Hơn tháng sau, Trữ Sính Viễn cũng miễn cưỡng khỏi bệnh, ngày đầu tiên khi hắn vào triều, Tham Duật đã tặng hắn một phần đại lễ.
Trong lúc Trữ Sính Viễn dưỡng thương, Tham Duật đã quyết định ban hôn cho hắn, tân nương là người bộ tộc Đằng Long ở phía bắc- Công chúa của BắcMan.
Bắc Man ở rất xa, mặc dù, khí hậu ở đó lạnh lẽo cùng điền sản cằn cỗi, thế nhưng bọn họ đều là những chiến binh dũng mãnh, người dân thì cao to hùng dũng, nhai tí tất báo*. Vì vậy, mặc dù các quốc gia lân cận đềukhông coi trọng bọn họ, thế nhưng nếu chọc vào,sẽ là một việc rất đau đầu.
* chịu ;^;
Đằng Long cùng họ luôn duy trì bang giao, ít va chạm vào nhau, thủ lĩnh Bắc Man hôm nay lại sai người vì nhi nữ đến cầu hôn, mong muốn có thể để cho nhi nữ được gả đi, mà Trữ Sính Viễn lại là người được chọn.
“ Thần lĩnh chỉ, tạ ơn bệ hạ.”
Các vị đại thần trong triều đều mang ánh mắt đồng tình, Trữ Sính Viễn quỳ gối dưới đất, bình tĩnh đáp ứng, không một chút phẫn ý, tựa như người được hứa hôn không phải là hắn, mà là một vị quan thần nào đó.
“ uy uy, ngươi thật sự đáp ứng sao?”
Chầu triều kết thúc, Lễ bộ thượng thư Lương Trác nhìn thấy không ai chú ý, liền vội vàng đuổi theo Trữ Sính Viễn, một tay đem Trữ Sính Viễn kéo lại, rất nhanh vọt đến đứng ngay bên cạnh, hỏi.
Bởi vì phụ thân cũng là người làm quan, nên từ nhỏ đã cùng Trữ Sính Viễn qua lại, mà Tham Duật lại tuyên bố rõ rất chán ghét Trữ Sính Viễn, cho nên hắn cũng không quá mức tiếp cận y, thế nhưng, từ nhỏ hắn vẫn luôn quan tâm đến Trữ Sính Viễn.
“ Bệ hạ đã hạ chỉ, ta dù không muốn cũng phải đáp ứng” Trữ Sính Viễn thản nhiên cười, ánh mắt lại tràn đầy sầu lo, hắn lo không phải vì chính mình, mà là vì Tham hãn, một khi Tham Hãn biết tin này, hắn sợ y sẽ không khống chế được chính mình mà để chuyện không hay xảy ra, thế nên, khi buổi chầu triều kết thúc, Trữ Sính Viễn liền vội vàng đi tìm Tham Hãn.
“ Vậy cũng nên biết đã xảy ra chuyện gì a?” Đại ca, công chúa Bắc Man kia tình tình được nuông chiều từ nhỏ nên đâm ra ngang ngược, là một người hung hãn mạnh mẽ, nghe nói nàng hành vi phóng đãng, sau khi phát hiện nàng cùng thị vệ tư thông, đã bị người ta từ chối hôn lễ. Kết quả là khiến thủ lĩnh Bắc Man tức giận muốn đem nàng xuất giá đi xa, phát thệ rằng phải tìm được một người có thể giáo huấn được cái nữ nhi này.
Ta đã đi hỏi thăm xung quanh Bắc Man, rồi đến các nơi khác vài lần, thế nhưng không một người nào có thể chịu thú nàng, ai ngờ bệ hạ lại đồng ý, lại còn sảng khoái đáp ứng, thật sự khiến người ta không hiểu, bệ hạ nói là giúp cho biên cảnh được an toàn, vậy còn ngươi thì sao? Bệnh thì còn chưa khỏi hắn, mà còn đang phát sốt lên nữa?
“ Sính Viễn, ngươi cũng nên đi tìm bệ hạ nói vài câu đi, loại chuyện này như thế nào lại đáp ứng được? Vị công chúa kia là sự thật, không hề có bất cứ sự giả dối nào, ngươi vẫn nên nhanh chóng đi gặp bệ hạ, nói về việc hôn lễ kia đi. Ta biết bệ hạ đối với ngươi có chút thành kiến, bất quá đây là chuyện liên quan đến cả đời ngươi, ngươi nên nhanh đi cầu bệ hạ, xin bệ hạ thu hồi lại lệnh đã ban.”
Lương Trác cằn nhằn nói liên miên, đem nhưng lời gièm pha về vị công chúa Bắc Man kia nói cho Trữ Sính Viễn nghe, rất sợ hắn bởi vì không biết mà lại đáp ứng.
