Yên Chi Bảo Đao

Hồi 26

Kim Hồng Ngọc thản nhiên nói:

– Nếu nói sớm câu này, chúng ta đã tiết kiệm được biết bao nhiêu là thời gian.

Nói xong đưa tay lên vỗ ba cái. Lập tức có một thiếu phụ trung niên từ bên ngoài bước vào, trên tay có cầm một bộ y phục và một viên thuốc giải.

Kim Hồng Ngọc mang bộ y phục và thuốc giải đặt lên trên đầu giường, sau đó đứng dậy nói:

– Thời gian vô cùng quí báu, ta không muốn làm lỡ thời gian của các hạ, hy vọng các hạ làm đúng theo lời hứa. Đồng thời đừng để vị Phí cô nương kia thêm nhiều phiền phức. Bây giờ chúng ta ra ngoài đợi các hạ.

Hiện giờ Hà Lăng Phong giống như chú gã trống đã bị bại trận, tất cả chỉ biết nghe theo sự an bày của bọn họ mà thôi.

Tỷ Muội hội quả thật không hổ là một tổ chức thần bí. Đến tận bây giờ, mỗi hành động của họ đều được bố trí hoàn toàn chu đáo. Mỗi sự việc đều được vạch kế hoạch rõ ràng. Hầu như chỉ cần Tỉ Muội hội nhúng tay vào là không có việc gì là không hoàn thành cả. Thậm chí ngay cả Mê cốc cũng không ngoại lệ.

Nhưng tuy Kim Hồng Ngọc có là người thông minh tuyệt đỉnh đi nữa, vẫn không bao giờ biết được mình đã bỏ qua một việc hết sức quan trọng.

Đó chính là Hồng Tụ đao quyết có tất cả chín chiêu thức.

Những người nghe qua truyền thuyết về Hồng y Huệ Nương và Hồ Nhất Đao đều biết hai phu thê Đao Thánh sau khi trở mặt nhau, trước sau giao đấu tám lần.

Mỗi lần chỉ sử dụng vỏn vẹn có một chiêu, và đây cũng chính là nguyên nhân tại sao có “Phá Vân bát thức” cùng với “Hồng Tụ đao quyết”. Bởi vậy, Hà Lăng Phong chỉ cần múa lại Bát Thức đao pháp, còn chiêu thức cuối cùng quan trọng nhất, Kim Hồng Ngọc không thể nào biết được.

Chỉ cần Bát thức đao pháp cũng đã đủ gây toàn bộ sự chú ý của Kim Hồng Ngọc. Ả ta bắt Hà Lăng Phong múa đến lần thứ ba mới có thể nhìn hết các chiêu thức. Mỗi chiêu thức Kim Hồng Ngọc phải dùng đến hai ba canh giờ mới có thể nhớ được. Bởi vậy, sau khi Kim Hồng Ngọc luyện xong Bát thức đao pháp thì thời gian đã quá giờ tý.

Hà Lăng Phong nói:

– Những thứ ta biết chỉ có bấy nhiêu, Phùng đại ca đang ở trong Băng cung chờ tiếp cứu, bởi vậy không thể kéo dài thêm thời gian được nữa, hy vọng ngươi giữ lời hứa, đưa hộ ta đến Mê cốc.

Kim Hồng Ngọc nói:

– Điều này đương nhiên. Bọn ta không những phải giúp các hạ trở lại Mê cốc, mà còn hy vọng các hạ sau khi cứu được Phùng Viên ra, hai bên vĩnh viễn sẽ là bằng hữu. Vì vậy ta quyết định đích thân đưa các hạ trở lại Mê cốc.

Hà Lăng Phong rất lấy làm ngạc nhiên, vì chàng biết rõ Kim Hồng Ngọc trở lại Mê cốc, nhất định là sẽ có mục đích riêng. Nhưng vì thời gian lúc này quá cấp bách, không cho phép chàng suy nghĩ lâu mà phải lập tức lên đường ngay.

Kim Hồng Ngọc đã có chuẩn bị sẵn. Chỉ cần ả khoác chiếc áo ngoài vào, liền biến thành hồng y thiếu nữ viền trắng ngay. Sau đó Kim Hồng Ngọc dẫn Hà Lăng Phong bước ra khỏi căn nhà tranh.

Từ căn nhà tranh này đến cửa Mê cốc dường như không xa lắm. Đối với địa hình ở đây, Kim Hồng Ngọc rất quen thuộc. Đi không tới nửa canh giờ hai người đã đến nơi.

Khi gần đến miệng cốc, Hà Lăng Phong thấp giọng hỏi:

– Chúng ta xông thẳng vào, hay là âm thầm lẻn vào?

