Y Đạo Quan Đồ

Chương 200: Nhất bả hỏa

Nhà máy sản xuất dược

Giang Thành hiện tại đã hoàn toàn ngừng sản xuất, Cố Giai Đồng là nhìn

trúng phương tiện cùng điều kiện của nhà máy, lúc Phùng Ái Liên còn đảm

nhận vị chí giám đốc nhà máy, tuy rằng có tham ô nghiêm trọng, nhưng

cũng vẫn xây dựng nhà xương khang trang, trang bị máy móc đầy đủ. Cho

nên nếu không nói tình hiện trạng kinh doanh thì cơ sở vật chất, phần

cứng của nhà máy là không sai, vậy nên mặc dù hiện trạng như thế nhưng

vẫn không ít người quan tâm tới nhà máy dược.

Về phần phần mềm, bởi vì nhà máy đang lâm vào khốn cảnh, nên đại đa số công nhân viên chức đều đã bỏ đi.

Cố Giai Đồng đã không ít lần bàn bạc cùng với phía lãnh đạo thành phố,

Cố Giai Đồng muốn tư hữu hóa, bởi nếu tư hữu hóa thì toàn quyền sẽ thuộc về nàng và nàng tin tưởng có thể khiến cho nàh máy nhanh chóng sinh

lời. Nhưng vướng mắc then chốt là ở số nợ lương cũ của cán bộ công nhân

viên nhà máy, lãnh đạo thành phố cho rằng muốn tư hữu hóa thì phải gánh

trách nhiệm xã hội, trong đó là bao gồm cả vấn đề của cán bộ công nhân

viên nhà máy. Nếu như nàng không thể giải quyết vấn đề này thì trong quá trình cải cách sẽ bị đẩy theo hướng xã hội hóa, vấn đề của nhà máy sẽ

trở thành vấn đề xã hội, đương nhiên lãnh đạo thành phố cũng không mong

muốn thấy cái cục diện này.

Trong quá trình đám phán, sơ bộ ý kiến của lãnh đạo thành phố là tiếp

nhận nhà máy thì không chỉ phải là để nhà máy có thể sinh lợi, đồng thời còn phải tiếp thu toàn bộ công nhân viên chức cũ cùng số nợ cũ. Cố Giai Đồng khảo sát tỉ mỉ tình huống của nhà máy đã sợ bộ cùng lãnh đạo thành phố đạt thành ước định, do nàng tiếp quản nhà máy, bên ban quốc tư cũng tiến hành thanh nợ.

Trong phòng họp nhà máy dược GIang Thành, một bên là Cố Giai Đồng, một

bên là đại diện của nhà máy, cùng với ban quốc tư và ban cải cách trở

thành ba phía tham dự cuộc họp.

Cố Giai Đồng là bên mua, nàng chủ yếu là trình bày tư tưởng và phương

hướng trong thời gian tới, loại bỏ đi những nghi ngờ của phía đại diện

nhà máy. Ánh mắt mọi người đều tập trung lên Cố Giai Đồng, đây là những

vẫn đề cực kì mấu chốt.

Hồ Nhân hiện tại là trợ lý của Cố Giai Đồng, nàng phụ trách trả lời các

vấn đề này thay cho Giai Đồng: “Vấn đề này chúng ta đã tiến hành bàn bạc cùng với lãnh đạo thành phố. Là một doanh nghiệp thành công, ý thức

trách nhiệm xã hội, chúng ta tiếp nhận nhà máy dược tuyện đối không mặc

kệ cán bộ công nhân viên của nhà máy.”

Quan Cảnh Quang nói: “Trước đây công nhân là người làm chủ, nhưng bây

giờ tư hữu thì chúng ta sẽ thành người làm công! Kể cả hiện tại các

ngươi có thể thể hiện sự quan tâm, nhưng sau này biết đâu vẫn có thể sa

thải chúng ta!”

Cố Giai Đồng và Hồ Nhân liếc mắt nhìn nhau, sau đó Hồ Nhân đáp: “Từ kế

hoạch tới tiến thành nền kinh tế thị trường là cả một quá trình phức

tạp, trong quá trình này quan niệm của mỗi người không ngừng chuyển

biến, vấn đề mà ngươi vừa nói ta có thể chia làm hai câu trả lời. Trước

kia các ngươi là chủ nhân của nhà máy, cái khái niệm này rất mông lung,

nhưng ta có thể đại biểu cho Cố tiểu thư hứa hẹn rằng sau này các ngươi

vẫn là chủ nhân của nhà máy, chỉ có điều là hình thức thay đổi một chút

mà thôi. Về phần thôi giữ chức vụ thì các ngươi có thể nhìn hiện trạng

của nhà máy, vốn các ngươi vẫn luôn cho rằng đây là cái bát cơm bằng sắt của mình, chỉ cần đảm bảo đi làm đủ là hàng tháng có thể lĩnh lương về. Nhưng sự thực chứng minh là cái bát sát ấy cũng không phải là chắc

