Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Lâm Kha là lần đầu tiên làm loại chuyện này, cũng không biết nên làm sao mới an toàn.
Cô khẩn tvali vô cùng, đầu óc trống rỗng. Hoàn toàn không biết nên làm gì.
Sỡ dĩ cô tự mình tới, chủ yếu là bởi vì tiểu Bạch là nhị đương gia của Lan Mị, loại thân phận đó của người ta, anh sẽ không.... lùa gạt chút tiền này của cô chứ?
Mặc dù, cô không phải là đặc biệt lo lắng đối với tiểu Bạch, nhưng mà cô vì cho mình được thêm chút an tâm mà thuê mấy chục tên côn đồ ở chợ đen, bảo bọn họ mai phục ở xung quanh kho hàng.
Lỡ như tiểu Bạch muốn đen ăn đen như vậy dù gì cô cũng có thể cướp con chip đó lại.
Lúc tiểu Bạch đi vào kho hàng lớn kia, trên mặt tràn đầy dáng vẻ “Tôi chính là cái tên bại gia tử ngu ngốc siêu cấp trong truyền thuyết đó.”
“Ai nha, cô gái, cô tới thật là sớm. Đã mang đồ tới chưa?”
Lâm Kha vừa nhìn thấy bộ dạng này của anh lập tức liền an tâm. Xem ra là anh thành tâm tới mua con chip, công ty lớn như Lan Mị vậy, kỹ thuật này nghiên cứu ra tới đừng nói là hai trăm triệu, hai ngàn triệu cũng vẫn lời to.
Lâm Kha an lòng nói: “Tiền đâu? Tôi phải nhìn thấy tiền trước.”
“Không thành vấn đề!” Tiểu Bạch cầm bốn tấm thẻ ngân hàng ra quẹt vào máy quẹt thẻ mà Lâm Kha mang tới, mỗi lần quẹt là năm mươi triệu, trên giấy in rõ tổng cộng là hai trăm triệu.
Lâm Kha chắc chắn trong thẻ có tiền, mới vừa muốn lấy con chip ra, đột nhiên ---- tiếng chuông điện thoại di động của cô reo ----
Cô nhìn xem số dein965 thoại, không quen biết... nhưng mà cô vẫn nhận, giọng nữ trong điện thoại nói: “Lâm tiểu thư cô khỏe. Tôi là tiểu Kỳ, phụ tá của chủ tịch Hào Duệ Khí Xa, nghe nói trong tay cô có con chip máy xe hơi. Chủ tịch của chúng tôi muốn ra giá cao mua lại, không biết cô định giá là bao nhiêu.”
Nhất thời Lâm Kha cảm thấy máu nóng lên tới đầu!
Đây là.... một người mua khác! Đây là “Hào Duệ” Khí Xa Vinh Diệu!
Lúc trước cô đã liên lạc với Hào Duệ, nhưng mà đối phương vẫn không có trả lời, cho nên cô liền chọn người ra giá cao nhất là Lan Mị.
Không nghĩ tới, lúc cô đang muốn bán con chip cho Lan Mị, cái này.... Hào Duệ Khí Xa lại điện thoại tới cho cô ngay lúc quan trọng nhất.
Lâm Kha cũng không có gạt tiểu Bạch, liền trực tiếp hỏi ngay mặt tiểu Bạch: “Cô có thể ra giá bao nhiêu?”
Đối phương nói: “Khách hàng hiện tại của cô có thể ra giá bao nhiêu? Chúng tôi có thể ra nhiều hơn anh hai mươi triệu.”
Lâm Kha nói: “Hai trăm năm mươi triệu!”
Đối phương chần chờ một lát rồi nói: “Tôi phải xin phép chủ tịch một lát.”
Thật lâu sau, tiểu Kỳ trong điện thoại nói: “Chủ tịch nói, nhiều nhất chỉ có thể là hai trăm bốn mươi triệu. Với cái giá này... toàn thế giới đã không còn ai ra giá cao hơn chúng tôi nữa.”
Bên Vương Vinh Diệu kia chủ yếu là muốn ổn định Lâm Kha, anh đã phái người chạy tới kho hàng bên đây. Nếu như, mua không được.... anh cũng chỉ có thể mạnh mẽ cướp đoạt! Trước kia anh cho người theo dõi Lâm Kha cuối cùng bây giờ đã có tác dụng.
Cho dù con chip này là do ai mua đi, anh cũng sẽ cướp con chip lại giữa đường.
Cái kỹ thuật máy móc này, ai lấy được, thì chẳng khác nào nắm giữ mạch sống của nghề xe hơi này!
Vật này, bao nhiêu người đỏ mắt!
Ha ha.... Các người không biết có câu nói là: Đường lang bộ thiền, hoàng tước ở sau sao?
LÂm Kha cũng không biết mình bị Vương Vinh Dự theo dõi, cô nói với tiểu Kỳ: “Tôi suy nghĩ một chút.”
Cô vừa cúp điện thoại, lại tiếp được một cuộc gọi tới, là mẹ cô.
Mẹ của Lâm Kha trong điện thoại vội vàng hỏi: “Hơn nửa đêm con chạy đi đâu? Mẹ tìm khắp nhà cũng không thấy con.”
Lâm Kha không nhịn được: “Con và bạn đang uống rượu bên ngoài, Mẹ đừng làm phiền con! Lát nữa con sẽ trở về! Đừng gọi điện thoại nữa, con đang bận! Mẹ mau ngủ đi!”
“Ca ---” Lâm Kha nhấn nút tắt điện thoại. Vừa mới cúp đột nhiên mẹ cô lại gọi vào nữa: “Tiểu Kha, đừng chơi quá muộn. Con như vậy làm sao mẹ ngủ được, mau về nhà đi con, bên ngoài thật là nguy hiểm, ngày mai con còn phải đi làm nữa.”
Phiền chết: “Ai nha không nói nữa. Mẹ đừng làm phiền con nữa!”