Kim Hồng Ngọc cười nói:

– Yên tâm đi, ta đã có an bày hết rồi.

Nói xong Kim Hồng Ngọc lấy một cây đuốc trong người ra đốt sáng lên.

Sau đó liên tục huơ qua huơ lại ba lần, rồi dập tắt ngọn đuốc.

Chỉ một lát sau từ trong miệng cốc có một đám người chạy ra nhanh như bay.

Đó chính là năm thiếu nữ mặc hồng y viền trắng và một sứ giả mặc hồng y viền xanh. Vừa nhìn thấy, Hà Lăng Phong đã nhận ra vị sứ giả đi đầu kia ngay.

Đó chính là Hoa Cầm.

Kim Hồng Ngọc bước lên nói nhỏ với Hoa Cầm mấy câu gì đó, rồi lập tức gia nhập vào chung với bọn họ.

Hoa Cầm dường như không thể nào ngờ đến, liền vội bước về phía trước chăm chú nhìn kỹ Hà Lăng Phong từ trên xuống dưới rồi nói:

– Quả nhiên là các hạ, thật không thể nào ngờ được.

Hà Lăng Phong cười cười nói:

– Tại hạ cũng không thể nào ngờ được, là đã làm cho Đồng lão lão và các vị phải thất vọng.

Hoa Cầm không nói gì, liền vẫy tay lên nói:

– Đốt đuốc lên! Cùng thổi kèn nghinh khách!

Sáu cây đuốc lập tức cháy phừng lên, đồng thời có tiếng kèn vang lên chói tai.

Tức thì trong cốc liền có tiếng kèn đáp lại, đèn đuốc được thấp lên sáng trưng, tiếng người vang dậy khắp nơi.

Hà Lăng Phong thất kinh hỏi:

– Bọn họ làm gì vậy?

Hoa Cầm hơi cúi người xuống, cung kính nói:

– Hà đại hiệp đã xông vào Băng cung, vượt qua hầm lửa mà vẫn trở ra an toàn. Như vậy người chính là khách quí của bổn cốc. Xin mời Hà đại hiệp vào trong cốc để được chúc mừng.

Hà Lăng Phong không biết phải nói gì, chỉ đành cất bước đi theo họ vào trong cốc.

Trên đường, khắp nơi đèn đuốc sáng ngời từ bên ngoài vào tận đến trong cốc. Mọi người già trẻ ở trong cốc đều tranh nhau nhìn vị khách quí kia.

Tiếng kèn cất lên không dứt, làm cho toàn bộ cư dân trong cốc đều thức tỉnh dậy.

Hà Lăng Phong được bọn họ dẫn đến trước tiền viện. Bên trong trang viện đèn đuốc sáng trưng, Cốc chủ Đường Tiểu Tiên và các lão lão của Trưởng Lão viện thân hành ra ngoài trang viện nghinh đón.

Thần sắc Đường Tiểu Tiên tỏ ra ngạc nhiên nhiều hơn là vui mừng. Còn mặt mày các vị Trưởng lão ngược lại hoàn toàn rạng rỡ.

Khi Hà Lăng Phong vừa đến nơi, tiếng pháo đồng loạt nhất tề vang lên.

Đường Tiểu Tiên dùng một mảnh khăn bằng lụa đỏ khoác qua vai Hà Lăng Phong thấp giọng nói:

– Từ lúc có Mê cốc đến giờ, Hà đại hiệp là người đầu tiên bước vào trong Băng cung mà vẫn còn sống quay trở về. Cho nên bổn Cốc chủ đặc biệt thân hành chúc mừng.

Hà Lăng Phong cung tay nói:

– Không đám, không dám, chẳng qua Hà mỗ này may mắn mà thôi. Đồng thời cũng nhờ vào hồng phúc của Cốc chủ.

Không biết tại sao sắc mặt Đường Tiểu Tiên bỗng nhiên đỏ bừng lên.

Đồng lão lão cười ha hả nói:

– Nói rất hay, đây quả là ý trời.

Đường Tiểu Tiên mời Hà Lăng Phong vào trong đại sảnh, ngồi ghế thượng tòa, còn hai bên là các lão lão và bọn a hoàn dâng trà.

Mấy ngày trước Hà Lăng Phong là phạm nhân, nhưng bây giờ lại trở thành thượng khách của Mê cốc. Nãy giờ chàng vẫn nghĩ đến Phùng Viên đang còn ở trong Băng cung, nhưng không tìm ra được cơ hội để mở lời.

Những thiếu nữ mặc hồng y viền trắng không đủ tư cách tiếp khách ở đại sảnh nên không biết Kim Hồng Ngọc hiện giờ đã đi đâu.

