Yên Hoa Tuyết

Chương 10

Trong căn phòng to lớn chỉ có mình Tham Duật, y nghiêng nghiêng người, khuỷu tay đè xuống chiếc gối thêu hình hoa mai làm bằng vải, trong tay cầm một cuốn sách, tựa như đang chăm chú nhìn.

“ Bệ hạ”

Tham Hãn chịu đựng cơn tức của mình mà quỳ xuống vái chào, khẩu khí đều tràn đầy oán nộ.

“ Nga, nguyên lai là hoàng huynh? Thật hiếm thấy, không biết hoàng huynh có chuyện gì cấp bách mà phải vội vã đến như vậy?”Tham Duật phảng phất như mới nhìn thấy Tham Hãn, lơ đãng liếc mắt nhìn hắn, mà ánh mắt đó lại vòng vo chuyển đến trên người Trữ Sính Viễn đang quỳ,

Gập cuốn sách lại trong tay.

“ Thần cũng không có sự tình gì, chỉ là muốn hỏi bệ hạ vì sao lại muốn ban hôn choTrữ tướng quân?”

“ Nga vậy việc đó cùng hoàng huynh có quan hệ gì?”

Tham Duật buông cuốn sách trên tay, lãnh đạm nhìn về phía Tham Hãn

“ Huống hồ, Trữ chiếu tướng đang ở bên cạnh, nếu có việc gì bất mãn, trẫm nghĩ cũng phải là chính hắn mở miệng không cần phải làm phiền đến hoàng huynh, mà nếu Trữ tướng quân cũng không có gì dị nghị, vậy hoàng huynh ngươi, không phải là đang làm việc quá phận hay sao?”

“ Tham Duật, ngươi không cần phải nói những lời vô ích nữa, ý tứ của ngươi, ta đã minh bạch, mà Viễn cũng như vậy.” Tham Hãn đột nhiên đứng lên, nhìn thẳng vào Tham Duật, khóe môi hiện lên một tia cười nhạt.

“ Ngày hôm nay, ta phải làm rõ chuyện với ngươi, chuyện tình năm đó là do ta quyết định, ngươi uy hiếp tới địa vị của ta, thế nên ta mới để cho Viễn vu cáo ngươi tội mưu phản. Hiện tại ngươi đã trở thành vua, trong tay nắm quyền hành sinh sát, tự nhiên cũng có thể định đoạt được sự sống chết của chúng ta, ta chưa chết, nhưng cũng đã chuẩn bị cho tốt rồi. Có gì bực bội, có tội danh nào, ta đều sẽ chấp nhận, ta sẽ chịu hết mọi trách nhiệm về mình, nếu ngươi muốn trả thù, cứ việc hướng về phía ta, nhưng Viễn thì khác, y chỉ nghe theo mệnh lệnh của ta, ngươi hà tất phải gây khó dễ cho hắn.”

“ Không phải thế, năm đó thần hồ đồ, mới đi làm những việc sai trái kia, Hòa An vương không hề có tội.”Trữ Sính Viễn nghe thấy Tham Hãn thẳng thắng như vậy, ngực khẩn trương, nhanh chóng vì hắn mà biện bạch.

“ Tốt cho tình thâm ý trọng giữa tướng quân và Hòa vương gia a? Trẫm thật sự ngưỡng mộ tình cảm của các ngươi trong lúc đó.”

Tham Hãn cùng Trữ Sính Viễn đứng ở một bên che chở cho nhau, ánh mắt Tham Duật trở nên lạnh lẽo như băng tuyết trong nháy mắt, sắt bén như mũi đao.Y từ từ chậm rãi đứng dậy.

“ Vì Trữ tướng quân, hoàng huynh ngươi đã thẳng thắng chấp nhận hết như vậy, giờ đây ta đã cầm quyền, không hề đúng như dự tính của các ngươi, tốt nhất các ngươi chớ nên làm càn để rồi tự chuốc lấy đau khổ.

