Yên Vũ

Chương 93-2: Lòng thành của hắn (2)

Thấy Mục chiêu nghi vừa đi, Tuyên thiếu phu nhân còn lại một mình, không ít phu nhân liền đến gần, nói cười cùng Yên Vũ.


Mặc dù Yên Vũ không nói nhiều, nhưng trên mặt vẫn treo nụ cười thích hợp, tuyệt không khiến cho mọi người nghĩ khó có thể gần gũi, làm cho người ta như thấm gió xuân.

Yên Vũ không nói nhiều là bởi vì nàng đang tập trung tinh thần nghe động tĩnh sau khi Mục Thanh Thanh rời đi.

Mục Thanh Thanh mang theo cung nữ bên người đến mấy gian phòng ở gần bên ngoài ngự hoa viên, nơi mà vốn chuẩn bị cho mấy chủ tử trong cung vì bất tiện gì đó mà tạm thời cần thay y phục.

Cung nữ dâng lên quần áo dự bị. Mục Thanh Thanh sai cung nữ đến chờ ngoài cửa. Nàng ta vẫn quen thói từ lâu, chuyện như thế không thích người ngoài chạm vào.

Nhưng nàng ta hơi đứng không vững, vừa cởi váy lụa bị ướt nhẹp rượu liền suýt té nhào, đỡ lấy cái ghế mới đứng vững được.

Yên Vũ nghe được một tiếng cọt kẹt phía sau cửa sổ.

Một người nhảy vào cửa sổ.

Mục Thanh Thanh lắc đầu, vẫn chưa phát hiện.

Người nọ đi từ phía sau lưng tới gần nàng ta.

Đây là người hoàng hậu nương nương an bài sao? Bà ta sẽ làm cái gì với Mục Thanh Thanh?

Yên Vũ vừa hiếu kỳ, vừa càng tập trung tinh thần lắng nghe.

Hít thở của Mục Thanh Thanh dần dần gấp. Người nọ bỗng nhiên từ sau lưng nắm lấy Mục Thanh Thanh. Mục Thanh Thanh thất kinh, đang muốn sợ hãi kêu lên thì người nọ đã bịt miệng của nàng ta lại.

Mục Thanh Thanh bị mang qua trên trường kỷ ở bên cạnh, trên người nàng ta chỉ còn lại áo lót mỏng manh.

Người nọ xoay người áp lên người nàng ta. Một tay bịt chặt miệng của nàng ta, một tay kia đã dò vào bên trong áo lót của nàng ta.

Yên Vũ thu hồi thính lực của mình.

Sau đó xảy ra cái gì, không cần nghe cũng có thể đoán được, chuyện như thế không nghe là tốt hơn.


Nàng cười, nói chuyện phiếm cùng phu nhân ở trước mặt.

Qua không bao lâu, hoàng hậu đột nhiên nói: “Sao Mục chiêu nghi đi lâu như vậy mà vẫn chưa quay lại?”

Lập tức có không ít người phụ hoạ.

“À, chúng ta đi tìm nàng ta một chút xem sao?” Trên mặt hoàng hậu hơi có vẻ lo lắng.

Bộ dáng chỉ sợ Mục chiêu nghi xảy ra điều gì sơ xuất, bà ta làm vẻ mặt khó xử.

Hoàng hậu mềm yếu dễ bắt nạt, ai cũng biết. Bà ta lo lắng để cho Mục chiêu nghi được hoàng đế cưng chiều nhất xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì khó có thể ăn nói với hoàng đế cũng là bình thường.

Mọi người liền sôi nổi phụ hoạ đứng dậy, theo cung nữ dẫn đường phía trước, đi ra ngoài ngự hoa viên.

Yên Vũ hơi kéo khoé miệng. Hoàng hậu nắm bắt thời gian thật đúng là tốt.

Hơn nữa dẫn theo nhiều người chứng kiến như vậy, để mọi người chứng kiến cảnh Mục chiêu nghi đang tằng tịu cùng đàn ông khác… Chỉ sợ hoàng đế cưng chiều nàng ta như thế nào đi nữa, sau này cũng không tha cho nàng ta.

Chiêu này của hoàng hậu thật đúng là độc ác.

Nhóm người tới bên ngoài dãy phòng ở ngoài ngự hoa viên.

Chẳng thấy cung nữ bên người Mục chiêu nghi canh giữ ở bên ngoài.