Qua hết một tuần trà Đường Tiểu Tiên lại căn dặn chuẩn bị tiệc rượu rồi tự mình xin cáo lui rời khỏi tiền sảnh.

Đợi cho Đường Tiểu Tiên đi khỏi, Đồng lão lão liền mỉm cười nói:

– Hà đại hiệp, từ khi đại hiệp đến bổn cốc, lão thân đã biết đại hiệp không phải là người tầm thường. Bây giờ quả nhiên là không sai. Vậy lão thân phải kính người một chung rượu mới được.

Hà Lăng Phong vội nói:

– Đồng lão lão quá khách sáo rồi. Thật ra Hà mỗ này chỉ gặp được may mắn mà thôi.

Đồng lão lão mỉm cười nói:

– Hà đại hiệp là một bực anh kiệt, chư vị lão lão đều đã nhìn thấy cả rồi chứ! Theo như ý của lão thân, việc này không cần phải bàn tính nhiều, mà cứ dứt khoát định ngày lành tháng tốt đi. Không biết ý kiến của các tỷ tỷ như thế nào?

Cái lão lão không hẹn mà cùng đáp:

– Rất tốt! Rất tốt!

Đồng lão lão lại quay sang Hà Lăng Phong nói:

– Đây là hồng phúc của Hà đại hiệp, cũng là qui củ của bổn cốc. Cho nên Hà đại hiệp không cần phải ngại ngùng mà từ chối.

Trong lòng Hà Lăng Phong lúc này chỉ lo nghĩ đến Phùng Viên nên các lão lão nói gì chàng không hề chú ý đến, chỉ gật gật đầu nói:

– Các lão lão không nên làm gấp. Tại hạ đã nói qua, việc này hoàn toàn là nhờ vào sự may mắn mà thôi.

Đồng lão lão cắt ngang nói:

– Thôi được rồi, chúng ta cứ quyết định giờ ngọ ngày mai làm giờ lành tháng tốt. Phải lập tức thông báo cho mọi người trong cốc biết, để chuẩn bị việc vui.

Lời nói của Đồng lão lão vừa được truyền ra, tiếng reo mừng vang dậy ầm lên, hòa chung với tiếng pháo nổ.

Hà Lăng Phong còn đang mỉm cười, đợi đến khi tiếng pháo nổ dứt hẳn chàng mới tìm ra được một cơ hội, nói:

– Nếu như các lão lão nhất định muốn làm lễ khánh chúc, thì hãy chấp thuận một điều thỉnh cầu của tại hạ, tại hạ suốt đời sẽ không quên ơn.

Đồng lão lão cười nói:

– Bây giờ chúng ta đã là người một nhà. Nếu có việc gì cứ việc nói ra, chỉ cần bọn lão có thể làm được bọn lão nhất định sẽ tận tâm hết sức.

Hà Lăng Phong nói:

– Các lão cũng đã biết tại hạ có một vị bằng hữu họ Phùng, cũng cùng xông vào Băng cung với tại hạ.

Đồng lão lão nói:

– Không sai. Người Hà đại hiệp nói có phải là chủ nhân Thiên Tuế phủ Phùng Viên, Phùng đại hiệp hay không? Hiện tại người ra sao rồi?

Hà Lăng Phong nói:

– Vì giúp tại hạ thoát nạn, Phùng đại ca không cách gì thoát ra khỏi Băng cung. Hiện tại vẫn còn ở trong đó.

Đồng lão lão vội cướp lời:

– Như vậy thì quá đáng tiếc. Lão thân đây vô cùng kính trọng Phùng đại hiệp. Phùng đại hiệp đã quên mình xả thân giúp người, hành động này khiến cho người ta vô cùng khâm phục.

Hà Lăng Phong lắc đầu mỉm cười nói:

– Lão lão đã hiểu sai ý tại hạ rồi. ý tại hạ muốn nói, Phùng đại ca vẫn còn sống ở trong Băng cung.

Đồng lão lão rất lấy làm ngạc nhiên rồi đột nhiên ngửa mặt lên cười lớn.

Hà Lăng Phong nói:

– Lão lão xin đừng cười, lời tại hạ nói ra toàn là sự thật.

Đồng lão lão vừa cười, vừa quay sang nói với các lão lão khác:

– Mọi người có tin hay không? Hà đại hiệp nói Phùng Viên vẫn còn sống ở trong Băng cung, hơn nữa còn nói lời nói cua mình là thật.