Trữ Sính Viễn muốn nói, vừa mới ngẩng đầu lên, đã nhìn thấy đôi mắt sáng như ngọc thạch lạnh lẽo của Tham Duật, bị hàn khí áp bách, thân thể hắn rùng mình, lời vừa định nói lại phải nuốt xuống.

“ Bất quá, hoàng huynh ngươi cũng không cần phải làm bộ dạng chịu chết như vậy, chuyện tình năm đó, Tham Duật cũng chưa bao giờ trách qua huynh.” Một lúc sau, dường như muốn kết thúc chuyện, hắn mới nhàn nhạt mở miệng.

“Ân?” Tham Hãn ngẩn người, cảm thấy mê muội nhìn người đệ đệ này, hắn và Tham Duật mặc dù có danh huynh đệ, thế nhưng thời gian gặp nhau là rất ít, khi còn bé, hắn chỉ biết người đệ đệ này rất được phụ hoàng sủng ái, không chỉ xinh xắn đáng yêu, mà lại còn cực kì thông minh.

Cho tới nay, hắn đều không có cơ hội để giải thích cho Tham Duật, mà lại càng không hiểu rõ Tham Duật đang suy nghĩ cái gì.

Chuyện tình năm đó, ai cũng biết chính hắn chủ mưu, Trữ Sính Viễn nhiều lắm cũng chỉ là người do hắn phân phó, hắn đã sớm chuẩn bị nghênh đón mọi sự trả thù của Tham Duật, thế nhưng, tuy rằng Tham Duật không cần hắn, nhưng y cũng không hề gây khó dễ cho hắn, mọi mũi nhọn, lại đều hướng về phía Trữ Sính Viễn.

Là do yêu quá hóa thành hận? Hay là do y vẫn còn nghĩ đến cái tình cảm gọi là huynh đệ? Tham Hãn không rõ, nhưng mà,vô luận là gì, hắn cũng có thể cảm thấy được Tham Duật không buông tha y là có lý do.


“ Huynh không hiểu?” Tham Duật chợt nở nụ cười, nụ cười kia tuyệt mĩ đến kinh người, phảng phất như trong mùa đông lãnh lẽo lại xuất hiện một loài hoa tuyết mai*, phong thái vô song, nhưng lời nói lại lạnh buốt, Tham Hãn cùng Trữ Sính Viễn bất giác rùng mình, ngực lạnh buốt, phảng phất như có gió hàn thổi qua.

“ Đối với thân phận và địa vị của hoàng huynh lúc đó, cùng với tình cảnh ấy, chớ có nói lúc đó huynh mưu hại trẫm vào tù, cho dù là muốn giết trẫm, trẫm đều có thể lí giải, một câu cũng không oán giận.”

“ Vậy, tại sao ngươi còn không chịu buông tha cho Viễn? Ngươi vì sao lại có thể đối đãi ác độc như thế với hắn? Tham Hãn có chút nhạ nhạ*, dù sao, chuyện năm đó là do hắn sai,đối với người đệ đệ này, trong lòng vẫn có cảm giác bức rứt.

“ Ta độc ác?” Tham Duật lạnh lùng cười, hắn chậm rãi đứng lên, đi xuống bậc thềm, đứng ở trước mặt Tham Hãn, hai gương mặt gần giống nhau nhưng thần tình lại hoàn toàn bất đồng.

Tham Duật tới gần, một cỗ xâm chiếm đánh vào Tham Hãn, trước khí thế bức bách của Tham Duật, Tham Hãn không khỏi hơi có chút thoái lui, khi bình tĩnh đứng lại, nhìn người nam nhân trước mắt này, Tham Hãn mới kinh ngạc phát hiện, từ lúc nào, mà Tham Duật đã cao hơn hắn nữa cái đầu, dáng người cao ngất phiêu dật cùng với vẻ lạnh lùng nghiêm nghị, dung nhan tú lệ cũng hiện ra những nét cong nam tính cương nghị.

Bắt đầu từ đoạn này ta sẽ đổi cách xưng hô để cho hợp với tình huống truyện:

“ Không, hoàng huynh, ta làm sao có thể so sánh với ngươi, sự độc ác của ngươi cùng Trữ Sính Viễn.”

