Yêu Nhầm Chị Hai Được Nhầm Em Gái

Chương 381: Chương 378

Quần thể sân golf Novotel tọa lạc ở cuối con đường biển Nguyễn Tất Thành, bên trong có cả khách sạn và khu nghỉ mát cùng tên. Ngày trước tôi thường hay đá bóng trên bãi biển Đồi Dương, chạy dọc theo bờ cát nhìn hướng tay trái sẽ thấy những thảm cỏ xanh mướt vốn là một phần trong sân golf nhưng nằm ngoài bờ tường.


Những thảm cỏ này không bằng phẳng mà có lúc trũng xuống, có lúc lại dốc lên thoai thoải như sườn đồi, cùng với những hồ nước trong veo và hàng dừa xanh mát tạo thành một nơi hoàn hảo để con người có thể thư giãn thật thoải mái. Có một lần, khi tôi đứng ở nơi cao nhất của biển Đồi Dương là một nơi nghỉ chân có mái che hình vòm, phóng tầm mắt ngút ngàn ra biển rộng bao la, tình cờ tôi thấy được trong sân golf có một phần sân hình đồi dốc lên không cao lắm. Trên phần đồi đó, có một cây hoa hoàng hậu vàng rực mọc cô đơn, trơ trọi mà hiên ngang giữa trời đất.


Đó, là nơi tôi muốn đưa Tiểu Mai đến.


Tôi nắm tay nàng, vừa bảy phần đi ba phần chạy, không quên nhìn quanh quất xem có mấy chú bảo vệ nào đang kiểm tra bất tử hay không. Nhìn bộ tịch của tôi dáo dác như thằng trộm gà, Tiểu Mai cứ khúc khích mãi, cũng bắt chước tôi hơi khom người xuống mà nửa đi nửa chạy trên sân cỏ xanh rì.


- Sắp tới chưa anh? – Nàng hỏi, trán đã lấm tấm mồ hôi, vài lọn tóc mai bệt lại trên đôi gò má đang ửng đỏ dưới nắng.
- Ừ gần rồi, một đoạn nữa thôi, cố lên! – Tôi động viên nàng, trong lòng thoáng qua một ý nghĩ hối hận vì đã buộc Tiểu Mai phải chạy bộ từ nãy đến giờ.


Nhưng khao khát muốn cho nàng xem khung cảnh đẹp nhất mùa hè trong tôi lại mãnh liệt hơn, thành thử ra tôi chỉ tạm dừng một chút để hai đứa có thời gian hít thở vài hơi rồi lại đi tiếp hướng thẳng ra biển.


Tầm năm phút sau, hai đứa đã đến được nơi cần đến. Trước mắt tôi là khung cảnh ngày xưa, trên đồi cỏ xanh rì là cây hoàng hậu vàng cô đơn vẫn đang rực lên dưới nắng, cành lá la đà theo gió nhẹ thổi qua.


Tôi còn chưa kịp giới thiệu thì Tiểu Mai đã thấy được, nàng quên cả mệt, nói như reo:
- Woa… đẹp quá kìa anh, là ở đây phải không anh? Cây hoa kìa, vàng rực kìa!


- Ừ, em! – Tôi cười thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy trong phút chốc bỗng nhiên lạc vào đôi mắt đẹp của Tiểu Mai giờ đang ngập tràn niềm vui.
- Sao trước đây anh không dẫn em tới chỗ này chứ?


- Cây này là hoa hoàng hậu vàng, chỉ rộ nhất vào mùa hè thôi. Mà hôm nay trời lại có gió, mình gặp may rồi đó em!
- Gặp may?
- Chút nữa em sẽ thấy!
Tôi cười bí ẩn trước ánh mắt tò mò của Tiểu Mai rồi lại nói:


- Anh cũng không hiểu sao trong cái sân golf này trồng toàn dừa nước với dừa cảnh mà tự nhiên mọc đâu ra cái cây này đứng có một mình vậy đó!
- Ngộ ha, lại còn ở chỗ cao nhất nữa! – Nàng nhoẻn miệng cười.
- Tới đó đi em, đứng gần xem cho đẹp!


Không đợi tôi giục, Tiểu Mai đã bước đi trước, trông nàng vui vẻ cứ như nãy giờ chưa hề chạy mệt ra người. Tôi cho tay vào túi quần, mỉm cười mãn nguyện rồi cũng lững thững đi sau nàng một chút, thi thoảng gọi với theo bảo Tiểu Mai cẩn thận thôi, coi chừng trượt chân té xuống thì khổ. Nhưng tôi chỉ lo hão, vì nàng bước chân nhanh hơn hẳn ngày thường, vẫn giữ được dáng hình thanh thoát mảnh mai mà bước sau còn nhanh hơn bước trước.