Mấy vị lão lão đều cười lắc đầu nói:

– Đây chỉ là niềm hy vọng trong lòng của Hà đại hiệp. Tất nhiên chúng ta cũng hy vọng Phùng đại hiệp vẫn còn sống. Hy vọng thì hy vọng nhưng thực tế thì việc này không thể xảy ra được.

Hà Lăng Phong nghiêm sắc mặt nói:

– Lúc ban đầu, khi tại hạ bước vào trong Băng cung, các vị cũng tin chắc rằng tại hạ sẽ không bao giờ còn sống để bước ra ngoài. Thế nhưng hiện tại, tại hạ vẫn đứng sờ sờ ở đây. Điều này hoàn toàn là sự thật.

Đồng lão lão nói:

– Chúng ta chỉ chấp nhận sự thật, mà không bao giờ dựa vào sự hoan tưởng, trừ phi Phùng Viên cũng có thể quay trở lại. Bằng không, chẳng có ai tin cả.

Hà Lăng Phong nói:

– Nếu như không tin, các vị có thể lập tức mở cửa Băng cung kiểm tra thử.

Đồng lão lão lắc đầu nói:

– Việc đó không thể nào làm được, vì theo qui định của bổn cốc, chỉ có một người mới có thể ra vào Băng cung được. Hơn nữa phải có lý do rất là đặc biệt, đồng thời phải được sự đồng ý của Trưởng Lão viện.

Hà Lăng Phong liền hỏi:

– Người đó là ai?

Đồng lão lão nói:

– Là Cốc chủ.

Hà Lăng Phong nói:

– Được! Tại hạ lập tức đi gặp Cốc chủ, hy vọng các vị đồng ý cho Cốc chủ đi vào Băng cung một chuyến.

Đồng lão lão lắc đầu cười nói:

– Hà đại hiệp, người không cần phải đi. Trước giờ ngọ ngày mai, Cốc chủ sẽ không thể gặp mặt ngươi được.

Hà Lăng Phong ngạc nhiên hỏi:

– Tại sao?

Đồng lão lão nói:

– Bởi vì hai người vẫn còn chưa chính thức cử hành hôn lễ, chưa là phu thê nên không thể gặp mặt trước được!

Hà Lăng Phong sửng sốt đứng ngớ người ra.

Đồng lão lão lại cười nói:

– Hà đại hiệp chớ vội nôn nóng. Vì kính trọng đai hiệp là người đầu tiên vượt qua được Băng cung nên bọn lão quyết định đồng ý mời Cốc chủ đi vào Băng cung kiểm tra thử một lần. Nhưng phải đợi sau đại lễ ngày mai mới có thể thực hiện được.

“Không!” Hà Lăng Phong đột nhiên đứng phắt dậy, lớn tiếng nói:

– Tại hạ không muốn làm phu quân của Cốc chủ, càng không muốn sống cả đời ở trong Mê cốc này. Lần này tại hạ trở lại là vì muốn cứu Phùng đại ca ra mà thôi.

Đồng lão lão đột ngột trầm sắc mặt xuống, lạnh lùng nói:

– Hà đại hiệp, trước khi nói chuyện người phải nên suy nghĩ kỹ càng. Đây là qui định của bổn cốc, hơn nữa đại hiệp cũng đã chính miệng đồng ý qua. Hiện giờ tin vui này đã được truyền đi khắp cốc, tại sao đại hiệp lại nói ra những lời này?

Hà Lăng Phong nói:

– Chính miệng tại hạ nói đồng ý hồi nào?

Đồng lão lão nói:

– Rõ ràng vữa rồi Hà đại hiệp đã đồng ý chấp nhận, hơn nữa còn nói đừng làm quá rình rang. Chẳng lẽ những việc này là giả hay sao? Chuyện chung thân của Cốc chủ tuy nói là qui định của tổ tiên, nhưng cũng chính là vì kính trọng Hà đại hiệp. Việc đại sự như vậy, tại sao người lại từ chối?

Hà Lăng Phong nói:

– Nếu như các vị đã xem trọng Hà mỗ này như vậy. Thế thì tại hạ tình nguyện không thành thân với Cốc chủ mà chỉ cần cứu Phùng đại ca ra khỏi Băng cung mà thôi.

Đồng lão lão vẻ bực bội nói:

– Các hạ nói vậy là ý gì? Thân phận Cốc chủ tôn quí biết dường nào, há lại đem hôn sự ra làm trò đùa hay sao? Vả lại, việc hôn sự này không hề có liên quan gì đến sự sống chết của Phùng Viên. Nếu như các hạ còn nói những lời vô lễ như vậy, đừng trách bọn ta không khách sáo.

Hà Lăng Phong ngầm kêu khổ trong bụng. Đến bây giơ chàng mới phát hiện mình đã rơi vào trong cạm bẫy.

