Yên Vũ

Chương 93-1: Lòng thành của hắn (1)

Yên Vũ thấy hoàng hậu cũng nhìn lại phía bên này, liền lạnh lùng nói: “Ta với ngươi có chuyện gì tốt để nói?”

“Sao, ngươi không dám? Ngươi dám hãm hại ta vào cung, ngươi dám đoạt Tuyên Thiệu, ngươi dám ruồng bỏ tình nghĩa tỉ muội của chúng ta. Ngươi không dám ngồi xuống cùng ta tâm sự, không dám đối mặt với ta?”

Yên Vũ nghiêm mặt, lạnh lùng nhìn Mục Thanh Thanh. “Sai rồi, không phải là không dám, mà là không thèm!”

Mục Thanh Thanh cười nhạo, cứng rắn kéo nàng đến ngồi ghế ở bên cạnh.

Tô Vân Châu tiến lên muốn ngăn cản, bị Yên Vũ dùng ánh mắt ngưng lại, liền chỉ khoanh tay theo ở một bên, chuẩn bị tuỳ thời động thủ.

Mục Thanh Thanh ra sức ném Yên Vũ về phía ghế ngồi.

Ghế làm bằng gỗ lê vàng, Tô Vân Châu ở sau lưng ghế bất động thanh sắc cản lưng của Yên Vũ lại. Yên Vũ chạm được tay mềm mại của nàng ta, ngã ngồi vào ghế, cũng không bị đau.

“Hoàng hậu ở trước mặt, còn có các vị phu nhân đang ở đây, Mục chiêu nghi chú ý hình tượng.” Yên Vũ không nhanh không chậm nói.

“Tuyên thiếu phu nhân được dạy dỗ tốt.” Mục Thanh Thanh mỉa mai nói một câu. “Đừng quên chúng ta là cùng một chỗ mà ra! Nếu ta ở đây nói một câu ngươi không phải là con gái của Chu gia gì đó, mà là ra từ trong Xuân Hoa lâu, nơi phong nguyệt của Lâm An, ngươi đoán xem sau này còn có người ‘chúng tinh phủng nguyệt’* bợ đỡ ngươi hay không?”

(*các vì sao vây quanh mặt trăng)

“Ta thấy nguyên nhân không phải là những thứ này, lúc Tuyên Thiệu cưới ta cũng không phải là không biết xuất thân của ta.” Yên Vũ cười nhạt. “Lấy những thấy này, ngươi cho là có thể uy hiếp ta?”


Mục Thanh Thanh liếc mắt. “Vậy chúng ta thử xem?”

Yên Vũ lạnh lùng nhìn Mục Thanh Thanh. Nàng đương nhiên cũng không phải là thật sự không thèm để ý. Đến nay mới vừa đạt được một chút hảo cảm của Tuyên phu nhân, nếu vào cung một chuyến đã làm mất hết mặt mũi của Tuyên Thiệu, chỉ sợ Tuyên phu nhân cũng sẽ không bao giờ cho nàng bước một bước vào chính viện.

Mục Thanh Thanh cười lạnh, lúc đang muốn mở miệng thì một cung nữ dâng mâm lên phía trước.

“Lễ cầu Chức Nữ giúp khéo tay thêu thùa, kính mời Mục chiêu nghi cùng Tuyên thiếu phu nhân cũng xe chỉ luồn kim để cầu Chức Nữ nương nương ban cho khéo tay.” Giọng nói của cung nữ thanh thuý, thật là êm tai.

Mục Thanh Thanh ngửa đầu nhìn bầu trời. Trong ngự hoa viên lồng đèn sáng rực rỡ, ngay cả giữa những ngọn cây đều kéo đầy lưới chỉ, treo đầy đèn lồng đỏ rừng rực. Trên đất đã sáng đầy ánh sao, đâu còn nhìn thấy vì sao trên trời.

“Chức Nữ nương nương ở nơi nào đây?” Mục Thanh Thanh cười nhạo. “Nhiều người cầu bà ta như vậy, bà ta có thể nhìn thấy ta cầu sao?”

Nói xong, nàng ta quay sang nhìn Yên Vũ. “Tuyên thiếu phu nhân nói có đúng hay không?”