Ánh mắt cừu hận của Tham Duật lạnh lùng nhìn về phía Trữ Sính Viễn, ngữ khí băng lãnh phảng phất như băng tuyết nghìn năm không tan chảy.

“ Năm đó, ta chỉ muốn làm một hoàng tử khoái khoái hoạt hoạt, chưa từng có ý định sẽ làm hoàng đế, nếu như ta có một chút ý niệm đó trong đầu, vậy thì ở cái nơi này, ngươi cũng đừng mong có thể ngồi vào được.”

“ Sau đó, Trữ Sính Viễn đột nhiên xuất hiện, ta cự nhiên lại đi yêu người nam nhân sẽ làm hại ta, thực sự có cho ta lên trời ta cũng không tin được. Ta thương ngươi như vậy,ta có thể hi sinh hết tất cả chỉ vì một cái mỉm cười của ngươi, ta hạnh phúc như đang ở trên mây. Thế rồi, đột ngột, người ta yêu nhất lại phản bội ta, ngươi một tay đem ta đánh rớt xuống mặt đất,mà thế cũng chưa tính, ngươi lại còn đem ta đưa vào địa ngục.”

“ Ta không trách việc ngươi giúp hắn, ngươi yêu hắn, ngươi là người của hắn, cho nên việc ngươi giúp hắn là chuyện đương nhiên. Thế nhưng, ngươi không nên lợi dụng tình cảm của ta, đó là lần đầu tiên ta biết yêu thương một người.Từ nhỏ, ta nếu muốn cái gì sẽ có cái đó.Thế nhưng, không có gì làm ta thật sự mong muốn cả, chỉ có ngươi, chỉ có ngươi mới có thể khiến ta có khát vọng mong muốn một điều gì đó đến điên cuồng. Ta khả dĩ có thể buông tha tất cả chỉ vì một cái mỉm cười của ngươi.Ngươi muốn ta ra khỏi hoàng cung, hảo, ta sẽ không chút do dự mà li khai mẫu thân một mình rời khỏi nơi đó, ngươi muốn ta bỏ lại toàn bộ thị vệ, hảo,ta sẽ không nói hai lời mà đem hết toàn bộ giao cho ngươi.Nếu như ngươi còn muốn cả trái tim của ta, hảo, ta đều có thể lấy ra cho ngươi, đối với ngươi, ta có thể đem hết tất cả quyền lực cùng sự quan tâm của mình mà trao cho ngươi.Ta chưa từng đối với người nào tốt như vậy, chưa từng yêu cuồng nhiệt người nào đến như thế, ta nghĩ, có lẽ là lão thiên gia đố kị với ta, cho nên, mới chỉ cho ta có ba tháng hạnh phúc.”

Thanh âm Tham Duật tràn đầy sự oán giận.

“ Ngươi không biết rằng, nếu như ngươi muốn, ta có thể đem cả ngôi vị thái tử này hai tay mà dâng lên cho ngươi, nếu như ngươi muốn, ta cũng có thể đem cả tính mạng này mà giao ra cho ngươi. Ngươi có thể nói, có thể mong, thế nhưng, ngươi lại dùng phương pháp lãnh khốc bất kham nhất mà tiêu diệt ta, đem ta từ trong niềm hạnh phúc ở trên trời cao mà đẩy xuống vùng địa ngục sâu thẳm.”

Đột nhiên, Tham Duật nhàn nhạt nở nụ cười, nghiêng đầu nhìn Tham Hãn.

“ Hoàng huynh, ngươi biết không? Cái cảm giác đang ở giữa đám mây mà rớt xuống vùng địa ngục kia ra sao không? Hoàn toàn không có một dấu hiệu nhận biết, hoàn toàn không có một sự chuẩn bị, chỉ có thể mở to mắt ra mà nhìn, bất lực, cái cảm giác tuyệt vọng đến vỡ tan này, gần như không thể nào chịu đựng được, lúc đó, chỉ cần ta hơi yếu đuối một chút, chắc chắn sẽ không thể có được một Tham Duật của ngày hôm nay. Bất quá, ta nghĩ, ngươi sẽ không thể biết được cái cảm giác này, dù sao, ngươi cũng chưa từng chịu qua sự phản bội cùng tổn thương.”