chắn, chúng ta không thể hứa hẹn sẽ giữ nguyên bộ máy cán sự của nhà máy như cũ được, nhưng mỗi người thôi việc đều sẽ có lý do đầy đủ, tiến

hành cải tổ nhà máy một cách rõ ràng và trình tự. Những công nhân không

thể thích ứng được với phướng thức sản xuất và điều hành mới sẽ bị loại. Thế nhưng còn những người ở lại sẽ vẫn có liên hệ chặt với nhà máy,

hưởng lương vài phúc lợi đầy đủ. Hiện ta không thể hứa hẹn được cụ thể

sẽ là bao nhiêu, nhưng tuyệt đối sẽ là một con số xứng đáng với công sức mà mỗi người bỏ ra.”

Hồ Nhân trả lời rõ ràng mạch lạch không có chỗ nào chê được, phía đại diện cho nhà máy cũng vài người yên lặng gật đầu.

Cố Giai Đồng mỉm cười nhìn Hồ Nhân, quả nhiên là nàng không có chọn sai

người, Hồ Nhân có kinh nghiệm quản lý xuất sắc, khả năng ứng biến cũng

rất tốt, để nàng làm trợ lý quả là một lựa chọn chính xác.

Làm chủ nhiệm ban cải cách, Trương Dương chính là đại biểu cho hình

tượng của cán bộ lãnh đạo Giang THành, hắn tỏ thái độ nói: “Mọi ngiời

yên tâm, nhà máy dược là nơi cải cách thí điểm, lãnh đạo thành phố rất

mực quan tâm, về phương diện chính sách ưu đãi cũng tạo rất nhiều thuận

lợi. Cải cách đối với mỗi người đều là mới mẻ, nhưng ta tin tất cả mọi

người đều nỗ lực, nhất định chúng ta có thể thực thi một cách thuận

lợi!”

Cố Giai Đồng cùng Hồ Nhân trong bụng cười thầm, thằng nhãi này đề thằng

lên phó xử nói năng cũng có một chút phong phạm lãnh đạo rồi a.

Sau khi họp là các bên cùng đi tham quan nhà máy một chút, bởi vì xuất

phát từ hiện trạng đã ngừng sản xuất, công nhân đã nghỉ làm, nên trông

nhà máy thập phần tiêu điều.

Chủ nhiệm Phùng Vũ ban quốc tư thở dài: “Nhìn mà cứ có cảm giác tài sản quốc gia bị sói mòn.”

Cố GIai Đồng nhíu nhíu mày, những lời này nghe thật chẳng lọt tai chút

nào, hắn nói thể chẳng phải nhằm vào mình sao? Cố GIai Đồng nhẹ giọng:

“Cho nên nói cải cách thế nào cũng phải làm, căn bệnh trầm kha khó

chữa.”

Hồ Nhân nói: “Ban quốc tư giám định tài sản cần phải công bình a, Chúng

ta cũng đã ước định với lãnh đạo thành phố từ trước, tất cả tính theo

chỉ sộ giá thị trường, nếu như quá lớn thì khỏi bàn nữa.”

Phùng Vũ nói: “Số nợ nhà của nhà máy cũng là không nhỏ, muốn khởi động lại nhà máy cần một lượng tài chính không nhỏ a.”

Cố GIai Đồng đạm nhiên cười, tài chính đối với nàng chẳng tính là cái

gì, thu mua lại nhà máy, trả nợ công và nợ tư, sau đó là khôi phục sản

xuất, với tài chính của cá nhân nàng thì rất khó, nhưng với quan hệ và

danh tiếng của nàng vay một món tiền từ ngân hàng thì không thành vấn

đề.

Điện thoại của Trương Dương và Cố Giai Đồng đồng thời đổ chuông, Trương

Dương đi sang một bên nghe máy, là Lưu Kim Thành điện tới cho hắn. Lưu

Kim Thành muốn mời Trương Dương tới nhà máy rượu khảo sát tình hình,

Trương Dương cũng biết Lưu Kim Thành hiện đang lâm vào một cục diện khó

khăn, ban cải cách vừa thành lập, bản thân mới được thăng chức, Trương

Dương cũng muốn có một chút thành tích. Bản thân đang là cán bộ cấp phó

xử trẻ tuổi nhất trong lịch sử Giang Thành, nếu như không có một chút

chính tích sợ rằng sẽ có những kẻ lời ra tiếng vào. Trương Dương tuy

rằng chẳng để ý tới những kẻ đó, nhưng cũng muốn tạo phúc một chút.