Sắc mặt của cung nữ dâng mâm sơn có chút lúng túng.

Ánh mắt Yên Vũ rơi vào mâm sơn. Trên mâm để hai cây kim, một cuộn tơ, cùng hai chiếc khăn tay màu trắng và một cây kéo vàng chói lọi.

Trên cây kim màu bạc, ánh đèn chiếu trong ngự hoa viên sáng như ban ngày, loé ra ánh sáng màu lam sẫm.

Yên Vũ hơi động trong lòng, nhìn về phía hoàng hậu, nhưng chẳng biết hoàng hậu đã âm thầm rời khỏi khi nào. Nàng vừa mới nói chuyện với Mục Thanh Thanh, chưa hề nghe thấy tiếng hoàng hậu rời đi.

Lúc nàng và Tuyên Thiệu ở Tuyền Châu thấy được các chủ Toàn Cơ các ném ra phi tiêu hồ điệp, trên phi tiêu hồ điệp cũng có ánh sáng lộng lẫy màu lam sẫm vậy. Tuyên Thiệu từng nói cho nàng biết, đó là bởi vì đã tẩm độc.

Vậy kim may này?

Yên Vũ cười nhạt nhìn Mục Thanh Thanh. “Bất quá chỉ là một bức thêu may mắn, chiêu nghi cần gì phải tích cực như thế?”

“Ta chưa bao giờ tin những thứ này. Ngươi biết, ta chỉ tin chuyện ở người làm, nhân định thắng thiên.” Mục Thanh Thanh quay lại nhìn Yên Vũ. “Con người muốn có được cái gì thì phải dựa vào bản thân mình, cầu với Chức Nữ nương nương nhìn không thấy sờ không được thì có tác dụng gì? Ta thích cảm giác nắm được tất cả ở trong tay!”

Yên Vũ cười gật đầu. “Mục chiêu nghi thật đúng là biết nói chuyện. Không giỏi nữ công cũng không cần tìm nhiều lý do như vậy? Ngay cả ‘nhân định thắng thiên’ cũng lấy ra!”

Trong lời nói của Yên Vũ mang ý cười nhạo hết sức rõ ràng.

Vẻ mặt Mục Thanh Thanh cứng đờ, tranh lên phía trước Yên vũ, lấy qua sợi tơ trên mâm sơn, rồi nhặt lên một cây kim, mượn ánh đèn xe chỉ luồn kim thật nhanh. Nàng ta không giỏi nữ công, nàng ta là phụ nữ thời đại mới của thế kỷ 21, học toán lý hoá, thuộc lòng abc. Những người cổ đại này biết cái gì? Lại dám cười nhạo nàng ta! Còn bị Yên Vũ mà mình không vừa mắt nhất cười nhạo? Điều này bảo nàng ta làm sao nhịn?

Chẳng phải là xe chỉ luồn kim, thêu lên hai mũi sao? Cái này có gì khó? Nói như thế nào thì nàng ta năm xưa cũng là người từng thêu qua chữ thập!

Xe chỉ luồn kim rất thuận lợi, đến lúc nàng ta cầm lấy khăn tay thì hơi băn khoăn. Nên thêu thế nào đây? Hạ kim thế nào?

Nhìn thấy Yên Vũ cùng cung nữ đều ở một bên ánh mắt lấp lánh nhìn nàng ta, Mục Thanh Thanh cứng mặt, không bỏ xuống mặt mũi này được.

Lung tung đâm kim chỉ qua khăn rồi đâm về, đơn giản làm vài động tác có ý may chẳng phải là được sao? Chưa ăn qua thịt heo, còn chưa thấy qua heo chạy sao?

“Ui da!” Mục Thanh Thanh ném khăn tay cùng kim chỉ, nắm lấy ngón tay của mình.

Yên Vũ luôn tập trung nhìn, dĩ nhiên thấy giữa các động tác của nàng ta quá mức lộn xộn, không cẩn thận đâm tay.

Giọt máu đỏ thẫm đã nhỏ ra từ trên tay nàng ta.

“Được rồi, ngươi lui ra đi.” Mục Thanh Thanh nắm lấy ngón tay, ra lệnh với cung nữ, cũng không cho Yên Vũ thêu lên một hai kim, có cơ hội liền ra tay làm hạ thấp nàng xuống.