Kim Hồng Ngọc cũng cấu kết với Đồng lão lão để ép tiến hành hôn lễ, hiển nhiên là có âm mưu và mục đích khác. Nhưng Hà Lăng Phong không cần phải quan tâm đến việc này. Còn việc mình có phải lấy Đường Tiểu Tiên làm thê tử hay không, chàng cũng cảm thấy không hề quan trọng. Nhưng việc Phùng Viên vẫn còn ở trong Băng cung thì chàng không thể chậm trễ được. Bất luận như thế nào cũng không thể đợi đến giờ ngọ ngày mai. Đây là việc quan trọng cần kíp nhất.

Chàng định trở mặt động thủ xông vào trong Băng cung. Nhưng nghĩ mình thế cô, hai tay không thể nào địch lại bốn tay. Huống hồ trước mặt chàng toàn là những cao thủ của Mê cốc. Giả sử cho dù có xông vào được Băng cung cứu Phùng Viên, nhưng không có hy vọng trở ra khỏi Mê cốc. Vả lại Phí Minh Châu vẫn còn đang nằm trong tay của Tỷ Muội hội, nếu lỡ như mai đây mọi người đều không còn sống sót.

Chỉ nghĩ đến đây, Hà Lăng Phong đã cảm thấy làm như vậy là thất sách.

Nên chàng liền đổi ngay sắc mặt mỉm cười nói:

– Tại hạ thật sự quá nóng lòng đến không còn biết gì nữa cả. Có thể trở thành phu quân của Cốc chủ, đấy là việc mà nhiều người có nằm mơ cũng không đạt được. Nhưng bây giờ tại hạ đã được vậy mà còn muốn bỏ đi. Đây quả là một sai lầm to lớn.

Hà Lăng Phong ngừng một chút lại tiếp:

– Thấu đáo rồi, thấu đáo rồi. Làm người không thể không lo nghĩ cho mình. Còn về việc sống chết của Phùng Viên, tại hạ đã tận lực hết sức vì lão ta rồi. Tình nghĩa bằng hữu chẳng qua cũng là vậy mà thôi. Thiết nghĩ lão ta cũng sẽ không oán trách tại hạ.

Đối với sự thay đổi đột ngột của chàng, Đồng lão lão có chút nghi ngờ.

Nhưng bà ta không truy hỏi tiếp, mà chỉ nói rằng:

– Như vậy rất tốt, vì bằng hữu mà lận lực tận tâm, điều đó rất nên. Nhưng cũng không cần phải thêm bỏ thời gian nửa ngày.

Hà Lăng Phong cười nói:

– Không sai. Nếu như Phùng Viên đã chết, có gấp cũng vô dụng. Nhược bằng lão ta vẫn còn sống, nhất định sẽ có thể đợi thêm được nửa ngày nữa.

Quả nhiên từ đó, Hà Lăng Phong tuyệt đối không hề nhắc đến Phùng Viên nữa, mà chàng chỉ kể lại sự thoát hiểm của mình ra khỏi Băng cung mà thôi.

Không bao lâu, tiệc rượu đã được chuẩn bị xong. Các lão lão và Hà Lăng Phong cùng nhau ngồi vào bàn tiệc.

Hà Lăng Phong giống như tám đời chưa được uống qua rượu nên hồ rượu đến phiên chàng là hết ngay. Bởi vậy các lão lão đâu phải là đối thủ của chàng.

Chẳng mấy chốc các lão lão đã muốn ngoẹo đầu sang một bên. Rồi từng người từng người một xin được từ chối không uống nữa.

Bởi vậy chưa quá nửa canh giờ, bữa tiệc đã bắt đầu tàn.

Các lão lão một phần vì uống hơi nhiều, một phần tuổi tác đã cao, nên tinh thần có vẻ không còn chịu đựng được nữa. Sau khi căn dặn chuẩn bị phòng ngủ ở dãy nhà phía đông tiền sảnh cho chàng xong, các lão lão ai nấy đều lui về Trưởng Lão viện nghỉ ngơi.

Hà Lăng Phong biết rõ xung quanh dãy nhà phía đông này đều có người canh giữ nghiêm ngặt, nên cố nói với thiếu nữ thị vệ rằng:

– Bên trong trang viện này toàn là nữ cả. Tại hạ lại có thói quen không mặc y phục khi ngủ. Còn nếu đóng chặt cửa sổ thì lại sợ có ý thất lễ. Vậy xin cô nương nói lại với mọi người một tiếng. Đêm nay đừng đi đến gần dãy phòng phía đông.