Trương Dương quyết định hai công tác đầu tiên, một là nhà máy dược, hai

là nhà máy rượu. So sánh tình huống mà nói thì hiện trang của nhà máy

dược phức tạp hơn rất nhiều. Nhưng chuyện này bởi vì có Cố Giai Đồng mà

tiến hành sẽ không gặp trở ngại gì lớn. Quá trình cho tới lúc này có thể nói là thuận lợi, chuẩn bị có thể kí kết hợp đồng chính thức. Mà cái

nhà máy rượu hiện tại thiếu chỉ là tiền, Trương Dương cũng minh bạch

người ta mới hắn tới là để chứng minh tiềm lực của họ, đả động hắn để

giúp bọn họ về mặt tài chính.

Ấn tượng của Trương Dương đối với Lưu Kim Thành không sai, đáp ứng hắn ngày mai tới nhà máy.

Cúp máy xong hắn quay trở lại bên cạnh Cố Giai Đồng, phát hiện thấy biểu tình của Giai Đồng có chút không đúng, nhỏ giọng hỏi: “Có việc gì sao?”

Cố Giai Đồng gật đầu: “Chi nhánh công ty ở Bắc Kinh có chuyện, ta phải

lập tức qua xử lý!” Nàng quay ra nói với Hồ Nhân: “Sự tình bên này ta

giao cho ngươi toàn quyền xử lý.”

Hồ Nhân thấy thần sắc của nàng, lại thêm việc bỏ hết công việc tại Giang Thành, lập tức đoán được nhi nhánh công ty tại Bắc Kinh có chuyện, nàng nhẹ giọng nói: “Cố tổng yên tâm! Ta sẽ xử lý tốt.”

Trưa hôm đó, phía nhà máy dược mời đi ăn, Trương Dương xin miễn, hắn

cũng không muốn để cho người ta nói ra nói vào. Tình huống của phía nhà

máy đã không ra gì, đình trệ sản xuất mà lại còn mời cán bộ đi ăn,

chuyện này nếu truyền ra ngoài đúng là làm trò cười cho thiên hạ. Lúc

chuẩn bị lái xe rời đi, giám đốc Lương Bình chạy theo tặng hắn một cái

túi quà, Trương Dương vốn định trả lại nhưng Lương Bình kia lại đã chạy

mất. Mở ra xem thấy là cái thắt lưng và ví da, nhà máy mặc dù làm ăn

không được, nhưng quy củ thì không thể phá, không chỉ Trương Dươmg, bên

ban quốc tư cũng có phần.

Trương Dương bất đắc dĩ lắc lắc đầu, ném ra phía ghế sau.

Trở lại trụ sở ban cải cách một lúc thì Hồ Nhân tìm hắn, căn cứ hiện

trạng thì đợi ban quốc tư kiếm kê thanh toán số tài sản của nhà máy dược sẽ tốn thời gian. Hồ Nhân nói: “Ta đã mời hai người có chuyên môn ở

Đông Giang tiến hành hạch toán lại một lần nữa, chúng ta không phải là

muốn chiếm tiện nghi nhưng cũng không thể cứ hồ đồ mặc kẻ khác làm gì

thì làm được.”

Trương Dương cười nói: “Nếu đã hợp tác thì phải có thành ý, chuyện này

ta không tiện hỏi tới. Nhưng các ngươi cứ làm rõ ràng, tài sản rồi các

khoản nợ nần, bây giờ tất cả đang nhìn chằm chằm và nhà máy dược.”

Hồ Nhân mỉm cười, trong mắt toát ra một tia mị lực, tay bóp vai hắn:

“Làm quan đúng thật là… Ngươi cuối cùng vẫn là đứng ở phía bên kia a?”

Trương Dương thấp giọng: “Ta nói Nhân tỷ a, ta nghẹn cả đêm qua, hỏa lớn lắm a!” Tối qua cả hai phòng đều khóa trái cửa, hắn thực sự là có phần

hơi bức bối.

Hồ Nhân nhớ lại tối qua không khỏi mỉm cười, yếu ớt thở dài: “Giai Đồng

tỷ giao lại sự việc nhà máy dược ở Giang Thành cho ta, đáng tiếc là ta

đối với tình huống nhà máy không rõ ràng cho lắm. Ngươi có quen biết ai

rõ ràng tình huống nhà máy dược thì giới thiệu cho ta, ta muốn tìm hiểu

kĩ một chút.”

Trương Dương bỗng nhiên nghĩ tới một người, lần trước tới bệnh viện nhân dân Giang Thành hắn gặp Hồng Linh, nàng ta từng nói dì của nàng ta là

tài vụ của nhà máy dược Giang Thành, vì thế Trương Dương liện gọi điện

hẹn nàng ta.

Vừa buông điện thoại thì Thôi Kiệt đưa tới một tập văn kiện, văn kiện

này là của thị ủy đưa xuống yêu cầu các ban ngành phối hợp chấn chỉnh

tình trạng an toàn giao thôi. Trương Dương nhìn tập văn kiện, trong lòng suy nghĩ một chút, nói gì thì mình hiện tại cũng là chủ quản một ban,

cũng có quyền triệu tập cuộc họp, bất quá thủ hạ hắn hiện tại cũng mới

chỉ có một người là Thôi Kiệt mà thôi.

