Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Lăng Vi chui vào ngực anh, khuôn mặt nhỏ nhắn dán sát nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của anh ấm áp ngủ...
Đã qua nửa tháng, Lăng Vi cũng không gặp ba mẹ Lâm Kha. Cho dù bọn họ dùng hết tài sản và quan hệ vẫn không thấy Lăng Vi và Diệp Đình.
Lúc mở quan tòa, Lăng Vi chỉ lên làm chứng xong lập tức về ngay. Cảnh sát đã có đầy đủ chứng cứ chứng minh Lâm Kha mua bán sản phẩm độc quyền được quốc gia nâng đỡ, số tiền to lớn, tính chất tồi tệ, tội danh thành lập! Bị xử tù chung thân, lập tức thi hành!
Ba mẹ Lâm Kha đau lòng ôm đầu, nhưng mà, lại không thể làm gì. Bọn họ muốn dùng quan hệ, nhưng mà..... vụ án này quá khó để giải quyết, dù là chỉ để cho bọn họ xử nhẹ tay chút xíu, thì có cũng là chuyện phải rơi đầu!”
Ai dám? Ai cũng không dám!
Tối hôm đó, Diệp Đình, Lăng Vi, Vinh Phi, Lôi Đình, Lôi Tuấn tiến hành một cuộc hội nghị cực kỳ quan trọng trong phòng làm việc.
Lôi Tuấn nói: “Tiểu Bạch đã tìm được nữ sát thủ kia, mắc cười chính là, nữ sát thủ kia ở trong núi đã bị kềm ném đến sắp điên rồi. Cái tổ chức sát thủ bí mật kia không có tìm được cô ta, lại để cho tiểu Bạch tìm được.”
Lôi Đình bật cười: “Phốc ---- NHất định là tiểu Bạch nghe mùi tìm. Nhất định trên người cô gái đó có mùi hương mà anh thích...”
“Ha ha ha ---” Lôi Tuấn nói: “Có ta ở trong núi đã hơn nửa tháng chưa tắm, như vậy mùi hương trên người sẽ....”
Lôi Đình vội vàng bịt mũi. Vinh Phi bĩu môi, khinh thường hừ.
Lăng Vi cong môi cười.
Lôi Tuấn lại nói tiếp: “Càng buồn cười là, lúc cô gái đó thấy tiểu Bạch liền giống như nhìn thấy người thân vậy, chỉ còn thiếu quỳ xuống dập đầu, cô ta xin tiểu Bạch bảo cậu ấy dẫn cô ta đến gặp chúng ta.”
Lôi Đình bội phục diệp Đình sát đất: “Anh, chiêu này của anh.... quả thật là quá nham hiểm. Bây giờ nữ sát thủ kia xem chúng ta như cha ruột vậy. Rất sợ chúng ta không thèm để ý cô ta! Bây giờ cô ta rơi vào trong tay chúng ta thì có thể còn con đường sống. Nhưng nếu cô ta bị tổ chức sát thủ cùng lão quỷ Bảo La tìm được, như vậy nhất định chỉ là một con đường chết. Cô ta lại không ngốc, biết nên hàng phục ai.”
“Đi thôi, đi gặp cô ta một chút.”
Trong phòng thẩm vấn dưới đất, mùi hương..... vô cùng thúi...
quả nhiên.... để cho Lôi Tuấn nói trúng, cả người nữ sát thủ kia hôi thối vô cùng. Cô ta vừa thấy bọn họ liền giống như thấy cha ruột vậy, ánh mắt nóng bỏng nhìn Vinh Phi: “Tôi muốn nói chuyện với anh ấy.”
Diệp Đình, Lôi đình, Lôi Tuấn đi ra ngoài. Nữ sát thủ kia nhìn tiểu Bạch chằm chằm, bảo anh “Cút”
Tiểu Bạch chu miệng, không chịu đi. Lôi tuấn đưa tay nắm cổ anh lôi ra ngoài.
Trong phòng thẩm vấn, chỉ còn lại hai người là Vinh Phi và nữ sát thủ.
Nữ sát thủ nhìn Vinh Phi chằm chằm nói: “Tôi có thể nói hết với anh, nhưng mà, anh phải giúp tôi một chuyện.”
Vinh Phi không lên tiếng, chỉ là gật đầu, ý bảo cô nói đi.
Nữ sát thủ nói: “Từ khi tôi chào đời chưa từng được nhìn thấy cha mẹ, tôi cũng không có bất cứ người thân nào... Trên cái thế giới này, chỉ có một mình tiểu Bạch là đối xử tốt với tôi. Cậu ấy thật lòng tốt với tôi, nhưng mà, cái thân phận này của tôi, anh cũng biết.... Ngay cả tính mạng cũng không phải của mình. Tôi không muốn làm trễ nai thời gian của cậu ấy. Nếu anh có thể làm cho cậu ấy từ bỏ ý đồ với tôi, thì tôi sẽ nói hết tất cả cho cậu.
Vinh Phi cười lạnh: “Cô muốn tôi cùng diễn trò với cô? Giả vờ chúng ta là một đôi? Để cho tiểu Bạch từ bỏ ý định?”