Hà Lăng Phong càng cố ý làm ra vẻ thần bí, bọn thị vệ càng không dám khinh suất. Quả nhiên sau khi chàng vừa bước vào trong phòng ngủ, thiếu nữ thị vệ liền đem những lời này nói lại với Hoa Cầm.

Hoa Cầm nghe xong cười nhạt, nói:

– Các ngươi chưa có thành hôn nên cần phải tránh né, còn ta đã kết hôn hơn nữa đã sanh qua hài nhi nên chẳng hề ngại ngùng những chuyện này. Bởi vậy việc canh giữ ở đây, đêm nay sẽ do đích thân ta phụ trách.

Sau khi mọi người đều đã đi nghỉ, Hoa Cầm liền xách đao đến bên dãy nhà phía đông. Quả nhiên ánh đèn bên trong đã tắt, cửa sổ cũng đã được đóng chặt.

Hoa Cầm nắm chặt cán đao, dán sát người vào phía ngoài cửa sổ chú ý lắng nghe. Bên trong phòng không một tiếng động, ngay cả tiếng người thở cũng không có.

Hoa Cầm liền không khỏi sanh nghi:

“Lẽ nào Hà Lăng Phong lại không có ở trong phòng?”

Hoa Cầm khỏng thể không nhìn xem thử.

Trước tiên Hoa Cầm hít sâu vào một hơi, rồi định thần sau đó nhè nhẹ dùng ngón tay thọc thủng lớp giấy cửa sổ, đưa mắt nhìn vào trong.

Thật kỳ quái, tại sao trước mắt toàn là một màu đen, không nhìn thấy gì cả?

Hoa Cầm tập trung nhìn lại một lần nữa, nhưng bên trong vẫn toàn một màu đen. Đừng nói là người, ngay cả giường chiếu và bàn ghế cũng đều không nhìn thấy.

Nhìn kỹ một hồi, Hoa Cầm mới phát hiện, hóa ra phía trong cửa sổ còn có một bức màn đen vì vậy không thể nhìn thấy tình hình bên trong được.

Hoa Cầm chợt mỉm cười, từ từ mở cưa ra.

Bức màn đen treo cách cửa sổ hơn cả thước, nên phải vén bức màn qua một bên mới có thể nhìn thấy chiếc giường.

Hoa Cầm không còn cách nào khác, đành phải hết sức cẩn thận thò hơn nửa người vào bên trong, đưa tay ra vén bức màn lên.

Hoa Cầm không thể nào ngờ rằng Hà Lăng Phong đang nấp ở phía sau bức màn. Một góc bức màn vừa được vén lên toàn thân Hoa Cầm đã cứng đơ. Bởi vì Hà Lăng Phong đã nhanh như chớp điểm huyệt đạo trên khuỷu tay Hoa Cầm.

Ả ta chưa kịp lên tiếng gọi, á huyệt cũng đã bị điểm. Sau đó toàn thân Hoa Cầm bị kéo lọt vào bên trong.

May mà lúc này trong trang viện không có người, nếu không...

Hà Lăng Phong thấp giọng cười, nói:

– Thật là có lỗi. Tại hạ cho rằng những tên tiểu a đầu chưa có nhìn qua, nên có lẽ sẽ đến nhìn cho biết. Không ngờ rằng Hoa đại tẩu đích thân đến tham quan. Xin thứ lỗi cho sự vô lễ của tại hạ.

Nói đoạn, chàng cởi áo ngoài và thanh đao của Hoa Cầm ra, khoác lên trên người mình. Sau đó chàng phóng người qua cửa sổ ra ngoài, đồng thời đóng chặt cửa sổ lại, rồi chạy nhanh về phía hậu cốc.

Hoa Cầm không mở miệng nói được toàn thân cũng không cử động được, mà chỉ có thể trừng mắt nhìn. Trong mắt ả ta chứa đầy sự tức giận, nhưng không biết trong lòng ả đang tức giận hay là thất vọng?

Khoảng thời gian trước khi gần sáng, bầu trời lúc nào cũng tối đen một cách đặc biệt.

Khi Hà Lăng Phong đến được bên dưới vách đá phía hậu cốc thì trời cũng đã sắp sáng. Chàng liền cởi bỏ chiếc áo khoác màu hồng của Hoa Cầm ra, ngay cả vỏ đao chàng cũng bỏ đi mà chỉ chừa lại vỏn vẹn có thanh đao mà thôi.

Canh chừng cửa Băng cung là ba nữ phụ mù. Một người là thân phận trưởng lão còn hai người kia là sứ giả hồng y viền xanh. Cả ba võ công đều không yếu kém chút nào.