Thôi Kiệt nói: “Trương chủ nhiệm, mấy đồng sự bên sở du lịch muốn mời ngươi dùng bữa, ngươi xem lúc nào rảnh?”

Trương Dương cười cười, hắn biết hiện tại mấy cộng sự cũ đều ngóng hắn,

nhưng mà hiện tại mới ngồi còn chưa ấm chỗ, động tĩnh lớn quá cũng không phải là tốt, hắn suy nghĩ một chút rồi nói: “Cuối tuần đi, hiện tại

công việc cũng bữa bộn quá.”

Thôi Kiệt gật đầu rồi rời khỏi phòng.

Hồ Nhân cười nói: “Xem ra Trương chủ nhiệm của chúng ta cũng rất uy phong a!”

“Phó chủ nhiệm!” Trương Dương sửa lại.

Hồ Nhân cười nói: “Ta thấy ngươi nên đứng ra giúp phía nhà máy dược một giúp, để bọn họ hết lo lắng mấy vấn đề này!”

“Ta được cái gì?” Ánh mắt Trương Dương nóng rực nhìn vào bộ ngực cao vút của Hồ Nhân.

Khuôn mặt của Hồ Nhân không khỏi đỏ rực lên, nàng nhẹ giọng: “Ngươi định lợi dụng chức vụ mà đùa bỡn nữ nhân a?”

Trương Dươmg túm lấy nàng ghì vào lòng, Hồ Nhân cười khanh khách giãy

ra: “Có hẹn với Hồng Linh rồi mà!” Sau đó nhỏ giọng nũng nịu nói: “Để

tối ta dành cho ngươi!”

Trương Dương nhìn đồng hồ: “Sáu giờ tối phải về nhà a!”

Hồ Nhân dùng ngón trỏ đẩy trán hắn một cái, ôn nhu nói: “Định làm cái sự bất chính gì? Trương chủ nhiệm a, ngươi phải biết lấy sự nghiệp làm

trọng a. Nên nhớ hồng nhan họa thủy, có không biết bao nhiêu lãnh đạo vì tác phong mà ngã ngựa đó!”

Trương Dương mỉm cười, kéo nàng ngồi lên hai đùi mình, bàn tay tiến nhập trong váy của nàng.

Khuôn mặt Hồ Nhân đỏ rực: “Đừng có hồ đồ, cửa còn chưa khóa…”

Trương Dương cười nói: “Ta nghe được động tĩnh bên ngoài!” Cái này cũng

không phải hắn khoa trương nhưng mà thực sự là nhĩ lực của hắn cực tốt.

Bất quá vừa lúc này nghe thấy có người đi tới, hắn vội buông Hồ Nhân ra, nàng cũng vội chỉnh lại y phục của mình trở lại vị trí mà ngồi.

Người tới là Phương Văn Nam, hắn lần này tới là hồi báo phó thị trưởng

Lý Trường Vũ về tiến độ công trình đường vòng thành phố, nghe nói Trương Dương đã thăng chức lên chủ nhiệm ban cải cách nên ghé quá bái phỏng.

Phương Văn Nam vừa bước vào phòng thì Hồ Nhân cũng đứng dạy cáo từ:

“Trương chủ nhiệm, ta xin phép cáo từ a!” Nàng ta cùng Phương Văn Nam

cũng là chỗ quen biết liền chào hỏi một chút rồi mới rời đi. Phương Văn

Nam đi tới ngồi xuống trước mặt Trương Dương cười nói: “Trương chủ

nhiệm, lại đề thăng nữa rồi a!”

Trương Dương cười: “Cái gì mà đề thăng chứ! Đây là ban chuyên ăn xin a!”

Phương Văn Nam bật cười ha hả, hắn liếc mắt nhìn tập văn kiện trên bàn,

Trương Dương cầm lấy tập văn kiện đó cất vào ngắn kéo nói: “Cơ mật quốc

gia đó a! Sắp tới sẽ thắt chặt an toàn giao thông, lái xe cẩn thận a!”

“Cái này không liên quan tới ta, ta có tài xế riêng a!” Phương Văn Nam

chợt nhớ tới Hồ Nhân liền thấp giọng hỏi: “Chấn chỉnh an toàn giao thông lần này với buôn lẫu e ở Đông Giang có quan hệ gì a?”

Trương Dương cũng biết Phương Văn Nam là kẻ nhạy bén tin tức, hắn gật

đầu nhưng không muốn tiếp tục dây dưa ở cái chủ đề này liền nói: “Phương tổng hôm nya tìm ta không biết là chuyện gì a?”

“Chủ yếu là muốn mời ăn dùng bữa, mừng thăng quan a!” Phương Văn Nam và

Trương Dương quan hệ khá tốt, tự nhiên không cố kỵ mà nói.

Trương Dương cười nói: “Được thôi! Lúc nào? Ở đâu? Phương tổng mời thì ta tất nhiên phải tới rồi!”

