Yên Chi Bảo Đao

Hồi 27

– Như thế... như thế bọn tạ hạ thật sự vô cùng cảm tạ Cốc chủ.

– Chỉ cảm tạ một câu thôi sao?

– Đương nhiên đối với sự giúp đỡ tận tình của Cốc chủ, bọn tại hạ phải nhất định tận lực báo đáp.

– Ta đã nói qua là không cần các ngươi phải báo đáp. Ta chỉ muốn biết đối với sự việc ngày mai, các hạ có dự tính gì?

Đường Tiểu Tiên hỏi dồn như vậy thật sự khiến cho Hà Lăng Phong không biết phải trả lời như thế nào, chàng đành cười cười nói:

– Ý của Cốc chủ muốn tại hạ làm như thế nào tại hạ sẽ làm như thế đó.

Đường Tiểu Tiên vẫn không chịu buông tha:

– Nhưng ta muốn biết chủ ý riêng của các hạ.

Hà Lăng Phong không còn cách nào khác, nhún vai mỉm cười nói:

– Tại hạ còn có gì để nói nữa. Nếu như Cốc chủ không chê tại hạ thân phận hạ tiện, tại hạ cũng tự cảm thấy có mong cầu cũng không được, chỉ sợ quạ đen khó mà sánh cùng với phượng hoàng.

Đường Tiểu Tiên ngẩng đầu lên chăm chú nhìn chàng nói:

– Các hạ nói thật?

Hà Lăng Phong nói:

– Những lời này đều phát ra từ tận đáy lòng của tại hạ.

Đường Tiểu Tiên thở ra một tiếng nhẹ nhõm nói:

– Được! Ta tin tưởng các hạ. Bấy giờ ta cũng nói thật cho các hạ được biết. Đồng lão lão an bày việc hôn sự này, tất nhiên là chiếu qui định của tổ tiên. Nhưng đồng thời cũng là âm mưu của Đồng lão lão và Tỷ Muội hội, muốn cho ta và các hạ cùng bị hại chết.

Hà Lăng Phong nói:

– Sao? Đồng lão lão chuẩn bị hành động như thế nào?

Đường Tiểu Tiên nói:

– Sự tình nói ra rất dài dòng, cho nên bây giờ chúng ta hãy đi cứu Phùng đại hiệp trước, đợi khi trở ra rồi hãy nói tường tận hơn.

Nói xong cả hai liền đi xuyên qua gian thạch thất vào nên trong sơn động.

Mới vừa đi được mấy bước, Đường Tiểu Tiên đột nhiên dừng lại hỏi:

– Các hạ có dám khẳng định Phùng đại hiệp vẫn còn sống hay không?

Hà Lăng Phong đáp:

– Nhất định vẫn còn sống. Thuốc ngự hàn của Phùng đại ca có tác dụng đến mười hai canh giờ. Đến bây giờ vẫn còn được hai canh giờ.

Đường Tiểu Tiên nói:

– Nếu như vậy các hạ cứ ở ngoài cửa Băng cung chờ đợi, để ta vào trong cứu người cho.

Hà Lăng Phong nói:

– Tại sao phải như vậy?

Đường Tiểu Tiên nói:

– Bởi vì Phó lão lão là một người rất qui củ. Chiếu theo qui định của bổn cốc chỉ có ta mới có thể vào ra được trong Băng cung. Cho dù các hạ có thẻ bài cũng chỉ có thể bước vào mà không thể trở ra được. Nếu như để cho các hạ vào trong Băng cung, Phó lão lão sẽ lập tức đóng cửa lại ngay.

Hà Lăng Phong không hề nghĩ đến điểm này, nên khi nghe những lời này chàng vô cùng sửng sốt. Đồng thời chàng cũng hiểu được dụng ý khác của Đường Tiểu Tiên.

Tuy Đường Tiểu Tiên mang tên Phó lão lão ra nói nhưng thực tế là muốn tự minh bạch cho mình. Nếu như để cho Hà Lăng Phong một mình vào trong Băng cung, thì chàng có thể sẽ nghi ngờ Đường Tiểu Tiên cho đóng cửa Băng cung lại, đoạn tuyệt lối thoát thân. Cho nên Đường Tiểu Tiền tự nguyện vào trong Băng cung, để chứng tỏ mình hoàn toàn không có âm mưu muốn hãm hại Hà Lăng Phong.