“ Ta biết, ta như thế nào lại không biết chứ?” Tham Hãn cười thê lương, lẩm bẩm nói, hắn như thế nào lại không biết chứ? Ngày đó, khi Trữ Sính Viễn nói cho hắn biết, y đã yêu Tham Duật, hắn làm sao không phải là từ trên trời mà rớt xuống địa ngục chứ, chẳng phải cũng chỉ có thể bất lực tiếp thu chuyện này sao, làm sao mà chưa nếm qua cái nỗi tuyệt vọng chỉ muốn chết đi này chứ. Thế nhưng, bọn họ vẫn sống, e rằng, ông trời cũng không cho phép bọn họ có thể giải thoát như thế này.

Trữ Sính Viễn toàn thân băng lãnh, có dùng hết khí lực cũng vô pháp làm cho người mình hết run, nếu như không phải hắn đang quỳ trên mặt đất, hắn tin tưởng bản thân mình đã vô pháp chống đỡ được.

Tất cả những thống khổ này đều do hắn tạo ra, đầu tiên là phản bội đi tình yêu của Tham Duật, sau đó phụ đi tấm chân tình của Tham Hãn, hắn mới chính là người gây nên mọi chuyện. Bọn họ đều là những thiên chi kiêu tử*, thân kiều ngọc quý, là những người có tương lai sáng lạn hạnh phúc.Thế nhưng, tất cả mọi thứ đều vì hắn mà biến đổi.Là hắn, đã để cho ba người bọn họ rơi vào những vướng mắc ác liệt cùng với những oán giận,giãy dụa một cách vô vọng, vĩnh viễn cũng không thể nào giải thoát.Nếu như không có hắn, Tham Hãn sẽ không thống khổ như thế, Tham Duật vẫn sẽ là một thiếu niên hồn nhiên trong sáng, tất cả cũng sẽ không phát sinh, bọn họ cũng sẽ không thống khổ, mọi chuyện đều do ông trời đang trừng phạt hắn sao? Nghiêm phạt hắn không nên mê muội cái thứ gọi là tình cảm, không nên yêu thương nam nhân, không nên đi sai một bước.Lại càng không nên, không nên yêu thương người mà mình đã phản bội.

Nếu như sinh mạng của chính mình có thể đem nụ cười của Tham Duật trở về, Tham Hãn được bình an, hắn thật sự nguyện ý, hội sẽ cảm ơn ông trời đã thương xót.Thế nhưng, hắn biết sẽ không thể, hắn ngay cả trốn tránh cũng đều không được, chỉ có thể ở tại chỗ này, cùng đợi Tham Duật trả thù, nhìn Tham Hãn thống khổ.

Tham Duật không chú ý đến sự đau xót của Trữ Sính Viễn cùng Tham Hãn, hắn chỉ lẳng lặng nhìn xa xa, ánh mắt rơi vào một nơi xa xôi nào đó, bàn tay nhẹ nhàng xoa ngực của chính mình, “ Ngươi biết không? Thứ mà hắn hủy đi, chính là tâm của ta, ta hận hắn, hận hắn đem trái tim của ta đánh nát, từ ngày đó, trái tim của ta sẽ không còn nóng lại nữa, sống ư, hiện tại ở trong này, chỉ là một viên đá, đến ngay cả máu của ta, cũng chỉ là lãnh, là băng.”

“ Ngươi kêu ta buông tha cho hắn, ta cũng muốn lắm, giải thoát cho hắn, cũng chẳng khác nào là giải thoát cho ta cả. Thế nhưng, ta làm không được, mỗi lần nhìn thấy hắn, vết thương trong lòng ta lại như rách toạt ra thêm một lần nữa, nó nhắc nhở ta mọi việc, quên không được, bỏ không xong, ngươi trách ta đối với hắn tàn nhẫn, cáp, vậy còn việc hắn đối xử tàn nhẫn với ta thì sao? Ta nên đi tìm ai đây?


