Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Lăng Vi đứng lên, không muốn nói thêm gì nữa. Cô vừa bước ngang qua tiểu Bạch hai bước liền quay đầu nói với Lâm Kha: “Là bây giờ cô mới biết sai? Hay vẫn luôn biết sai nhưng thủy chung vẫn không chịu sửa lại?”
Đột nhiên giọng nói của Lăng Vi lạnh xuống: “Lâm Kha... lúc ở sở nghiên cứu, tôi chủ động nói xin lỗi với cô, nói tôi oan uổng cô, khi đó cô không nhân ra mình sai lầm rồi sao? Lúc cô cầm con chip của tôi về nhà, cô không nhận ra là mình sai lầm rồi sao? Lúc cô liên lạc với người khác, cô không nhận ra mình sai lầm rồi sao? Cô tới kho hàng, vẫn còn mướn nhiều tên côn đồ ở chợ đen như vậy, để tránh bị đen ăn đen! Cô trả giá với người bán, chỉ đơn giản là muốn cho tôi một bài học như vậy thôi sao?”
Giọng nói của Lăng Vi càng ngày càng lạnh: “Hai giờ đêm! Lúc mẹ cô kêu cô về nhà, cô không có nửa điểm áy náy? Cô chỉ nghĩ, mau chóng cầm được tiền!”
“Dạy dỗ? Cho tôi chút dạy dỗ?” Lăng vi cười lạnh: “Đừng tự nói mình vô tội như vậy! Cô chính là tham tiền! Hai trăm triệu, cô liền bán đứng linh hồn của mình! Trước kia, tôi còn rất đồng tình với cô, cảm thấy cô là một nhân tài, cho nên cũng không bởi vì tôi không thích cô mà điều cô đi. Nhưng mà... tất cả những gì cô làm, thật là làm cho người ta không cách nào tha thứ! Bây giờ tôi nhìn thấy cô, đều cảm thấy chán ghét!”
Cút con mẹ nó đồng tình đi, cô đi chết sớm một chút đi!
Lăng Vi xoay người, lấy con chip của mình lại, “bịch…bịch…bịch” chỉ vài bước đã đi xa.
Đám người hình cảnh lập tức nhét Lâm Kha vào xe cảnh sát. Nhưng mà, xe không có lập tức trở về bót cảnh sát, mà là, chờ đợi bắt một con cá lớn.
Tiểu Bạch ngồi trong xe mà Diệp Đình đã sắp xếp, mơ mơ màng màng mặc cho người ta định đoạt. Bây giờ anh.... cần phải làm gì tiếp theo cũng không biết.
...
Trong ngực anh ôm chặt vali đựng con chip giả. Đến bây giờ anh còn không biết con chip này là giả đâu.
Xe chạy một đường về phía trước. anh cho là bây giờ chỉ cần cầm con chip trở về giao cho Diệp Đình là được, xem như là hoàn thành nhiệm vụ.
Trong phòng sách, Diệp Đình nắm tất cả trong tay, đang suy nghĩ.... làm sao có thể dụ đích thân Vương Vinh Diệu đi ra?
Chẳng qua là bắt đàn em của anh, không có chút tác dụng nào... chỉ có lão già kia đích thân ra tay mới xem như là bắt dược ông ta. Bắt Vương Vinh Dự thì chẳng khác nào diệt trừ được một tên kình địch lớn nhất của tiểu Vi!
Năm đó, thảm án của ba mẹ tiểu Vi, mặc dù người cầm đầu là Vương Hân Bình, nhưng nhất định cũng phải có sự tham gia cũa Vương Vinh Diệu. Nếu không, tại sao Vương Hân Bình lại nghi kỵ như vậy, đầu tiên là gả cho Lãng Trí, tiếp theo liền dời tất cả tài sản của Lăng thị đi.
Không có Vương Vinh Diệu chỉ điểm sau lưng, chỉ bằng cái đầu heo Vương Hân Bình đó làm sao có thể làm mọi việc hoàn mỹ không chê vào đâu được như vậy.
Diệp Đình suy nghĩ một hồi, lập tức gọi cho tài xế của tiểu Bạch, bảo anh lập tức dừng xe!
Nháy mắt tài xế của tiểu Bạch liền đạp thắng gấp, xe “Chi ---” liền dừng! Đầu của tiểu Bạch đập vào trên ghế dựa trước mặt một ái “Ầm”: “Chết tiệt --- Cậu đang làm gì vậy? Điên rồi sao?”
Tiểu Bạch che đầu, sờ lên. Má ơi --- bị u một cục lớn!
Lớn như một quả trứng gà vậy!
Tiểu Bạch đau đến “Gào khóc” thảm thiết, không ngừng hỏi anh: “Làm gì vậy? Dừng xe làm gì? Tại sao còn chưa đi?”
Con chip vẫn còn trong tay anh, món đồ này trị giá mấy trăm triệu, tê dại cả trứng! Nếu để cho anh làm mất Diệp Đình nhất định sẽ liều mạng với anh!