Thật ra Hà Lăng Phong không hề nghi ngờ nàng, ngược lại còn rất cảm động. Tất nhiên chàng không thể nào cự tuyệt. Thế rồi, Hà Lăng Phong đưa tay ra nắm lấy tay Đường Tiểu Tiên, mỉm cười nói:

– Thế thì chuyện này hoàn toàn ký thác cho Cốc chủ. Tại hạ và Phùng đại ca vĩnh viễn sẽ nhớ mãi ơn đức này.

Đột nhiên bị nắm lấy tay, Đường Tiểu Tiên vừa sung sướng lại vừa ngượng ngùng, liền vội rút tay lại cúi đầu đi nhanh về phía trước.

Phó lão lão và hai sứ giả hồng y đã đứng đợi ở cửa Băng cung, tự nãy giờ.

Đường Tiểu Tiên căn dặn bọn họ:

– Hà đại hiệp quyết định không vào tròng Băng cung, mà do ta sẽ thay thế người. Các ngươi cứ đứng đợi ở đây, không cần phải khóa lại, bởi vì ta sẽ lập tức trở ra ngay.

Phó lão lão vừa mới lấy chìa khóa ra định mở cửa, nghe nói những lời này, độc nhiên ngừng tay lại nói:

– Nếu như Cốc chủ muốn vào trong Băng cung, phải được sự đồng ý của Trưởng Lão viện.

Đường Tiểu Tiên nói:

– Đương nhiên là ta dã được sự đồng ý của Trưởng Lão viện. Nếu không ta làm sao có tấm thẻ bài này.

Phó lão lão nói:

– Chỉ có mỗi tấm thẻ bài vẫn còn chưa đủ, xin Cốc chủ phải đưa ra thêm Kim Đao lệnh, thì thuộc hạ mới có thể chờ cửa được.

Đường Tiểu Tiên vẻ không vui nói:

– Chẳng lẽ ngươi không biết ta là Cốc chủ hay sao?

Phó lão lão cúi người thi lễ nói:

– Thuộc hạ bị mù, chỉ dựa vào giọng nói khó mà phân biệt được. Tối nhất xin Cốc chủ chiếu theo qui định mà hành sự, để cho thuộc hạ khỏi bị khó xử.

Đường Tiểu Tiên quay sang nhìn Hà Lăng Phong gượng cười nói:

– Phó lão lão, ngươi thật sự phải nhìn thấy được Kim Đao lệnh bài mới chịu nghe lời hay sao?

Phó lão lão nói:

– Thuộc hạ chỉ chiếu theo qui định của bổn cốc mà hành sự. Tấm lệnh bài chi có thể cho người bước vào, mà không thể bước trở ra. Nếu như muốn cửa Băng cung không bị khóa lại, nhất định phải có thêm Kim Đao lệnh bài mới được.

Đường Tiểu Tiêu không còn cách nào khác đành lắc lắc đầu nói:

– Chả trách gì cả đời của ngươi chỉ là giữ cửa mà thôi. Được rồi! Kim Đao lệnh bài ở đây, ngươi hãy cầm lấy.

Phó lão lão đưa tay ra nhận lấy lệnh bài, nhưng không ngờ Đường Tiểu Tiên đột nhiên tránh sang một bên, điểm huyệt bà ta.

Hai thiếu phụ trung niên thấy có biến, liền lập tức rút đao ra.

Đường Tiểu Tiên trầm giọng nói:

– Lăng Phong, mau khống chế bọn họ.

Hà Lăng Phong đang cảm thấy ngạc nhiên, nhưng nhìn thấy hai thiếu phụ kia đã rút đao ra khỏi vỏ, căn bản không biết để xảy ra nguyên nhân gì vẫn vung đao lên xuất thú.

Võ công của hai thiếu phụ này rất cao cường. Nhưng Hà Lăng Phong không chỉ lãnh hội Hồng Tụ đao quyết mà còn có tuyệt chiêu dùng để khắc chế đao pháp của Mê cốc. Nén hai bên giao đấu chưa đầy ba chiêu, hai thiếu phụ trung niên đã bị dồn đến góc tường khiến cho đao pháp của họ không sao thi triển được và cùng lúc toàn thân của họ không hề cựa quậy được nữa. Cuối cùng thì Hà Lăng Phong cũng khống chế được họ.

Đường Tiểu Tiên vội lấy chìa khóa trong người Phó lão lão ra, mở cửa Băng cung. Sau đó dặn dò Hà Lăng Phong nói:

– Lăng Phong các hạ cứ ở đây canh chừng bọn họ, để ta vào trong cứu Phùng đại hiệp cho.

Không đợi cho chàng kịp mở miệng lên tiếng, Đường Tiểu Tiên đã lách người vào bên trong.