“Sáu giờ tối nay, Ngư Mễ Chi Hương!”

Trương Dương nhớ tới vừa mới hẹn Hồ Nhân sáu giờ tối ở nhà xong, bất quá xem chừng là kế hoạch phải thay đổi rồi, hắn gật đầu nói: “Tốt!”

“Mời cả Hồ tiểu thư tới luôn a!” Phương Văn Nam là kẻ tinh tường, qua

ánh mắt Trương Dương và Hồ Nhân nhìn nhau hắn cũng đoán được điều gì.

Trương Dương sảng khoái đáp ứng.

Phương Văn Nam lại nói: “Vừa rồi ta tìm Lý phó thị trưởng hội báo về

tiến độ công trình đường bao thành phố, nhưng mà các khoản chi từ thành

phố chậm quá, ta rất nóng ruột a!”

Trương Dương nói: “Thành phố không có tiền đâu, hơn nữa chuyện này Lý

Trường Vũ cũng không quản được, chủ nhiệm tài chính thành phố là Bàng

Bân, hắn là thân tín của Tả thị trưởng.”

Phương Văn Nam cười khổ: “Tả thị trưởng ta cũng tìm rồi, Hồng bí thư

cũng vậy, nhưng đều nhận được câu trả lời là ngân sách thành phố đang

rất căng thằng, nếu có sẽ nhanh chóng cấp xuống. Nhưng lại yêu cầu ta

tiến độ không được chậm trễ, như vậy thật là làm khó người ta quá mà.

Trương Dương cười nói: “Bọn họ đều là một đám giảo hoạt, công phu tay không bắt sói cao lắm a!”

Phương Văn Nam cũng cười, hắn đứng dạy nói: “Buổi tối ta cũng an bài mấy người bên phía ngân hàng, Tô Tiểu Hồng sẽ chiếu cố cho ngươi, muốn mời

ai thì cứ tự nhiên a!”

Đêm đó ngoại trừ Hồ Nhân, Trương Dương gọi thêm Khương Lượng, tiểu tử

này hiện tại cũng đã là phó cục phân khu Khai Phát, còn có hai huynh đệ

Quách Chí Hàng và Quách Chí Cường. Ngưu Văn Cường vừa vặn cũng đang ở

Giang Thành liền tới góp mặt.

Ngoài ra còn có đệ đệ của Tô Tiểu Hồng là Tô Cường, ngừoi này lúc trước

Trương Dương cũng từng uống rượu cùng hắn ở Thủy Tinh Các, nhưng lúc này trên đó Phương Văn Nam đang mở tiệc chiêu đãi giám đốc chi nhánh ngân

hàng Kiến Quốc tại Giang Thành – Hàn Đông Hòa.

Quách Chí Cường không nhịn được nói: “mấy người này cũng thật là uy phong quá a!”

Tô Cường nói: “Phương tổng đang cần tiền mà, những người này ở đây đều là thần tài, trăm vạn lần không nên đắc tội!”

Ngưu Văn Cường nói: ”Ngân hàng là một đơn vị đặc thù, lãnh đạo thành phố cũng khó quản được họ!”

Hồ Nhân gật đầu nói: “Hiện tại tất cả các ngân hàng xem xét cho vay đều

rất nghiêm ngặt, nếu không có khả năng thanh nợ sẽ lập tức bị siết nợ,

nhưng nếu là nhà máy xí nghiệp nhà nước thì lại có chút phức tạp khác.”

Quách Chí Hàng nói: “Cải cách là chuyện tốt, nhưng kèm theo đó chắc chắn cũng sẽ xuất hiện những cái rắc rối.”

Ngưu Văn Cường cười nói: “Cái đó thì có gì kì quái đâu. Tiểu thâu đi

trộm muốn nhẹ tội thì hối lộ cảnh sát, tiểu thương hối hộ thuế vụ,

nguyên cáo bị cáo hối lộ quan tòa…”

Trương Dương cười cười, hắn không khỏi nhớ tới chính mình cũng tặng Từ

Bưu hai bình mao đài, tuy rằng là hậu tạ sau nhưng mà về cơ bản vẫn là

quà cáp biếu xén.

Khương Lượng cười mắng: “Nghe ngươi nói ta thấy xã hội chẳng có một điểm quang minh chính đại nào a.”

Quách Chí Cường nói: "Ta xem Ngưu Văn Cường nói xong không sai đâu!".

Trương Dương nâng chén rượu lên: “Nào quên đi, nói mấy chuyện này làm gì, uống nào!”

Tô Cường nói: “Đúng thế, hôm nay là tiệc mừng Trương ca thăng quan a, không nên nói mấy chuyện này!”

Mọi người bắt đầu lần lượt chúc rượu Trương Dương.

Tâm tình hắn đang rất tốt, ai chúc tới cũng không cự tuyệt.