“ Ta đã lĩnh chỉ, không thể sửa lại, hơn nữa cũng không tất yếu phải đi sửa lại.”
Trữ Sính Viễn cảm thấy Lương Trác thật tốt, thế nhưng, chuyện tình của hắn cùng Tham Duật trong lúc ấy, hắn không thể nào hiểu rõ được, cái cửa ải hôn nhân này, sợ là do Tham Hãn cố ý, hắn ngoại trự tiếp thu, còn có thể làm gì khác nữa?
“ Bệ hạ như thế nào lại có thể đối với ngươi như vậy? Mặc kệ nói thế nào, ngươi cũng đã lập được công trạng….”
Lương Trác không giải thích được vẫn cứ oán trách.
“ Lương huỵnh, chuyện này đã được định, ta không muốn phải nói thêm gì nữa. Sính Viễn đa tạ hảo tâm của huynh, thế nhưng chuyện của ta không cần huynh phải nhúng tay vào.”
Trữ Sính Viễn nhàn nhạt nói xong, vừa chắp tay, vừa vội vã ly khai.
Lương Trác thất thần, Trữ Sính Viễn rốt cuộc bị sao vậy? Lẽ nào y thật sự muốn thú một nữ nhân về nhà? Rốt cuộc là hắn không bình thường, hay chính mình mới không bình thường?
Trữ Sính Viễn đoán không sai, Tham Hãn sau khi nghe xong tin tức này, đã nổi giận đùng đùng muốn xông vào hoàng cung cùng Tham Duật lí luận. Trữ Sính Viễn khó khắn lắm mới ở trước cửa cung ngăn chặn được Tham Hãn đang tức giận.
“ Cái gì mà ngươi gọi là nguyện ý?” Tham Hãn nắm chặt vai Trữ Sính Viễn, liều mạng lắc lắc người hắn.
“ Hắn sai ngươi đi đánh giặc, ngươi liền đi đánh giặc, hắn muốn ngươi đi thú một nữ nhân người Man, ngươi cũng liền đáp ứng, là hắn điên hay ngươi cũng điên rồi? Ta biết ngươi muốn được hắn tha thứ, thế nhưng nếu ngươi muốn chuộc tội, cũng không cần phải chọn đến cách này a?”
“ Ta sớm muộn gì cũng sẽ cưới vợ, cưới trước cũng sẽ giải quyết được một chuyện.”
Trữ Sính Viễn thanh âm phù phiếm, lời nói giải thích càng tái nhợt vô lực, nghe vào trong tai hắn đều không có bất kì lời giải thích nào gọi là thuyết phục cả.
“ Ta không phải là không cho ngươi lấy vợ, thế nhưng, có ai mà không biết, nữ nhân đó nổi tiếng là *** đãng, trong cả cái quốc gia này có ai mà không biết? Ngươi nếu như cưới nàng, sau này ngươi còn có thể gặp ai được nữa?”
Tham Hãn nổi giận hầu như muốn rống lên.
Trữ Sính Viễn khổ sở cười, nhãn thần như phảng phất rơi vào một nơi nào đó rất xa xôi,
“ Cũng chẳng có gì, đối với ta mà nói lấy ai cũng đều không quan trọng, dù thế nào thì ta cũng không thể yêu thêm một ai được nữa.”
Mà người ta duy nhất yêu kia, cũng sẽ không bao giờ có thể yêu ta một lần nào nữa.
Những lời này, Trữ Sính Viễn im lặng không nói ra.
Nếu phải thú một nử tử tốt để rồi làm hại nàng, thì thà cứ như vậy đi. Còn về phần người khác thấy ta ra sao?
Trữ Sính Viễn hơi hơi nghiêng đầu, lẳng lặng nhìn Tham Hãn: “ Cho tới bây giờ, ta còn cái gì gọi là tôn nghiêm hay mặt mũi nữa sao?
Hạ mi mắt, hắn hầu như là dùng tiếng nói cầu xin để cầu khẩn: “ Coi như xong đi, Tham Hãn, ta đã nhận thức được, thì ngươi cũng hãy như vậy đi.”
Tham Hãn im lặng, bình tĩnh nhìn Trữ Sính Viễn, người nam nhân tiều tụy mà thống khổ trước mắt này, đôi mắt sâu và đen kia không hề phát ra tia sáng nào, nếu như có cũng chỉ là một sự bi thương nồng đậm, mà tầng tầng sự đau khổ đó có thể áp chế được cả một tử nhân.
Đương nhiên cái ngoài mềm trong cứng kia, cái phong thái như ngọc của Trữ Sính Viễn đã không còn thấy được nữa, hắn của hiện tại, đã bị dằn vặt làm cho tái nhợt suy yếu, phảng phất như bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống.
Tham Hãn giống như bị ai đó đánh một quyền, ngực đau nhức đến không chịu nổi.