Tuy trong lòng Hà Lăng Phong có chút hoài nghi, nhưng chàng không tiện lên tiếng. Chàng nghĩ Đường Tiểu Tiên nhất định có nguyên nhân bất đắc dĩ của mình. Có lẽ vì để tranh thủ thời gian, nên nàng không có cách chi biện minh cùng với Phó lão lão mà đành dùng hạ sách này. Khí lạnh từ trong Băng cung ùa ra ngoài, khiến cho người ta cảm thấy khó chịu. Tạm thời Hà Lăng Phong khép hờ cánh cửa Băng cung lại. Sau đó mang Phó lão lão và hai thiếu phụ trung niên đến bên dưới chân thạch động, để tránh cản lối thông đạo.

Nhưng chờ đợi một hồi lâu vẫn chưa hề thấy Đường Tiểu Tiên trở ra.

Hà Lăng Phong chợt nghĩ thầm, phải chăng Đường Tiểu Tiên không uống thuốc ngự hàn nên đã bị đông cứng trong Băng cung?

Phải chăng Đường Tiểu Tiên không nhận ra Phùng đại ca nên không biết phải tìm ở chỗ nào?

Nghĩ tới đây trong lòng chàng không khỏi khẩn trương. Chàng lại mở cửa Băng cung ra, chuẩn bị đích thân vào trong cứu người.

Đột nhiên ngay lúc ấy, tron sơn động có tiếng bước chân vang lên.

Hà Lăng Phong lập tức kéo cánh cửa lại, đưa đao lên chờ đợi.

Chợt chàng cảm thấy vô cùng sửng sốt. Trong sơn động đang bước đến một người, y phục người này cũng màu hồng có viền vàng, quả nhiên là Đường Tiểu Tiên.

Hà Lăng Phong đưa tay dụi dụi mắt rồi quay đầu lại nhìn vê phía thạch môn.

Trong động bốn bề tối đen như mực, khó mà phân biệt được mọi thứ.

Đường Tiểu Tiên vừa đến và Đường Tiểu Tiên đã vào trong Băng cung, gần như không có gì khác biệt. Nhưng mà một người bên trong cửa còn một người vừa mới đến. Như vậy trong hai người hiển nhiên có một người là giả mạo.

Đường Tiểu Tiên vừa đến phát hiện ra Hà Lăng Phong liền vội dừng bước nói:

– Ngươi thật là to gan, dám xông vào trong Băng cung. Đây chính là điều đại kỵ của bổn cốc, nếu như người phát hiện ra sẽ bị xử chết, ngươi có biết điều này hay không?

Hà Lăng Phong không trả lời mà chỉ chăm chú nhìn Đường Tiểu Tiên vừa mới đến. Bởi vì quả thật chàng cảm thấy khó mà có thể phân biệt được ai là thật ai là giả.

Đường Tiểu Tiên nhìn thấy chàng không lên tiếng liền vội bước gần thêm mấy bước, trầm giọng nói:

– Người đã được cứu lại chưa. Trời cũng đã sắp sáng, ngươi còn không mau rời khỏi chỗ này, mà đứng ngớ ngẩn ở đây làm gì?

Hà Lăng Phong hít sâu vào một hơi, rồi từ từ gằn từng tiếng:

– Ngươi là ai?

Đường Tiểu Tiên nói:

– Thế nào các hạ nhận không ra ta sao?

Hà Lăng Phong nói:

– Nhận ra thì nhận ra, nhưng không biết ngươi là thật hay giả?

Đường Tiểu Tiên ngạc nhiên nói:

– Trong Mê cốc chỉ có mình ta là Cốc chủ, chẳng lẽ còn có thể giả mạo hay sao?

Hà Lăng Phong gật gật đầu nói:

– Không sai! Vừa rồi có một vị Đường Tiểu Tiên cũng là Cốc chủ của Mê cốc, hiện vẫn còn đang ở trong Băng cung. Tại hạ không biết trong hai vị ai là giả ai là thật. Nhưng dẫu sao cũng có một người là giả mạo.

Đường Tiểu Tiên thất kinh nói:

– Thật sự có chuyện này sao? Đây nhất định là Tam công chúa của Tỷ Muội hội Kim Hồng Ngọc. Nghe nói ả ta thông minh tài trí, hễ nhìn qua thấy gì là không bao giờ quên. Hơn nữa còn giỏi về bắt chước giọng nói. Hà đại hiệp, ngươi đừng bao giờ để mắc lừa ả ta.

Hà Lăng Phong nói:

– Tại hạ không muốn bị mắc lừa ai cả, cũng như không muốn biết hai vị ai là Đường Tiểu Tiên ai là Kim Hồng Ngọc mà tại hạ chỉ muốn cứu người mà thôi. Nếu ai có thể giúp tại hạ cứu được Phùng đại ca ra thì tại hạ sẽ tin người đó.