Càng lên cao, hai đứa càng chậm lại. Đến khi chỉ còn cách điểm đến tầm hai ba chục bước chân, tôi kéo tay Tiểu Mai ra ý dừng lại.
- Sao vậy anh? – Nàng thắc mắc.


- Đứng đây được rồi, mình đợi gió lên! – Tôi đáp, lòng khấp khởi mừng thầm, mọi giác quan đều mách bảo cơn gió tôi đang chờ không lâu nữa sẽ đến.


Cây hoa hoàng hậu vàng không quá cao, chưa đến mười mét nhưng đứng sừng sững trên đỉnh đồi, hiên ngang đưa mắt uy nghi nhìn xuống chúng tôi. Qua bao nhiêu nắng mưa gió cát, nó vẫn hiên ngang như năm xưa tôi thấy, lầm lũi lặng thầm tồn tại suốt thu qua đông đến. Để rồi xuân tới hè về lại tỏa sáng với những tán hoa rộng mát, vàng rực đang rũ xuống la đà, hợp cùng đồi cỏ xanh tươi tạo thành một bức tranh thiên nhiên tuyệt mỹ.


Ở giữa chốn trời trong mây trắng nắng vàng, cỏ xanh rì rào theo gió đưa làn hương bạch mai thoang thoảng, tôi nhẹ đưa tay vén làn tóc mai của mỹ nhân, phì cười khi thấy nàng lắc đầu rồi tự ý mình chạy đến dưới gốc cây hoàng hậu.


Tôi đứng ở vị trí thấp nhìn lên, nắng vàng như khắc họa từng đường nét thanh tú của gương mặt Tiểu Mai. Nàng bất chợt quay lại nhìn tôi mỉm cười, đôi gò má ửng hồng có đôi chỗ bị những làn tóc phủ đi vì gió thổi. Khoảnh khắc ấy, cơn gió cuối cùng đã đến, thốc mạnh một đợt khiến những cánh hoa hoàng hậu vàng ươm rơi lả tả, trôi theo gió biển tạo nên những cơn gió màu vàng như một phép màu, uốn lượn vài vòng trên không trung rồi bay xa về phía biển. Tiểu Mai ngạc nhiên reo lên thành tiếng, nàng dang rộng hai tay, xoay người chỉ một vòng mà như điệu múa thiên nga đẹp nhất trong mắt kẻ si tình.


Đó là một khoảnh khắc tưởng chừng như thời gian lắng đọng, đất trời rộng lớn chỉ có mỗi hai người.
Tôi ngắm Tiểu Mai trong gió hoa đẹp xinh đến xuất thần, bên tai nghe như vọng đến một loại giai điệu thần tiên thoát tục khiến cho bản thân nảy sinh một cảm giác ôn nhu khó tả.


Nụ cười rạng rỡ hơn cả nắng, giọng nói trong veo hơn cả gió. Dáng hình ấy như thiên thần ánh lên một vầng dương giữa chiều, chói sáng vì những tia nắng hoàng hôn rót xuống miên man.


Giây phút đó, trong tôi trỗi lên một cảm giác hoảng sợ vô cớ, vội chạy đến gần dáng hình Tiểu Mai trên đồi. Bất chợt mấy ngón chân phải nhói lên đau điếng, tôi khuỵa thân dập người xuống thảm cỏ, cả người hơi trượt dần xuống dốc.


Mắt tôi vẫn nhìn lên, tuyệt vọng đưa tay rướn đến ánh sáng ấy như muốn giữ lấy nàng.


Hay tôi muốn giữ lấy khoảnh khắc này, vì Tiểu Mai mà vượt quyền thượng đế, bẻ đi chiếc kim đồng hồ thời gian trần thế mà ghim xuống đất. Để cho chiều hôm ấy, giây phút ấy, chúng tôi cứ thế được mãi mãi bên nhau.


Nhưng không được, tôi trượt xuống cỏ, lăn một vòng trong nỗi niềm thê lương mà bản thân cũng không thể nào hiểu được.
oOo


Tiểu Mai nghĩ rằng tôi bị đau chân nên mới hụt đà mà trượt xuống dốc. Nàng dìu tôi đến dưới gốc cây hoàng hậu, ái ngại và áy náy nhìn tôi như chính nàng mới là người vừa xô tôi lăn cù xuống đất vậy.
- Không có sao mà, ngồi nghỉ là được! – Tôi cười trấn an nàng.