Hắn tuyệt đối không cho phép Tham Duật đối với Trữ Sính Viễn như thế,
Hắn sẽ chịu hết mọi cái sai,
Những oán hận cứ hướng về phía hắn là được rồi, chỉ cần có thể che chở cho Viễn được an toàn, hắn cũng không sợ phải thịt nát xương tan.
“ Không, tuyệt đối không.” Tham Hãn lắc lắc đầu, ngữ khí dứt khoát làm Trữ Sính Viễn giật mình, ở trước mặt hắn đây là lần đầu tiên Tham Hãn dùng ngữ khí kiên quyết cùng cường ngạnh đó.
“ Ta cho tới bây giờ chưa lần nào làm phật ý ngươi, ngươi cũng đã nói, ta không bao giờ làm sai ý ngươi, thế nhưng, đối với sự việc lần này ta quyết không để ngươi quyết định. Ngươi cứ nhân nhượng, hắn lại càng tiến tới, ta nhất định phải cùng hắn nói chuyện cho rõ ràng, cho minh bạch, bất quá cũng chỉ đưa cái mạng này cho hắn mà thôi, mà, nếu hắn muốn cái mạng của ta, ta cũng phải cho hắn một cái minh bạch.”
Ôm xong Trữ Sính Viễn, Tham Hãn chạy ào vào trong hoàng cung.
“ Không được, Tham Hãn, ngươi trở về…..”
Trữ Sính Viễn ngăn không kịp, chỉ có thể ở phía sau hắn mà đuổi theo.
Tham Hãn thân phận dù sao cũng là vương gia, bộ dạng lại đang nổi giận, dọc đường đi cự nhiên cũng không ai dám ngăn lại, nhượng hắn xông thẳng tới tẩm cung của hoàng đế – Tử Kiền cung.
“ Ta muốn gặp Tham Duật, ngươi vào báo lại cho hắn mau.”
Tham Hãn cuối cùng cũng có một chút lý trí, ngừng cước bộ ở bên ngoài Tử Kiền cung, đối với mấy cung nữ thái giám ở bên ngoài cửa nói.
“ Vâng, vương gia thỉnh chờ chút. Tiểu nhân lập tức đi bẩm báo bệ hạ ngay.”
Tiếu thái giám bị Tham Hãn hắng giọng làm cho sợ hãi, nhanh chóng chạy vào.
“ Tham Hãn, cùng ta trở về, đây không phải là chuyện mà ngươi có thể can thiệp.” Trữ Sính Viễn thở hổn hển chạy tới, vẫn đang muốn khuyên bảo hắn từ bỏ.
“ Ta không nghe lời ngươi nữa, ngươi vĩnh viễn cũng chỉ biết nhẫn nhịn, thế nhưng, hắn đối với ngươi như thế, ngươi có thể chịu, nhưng ta thì không thể.”
Trữ Sính Viễn hầu như điên rồi, hắn đã phụ Tham Hãn rất nhiều, thật sự không muốn Tham Hãn lại vì hắn mà chọc giận Tham Duật nữa, kể từ nay hắn sẽ cùng mình rơi vào trong cái vũng bùn này mất.
Hiện tại mặc kệ thế nào, Tham Duật cũng không thể làm gì Tham Hãn, tuy rằng không có thực quyền, thế nhưng Tham Hãn dù sao cũng có thể làm một vương gia an nhàn, nhưng mà, nếu như có một ngày hắn chọc giận Tham Duật, sợ rằng về sau Tham Hãn cũng khó mà được bình yên.
“ Bệ hạ thỉnh vương gia cùng Trữ tướng quân cùng vào.”
Tiểu thái giám chạy đến, nơm nớp lo sợ hồi báo. Con mắt đang quan sát hai người, âm thầm oán giận vì sao hết lần này tới lần khác đều là tới phiên hắn trực, làm cho hắn lo lắng lẽ nào sẽ lại như cá trong chậu*.
* Gặp tai họa
Môi Tham Hãn mấp máy, bước nhanh vào. Trữ Sính Viễn thở dài một tiếng, biết Tham Hãn kiên quyết muốn vào, mà chính hắn, đối với quyết định của Tham Hãn, cũng không có cách nào ngăn trở được.
Vô lực nhắm lại đôi mắt, vừa nghĩ tới phải đối mặt với Tham Duật, Trữ Sính Viễn không khỏi hơi co rúm lại, phảng phất như có một cỗ hàn khí từ đáy lòng toát ra, xâm nhập đến xương cốt của hắn, nhượng hắn toàn thân băng lãnh.
Thế nhưng, hắn không thể để Tham Hãn một mình đối mặt với Tham Duật, dù sợ đối mặt với người kia, hắn cũng phải đi vào.
Khẽ cắn môi, Trữ Sính Viễn cùng Tham Hãn tiến vào Từ Kiền cung.