Đường Tiểu Tiên vội nói:

– Nếu như các hạ hy vọng Kim Hồng Ngọc giúp các hạ cứu người, thì đấy là một điều sai lầm. Mục đích của ả ta vào trong Băng cung chỉ là muốn học trộm Hồng Tụ đao quyết của bổn cốc mà thôi.

Hà Lăng Phong nói:

– Thế còn mục đích của ngươi?

– Còn ta...

Đường Tiểu Tiên dường như không biết phải trả lời như thế nào mới phải.

Ngập ngừng giây lát nàng lại nói tiếp:

– Đương nhiên là ta cũng muốn giúp các hạ nếu không ta đã chẳng đến đây làm gì.

Hà Lăng Phong hỏi:

– Tại sao ngươi lại giúp tại hạ?

Đường Tiểu Tiên đáp:

– Bởi vì Đồng lão lão cấu kết với Tỷ Muội hội, đối với chúng ta đều bất lợi cả. Bởi vậy chúng ta phải cùng chống lại kẻ thù chung.

Hà Lăng Phong nói:

– Ý ngươi muốn chỉ việc hôn nhân.

Đường Tiểu Tiên nói:

– Chính là chuyện này, Đồng lão lão dùng danh nghĩa những qui định của tổ tiên, để ép chúng ta thành hôn. Nhưng kỳ thật là muốn chúng ta cùng bị hại chết, để độc bá Mê cốc.

Những lời này hoàn toàn giống như những lời Đường Tiểu Tiên đang ở trong Băng cung vừa nói ra.

Càng nghe càng khiến cho người ta cũng không phân biệt ra ai thật giả.

Hà Lăng Phong suy nghĩ một hồi rồi nói:

– Ngươi có gì để chứng minh mình là Đường Tiểu Tiên, còn ả ta là Kim Hồng Ngọc hay không?

Đường Tiểu Tiên nói:

– Việc này rất đơn giản. Các hạ có thể tự mình mời Phó lão lão đến để chứng thực.

Hà Lăng Phong lắc đầu nói:

– Bà ta là một người mù, khó mà có thể đoán chính xác được.

Đường Tiểu Tiên nói:

– Cốc chủ có Kim Đao lệnh bài, ta có thể lấy ra cho các hạ xem.

Hà Lăng Phong vẫn lắc đầu nói:

– Tại hạ chưa từng thấy qua Kim Đao lệnh bài. Nên đâu biết nó là thật hay giả chứ?

Đường Tiểu Tiên trầm ngâm một hồi nói:

– Đúng rồi! Các hạ không tin ta, nhưng phải tin tưởng Phùng Uyển Quân. Hiện giờ Phùng Uyển Quân đang ở bên ngoài, chúng ta có thể kêu Uyển Quân vào trong nay để làm chứng.

Hà Lăng Phong nói:

– Nếu người bị bắt ép, vẫn là lời không thật. Tại hạ đã bị Uyển Quân gạt qua một lần nên không muốn mắc lừa lần thứ hai.

Đường Tiểu Tiên giậm chân nói:

– Ai! Thật ra phải làm như thế nào các hạ mới chịu kia chứ?

Hà Lăng Phong nói:

– Tại hạ nghĩ chỉ có một cách duy nhất đấy là đợi vị Đường Tiểu Tiên kia trở ra, hai vị sẽ cùng nhau đối chứng mới có thể phân biệt được thật giả.

Đường Tiểu Tiên nói:

– Nhưng nếu như đợi cho ả ta học xong Hồng Tụ đao quyết, lúc ấy không chỉ tánh mạng của Phùng đại hiệp bị đe đọa mà ngay cả các hạ cũng khó thoát chết. Thậm chí ngay cả ta cũng bị liên lụy.

Hà Lăng Phong nói:

– Tại sao lại liên lụy đến ngươi?

Đường Tiểu Tiên nói:

– Qui định của Mê cốc rất nghiêm ngặt. Trong hai phu thê nếu như có một người phạm vào những qui định của bổn cốc bị xử tử, thì người kia cũng phải bị chết theo. Đây chính là âm mưu thâm độc của Đồng lão lão muốn hại chết chúng ta.

Hà Lăng Phong nói:

– Nhưng hiện tại chúng ta vẫn chưa thành hôn mà.

Đường Tiểu Tiên nói:

– Ta là Cốc chủ, hứa hôn tức là phu thê... các hạ còn muốn ta phải nói như thế nào nữa?

