Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Tiểu Bạch bi kịch... Bây giờ còn chưa biết.... con chip trong tay anh là giả đâu...
Anh còn bận tâm như vậy.
Tài xế của tiểu Bạch căn bản là không có để ý đến anh, trong tai nghe của anh truyền tới tiếng nói của Diệp Đình: “Tôi cho trực thăng phi cơ qua đó, các người ở tại chỗ chờ lệnh! Coi chừng tiểu Bạch, đừng để cho anh rời đi!”
“Dạ, tiên sinh!”
Tài xế của tiểu Bạch... là thành viên của tiểu tổ ám ảnh. anh lập tức nháy mắt với số hai và số năm phía sai, số hai và số năm ngồi bên cạnh tiểu Bạch, kẹp anh ở giữa.
Tiểu Bạch buồn rầu: “Hai tên đàn ông các người tới gần sát tôi như vậy làm gì?” Mơ ước cúc hoa của lão tử sao? Không có cửa đâu!
Trong phòng làm việc của Vương Vinh Diệu đột nhiên vang lên tiếng chuông điện thoại.
“Chủ tịch! Có lẽ mọi chuyện có biến! Xe của Bạch tiên sinh đột nhiên dừng lại, bọn họ không có đi đến deim963 mai phục của chúng ta.”
Vương Vinh Diệu trầm giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì, bọn họ phát hiện có mai phục sao?”
Đối phương nói: “Có lẽ không phải.... Hẳn là trước đó bọn họ đã có kế hoạch, đại khái là sợ bị mai phục, cho nên Bạch tiên sinh còn chưa tới chỗ chúng ta mai phục anh đã dùng trực thăng phi cơ.”
“Cái gì?” Vương Vinh Diệu giật mình nói: “Tiểu Bạch dùng trực thăng phi cơ? Bây giờ con chip đang ở trên trực thăng phi cơ sao?”
“Đúng vậy.... chủ tịch. Có người thấy Bạch tiên sinh xách một cái vali lên trực thăng phi cơ.”
Vương Vinh Diệu nghiến răng nghiến lợi! Thằng nhóc đê tiện này, có thật nhiều tâm tư!
Xung quanh kho hàng, tiểu Bạch mai phục một số sức chiến đấu lớn, làm cho anh không thể không sắp xếp vị trí cướp bóc thật xa.
Ai có thể nghĩ đến, thằng nhóc kia lại.... còn chơi một tay như vậy... cái thằng súc, sinh này! Bình thường cũng đâu có thấy anh quỷ quái như vậy?
Vương Vinh Diệu lập tức gọi điện thoại, điều động trực thăng phi cơ của mình đuổi theo! Cho dù như thế nào, trước tiên phải biết được nơi đặt chân của thằng nhóc kia! hôm nay có thể cướp được thì cướp, không cướp được, thì chậm rãi bày kế hoạch!
Dù sao, cái con chip này anh là kiên quyết muốn cầm vào tay! Nhất định không thể để cho Lan Mị lấy được, càng không thể tiện nghi cho Lăng Vi con tiện nhân kia.
Trước kia anh vẫn không có để Lăng Vi trong lòng, bởi vì, anh cho là.... Lăng Vi chỉ là một con nhóc lừa đảo, có thể tạo nên sóng gió gì được? Lời nói trong lòng, anh chính là không xem trọng cô.
Nhưng mà... bây giờ nhìn lại.... con nhóc này vẫn là có chút bản lãnh. Lại có thể nghiên cứu ra kỹ thuật tân tiến như vậy. Chỉ bất quá, chỉ số thông minh chỉ biết dùng để thiết kế mà không chia chút nào ra để phòng bị người khác.
Một người ngu ngốc như vậy, nói cho cùng, còn không phải là thiết kế, nghieen6 cứu ra kỹ thuật mới thay người khác sao. Cho dù là anh giành được, hay bị Lan Mị cướp đi.
Quay đầu lại, thì con nhóc lừa đảo đó vẫn là không còn gì cả!
Lan Mị ơi Lan Mị... Làm sao con chip lại đến trong tay của Lan Mị chứ?
Vương Vinh Diệu cực kỳ lo lắng Lan Mị sẽ lấy được con chip này.
Bởi vì, trong phạm vi cả nước, toàn bộ ngành xe hơi ngoại trừ “Lan Mị” thì chính là “Hào Duệ” bọn họ chiểm lĩnh mức tiêu thụ cao nhất. Mà lượng tiêu thụ trong nước lại càng chiếm số thứ tự trên thế giới.
Nếu Lan Mị lấy được con chip này, các công ty nhỏ khác lại càng không có đường sống. Mà mức tiêu thụ của Hào Duệ bọn họ cũng sẽ bị thương nặng!
Ngược lại thì sao? Nếu như bọn họ lấy được con chip này, ha ha --- lão nhị vạn năm là anh! Sẽ phải xoay mình làm chủ nhân rồi!
Đến lúc đó, Lan Mị, cũng bất quá là một con kiến nho nhỏ dưới lòng bàn chân của anh mà thôi!
Nghĩ tới những thứ này....
Vương Vinh Diệu càng là nhất định phải cầm được con chip trong tay!
Anh điều động trực thăng phi cơ một đường đuổi theo trực thăng phi cơ của tiểu Bạch, bởi vì, mục tiêu của trực thăng phi cơ quá lớn, muốn tìm thấy bóng dáng của một trực thăng phi cơ trong thành phố là chuyện không hề có chút khó khăn nào. Nhưng mà, trực thăng phi cơ đi quá xa sẽ rất khó đuổi kịp.
Cũng may, trước khi trực thăng phi cơ của tiểu Bạch bay khỏi thành phố thì Vương Vinh Diệu đã phái trực thăng phi cơ đuổi theo.