Hà Lăng Phong biết không thể nào qua mặt được bọn họ, nhưng bất luận như thế nào cũng phải cứu cho bằng được Phùng Viên, trước lúc trời sáng. Sau đó rời khỏi Mê cốc và đi cứu Phí Minh Châu.

Nếu như giữa Phí Minh Châu và Phùng Viên chỉ có thể cứu được một người thì người mà Hà Lăng Phong chọn chính là Phùng Viên. Vì đây là đạo nghĩa.

Hà Lăng Phong tay cầm trường đao, từ từ tiến về phía gian thạch thất, trong lòng không khỏi phập phồng.

Khi Hà Lăng Phong còn cách gian thạch thất chừng ba trượng ngoài thì đã nghe thấy tiếng quát lạnh lùng của Phó lão lão:

– Là người nào? Dừng lại ngay!

Hà Lăng Phong vẫn tiến về phía trước thêm một đoạn nữa, mới dừng bước lại chờ đợi.

Phó lão lão dẫn hai sứ giả hồng y viền xanh bước ra khỏi gian thạch thất trầm giọng nói:

– Thật to gan, kêu ngươi đứng lại nhưng ngươi vẫn dám tiến lên phía trước hơn cả trượng. Mau báo danh tánh là gì?

Hà Lăng Phong nói:

– Tại hạ họ Hà, có việc cần gấp muốn vào trong Băng cung, xin lão lão đồng ý chấp thuận cho.

Phó lão lão vẻ hơi ngạc nhiên nói:

– Họ Hà? Hà gì? Ta nghe giọng nói của ngươi dường như hơi quen quen.

Hà Lăng Phong nói:

– Mấy ngày hôm trước tại hạ có cùng hai vị bằng hữu vào trong Băng cung, lão lão còn nhớ hay không?

Phó lão lão vừa nghe xong nét mặt chợt vui mừng liền nói:

– A! Nhớ rồi, nhớ rồi làm sao mà quên được. Nghe nói Hà đại hiệp đã an toàn vượt qua được Băng cung cùng hầm lửa và ngày mai đây sẽ là phu quân của Cốc chủ. Vậy già này phải chúc mừng người mới được.

Quay sang hai nữ phụ trung niên, Phó lão lão nói:

– Khách quí quang lâm! Mau mời Hà đại hiệp vào hên trong ngồi, chúng ta phải y theo lễ mà chúc mừng.

Hà Lăng Phong có chút bất ngờ mỉm cười nói:

– Lão lão không cần phải khách sáo như vậy, tại hạ vẫn còn một vị bằng hữu bị kẹt lại trong Băng cung, phải cần được cứu ra ngay. Vậy xin lão lão mau mở cửa Băng cung ra, đợi khi nào bọn tại hạ trở ra sẽ bái tạ lão lão.

Phó lão lão sửng sốt hỏi:

– Cái gì? Đại hiệp còn thuốn trở vào trong Băng cung lần nữa?

Hà Lăng Phong nói:

– Đúng vậy! Xin lão lão chấp thuận cho.

Phó lão lão suy nghĩ một hồi rồi nói:

– Thôi được! Già này đành phải đợi sau đại lễ ngày mai mới có thể chúc mừng được cho Hà đại hiệp.

Hà Lăng Phong không ngờ rằng bà ta chấp thuận mau như vậy, nên vui mừng nói lớn:

– Xin đa tạ lão lão.

Nói đoạn, chàng liền tiến về phía trước.

Phó lão lão đột nhiên đưa tay ra nói:

– Xin lấy ra!

Hà Lăng Phong ngạc nhiên nói:

– Lấy cái gì?

Phó lão lão nói:

– Thẻ bài, thẻ bài dùng để mở cửa Băng cung.

– Cái này...

Hà Lăng Phong đang ngẩn người ra một hồi, mới mỉm cười nói:

– Xin lỗi vì quá vội vàng nên tại hạ quên đến Đồng lão lão để lấy thẻ bài. Không biết lão lão có thể khoan dung cho một lần hay không?

Phó lão lão lắc dầu nói:

– Việc này không thể nào được. Muốn mở cửa phải cần đến thẻ bài mới được. Vậy đành phải làm phiền Hà đại hiệp trở lại Trưởng Lão viện một chuyến.

Hà Lăng Phong nói:

– Nhưng tại hạ phải lập tức vào trong Băng cung, mà không thể kéo dài thời gian được nữa.

Phó lão lão nhún vai nói:

– Xin lỗi Hà đại hiệp, nếu không có thẻ bài bất kỳ ai cũng không thể bước vào trong Băng cung được. Già này chẳng qua chỉ là một người giữ cửa mà thôi, quả thật không thể nào giúp được đại hiệp.