Quả thật Đường Tiểu Tiên đã nói hết lời, Hà Lăng Phong cũng đã có đôi chút tin tưởng. Nhưng vì bên trong Băng cung còn có một Đường Tiểu Tiên khác, vẫn còn đang cứu Phùng Viên trong đấy. Nên khiến cho chàng cảm thấy phân vân.

Tuy hoài nghi Đường Tiểu Tiên ở trong Băng cung là do Kim Hồng Ngọc giả mạo, nhưng vì sợ ảnh hưởng đến sự an nguy cửa Phùng Viên, nên Hà Lăng Phong không đám hồ đồ mà hành sự.

Còn đang chần chừ do dự, tự nhiên từ ngoài cửa động có tiếng truyền vào:

– Cốc chủ xin hãy mau lên một chút. Trưởng Lão viện có lẽ đã phát hiện ra sự mất tích của Hà đại hiệp rồi đấy.

Đường Tiểu Tiên hối thúc:

– Hà đại hiệp đã nghe thấy chưa? Thời gian cấp bách lẽ nào ngươi lại cam tâm rơi vào trong cạm bẫy của Đồng lão lão sao?

Hà Lăng Phong nghiến chặt răng lại, không nói lời nào.

Một hồi sau, bên ngoài sơn động lại có tiếng vọng vào:

– Cốc chủ, trong trang viện đã đốt đèn báo động, chúng ta không thể nào kéo dài thời gian được nữa.

Hà Lăng Phong hơi bị dao động nói:

– Ngươi hãy ra ngoài trước, tại hạ sẽ ra ngay.

Đường Tiểu Tiên nói:

– Các hạ còn lưu lại đây để làm gì?

Hà Lăng Phong nói:

– Tại hạ phải đi cứu Phùng đại ca, bằng không sẽ tình nguyện chết trong Băng cung.

Đường Tiểu Tiểu kiên quyết nói:

– Chúng ta sống chết cùng chung số mạng. Nếu như các hạ không đi, ta cũng không đi. Ta sẽ cùng các hạ vào trong Băng cung cứu Phùng đại hiệp.

Hà Lăng Phong không có cách chi cự tuyệt, đành phải gật đầu, xô cánh cửa ra.

Thạch môn vừa mới hé mở Đường Tiểu Tiên đã vội xông vào trong.

Bởi vì cánh cửa dá kia quá nặng nên Hà Lăng Phong phải dùng hết sức mới đẩy nổi.

Chàng vừa định bước theo Đường Tiểu Tiên vào trong, bất ngờ từ phía sau cửa đột nhiên có người phóng ra. Xuýt chút nữa là cả hai đã đâm sầm vào nhau.

Người dó chính là Đường Tiểu Tiên đã bước vào trong Băng cung trước. Khi vào trên tay vị Đường Tiểu Tiên này không có gì cả. Thế nhưng lúc này trên tay lại có thêm một thanh đao.

Hà Lăng Phong không ngờ rằng vị Đường Tiểu Tiên này lại ẩn nấp ở phía sau cửa, liền lớn tiếng quát:

– Phùng đại ca đâu?

Vị Đường Tiểu Tiên vào trong Băng cung trước nói:

– Phùng đại hiệp đã chết rồi, ta đã nghĩ hết cách cũng không thể cứu sống được.

Hà Lăng Phong cắt ngang:

– Nói bậy! Hiện giờ Phùng đại ca ở chỗ nào?

– Ở bên dưới bức tường kia, không tin các hạ có thể tự lên đó xem thử.

– Được! Chúng ta cùng đi đến đó.

– Ta... Ta...

Chưa nói hết câu đã vội vung đao lên tấn công ngay.

Hà Lăng Phong liền vội thối lui ra sau cửa trước để tránh đòn, đồng thời phát chiêu ra tấn công lại.

Chỉ trong chớp mắt hai người đã sử dụng trên năm chiêu, toàn bộ đều là Hồng Tụ đao quyết của Mê cốc. Bởi vậy chẳng có ai áp đảo được ai cả Hà Lăng Phong liền quát lớn:

– Kim Hồng Ngọc quả nhiên là ngươi.

– Không sai, bây giờ ngươi biết đã quá muộn rồi. Chín chiêu thức của Hồng Tụ đao quyết ta đều đã học hết.

Hà Lăng Phong tức giận quát:

– Hồng Tụ đao quyết chẳng có quan hệ gì với ta. Nếu như ngươi cố ý kéo dài thời gian, gây nguy hiểm cho Phùng đại ca tạ thề nhất định sẽ băm ngươi ra làm trăm mảnh!