Tiểu Mai hơi nấc khẽ rồi ôm lấy tay tôi như sợ nếu lỡ buông ra thì bạn trai mình sẽ té thêm lần nữa vậy.
Tôi cũng lặng im, tựa lưng vào gốc cây, cảm khái nhìn xuống thảm cỏ xanh rì ngút ngàn bên dưới.
- Cảm ơn anh, hôm nay em vui lắm! – Tiểu Mai thủ thỉ, hơi siết tay tôi lại.


- Ừ, anh cũng vậy! – Tôi mỉm cười.
- Anh sao mà phải cảm ơn em?
- Nhờ em về sớm nghỉ hè với anh đó, mới vui vầy nè!
Tiểu Mai vờ giận dỗi, nàng phụng phịu:
- Năm trước em cũng muốn về sớm lắm chứ, nhưng lúc đó anh có chơi với em đâu!


Tôi bối rối một thoáng, nhớ lại khi ấy bản thân mình đang chìm trong nỗi buồn chia tay Khả Vy, chẳng biết trời trăng mây gió là gì.
Như hiểu được suy nghĩ của tôi, Tiểu Mai mới cười khúc khích:
- Em giỡn đó, năm nay em về sớm là vì điều này nè!
- Vì cái gì cơ? – Tôi ngơ ngác.


Rồi trước ánh mắt ngạc nhiên của tôi, nàng cho tay vào ví lấy ra một chiếc đồng hồ nam màu đen, mặt vuông dây sắt, tuy có hơi cũ nhưng ánh gương vẫn sáng lên vẻ sang trọng.
- Chúc mừng sinh nhật, anh! – Nàng chìa chiếc đồng hồ về phía tôi, gò má ửng hồng lên e thẹn.


- Ah… à… cảm ơn em…! – Tôi bối rối, nhất thời quên bẵng luôn sinh nhật của mình là ngày nào, đưa tay nhận lấy chiếc đồng hồ.
- Thật ra ngày mốt mới đến sinh nhật anh, nhưng hôm nay… em vui quá nên tặng luôn. Tuy có hơi cũ, nhưng anh đừng chê nha!
- Không, không, sao anh lại chê được chứ!


Tiểu Mai mỉm cười thẹn thùng, khe khẽ nói:
- Của ba đó…!
- Hả…? Của… của ba em? – Tôi há hốc mồm.
- Ừa… ý của em là…!
- Là gì…?
- Là… là… em có ông ngoại, với ba, với… anh, là những người đàn ông quan trọng nhất đời em…!
- …!


Trong nhạc điệu du dương đến từ trái tim hôm đó, sau vài giây e thẹn, tôi… hôn Tiểu Mai.
Thêm một lần nữa.
oOo
Tôi thong thả dắt xe lững thững, Tiểu Mai đi cạnh bên. Hoàng hôn trải lên mặt đường thứ ánh sáng vàng rực, cũng không bằng vẻ mặt rạng ngời hạnh phúc lúc này của hai đứa.


Dư vị của nụ hôn dịu ngọt vẫn còn khiến tôi lâng lâng, vô ý buột miệng nói:
- Mình đặt tên cho con đi em!
- Hơ… gì đó? Anh lại linh tinh gì vậy?! – Tiểu Mai sững người lại, cười bối rối xô nhẹ lấy tôi.
- Thì giả dụ đi, có hại gì đâu!
- Thôi, kì quá, vớ vẩn!


- Tên con là Vớ Vẩn hả? Tên gì kì vậy?
- Không, em bảo là anh nói chuyện vớ vẩn!
Tôi cười cười, ra vẻ đăm chiêu một tí rồi nói:
- Ưm… anh họ Võ, nên cho nó là Võ Thần Công Lí đi!
- Tên gì kì vậy? – Tiểu Mai vô tình lặp lại đúng câu hỏi vừa rồi của tôi.


- Thêm đứa nữa thì Võ Thần Chính Nghĩa, nghe cho mạnh!
- Thôi đi, tên con sao nghe bạo lực quá!
Tôi nheo mắt hỏi, âm thầm dụ dỗ:
- Chứ em muốn sao? Toàn chê, suy nghĩ phụ anh đi!
- Em…! – Tiểu Mai lắc đầu. – Vậy để em, chứ không có Công Lí với Võ Thần gì đâu, tội con!