Bọn họ uống một lúc mới thấy Phương Văn Nam đi tới, nhìn mặt hắn cười

miễn cường, cũng đoán chừng là sự tình không được thuận lợi cho lắm rồi.

Hồ Nhân không muốn Trương Dương uống nhiều, ngồi bên cạnh lặng lẽ đá đá vào chân hắn.

Trương Dương nhớ tới hẹn tối nay với nàng, liền ra bộ nói: “Ngày mai còn có công việc, đêm nay cũng không nên uống nhiều quá a!”

Phương Văn Nam nói: “Ta còn đang muốn tới Hoàng Gia hát hò nữa cơ!”

Trương Dương cười nói: “Ta xem là tối nay ngươi cùng Tô quản lý cũng không có tâm trạng đâu a, để hôm khác đi.”

Ngưu Văn Cường và Quách Chí Cường đều là mấy tên ham vui, nghe Trương

Dương nói vậy có chút hơi thất vọng. Trương Dương thấy thái độ của mấy

người chỉ cười cười nói: “Uống ít thôi, sắp tới đây tình hình an toàn

giao thông sẽ thắt chặt, sau khi uống rượu mà lái xe là bị phạt nặng

đó.”

Phương Văn Nam cười nói: “Uống thêm nữa đi, ta hạ giá phòng nghỉ luôn không cần phải về!”

Ở đây có Khương Lượng là kẻ tinh minh, hắn cũng nhìn ra Trương Dương và

Hồ Nhân hẳn là có gì đó với nhau. Trong lòng ngẫm nghĩ tiểu tử Trương

Dương kia cũng thật là có tài a, hế nào cứ vài bữa gặp lại là lại thấy

đi cùng một người khác.

Hồ Nhân mở mắt, nhìn Trương Dương nằm bên cạnh vẫn đang ngủ say, khóe

không không khỏi lộ ra một nụ cười mê người, nàng vòng tay ôm lấy hắn,

cặp nhũ phong trăng như bạch ngọc áp chặt vào người hắn tới biến dạng,

thổi một hơi khẽ vào tai hắn.

Trương Dương mở mắt, thấy trời đã sáng, quay sang hôn Hồ Nhân một cái, tiểu đệ đệ cứng và nóng rực áp sát vào thân thể Hồ Nhân.

Thanh âm Hồ Nhân the thé lên: “Tha cho ta, từ sau ta không trêu chọc ngươi nữa.”

Trương Dương cười nói: “Lần này nhất định phải cho ngươi nhận thức sâu sắc, nghiêm khắc trừng phạt và kiểm điểm mới được!”

Hồ Nhân nũng nịu nói: “Đã kiểm điểm tới năm lần rồi mà vẫn chưa đủ

chắc?” Lúc này điện thoại của nàng đổ chuông, nhìn lại thì là số của Cố

Giai Đồng gọi tới, nàng hướng Trương Dương ra hiệu im lặng rồi mới nghe

máy: “Cố tổng!”

Cố Giai Đồng hỏi tình hình cùa nhà máy dược Giang Thành tiến triển tới

đâu, Hồ Nhân nói ngày hôm nay gặp dì của Hồng Linh một chút, kiểm tra kĩ càng lại một lần nữa trước khi đưa ra quyết định.

Lúc Hồ Nhân nói chuyện, tiểu tử Trương Dương này cũng không có chịu ngồi yên, hắn lập tức hành động, chỉ vài động tác thôi là hô hấp của Hồ Nhân đã gấp gáp lên, tuy rằng nàng cố gắng chế trụ nhưng thanh âm vẫn có

chút biến dạng.

Cố Giai Đồng là người tâm tư tinh tế, lập tức cảm nhận được Hồ Nhân có chút sau, cố ý hỏi: “Ngươi khó chịu trong người a?”

Hồ Nhân ừ một tiếng, vừa lúc này điện thoại của Trương Dương đổ một hồi

chuông xong lập tức ngắt luôn. Đây là do Cố Giai Đồng dùng máy điện

thoại bàn gọi tới, nghe thấy tiếng chuông vang vào máy Hồ Nhân, nàng lập tức đoán được hai người đang ở cạnh nhau và đang làm gì. Bất quá Giai

Đồng cũng không có nổi giận, khuôn mặt đỏ lên, nhỏ giọng nói: “Vậy ngươi cứ nghỉ trước đi, có gì nói sau!” Sau đó lập tức cúp máy.

Hồ Nhân và Trương Dương đều minh bạch Cố Giai Đồng khẳng định đoán được

hai người đang làm gì, khuôn mặt Hồ Nhân đỏ rực: “Hỗn đản! Đại hỗn đản!

Giai Đồng biết thì phải làm sao a?”

Trương Dương cười hì hì: “Cùng lắm là trách ngươi ăn vụng thôi!”

Hồ Nhân ôm lấy hắn, hung hắn cắn vào cổ hắn nói: “Cho ngươi một vết, xem ngươi thế nào gặp người ngoài a!”