Vừa nói đến đây, đột nhiên Đường Tiểu Tiên nói lớn:

– Đừng để cho ả ta tẩu thoát, Phùng đại hiệp đã bị ả sát hại.

Câu nói này giống như tiếng sét đánh ngang tai Hà Lăng Phong, xuýt chút nữa thanh đao đã rơi khỏi tay chàng.

Hà Lăng Phong liền hỏi gấp:

– Thật sự đã chết rồi sao?

Đường Tiểu Tiên nói:

– Phần bụng bị tên tiện tỳ kia đâm một đao, thương thế rất nặng, nhưng vẫn còn chưa tắt thở.

Hai mắt Hà Lăng Phong đỏ ngầu như hai hòn lửa, hét lớn lên một tiếng, vung đao chém thẳng vào người Kim Hồng Ngọc.

Hà Lăng Phong như bị phát điên, tấn công liên tục Kim Hồng Ngọc, oai lực của mỗi chiêu thức đều dũng mãnh vô song, giống như muốn lấy mạng Hồng Ngọc ngay.

Cũng không biết Kim Hồng Ngọc có dụng ý gì hay là bị oai lực của chàng uy hiếp, liên tục thối lui ra sau ba bước.

Hai người giao đấu ở trước động thạch môn, nhưng một người cứ tiến, một người thì lại thụt lại, chẳng bao cả hai đều lọt vào bên trong thạch môn. Từng luồng hơi lạnh từ trong Băng cung ập ra ngoài làm cho tay chân cả hai người cứng đờ, không cách chi thi triển đao pháp được.

Hà Lăng Phong cứ lo tìm cách đả thương Kim Hồng Ngọc, nên dần dần quên mất chắn giữ lối cửa Băng cung.

Nãy giờ Kim Hồng Ngọc chỉ có muốn thoát thân mà thôi.

Bây giờ nhìn cơ hội đã đến, ả liền cố ý làm như nội lực không đủ, hự khẽ một tiếng, rồi lui nhanh về phía vách đá bên trái.

Hà Lăng Phong thấy vậy mừng rỡ, xoay người chém ngang qua một đao.

Kim Hồng Ngọc ngầm vận chân khí vung đao lên đỡ lấy thế chém của Hà Lăng Phong. Sau đó mượn đà xoay mình ngã người xuống đất lăn liên tục hai ba vòng, bên dưới chân chàng.

Thế đao của Hà Lăng Phong đã hơi quá đà và chàng càng không nghĩ rằng Kim Hồng Ngọc sẽ xuất chiêu hiểm như vậy. Phía vách đá này là một góc chết, nên nhất thời thế chém của Hà Lăng Phong không thể thâu lại được. Trong khoảng thời gian đó, Kim Hồng Ngọc đã vọt được ra phía ngoài. Đồng với hai người hoán đổi chỗ cho nhau.

Kim Hồng Ngọc đã bắt được cơ hội tốt, nào chịu bỏ qua. Ả liền lăn thêm một vòng nửa rồi đứng phắt dậy phóng nhanh ra phía ngoài cửa.

Hiển nhiên Hà đăng Phong không chịu bỏ qua cho ả, chàng liền hét lên một tiếng, phóng mạnh lưỡi đao về cửa.

Có lẽ vì quá phấn khởi, hay là vì bị lạnh mà thân pháp của Kim Hồng Ngọc không còn lanh lẹ như lúc vừa rồi. Khi phát hiện ra có tiếng gió rít lên phía sau, Kim Hồng Ngọc lập tức tránh sang một bên, nhưng đã chậm nửa bước. Đúng lúc lưỡi đao cắm sâu vào phía sau vai của ả ta, giống như là mũi tên.

Kim Hồng Ngọc hự lên một tiếng đau đớn, nhưng không hề dám dừng bước lại, mà vẫn cố gắng chạy nhanh ra khỏi thạch môn.

Hà Lăng Phong vừa đuổi theo ra đến cửa thạch môn, đã nghe tiếng Đường Tiểu Tiên gọi giật lại:

– Phùng đại hiệp không xong rồi. Các hạ... hãy mau qua đây...

Hà Lăng Phong đành phải để cho Kim Hồng Ngọc chạy thoát lập tức vội vàng quay trở lại thông đạo.

Phùng Viên đang nằm bên cạnh một vách dá, dưới bụng bị chém một đao rất sâu. Hơi thở của lão đã có phần khó khăn, nhưng vẫn còn chưa tắt thở. Khi nhìn thấy Hà Lăng Phong, Phùng Viên liền cố gượng đau ngồi dậy.

