến thật sự không thích cô ta đâu. Hàn Yến thật tâm thích Peach, Hàn Linh Tê nhà chú vốn làm cho Peach tức giận đến mức bỏ đi, nếu chú dì cho Hàn Yến thêm loạn... vậy có lẽ duyên phận giữa anh ta và Peach... cũng sẽ chấm hết.”
Cha Hàn “ừ” đáp lại. Âm thanh rất nặng, Lăng Vi nghe thấy ông đang không vui, nhưng cô thà đắc tội với người ta, cũng chắc chắn phải nói rõ ràng mọi lời.
“Được, chú biết rồi. Cám ơn cháu đã nhắc nhở.” Cha Hàn là nhân vật nào, sao ông lại nghe không hiểu lời ý trong lời nói của người ta! Quả thật con gái của ông đã cho thêm không ít loạn, nhưng bị người ngoài chỉ rõ ra như vậy, ít nhiều trong lòng ông vẫn hơi cảm thấy khó chịu.
Lăng Vi biết rõ ông sẽ khó chịu, nhưng vẫn nói ra, cha Hàn cảm thấy, người bạn này của con trai ông... rất thẳng thắn! Người bạn này của con trai ông, không vì lợi ích riêng của mình, mà chỉ nói những lời tốt đẹp không thật lòng.
Cha Hàn cúp điện thoại, trực tiếp đi về phía mấy người đang đi trước kia ——
Trong phòng thí nghiệm, mọi người đang như hỏa như đồ(*) nghiên cứu “Nguyên tố X “!
(*)Chữ “Đồ” là chỉ màu trắng của bông lau. Nguyên ý của câu thành ngữ này là “Đỏ như lửa, trắng như bông lau”, thường dùng để chỉ khí thế rầm rộ.
Quân Dương rầu rĩ nói với Diệp Đình: “Anh Đình... Cho dù chúng ta có nghiên cứu điều chế ra thuốc giải kiềm chế nguyên tố X, cũng không thể làm cho Lục ca hoàn toàn khôi phục sức khỏe như trước kia... Phần lớn tế bào trong thân thể anh ấy đã bị hư hại nặng nề... cho dù anh ấy có tỉnh lại, cũng...”