“ Ngươi có thể lưu đày chúng ta, chúng ta khả dĩ sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt ngươi nữa, có lẽ, ngươi sẽ chậm rãi quên đi.”

Tham Hãn gian nan mở miệng, nói ra điều mà mình đã từng cự tuyệt.

“ Thả các ngươi ra? Cho các ngươi thành đôi chim bay lượn trên bầu trời sao*?”

*nguyên bản là: song túc song phi

Tham Duật cười nhạo nhìn hắn: “ Ngươi ngu ngốc hay ta ngu ngốc đây? Ngươi biết rất rõ vết thương này sẽ vĩnh viễn không bao giờ khép lại được,vết thương đã trở nên quá sâu, không phải chỉ cần có thời gian là sẽ xóa được.”

“ Ta sẽ không tha cho hắn, ta muốn hắn ở chỗ này, ta muốn cho hắn cảm nhận được những đau đớn trước đây của ta, bắt hắn phải cùng ta trải qua cái cảm giác đau đớn này.Ta sẽ không giết hắn, vĩnh viễn sẽ không, thế nhưng, hắn phải cảm nhận được hết những thống khổ của ta.”

Tham Duật đột nhiên ngồi xuống, ngồi xổm trước mặt Trữ  Sính Viễn, y kéo ống tay áo lên, đem cánh tay để trước mặt Trữ Sính Viễn….

Tham Hãn cùng Trữ Sính Viễn kinh ngạc nhìn cánh tay Tham Duật, trên nước da trắng ngần đó, là vô vàng những vết cắt ngang dọc, một vết rồi lại một vết, có biết bao nhiêu đường.

Đao ngân phá hủy đi làn da trắng mịn vốn có, nhưng cũng bất ngờ bày ra một loại mĩ lệ tàn khốc, khiến tâm của người nhìn cũng phải co thít lại.

“ Có biết bao nhiêu vết không?”

Tham Duật mang theo nụ cười băng lãnh hỏi Trữ Sính Viễn, Trữ Sính Viễn vô pháp mở miệng, hắn đã quá sợ hãi rồi, mỗi một vết cắt kia, tựa như khắc vào tim hắn, làm tâm hắn co rút, đau nhức đến độ không thể nào chịu đựng.

“ Hai trăm ba mươi bảy vết,” Tham Duật nói ra con số.

“ Mỗi một vết đều do chính ta vạch, bắt đầu từ cái ngày đó, ta mỗi ngày đều dùng con dao mà vạch lên. Lúc đó, ta đều tự hỏi mình rằng, tai sao ngươi lại làm như vậy? Ta cũng không hiểu, tại sao mình lại phải chịu đựng cái loại thống khổ này, ta chưa từng hại ai bao giờ, chỉ có toàn tâm toàn ý yêu ngươi mà thôi, vậy mà tại sao cái thứ tình yêu đó lại trở thành một con dao đâm vào trái tim ta chứ? Ta không biết, cũng không thể nghĩ ra, chẳng lẽ yêu một người là sai sao? Vì sao người kia lại lợi dụng ta rồi đem ta tống vào địa ngục?

Tham Duật giơ cằm Trữu Sính Viễn lên, ép buộc hắn nhìn thẳng về phía mình, đôi mắt băng giá nhìn chằm chằm vào đôi mắt sáng của Trữ Sính Viễn,

“ Ngươi biết không? Trữ Sính Viễn, Trữ đại tướng quân của trẫm, có đôi khi suy nghĩ cũng có thể giết chết một người, ta không có biện pháp kêu chính mình đừng nên nghĩ nữa, bởi vì, nếu như cứ tiếp tục nghĩ, ta sẽ không thể ngủ được mất, để dời đi lực chú ý, ta chỉ còn cách mỗi ngày ở trên cánh tay mình mà vạch ra một đao, như thế, đau đớn sẽ làm cho ta bớt suy nghĩ đi. Nếu như không làm thế, ta sẽ điên mất, e rằng, cũng sẽ giống như điều mà các ngươi mong muốn,

Đáng tiếc, trời không phụ lòng người, ta không hề bị điên mà cũng không hề phải chết, ta đã trở về. Mà thật ra, chính các ngươi mới là những người bị gặp ác mộng.”