Hà Lăng Phong liền quì xuống nói:

– Phùng đại ca tiểu đệ xin lỗi người, vì đã đến muộn.

Phùng Viên không ngừng thở gấp, trên mặt cố gắng nở một nụ cười miễn cưỡng, thấp giọng nói:

– Không! Lão đệ trở lại không hề muộn chỉ là ả kia đến sớm hơn một bước mà thôi. Lúc đó quả thật vì ta quá đói nên mới bị ả chém cho một đao.

Hà Lăng Phong nói:

– Tiểu đệ sẽ đưa lão đại ca ra ngoài trị thương.

Phùng Viên lắc đầu nói:

– Không được. Nơi đây quá lạnh nên máu chảy ra không được, vì vậy ta mới có thể nói chuyện với lão đệ được thêm vài câu nữa. Còn nếu như rời khỏi đây, ta sẽ chết càng mau hơn.

Đường Tiểu Tiên khẽ nói:

– Nói rất đúng, các hạ cứ làm theo ý của Phùng đại hiệp, trước tiên hãy lắng nghe người nói gì đã.

Hà Lăng Phong gật gật đầu, mặc cho cái lạnh xâm nhập vào tận xương tủy, chàng vẫn không kiềm được rơi lệ.

Phùng Viên vẫn thở dốc nói:

– Tiểu Châu Tử cũng bình yên chứ, tại sao cô ấy không đến với lão đệ.

– Phí cô nương vẫn bình yên vô sự. Cô ta... cô ta còn có chuyện riêng, nên không thể cùng đến được...

Vào lúc này, chàng không muốn thố lộ sự thật về Phí Minh Châu.

Phùng Viên nói:

– Bình yên thì tốt rồi. Trước đây chúng ta đều hiểu lầm Tiểu Châu Tử. Từ đây về sau không thể để cho cô ta bị tủi nhục nữa.

Hà Lăng Phong gạt nước mắt gật đầu nói:

– Tiểu đệ biết.

Phùng Viên đột nhiên cười nói:

– Thật sự mà nói, ta rất lo lắng các ngươi sẽ bị hầm lửa thiêu chín. Hãy nói cho ta biết trong ấy mùi vị ra sao? Vô cùng nóng có phải hay không?

Hà Lăng Phong gật đầu lia lịa, nói:

– Đúng vậy... quả thực rất đúng... nhưng bọn tiểu đệ đều không ai bị thương cả, bọn tiểu đệ không biết làm thế nào để cảm tạ ơn đại ca...

Phùng Viên cười nói:

– Cảm tạ cái gì? Ta chẳng qua chỉ giúp hai ngươi đẩy một cái mà thôi. Thật lòng mà nói, ta cũng rất muốn thử ngửi trong Băng cung mùi vị ra sao. Đáng tiếc không thể được.

Ngừng lại để lấy hơi, lão lại nói tiếp:

– Lão đệ đã gặp Phùng Uyển Quân chưa?

Hà Lăng Phong vội nói:

– Đã gặp qua rồi. Lệnh muội cũng rất khỏe...

Đường Tiểu Tiên tiếp lời:

– Hiện giờ Uyển Quân đang ở bên ngoài sơn động, có cần gọi cô ta vào hay không?

Phùng Viên lắc lắc đầu, rồi đưa tay bóp chặt tay Hà Lăng Phong nói:

– Hãy hứa với ta, là sẽ không trách Uyển Quân vì đã gạt chúng ta lần trước.

Trong việc này, Uyển Quân hoàn toàn có ý tốt.

Hà Lăng Phong nói:

– Lão đại ca cứ yên tâm, không có ai trách móc lệnh muội cả. Tiểu đệ sẽ hộ tống đưa lệnh muội trở về Thiên Ba phủ cùng với đứa bé.

– Tốt như vậy rất tốt!

Tay Phùng Viên từ từ đã trở nên lạnh cứng, ánh mắt cũng không còn thần sắc nữa. Lão ta đưa mắt nhìn xung quanh một lượt rồi lẩm bẩm nói:

– Chỗ này là một nơi yên nghỉ rất hiếm có, tiếc rằng hơi lạnh một chút.

– Phùng đại ca! Phùng đại ca!

Hà Lăng Phong không còn kiềm chế được nữa, cất tiếng khóc lớn lên.

Trong tiếng gào khóc thảm thiết của Hà Lăng Phong, Phùng Viên đã trút hơi thở cuối cùng.

*

Cánh cửa Băng cung đã được đóng lại. Huyệt đạo của Phó lão lão và hai thiếu phụ trung niên cũng đã tự giải, cả ba đang xuyên qua sơn động đi trở ra phía gian thạch thất.