Nhà máy rượu Giang

Thành cũng là một xí nghiệp nổi danh trong thành phố, khoảng những năm

tám mươi phát triển rất thịnh, nhưng theo thời gian trôi đi, trang thiết bị dần lạc hậu, vô luận là chất lượng hay sản lượng đều không đáp ứng

kịp nhu cầu thời đại. Hiệu quả và lợi ích mang lại cũng giảm dần, những

năm gần đây bắt đầu xuất hiện lỗ.

Giám đốc nhà máy Lưu Kim Thành cũng là một người có lòng với công việc, để xoay sở với tình huống hiện tại, hắn thành lập một nhóm cán bộ trẻ

có năng lực của nàhmáy chuyên trách cải tiến kĩ thuật, cũng xuất ra

không ít những ý kiến hay ho, nhưng vẫn là vấn đề thiếu kinh phí thực

hiện.

Trương Dương cùng Thôi Kiệt đi khảo sát sơ bộ tình huống nhà máy sản

xuất rượu rất hài lòng, các phương án cải tổ mà Lưu Kim Thành đưa ra

cũng tốt, thái độ làm người của con người này cũng thập phần ngay thẳng, hắn thẳng thắn đưa ý kiến muốn ban cải cách bảo lãnh cho nhà máy được

vay vốn ngân hàng.

Trương Dương nói: “Căn cứ theo hiện trạng và phương án thì ta thấy thập phần khả thi a, các ngân hàng hẳn là không có lý do để không cho các

ngươi vay a!”

Lưu Kim Thành cười khổ nói: “Trương chủ nhiệm, ngươi không biết rồi a,

chỗ nào ta cũng tới rồi, chạy rã cả chân, nói vã cả mồm nhưng vẫn không

ăn thua. Những doanh nghiệp nhà nước như chúng ta không thể so với những doanh nghiệp tư nhân được, vì có rất nhiều điều ước thúc, làm việc khó

tránh khỏi bị ràng buộc chân tay.”

“Ta vừa mới tiếp nhân công tác, cũng có rất nhiều chuyện phải suy nghĩ, có nhiều chuyện khó thực hiện, nhưng ban cải cách chúng ta tồn tại

chính là vì để cải cách bộ máy sản suất, cải biến diện mạo ngành kinh tế Giang Thành. Như vậy đi, việc này ta sẽ báo cáo với phó thị trưởng, để

hắn liên hệ với phía ngân hàng xem sao.”

Lưu Kim Thành gật đầu liên tục, lúc Trương Dương rời đi, hắn đưa biếu

Trương Dương hai chai rươu. Trương Dương cũng không từ chối, dù sao đây

cũng là nhà máy rượu, rượu đối với bọn họ có tính là gì.

Trương Dương sau khi về, tìm tới phó thị trưởng chủ quản mảng công

nghiệp là Nghiêm Tân Kiến, đem sự tình của nàh máy dược và nhà máy rượu

báo cáo với hắn. Nói chung là sau khi cân nhắc Nghiêm Tân Kiến cũng đồng ý tổ chưucs một cuộc họp, để lãnh đạo thành phố, lãnh đạo phía nhà máy

và phía ngân hàng gặp gỡ lẫn nhau.

Danh sách xí nghiệp là do ban cải cách quyết định. Cho nên đương nhiên

Trương Dương cho người nhà lên đâu, Hồ Nhân đại diện cho phía nhà máy

dược, Lưu Kim THành đại biểu cho nhà máy rượu, cả phía Phương Văn Nam

Trương Dương cũng cho luôn vào danh sách. Phía Ngân Hàng thì có đại diện của ba ngân hàng: ngân hàng phát triển nông nghiệp quốc gia, ngân hàng

Kiến Quốc, ngân hàng công thương quốc gia.

Lúc mọi người tới đông đủ, Phó thị trưởng Nghiêm Tân Kiến bắt đầu một

tràng phát biểu: “Ngày hôm nay ta đại diện cho lãnh đạo thành phố mời

các vị tới đây là muốn các vị trực tiếp gặp mặt lẫn nhau. Chúng ta đều

là người Giang Thành, sống và công tác ở Giang Thành, nhưng ngày thường

vì mỗi người một công một việc nên muốn gặp nhau cũng không dễ dàng a!”

Mọi người nghe xong đều nở một nụ cười, Trương Dương vốn chưa tiếp xúc

với vị phó thị trưởng này nhiều, nhưng nghe nói qua là hắn rất thích

nói, nói rất nhiều, nhưng làm được thì ít, trong các vị lãnh đạo của

Giang Thành thì có thể nói vị trí của người này rất nửa vời.

Nghiêm Tân Kiến nói xong, Trương Dương thân là chủ nhiệm ban cải cách

cũng lên tiếng: “Xin chào mọi người. Mọi người ở đây chắc có người biết, nhưng cũng có người không biết ta. Ta xin tự giứoi thiệu là Trương

Dương – chủ nhiệm ban cải cách vừa mới được thành lập. Ban cải cách a –

một cái ban ăn xin mà, xí nghiệp tìm ta đòi tiền, ta lại tìm lãnh đạo

đòi tiền…” hắn nói tới đây thì cả phòng bật cười.