Đương nhiên, mục đích của Yên Vũ cũng không ở chỗ này, cười cười, vẫn không nhiều lời.

“Ban nãy chúng ta nói đến chỗ nào rồi?” Mục Thanh Thanh thả ngón tay xuống. Chỉ là nhói một cái, một cây kim thêu có thể đâm ra nhiều máu vậy?

Yên Vũ cười nhìn nàng ta, không có lên tiếng.

“Ồ, ta nhớ ra rồi, là đang thảo luận xuất thân của chúng ta phải không? Ta là chiêu nghi của hoàng thượng, không ai dám nghị luận ta cái gì. Ngươi ngược lại thì khác.” Mục Thanh Thanh che miệng cười. “Người mong chờ vị trí chính thê của Tuyên Thiệu không ít. Nếu có thể kéo ngươi xuống từ trên vị trí kia, tin chắc rất nhiều người sẽ cam tâm tình nguyện. Nếu không có lớp vỏ con gái của Chu gia che giấu ngươi, ngươi cho là ngươi còn có thể tiếp tục ở bên cạnh Tuyên Thiệu?”

“Mục Thanh Thanh, ta rốt cuộc đã làm gì đắc tội ngươi? Khiến cho ngươi nhất định phải nhắm vào ta như vậy?” Yên Vũ thu tầm mắt lại, cúi đầu nhìn ngón tay thon nhỏ, móng tay mượt mà của mình, nhàn nhạt nói.


“Làm gì đắc tội ta? Ngươi không biết sao?” Lúc Mục Thanh Thanh hỏi vặn lại thì bỗng nhiên nâng tay lên giữ lấy trán. Nàng ta lắc lắc đầu, thấp giọng lẩm bẩm. “Đêm nay không có uống rượu mà, sao hơi choáng váng vậy?”

Nàng ta đang xoa huyệt thái dương.

Yên Vũ nhấc chân đạp lên làn váy của một cung nữ đi qua bên cạnh, cung nữ lảo đảo. Rượu trong bầu rượu trên tay liền vẩy vào áo lụa lộng lẫy của Mục Thanh Thanh.

Yên Vũ lập tức thu chân về. Nàng không biết rốt cuộc hoàng hậu nương nương tẩm độc gì trên kim, nhưng nhất định không thể để cho Mục Thanh Thanh phát độc ở trước mặt nàng, để tránh khỏi bị liên luỵ oan uổng.

Mục Thanh Thanh giận tím mặt. “Nô tài chết tiệt, không có mắt sao?”

Cung nữ lộp bộp quỳ rạp xuống đất, liên tục dập đầu. “Chiêu nghi tha mạng, chiêu nghi tha mạng…”

Không ít người nghe tiếng nhìn sang phía bên này. Yên Vũ nâng mắt đúng lúc nhìn thấy một thân quần áo đỏ thẫm, đoàn người lặng lẽ vào. Hoàng hậu đã trở về.

“Được rồi. Nhiều người nhìn như vậy, nàng ta nhất định cũng không phải cố ý, ở trước mặt hoàng hậu mà thất lễ thật là không tốt.” Yên Vũ ôn hoà khuyên nhủ.

Mục Thanh Thanh nâng mắt, thấy mọi người đều chú ý nàng ta. Mặc dù nàng ta cũng không sợ thất lễ trước mặt hoàng hậu, nhưng nếu khiến cho người ta nghị luận nàng ta bụng dạ hẹp hòi, thủ đoạn độc ác, nàng ta chỉ sợ những lời đồn đãi không tốt này bị Tuyên Thiệu nghe thấy… Vậy sau này…

“Quên đi, thông cảm ngươi cũng là vô ý, đứng lên đi.” Mục Thanh Thanh giơ tay kêu cung nữ đứng lên. “Đi thay y phục.”

Mục Thanh Thanh mang theo cung nữ bên mình xoay người rời khỏi ngự hoa viên.

Yên Vũ lại ngồi xuống ghế, nghĩ đến hoàng hậu nương nương đã sắp xếp xong xuôi tất cả, chẳng biết đêm nay còn có chuyện đặc sắc gì xảy ra?