Ánh mắt Tham Duật oán hận như một lưỡi dao sắc bén đâm vào trái tim Trữ SínhViễn, hắn hầu như không thể không chế được cơn run rẩy của mình, mỗi một câu nói của Tham Duật cứ như một ngọn lửa thiêu rụi trái tim hắn, đau đớn không gì sánh bằng, mà cái loại đau đớn này, lại như một con dao nhỏ cứa đi cứa lại trái tim hắn, từ tốn dứt khoát, sâu sắc đến rõ ràng, đau nhức đến tận sương tủy, nhượng hắn máu chảy đầm đìa.

Đây là tất cả những gì mà hắn đã gây ra cho Tham Duật a, đã từng đau nhức, đã từng bị tổn thương, mà mọi thứ, đều là do hắn tạo thành. Y đã yêu hắn như thế, y đã hi vọng hắn như thế, hắn thà rằng tất cả những vết thương kia chỉ xuất hiện ở trên người hắn, thế nhưng, đối với hắn mà nói, đó chỉ là một tâm nguyện sa vời không thể đạt được.

Trữ Sính Viễn thê lương mờ mịt nhìn những vết cắt ngang dọc, tay nhịn không được mà chạm lên những vết thương đó. Vào thời điểm đó, Tham Duật tại sao lại có dũng khí để tự vạch lên bản thân mình đến như vậy? Lúc đó, chắc chắn y đã chảy rất nhiều máu, và cũng đã chảy rất nhiều nước mắt.

Trữ Sính Viễn bi thương nhìn những vết cắt tàn nhẫn kia, hắn làm sao có thể để cho Tham Duật biết hắn yêu y bao nhiêu, nếu như để y biết cảm tình của mình dành cho y thì, Tham Duật đã hận hắn đến thấu xương, mãi cho đến khi hắn hiểu được thì tất cả đã quá muộn, hắn không mong Tham Duật có thể chấp nhận hắn, có lẽ, trời xanh vô tình, để hắn khiến Tham Duật tin tưởng trở lại là vô vọng, Tham Duật vĩnh viễn cũng sẽ không tin tưởng yêu thương hắn thêm một lần nào nữa, và hắn cũng sẽ vĩnh viễn không thể để cho y biết được thứ ái tình này.

Trữ Sính Viễn trong đầu một mảnh hỗn loạn, hắn không thể  không chế được thân thể chính mình, muốn điên cuồng chạy thoát, những oán hận cùng những tuyệt vọng đó, đã vượt quá tầm kiểm soát của hắn rồi.

Hắn có thể chịu đựng được tất cả mọi sự dằn vặt, nhưng cũng không có cách nào có thể đối diện được với dung nhan đầy oán giận của Tham Duật. Cũng giống như, hắn không thể nào tránh được đôi con ngươi lãnh lẽo cùng đau xót kia,đôi mắt ấy dường như có ma lực, đem hắn hút sâu vào, mà hắn chỉ có thể nhìn, nhìn sự oán hận nặng nề của Tham Duật, hận đến sâu sắc,

Mà sự oán trách, mà sự giận dữ kia, lại như hóa thành nghìn cân đè nặng tâm hắn, ở tại ngực hắn, làm cho hắn không hít thở, kỉ dục vựng khí*

Không còn sức lực

“ Trữ Sính Viễn, chính ngươi đã đem thiếu niên lương thiện kia giết chết, là chính ngươi đã đem hắn biến thành một ác ma, mà, thật không ngờ, cái tên ác ma kia đã quay trở lại cắn người, mà người đó lại chính là ngươi.”

Nhìn Trữ Sính Viễn sắc mặt trắng bệch, Tham Duật đột nhiên cười rộ lên, đem một tay, tát vào mặt Trữ Sính Viễn, lực đạo mạnh, khiến Trữ Sính Viễn ngã sấp xuống sang một bên,

“ Cút, trở về chuẩn bị cho tốt mà trở thành tân lang đi.”