Hoàng hậu ra lệnh các cung nữ tiến lên gõ cửa. Gõ mỗi gian phòng cũng không có tiếng trả lời.

Yên Vũ nghe được bên trong một phòng trong đó có tiếng hai người hít thở, một nam một nữ. Hít thở nặng nề kéo dài, cũng không giống như là đang làm cái gì?

“Có lẽ là Mục chiêu nghi đã trở về?” Một cung nữ nhỏ giọng nói.

Hoàng hậu hơi gật đầu với cung nữ gõ cửa.

Cung nữ lập tức tiến lên đẩy cửa, mấy cũng nữ ở mấy gian phòng khác đều lui ra, chỉ có cung nữ ở gian giữa kêu lên một tiếng sợ hãi.

Đến lúc mọi người nghe tiếng đi lên phía trước thì sắc mặt của cung nữ đỏ như gan heo, bước chân mất trật tự, lảo đảo nghiêng ngã lui ra.

“Sao dáng vẻ vô ý như thế!” Hoàng hậu trách cứ một câu.

Cung nữ đỏ mặt nói: “Hoàng hậu nương nương… Chuyện này…”

“Chuyện gì xảy ra?” Có không ít người hiếu kỳ hướng vào trong nhìn quanh.

Hoàng hậu nhấc chân bước vào cửa phòng. Cung nữ, phu nhân đi ở phía trước cũng vào theo. Nhưng gian phòng này nhỏ bé, cũng không thể chứa đựng tất cả mọi người đi vào, cho nên cũng không thiếu người bị chận lại ở bên ngoài, tò mò hỏi người ở phía trước: “Chuyện gì xảy ra? Chuyện gì xảy ra? Nhìn thấy gì sao?”

Người đi vào trong phòng kinh hoảng lui ra.

Trên mặt đều mang hoặc nhiều hoặc ít xẩu hổ đỏ ửng.

“Người đâu, lấy nước lạnh giội tỉnh hai người này! Đóng cửa lại, bất kể kẻ nào cũng không được vào trong!” Hoàng hậu phân phó.

Hai mệnh lệnh này vừa ra, người không thấy được càng tò mò, bên trong rốt cuộc là tình hình thế nào?

Yên Vũ đi ở đằng sau, vẫn chưa đi vào bên trong phòng, lúc này lắng tai nghe, nghe thấy người mới vừa theo hoàng hậu đi ra nói nhỏ với người bên cạnh: “Là cung nữ bên cạnh Mục chiêu nghi quần áo xốc xếch ngủ cùng với một người đàn ông.”

Ánh mắt Yên Vũ híp lại, nhìn thấy sắc mặt của hoàng hậu không tốt, trong lòng cũng có nghi hoặc.

Đi vào gian phòng rõ ràng là Mục Thanh Thanh, làm thế nào không lâu sau lại biến thành cung nữ bên cạnh nàng ta cơ chứ?

Mục Thanh Thanh đi nơi nào?

Yên Vũ tập trung tinh thần, phóng thính lực ra, nghe ngóng bốn phía.

Khi sắc mặt nàng chuyển trắng, tinh lực gần như hao hết thì bỗng nhiên nghe thấy một chỗ trên nóc cung điện có tiếng phụ nữ thở gấp liên tục.

“Cao công công, cảm ơn ngươi cứu ta.” Mục Thanh Thanh thở dốc nói. Giọng nói quyến rũ mềm như tơ.

Cười lạnh một tiếng, trong giọng nói của Cao Khôn có khinh bỉ cùng xem thường. “Không bằng ta làm người tốt đến cùng, sẽ tìm một người giúp ngươi giải mị dược* này?”

(*là thuốc kích thích, như xuân dược đó)

“Chuyện này…” Trong giọng nói của Mục Thanh Thanh có vài phần do dự, nhưng lý trí của nàng ta hiển nhiên đã bị dục vọng chiếm lấy. “Vậy ta nhờ ngươi, Cao công công…”

“Ha ha…”

Cùng với tiếng cười lạnh lùng của Cao Khôn, hắn ôm lấy nàng ta, nhún người bay đi.

Bên tai có tiếng các quý phụ xì xào bàn tán, xa nữa nàng đã nghe không được. Cũng không biết Cao Khôn mang nàng ta đi đâu.

