Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Lâm Kha ở bên cạnh tức giận đến ngứa răng.
Rõ ràng Lăng Vi đã làm mất thành quả nghiên cứu, tại sao lại không chút tức giận nào?
Lăng Vi càng không tức giận, cô càng tức đến nghiến răng nghiến lợi.
“Trần giáo sư, anh Diệc Hân, em đi về trước.” Lăng Vi chậm rãi đi đến phòng làm việc của Lâm Kha, vô cùng trịnh trọng xin lỗi cô: “Tiểu Kha, xin lỗi, trách lầm cô.”
Lâm Kha nhìn cô chằm chằm một lúc lâu: “Ha ha...” Lâm Kha xoay mặt đi, chưa nói đến tha thứ, cũng chưa nói gì khác.
Hiển nhiên, là không muốn nói chuyện với Lăng Vi.
Lăng Vi cười, không nói thêm gì nữa. Cô từ sở nghiên cứu đi ra liền trực tiếp đến đại đội hình trinh.
Giang Quân đang bận nhìn video giám sát, Lăng Vi kêu anh: “Anh Quân!”
Giang Quân nghe được giọng nói của cô, liền ngước mặt lên, đôi mắt đen nhìn cô chăm chú. Anh cười: “Em đến rồi sao. Em xem hai chúng ta, có vụ án mới có thể gặp một lần...”
“Ha ha....” Nháy mắt Lăng Vi đã bị anh chọc cười: “Khoảng thời gian này em cũng không thường ở Giang thành, phải chạy khắp nơi cũng không có thời gian tìm anh”
Giang Quân gật đầu, lần trước chuyện tháo lựu đạn ở nhà Trần Tư Uyển, anh cũng có mặt ở hiện trường. Sau đó cô đi biên giới, lại đi tìm trung y cái gì, anh đều biết. Anh cố ý nói như vậy không khí lúng túng giữa 2 người liền lập tức biến mất.
Lăng Vi hỏi anh: “Anh điều tra sao rồi?”
Giang Quân lặng lẽ nói: “Lúc nãy anh đưa video giám sát cho Diệp Đình xem... cậu ấy đã xác định, video trong hành lang của khoa em đã bị người ta sửa đổi.”
“À? Bị sửa đổi?” Lăng Vi cũng không cảm thấy có gì bất ngờ.
Giang quân nói: “Sau khi Long Diệc Hân rời đi, có người đi qua khoa của các em, nhưng mà, người này lại thay đổi video thành đoạn lúc hành lang còn trống rỗng trước kia, để cho người khác không nhìn ra có người đã đến khoa của em.”
“Ừ...” Cô biết: “Vậy người này là một cao thủ máy tính. Có thể cũng là người trộm con chip luôn không? Con chip kia của em có mấy tầng mật mã. Trừ mật mã còn cần vân tay của em kiểm tra.”
Giang Quân nói: “Kiểm tra vân tay thì rất dễ làm được... Bây giờ có một loại kỹ thuật mới, có thể dùng ở trên ly mà em ấn lên hoặc là những nơi khác mà em đã để lại. Em ở trong khoa lâu như vậy, muốn được đến dấu tay của em là chuyện rất dễ dàng.”
Lăng Vi gật đầu.
Giang quân còn nói: “Diệp Đình đã sửa video lại. Em xem...” Hằn bật lại video, Lăng Vi thấy trên màn hình xuất hiện.... một mảnh sương mù trắng xóa....
Giang Quân nói: “Người này dùng lựu đạn châu, sau khi đốt lựu đạn châu có thể thả ra một số lượng sương trắng lớn lại không đưa đến bình chữa lửa báo cháy. Hơn nữa tiêu tán rất nhanh, lại không mùi, sẽ không làm người khác chú ý.”
Lăng Vi nói: “Xem thủ pháp này, đây là một kẻ tái phạm sao?”
Giang Quân gật đầu: “Bây giờ tra được người này cũng không khó. Cao thủ có thể ra vào máy tính của sở nghiên cứu, không hề khó kiểm soát.”
Đột nhiên Lăng Vi cười: “Anh Quân, hai chúng ta đánh cược đi.”
“Đánh cược gì?” Giang Quân nhìn cô chằm chằm nói.
Lăng Vi thần thần bí bí: “Thì đánh cược.... xem hai ta ai phá án trước.”
Giang quân cong môi cười nói: “Được thôi, anh là chuyện nghiệp về mảng này mà.”
Lăng Vi nhướng mày nói: “Tối hôm nay là em đã có thể bắt tên trộm con chip, anh thì sao?”
Giang Quân suy nghĩ một hồi nói: “Anh tăng thêm thời gian làm việc để điều tra, có lẽ cũng là tối nay, hoặc sáng sớm ngày mai đi.”
“Được! Vậy chúng ta liền quyết định, người nào thua thì phải đi đến quảng trường suối phun hét to anh/em yêu em/anh với một người khác phái trước mặt mọi người!”
Lăng Vi xấu xa nháy mắt với anh, nói xong, lại bổ sung một câu: “Phải tìm người trẻ tuổi, xinh đẹp! Thôi... chúng ta có thể chỉ định người phải tỏ tình cho người thua. Chính là em thua anh chỉ một người cho em. Anh thua, em chỉ người cho anh. Thế nào?”
Dáng vẻ nghịch ngợm này của cô chọc Giang Quân bật cười... vẫn luôn cười.
“Được.” Tính cách của Giang Quân tương đối chững chạc, nội liễm. Để cho anh tìm một người khác phái nói ba chữ kia trước mặt mọi người, thật đúng là làm khó anh.
Lăng Vi giơ hai ngón tay lên hình cây kéo với anh: “Vậy em đi ---”