Kim Hồng Ngọc đã bị trọng thương chạy thoát. Phùng Viên bỏ mạng trong Băng cung còn Phí Minh Châu an nguy không biết như thế nào.

Việc đã qua cứ để cho nó qua, còn tương lai thì khó mà dự liệu được.

Nhưng có một việc trước mắt cần phải lập tức ứng phó ngay. Đó là Đồng lão lão nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua tội danh xông vào vùng cấm địa Băng cung.

Bất kể ai xông vào trong vùng cấm địa này, đều bị xử tội chết. Đường Tiểu Tiên tuy thân phận Cốc chủ, cũng không được ngoại lệ. Từ đây về sau tất cả mọi quyền hành trong Mê cốc tất nhiên sẽ rơi vào tay Trưởng Lão viện. Đây cũng chính nguyện vọng lớn nhất của Đồng lão lão.

Đường Tiểu Tiên dễ dàng nhận ra vẻ đắc ý lúc này của Đồng lão lão. Tội danh này nàng không sao biện giải được. Cuộc tranh quyền lần này, nàng đã hoàn toàn thua cuộc.

Nàng không chỉ thua quyền lực mà còn thua cả tánh mạng.

Nhưng nàng không hề hối hận, cũng như sợ hãi. Bởi vì nàng cam tâm mất đi tất cả, để được một cảm tình quí báu nhất. Đối với một thiếu nữ mà nói, bấy nhiêu cung đã đủ lắm rồi.

Hà Lăng Phong có lẽ không phải là một người nam nhân hoàn mỹ nhất trên đời nay. Nhưng chàng dám vì nghĩa khí mà đứng ra gánh vác chuyện cho Thiên Ba phủ. Điều này chứng minh chàng là một con người chánh trực.

Chàng bình yên thoát qua được hầm lửa, chứng minh đây là một người có trí tuệ, chỉ cần nhìn qua một lần chàng đã có thể nhớ được toàn bộ chiêu thức Hồng Tụ đao quyết, chứng tỏ chàng có trí thông minh hơn người, có ân không quên ân, đã hứa phải giữ lời, điều này nói lên chàng là một người quân tử lỗi lạc.

Một người nam nhân như vậy há chẳng phải là người mà mọi thiếu nữ đều mơ ước hay sao?

Đường Tiểu Tiên đã sớm có quyết định. Nếu chết thì cũng cam tâm chết cùng Hà Lăng Phong ở chỗ này. Còn nếu sống sót, sẽ vĩnh viễn rời khỏi Mê cốc để theo chàng.

Cho nên, nàng liền đi sát theo sau Hà Lăng Phong, mà trong lòng không chút lo sợ. Bước chân nàng vẫn tự tin và vững vàng.

Quả nhiên không ngoài dự liệu, bên trong gian thạch thất đã đứng đông người.

Người đứng đầu chính là Đồng lão lão. Hầu hết tất cả lão lão của Trưởng Lão viện đều có mặt đầy đủ. Ngoài ra còn có Hoa Cầm dẫn thêm mươi hai sứ giả hồng y viền xanh, đứng câm đao chờ đợi.

Bên ngoài thạch thất còn có hai mươi bốn hành hình đao nữ mặc hồng y viền trắng và gần một trăm thiếu nữ Mộc Lan hắc bạch đội.

Bình minh đã bắt dầu ló dạng. Xuyên qua cửa sổ có thể nhìn thấy những cư dân ở trong cốc đã tụ tập đông đủ phía bên ngoài.

Phùng Uyển Quân bị trói lại và đang đứng trước đội hành hình.

Hà Lăng Phong vừa bước trở ra gian thạch thất, Đồng lão lão đó vội quát lớn:

– Bắt hắn ta lại!

Mười hai sứ giả liền đồng loạt dạ một tiếng, bước về phía trước. Đường Tiểu Tiên liền trầm giọng quát:

– Dừng lại! các ngươi định tạo phản hay sao?

Bọn Hoa Cầm nghe quát như vậy, quả nhiên không có một ai dám tiếp tục xông lên.

Đồng lão lão liền cười nhạt nói:

– Đường Tiểu Tiên, ngươi không cần phải lấy oai phong Cốc chủ làm gì. Bởi vì danh hiệu đó không còn thuộc về của ngươi nữa.

Đường Tiểu Tiên cao giọng nói:

– Cốc chủ là chí tôn. Đường gia nhiều đời làm chủ Mê cốc. Ai dám không tin trọng danh hiệu này của bổn tọa chứ!