“Thiếu phu nhân, sao sắc mặt của ngươi có chút khó coi?” Tô Vân Châu tiến lên đỡ nàng, thấp giọng hỏi.

Yên Vũ lắc đầu.

Hoàng hậu ra lệnh. “Hôm nay ngoài ý muốn, khiến mọi người chê cười, yến hội cầu Chức Nữ giúp khéo tay thêu thùa đã kết thúc, xin các vị mau rời cung. Ngày hôm nay dừng lại ở đây, nhớ kỹ đừng lắm lời.”

“Dạ…” Mọi người khom người trả lời, rối rít ngồi lên kiệu liễn, đi ra ngoài cung.

Yên Vũ rũ mắt ngồi ở trong kiệu.

Hoàng hậu lập kế hoạch một phen như vậy, trái lại để cho Cao Khôn đột nhiên tới phá huỷ kế hoạch.

Như vậy xem ra Mục Thanh Thanh đã cùng Cao Khôn liền thành một mạch? Vốn chiêu này có thể một kích trí mạng, đến chỉ khiến nàng ta thiệt một cung nữ bên người.

Cung nữ trái lại bị tai bay vạ gió.

Chỉ sợ là cái gờ giữa hoàng hậu và Mục Thanh Thanh đã kết thật sâu. Có hoàng hậu và Mục Thanh Thanh “đấu trí so dũng khí” cũng tốt, để cho nàng ta ít có ý muốn tới tìm mình khó chịu.

Yên Vũ rũ mắt suy nghĩ. Kiệu đã đến cửa cung.

Nàng xuống kiệu, nhưng không thấy chiếc xe ngựa mình đã ngồi lúc tới.

Trái lại là chiếc xe ngựa chuyên dụng xa hoa rộng rãi của Tuyên Thiệu, như hạc giữa bầy gà trong đám xe ngựa của mọi người.

Một đôi tay trắng với ngón tay dài vén mành cửa sổ xe ra, khuôn mặt phong hoa tuyệt đại của Tuyên Thiệu xuất hiện ở sau mành xe. Ngọn đèn ở bên trong ánh lên, tầm mắt của hắn tìm được nàng từ trong đám người, hơi cười với nàng.


Trên mặt Yên Vũ cũng không tự chủ hiện lên nụ cười, một tình cảm ấm áp thẳng đến đáy lòng.

Hắn thế nhưng lại ở đây chờ nàng…

Yên Vũ cất bước đi về phía xe ngựa.

Tuyên Thiệu cũng đã đẩy cửa nhảy xuống xe ngựa.

Tuyên Thiệu đột nhiên xuất hiện, lập tức dẫn tới người bốn bề vây xem.

Ánh mắt hâm mộ, nóng bỏng của các quý phụ gần như thiêu đốt Yên Vũ.

“Đó là Tuyên công tử! Ngươi nhìn xem!”

“Tuyên công tử hào hoa phong nhã vô song, lại còn tự mình đến đón phu nhân của hắn…”

“Nhìn tướng công nhà người ta…”



Tiếng tán thán hoặc cao hoặc thấp, đều che mất tiếng tim đập chợt tăng tốc trong tai của Yên Vũ.

Hắn tiến lên đón, hoàn toàn không nhìn ánh mắt quanh mình, dắt tay nàng. “Mệt mỏi lắm sao? Sắc mặt trắng như vậy?”

Tiếng hỏi dịu dàng ân cần của hắn lập tức đưa tới một trận thở dài xung quanh.

Một đám phu nhân hận mình sinh không phải thời, không gặp được phu quân mười phân vẹn mười như Tuyên Thiệu vậy.

Phu nhân đã lên xe ngựa cũng đều kêu xe ngừng lại, vén mành nhìn quanh về hướng bên này.

Dưới ánh mắt của mọi người, Yên Vũ dù sao cũng hơi e lệ, khẽ gật đầu nói: “Có lẽ là hơi mệt một chút.”

Tuyên Thiệu một tay dắt tay nàng, một tay ôm qua vai nàng, dìu nàng đi về phía xe ngựa.

Dưới ánh mắt chăm chú quanh mình, dịu dàng của hắn không tăng không giảm, cũng như thường ngày. Người trước người sau, hắn đều đợi nàng như vậy. Hoàn toàn không bị nghị luận bên ngoài chi phối.

Lòng thành của hắn, nàng sao lại không nhìn thấy chứ?