Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Mặc dù thời gian 8 giờ 15 phút máy camera bị biến thành màu đen, giống như bị che lại, nhưng mà... cũng không thể chắc chắn là có phải có người cố ý đánh lừa mọi người hay không.... Nếu như Long Diệc Hân lấy con chip trước khi rời khỏi sở nghiên cứu, lại tùy tiện che video giám sát ba phút lúc 8 giờ kia cũng là có thể.
Bây giờ xem ra, khoa của bọn họ chỉ có Lâm Kha là tương đối ít hiềm nghi nhất. Mặc dù cô từng có đụng chạm với Lăng vi, nhưng mà... cô không có thời gian, cũng không có cơ hội gây án.
Trần giáo sư nhíu mày, con chip của Lăng Vi đã từng bị mất trong tay ông hai lần... cái này gọi là chuyện gì?
Lần trước, Long Diệc Hân nằm mơ đọc một chuỗi công thức dài, ông còn tưởng rằng đó là thành quả tính toán của Long Diệc Hân, còn ghi dnah độc quyền giúp anh. Kết quả, máy kia, căn bản không phải là Long Diệc Hân thiết kế....
Lúc này đâu... Lăng Vi vừa mới có đột phá... con chip lại bị người đánh cắp, cho dù những công thức này Lăng vi đã nhớ kỹ trong đầu, nhưng mà.... nếu nội dung của con chip kia tiết lộ ra ngoài, người khác có thể dùng con chip kia để chế tạo máy.
Như vậy, Lăng Vi còn ưu thế gì nữa?
Một món đồ mà bất cứ ai cũng có thể chế tạo đã không còn hiếm hoi nữa!
Trần giáo sư rất khó chịu... nhưng mà, ông lại không nói gì.... Hôm qua ông là người rời khỏi sở nghiên cứu trễ nhất... lại là sau khi xảy ra vụ án. Hiền nghi của ông quá lớn, cho dù ông có trăm cái miệng cũng không thể nào bào chữa, trước khi cảnh sát chưa có công bố đáp án, ông cũng sẽ không nói nửa chữ.
Bầu không khí trong khoa vô cùng quỷ dị.
Lâm Kha rất tức giận, đập đồ khắp nơi ầm ầm: “Oan uổng tôi?! Một đám tiện nhân! Tôi dễ khi dễ như vậy sao?” Vừa nói vừa mạnh mẽ quăng bản ghi chép trong tay xuống.
Long Diệc Hân nghe cô nói chuyện không lọt tai: “Cô nói ai là tiện nhân? Là tôi oan uổng cô! Đừng mắng luôn những người khác!”
Anh tức giận nói: “Tôi oan uổng cô, cô còn oan uổng tôi đâu! Cô còn oan uổng Trần giáo sư đâu! Không phải sáng sớm hôm nay sau khi cô đến vẫn luôn nói tôi là người cuối cùng rời khỏi khoa? Không phải cô vẫn luôn nói Trần giáo sư là người cuối cùng rời khỏi sở nghiên cứu? Lúc cô oan uổng chúng tôi tại sao cô không nói? Cô oan uổng chúng tôi cũng là chỉ mặt gọi tên, oan uổng đến chó chứng có cớ, tôi oan uổng cô chính là vì nhìn cô ngứa mắt. Tôi đã nói lời cụ thể gì chưa?”
Giọng của Long Diệc Hân kiên định vô cùng, anh là nửa chữ cũng chưa từng nói.
Lâm Kha “hừ“.
Cả đám người không ai nói gì nữa.
Đừng ở sở nghiên cứu một hồi, bầu không khí thật sự rất đè nén, Lăng Vi liền nói: “Ở đây không có chuyện gì gấp nữa thì tôi đi về trước. Chờ bên cảnh sát có kết quả tôi lại đến.”
Trần giáo sư vô cùng áy náy, anh biết trong lòng Lăng Vi rất khó chịu, thành quả mình khổ tâm nghiên cứu kết quả lại thay đổi bất ngờ.... nếu là cô gái khác có lẽ đã vừa khóc vừa náo loạn.
Lăng Vi lại không nói nửa chữ, chỉ là biểu tình trên mặt không thể nào dễ nhìn.
Long Diệc Hân cũng vô cùng tự trách, đều do anh mơ giấc mơ kia.... Nếu không, Lăng Vi cũng sẽ không tới sở nghiên cứu. Thành qảu nghiên cứu của cô cũng sẽ không bị trộm.
Lăng Vi đi tới vỗ vai anh nói: “Anh Diệc Hân, anh đừng suy nghĩ nhiều, em nghiên cứu vật này phải gặp tai nạn như vậy. Không có đả kích sẽ không có động lực. Không có chuyện anh xin độc quyền lần trước kia cũng không kích thích tiềm năng của em ra, không phải sao? Nếu không, sao lại có thành quả nghiên cứu bây giờ.”
“Nhưng mà...” Long Diệc Hân dau lòng nói: “Nghiên cứu ra được thì để làm gì chứ? Còn không phải là làm áo cưới cho người khác sao...” Anh càng nói càng khó chịu.
Lăng Vi cười nói: “Không có gì, tất cả đều là an bài tốt nhất.”