Mừng thầm trong bụng vì vô tình Tiểu Mai đã dính bẫy, không biết chính bản thân mình đã tham gia vô trò mà khi nãy còn bảo là vớ vẩn linh tinh.
Suy nghĩ một lát rồi nàng thỏ thẻ:
- Con thì phải theo họ Võ của anh rồi, nhưng em họ Diệp, hay mình ghép hai họ lại!


- Ghép sao? Võ Diệp… Vấn hả? Nếu vậy tức là Vịnh Xuân rồi!
- Không, lại võ vẽ hoài!
- Võ Diệp… Lục? Tên gì nghe xanh lè, chắc cả đời bứt lá cây!
- Anh nghiêm túc tí đi, không có giỡn nữa!
Đến đây thì tôi chịu không nổi, phá ra cười sằng sặc:


- Ha ha, nãy em kêu anh đặt tên là tào lao mà giờ bảo anh nghiêm túc, coi ai nói kìa ha ha!
Tiểu Mai bĩu môi nhìn tôi:
- Em… nghiêm túc là làm việc gì cũng phải nghiêm túc, còn chuyện bây giờ anh đòi đặt tên con thì là quá sớm, vẫn là… linh tinh!


- Ừm… ừ thì nghiêm túc, mà tránh mấy tên An, Anh ra nha! – Tôi húng hắng giọng.
- Sao phải tránh? – Nàng thắc mắc.
- Em thấy nhỏ Hồng Anh với Ngọc An trong lớp mình không, toàn bị lôi đầu lên dò bài với kiểm tra. Tránh ra, tội con mình!


Thật vậy, khi ấy tôi thấy thầy cô đầu năm vào lớp toàn nhè đầu mấy đứa tên chữ A, chữ B, chữ C,… tóm lại là ở đầu bảng chữ cái ra mà gọi lên dò bài đến ngu người.
- Con mình chắc chắn là thông minh học giỏi, anh lo gì không biết! – Tiểu Mai phản bác.


- À… ừ… thôi thì tùy em! – Tôi thấy nàng nói cũng có lí, đồng ý giao phó cho mẹ đứa nhỏ.


Tiểu Mai lại im lặng suy nghĩ, tôi vừa đi vừa tiếc thầm trong bụng, hai cái tên Võ Thần Công Lí với Võ Thần Chính Nghĩa nghe bảnh quá chừng mà nàng không chịu, tiếc gì đâu. Ủa quên, lỡ sinh con gái rồi sao ta? Con gái sao lại tên Lí với Nghĩa được. Chà… con gái thì chắc tên là Võ Thần… Mỹ Nữ vậy. À mà đã là con gái rồi, còn tên Nữ nữa làm chi, có phải là chở củi về rừng, làm chuyện vô ích không.


Mải chìm đắm trong những cái tên bá láp mà chắc chắn rằng sau này mấy đứa con sẽ hận ba nó lắm nếu tôi đặt mấy cái tên Công Lí, Chính Nghĩa hay Mỹ Nữ cho chúng, tôi giật mình đánh thót khi nghe Tiểu Mai reo lên:
- Ah, em biết rồi!
- Sao, biết sao? Tên gì? – Tôi hỏi đầy háo hức.


Nàng mỉm cười rạng rỡ đáp:
- Ghép tụi mình lại đi, tên này hợp cả con trai và con gái đó anh!
Tôi mặt chảy dài ra như trái dưa leo, ôm đầu than thở:
- Chính em nói là Võ Diệp Lục với Võ Diệp Vấn không có hay rồi mà!
- Ngốc, ghép lại lần nữa đi! – Nàng bĩu môi.


- Thì nè, Võ Trí Nam, Diệp Hoàng Trúc Mai, ghép thành Võ Diệp, không thì Võ… à à… ah anh hiểu rồi, hay đó, được!
Thấy tôi khen lấy khen để, Tiểu Mai mỉm cười hài lòng, thoáng ửng hồng gò má.


Hôm ấy, tôi với nàng tình trong như đã mặt ngoài còn e, tâm ý tương thông nghĩ ra một cái tên rất thích hợp cho nhóc con hay bé con sau này. Đảm bảo nhất định sẽ khiến thầy cô với bạn học cùng lớp đi từ tò mò tới nước trầm trồ, ngưỡng mộ.
Quả là một cái tên hay!
Hết chương 378