Hà Lăng Phong nói:

– Sự cấp tùng quyền, xin lão lão phá lệ cho một lần. Đợi sau khi tại hạ trở lại lúc ấy lão lão muốn gì cũng được.

Phó lão lão trả lời như đinh đóng cột:

– Không được!

Hà Lăng Phong nghĩ thầm:

– Bây giờ có cầu xin cũng vô ích, chi bằng hạ thủ khống chế bà ta trước cứu người là cần kíp.

Nghĩ vậy chàng liền định vung đao lên ra tay.

Nhưng ngay lúc ấy có một giọng nói phát ra từ phía sau:

– Thẻ bài ở đây!

Hà Lăng Phong lập tức quay đầu lại, chỉ thấy một bóng người đứng cách xa ngoài hai trượng trong tay giơ cao một chiếc thẻ bài.

Người đó chính là Cốc chủ của Mê cốc Đường Tiểu Tiên.

Hiển nhiên Đường Tiểu Tiên đã đứng ở đấy rất lâu rồi. Lúc này nàng mới từ từ bước qua. Đường Tiểu Tiên sợ Hà Lăng Phong hiểu lầm ý mình, nên vừa bước tới vừa lên tiếng nói:

– Lăng Phong, chàng cũng đừng quá vội nôn nóng. Phó lão lão là một người thiết diện vô tư, nếu không có thẻ bài lão lão làm sao có thể cho chàng vào Băng cung được. Vì biết như vậy, nên thiếp mới lập tức đem thẻ bài đến đây ngay.

Giọng nói của Đường Tiểu Tiên vừa tự nhiên lại vừa thân thiết, hoàn toàn là giọng điệu của một vị hôn thê. Hơn nữa thẻ bài đang nằm trong tay nàng, điều này chứng tỏ Đường Tiểu Tiên hoàn toàn không có ác ý.

Quả thật tình hình này làm cho Hà Lăng Phong đứng ngớ người ra, không biết phải nói gì.

Phó lão lão cùng hai người thiếu phụ trung niên liền nhất tề cúi người nói:

– Tham kiến Cốc chủ.

Đường Tiểu Tiên cười nói:

– Không cần phải đa lễ, thẻ ở đây các ngươi cứ cầm đi mở cửa ra. Ta và Hà đại hiệp còn có mấy điều cần phải nói, rồi sẽ đến sau.

Phó lão lão dạ một tiếng, đón nhận chiếc thẻ bài, rồi tự động rút lui.

Đường Tiểu Tiên nhìn ba người bọn họ đi vào trong thạch thất, mới thở dài một tiếng, nói với giọng hơi buồn buồn:

– Đừng nhìn ta như vậy. Ta quả thật có thành ý muốn giúp ngươi. Chiếc thẻ bài vừa rồi hoàn toàn là thật, chứ không giống bức họa đồ cất giấu bảo đao của các ngươi.

Hà Lăng Phong liền cung tay thi lễ nói:

– Những chuyện đã qua, xin Cốc chủ đừng để ý đến. Nếu như có thể cứu được Phùng đại ca, Hà mỗ này vĩnh viễn không bao giờ quên ơn của Cốc chủ.

Đường Tiểu Tiên gượng cười nói:

– Ta không muốn các hạ phải cảm ơn, mà chỉ muốn hỏi các hạ một câu, hy vọng lần này các hạ nói thật cho ta biết.

Hà Lăng Phong liền nói:

– Xin Cốc chủ cứ nói, tại hạ sẽ trả lời thật tình.

Đường Tiểu Tiên hơi cúi đầu xuống, thấp giọng hỏi:

– Ta muốn biết, các hạ có tính toán gì đối với chuyện ngày mai hay không?

– Việc này...

Hà Lăng Phong do dự một hồi, rồi nghiêm túc nói:

– Quả thật không dám giấu, tại hạ tự cảm thấy thân phận mình hạ tiện đâu dám nghĩ đến chuyện thành hôn với Cốc chủ. Lần này tại hạ trở lại Mê cốc hoàn toàn là vì muốn giải cứu cho Phùng đại ca mà thôi.

Đường Tiểu Tiên không có chút biểu hiện gì là ngạc nhiên cả, chỉ thản nhiên nói:

– Nếu như cứu được Phùng Viên ra, sau đó thì sao?

– Sau đó Phí có nương của Hương Vân phủ đã rơi vào tay của Tỷ Muội hội, tất nhiên tại hạ phải nghĩ cách cứu Phí cô nương ra.

– Nếu như ta cứu Phí cô nương ra giúp ngươi thì sao?