Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Lăng Vi nói: “Khi đó, nữ sinh kia hỏi em và Hạ Tiểu Hi: Có một người đàn bà sinh thai đôi, lúc hai đứa bé ra đời, bé trai giơ tay chỉ lên đầu ba nó, mắng: Con chỉ vào mặt ba, ba vui mừng không? Cô bé kia nhổ nước miếng lên mặt ba nó: Con phun lên mặt ba, ba vui mừng sao?! Tại sao?”
“...”
Chân mày Diệp Đình nhíu lại, dường như nghe không hiểu. Lăng Vi bụm miệng cười: “Chồng, anh thật thuần khiết... Lúc ấy em nghe xong cũng là biểu tình này...”
Cái biểu tình này... nói cách khác, chính là mặt đầy ngu ngốc...
Diệp Đình còn đang ngu ngơ đâu, liền nghe Lăng Vi nói: “Nghe không hiểu đúng không? Ha ha ha ha ha ---- Diệp Đình... Anh cũng có ngày hôm nay, còn có chuyện mà anh nghe không hiểu, ha ha ha ---”
Diệp Đình nghĩ tới nghĩ lui vẫn không hiểu rõ: “Nghe không hiểu, tại sao cặp sinh đôi đó vừa sinh ra đã biết nói chuyện?”
“Phốc ---” Lăng Vi cười đau bụng: “Điểm chính không phải là sinh đôi biết nói chuyện! Trời đất ơi, ý ở đây.... chủ yếu là nội dung bọn nó nói! Là nội dung!”
Nội dung? Cũng không hiểu....
Lăng Vi cười đến sắp rút gân, cô bò dậy quỳ trên giường nói: “Bởi vì, sau khi đàn bà mang thai, đầu của đứa bé đều là hướng xuống dưới. Bởi vì phải vào chậu, đầu của đứa bé trút xuống dưới mới sinh ra thuận lợi được.”
Diệp Định lại ngu ngơ, vẫn là không hiểu.... Cái này có liên quan gì đến truyện cười? Chỉ đầu ba? Nhổ nước miếng lên mặt ba... thật bẩn!
“Trời đất ơi, cười chết em rồi, ha ha ha ha...” Lăng Vi cười đến lăn lộn, đột nhiên cô nhãy cẫng lên.
Mau chóng kéo ngăn tủ ở đầu giường ra lấy cho Diệp Đình một trăm vé mời: “Mau đi phòng buôn bán bổ sung chỉ số thông mình!”
Diệp Đình muốn chết.... rốt cuộc có ý gì?
Lăng Vi nín cười, cẩn thận nói cho anh: “Bởi vì đầu của đứa bé trút xuống dưới mà! Lúc đàn ông làm cái gì đó, ai nha! Anh tự suy nghĩ, anh tự suy nghĩ một chút!”
“Phốc ---” Nghiêm túc như Diệp Đình.... cũng phun đầy mặt Lăng Vi.
Aiz! ông trời của tôi ơi.... thật là mệt chết tôi! Diệp Đình cười to “ha ha”, Lăng Vi cũng cười to “ha ha”!
Lăng Vi còn nói: “Nữ sinh kia nói chuyện cười mờ mịt này, trên mặt của em và Tiểu Hi tràn đầy ngu ngơ, cô ấy giải thích cho em xong, em giả vờ nghe hiểu, thật ra thì không biết gì cả. Cho đến khi em mang thai, thường xuyên nhìn những loại sách về phương diện này em mới đột nhiên nghĩ ra.”
Diệp Đình ôm cô cười: “Vợ anh quá thuần khiết....”
Lăng Vi cũng ôm anh cười: “Chồng em cũng thuần khiết....”
Đột nhiên Diệp Đình nhón dậy, sờ sờ phía trên cô cười xấu xa nói: “Hay là hai chúng ta làm chút chuyện không trong sáng đi?”
Lăng Vi cắn răng trừng mắt nhìn anh: “Anh này, sao lại không thể khen như vậy chứ! Mới vừa khen anh xong, anh liền bắt đầu đắc ý!”
Diệp Đình chế nhạo cô nói: “Nhìn xem thử, nhìn xem thử, lại xấu xa nữa! Anh nói đúng, nói thêm mấy chuyện cười nữa, hai ta giải trí một chút, xem thử xem em nghĩ như thế nào?”
“...” Đột nhiên Lăng Vi muốn đánh anh một trận, đã xảy ra chuyện gì?
Diệp Đình ôm cô, dùng sức bóp bóp cánh tay cô, đè môi mỏng xuống, hung hăng hôn lên môi cô, thật giống như thích cô đến nghiến răng nghiến lợi vậy.
“Vợ, anh thật là quá yêu em, không thể rời bỏ em.” Anh dùng sức hôn cô.
Trong lòng Lăng Vi ấm áo, thật hạnh phúc. Anh vỗ lưng của cô: “Mau đi ngủ đi. Anh ôm em ngủ.”