Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Lâm Kha cúp điện thoại nhìn về phía tiểu Bạch. Lúc nãy Hào Duệ cho cô cái giá hai trăm bốn mươi triệu!
Lâm Kha nhìn tiểu Bạch trong chốc lát, biểu tình trên mặt cũng lộ ra vẻ đắc ý.
Cô nói: “Xin lỗi, có người ra giá mua con chip của tôi là hai trăm năm mươi triệu... nếu rằng ngài không ra giá cao hơn, sợ là phải....”
Còn chưa chờ cô nói xong, Tiểu Bạch cười giễu cợt: “Rõ ràng người ta nói là hai trăm bốn mươi triệu...” anh lại không bị điếc....
Điện thoại của Lâm Kha to như vậy... chỉ số thông minh của người đàn bà này thật là thấp, còn không mau đi bổ sung thêm...
Hơn nữa, đó là con chip của Lăng Vi, sao lại thành tài sản của cô? Không biết xấu hổ!
Tiểu Bạch nói: “Tôi cũng không muốn tốn sức nữa, trực tiếp năm trăm triệu! Bán cho tôi đi.”
Dù sao.... cũng là tiền của Diệp Đình.... cho dù là hai tỉ, anh cũng sẽ không đau lòng.
Lúc này Lâm Kha cũng ngu ngơ, theo bản năng nói: “Năm trăm mười triệu!” Nhiều một phần là một phần, cô không dám muốn nhiều hơn, nhưng mà không tăng giá giống như lại đau lòng.
Tiểu Bạch trợn mắt nhìn cô, đột nhiên nghiến răng nghiến lợi đưa tay bóp cổ Lâm Kha: “Người đàn bà này, thấy tốt thì im lặng ngoan ngoãn đi! Đừng chọc tiểu gia giết chết cô làm dơ tay của tiểu gia!”
Lâm Kha lập tức sợ đến gương mặt trắng bệch, cô mở miệng run rẩy gật đầu: “Năm trăm triệu thì năm trăm triệu... anh có nhiều tiền như vậy sao?”
Tiểu Bạch buông lỏng tay, nhìn cô đã ngây ngốc liền tiện tay cầm lấy cặp da phía sau lưng. Vừa mở ra bên trong là mấy tấm thẻ ngân hàng đang nằm chỉnh tề.
anh quẹt thẻ, Lâm Kha nhìn theo, bên trong mỗi tấm đều là năm mươi triệu. Cộng thêm mấy tờ lúc trước, tổng cộng mười tờ, vừa đủ năm trăm triệu.
Tiểu Bạch nói: “Mỗi tấm năm mươi triệu, mật mã xxxxxx, mật mã của mười tấm đều giống nhau. Sợ dĩ không đặt trong một thẻ là vì, giao dịch lớn vô cùng dễ đưa tới sự chú ý. Cho nên đời mấy chục triệu, mấy triệu như vậy đi sẽ không có vấn đề gì lớn.”
“Được!” Lâm Kha thử mật mã đều đúng hết. Tiểu Bạch vội vàng kiểm hàng, cô liền đưa con chip ra, lúc trước cô để con chip trong áo ngực.
Lúc tiểu Bạch cầm vào tay vẫn còn nóng hổi....
Tiểu Bạch che miệng, buồn nôn từng trận...
Anh chán ghét... cầm trong tay, trực tiếp ném, cũng may là ném vào trong vali đựng thẻ ngâng hàng. Phụ tá sau lưng anh vội vàng cầm con chip lên, cắm trong chỗ đựng chip kết nối với máy tính.
Bên này kiểm hàng, nghiệm tiền, sau khi giải quyết xong hết cảnh sát cũng đã chuẩn bị bắt xong! Bởi vì, chỉ có một tay giao hàng, một tay giao tiền mới có thể xem như là giao dịch chân chính, lúc này bắt người mới là chứng cứ xác thật!
Cảnh sát vừa muốn bắt người, đột nhiên Diệp Đình gọi điện thoại cho Lăng Vi. Anh nói: “Vợ, tiểu tổ trong bóng tối mới phát hiện tình huống, người của Vương Vinh Dự đang mai phục ở kho hàng, anh đang muốn chặn cướp ngay lúc đang giao dịch, em bảo tiểu Bạch giả vờ mang con chip đi. Nhất định cảnh sát rất thích loại mua bán mua một tặng một này. Có loại tiện nghi này, không chiếm mới là dậm chân giận dữ, vợ.”
Suýt chút nửa Lăng Vi đã cười ra tiếng: “Đúng, có tiện nghi mà không chiếm thật là dậm chân giận dữ!”
Cô vội vàng thông báo Giang Quân, bắt Lâm Kha trước! Sau đó lấy lại conchip, để tiểu Bạch mang con chip giả đi.
Diệp Đình đã gửi vị trí đàn em của Vương Vinh Dự tới.
Giang Quân lập tức sắp sếp người lặng lẽ đến gần đó vây bắt.
Lâm Kha cầm mười tấm thẻ ngân hàng, đang bận đổi mật mã. Đột nhiên ---- “Không được nhúc nhích! Chúng tôi là hình cảnh của Giang thành!” Trước mắt Lâm Kha hiện lên hai mươi mấy bóng người, nháy mắt đã hoàn toàn bao vây cô --- bọn họ đều võ trang đầy đủ, tay cầm súng ống!”