Trương Dương cười nói: “Nhưng các vị không phải sợ hay lo lắng gì, nhất là mấy vị tới từ phía ngân hàng a. Ta mời các vị tới đây là để bàn mưu

tính kế. Bất quá ta không phải là diễn viên chính mà là các vị xí nghiệp đây, còn các người là ban giám khảo a. Mọi người cứ công bình

Trương Dương nói tuy rằng không nhiều, nhưng trong mỗi câu nói đều hàm

xúc rõ ràng, phó thị trưởng Nghiêm Tân Kiến không khỏi nhìn hắn mỉm

cười. Xem ra tiểu tử này không phải là chỉ có hư danh, tuổi còn trẻ như

thế mà đạt tới được vị trí này cũng có chút năng lực. Kỳ thực những cuộc gặp gỡ thế này không phải hắn chưa từng tổ chức, nhưng tác dụng hầu như rất ít.

Mấy vị lãnh đạo ngân hàng đều minh bạch, đây là ngài phó thị trưởng tổ

chức tìm tới họ để đòi tiền. Kỳ thực cũng không phải họ chưa từng tiếp

xúc với đại diện phía kia. Cố Giai Đồng đã từng tìm tới phía ngân hàng

nông nghiệp, cho nên hai bên đã sớm đạt thành ước định, sơ bộ cũng cho

vay khoảng một ngàn vạn.

Phương Văn Nam thì cũng đã tiếp xúc với ngân hàng Kiến Quốc, vốn cũng

không khả quan lắm là mấy, nhưng hôm nay có sự thúc đẩy của lãnh đạo

thành phố, nên cũng đồng ý sẽ cho vay ngắn hạn khoảng một tới hai ngàn

vạn.

Phiền phức chỉ có phía ngân hàng công thương và phía nhà máy rượu. Giám đốc ngân hàng Hạ Trường Quân chỉ đáp ứng cho vay hai trăm vạn, tuyệt

không đồng ý chi hơn con số đó.

Hai trăm vạn đối với Lưu Kim Thành mà nói căn bản không có tác dụng là

mấy, vấn đề chính nhất của nhà máy rượu đó chính là quy mô sản xuất và

khâu quảng cáo cho nên mới bức thiết tài chính lớn như vậy. Chưa kể tới

đầu tư đổi mới trang thiết bị, chỉ riêng việc mở rộng sản xuất cũng đã

tốn không ít rồi.

Lưu Kim Thành nhìn phó thị trưởng Nghiêm Tân Kiến với ánh mắt cầu xin

giúp đỡ. Bất quá với Nghiêm Tân Kiến mà nói, cái này chỉ là nhiệm vụ,

còn cụ thể chi tiết hắn chẳng muốn can thiệp.

Nhưng Trương Dương thì khác, sự tình hôm nay là chủ trì là ban cải cách hắn, Hạ Trường Quân kia căn bản không không thèm để chút mặt mũi nào

cho ban cải cách a.

Trương Dương nói: “Hạ giám đóc, ta xem dù sao chúng ta cũng là người

Giang Thành, giúp đỡ nhà máy địa phương cũng chính là đóng góp vào sự

phát triển của thành phố mà. Hơn nữa đối với ngân hàng đâu có tổn hại

gì. Ngươi xem có thể cho họ vay một ngàn vạn được không a?”

Hạ Trường Quân đối với vị chủ nhiệm trẻ này cũng nghe nói qua, bất quá

hắn cho rằng mấy tin đồn thổi có mấy tin là thật. Hơn nữa chỉ bằng vào

một câu nói của một tên tiểu tử mà ta phải xuất ra một ngàn vạn a? Ngươi nghĩ ngươi là ai? Tới phó thị trưởng ra mặt còn còn khó a. Ngân hàng

công thương là thuộc về tỉnh quản lý, nào tới một tên chủ nhiệm nhỏ nhoi hoa chân múa tay? Hạ Trường Quân cười cười: “Hai trăm vạn là hạn ngạch

tối đa rồi a. Trương chủ nhiệm, ngân hàng chúng ta cũng đang khó khăn

lắm, hơn nữa tiền cũng không phải do ta có thể quyết định!”

Trương Dương nghe những lời này của hắn thì trong lòng nổi giận, ngươi

đã không thèm nể mặt ta thì ta cũng cần gì phải khách khí với ngươi? Hắn cười lạnh: “Ngươi là giám đốc chi nhánh một thành phố mà ngay cả chuyện cho doanh nghiệp trong thành phố vay một ngàn vạn cũng không quyết định được. Ta xem hay là ngươi nhường cho người khác làm đi!” Những lời này

của Trương đại quan nhân quả thực là hết sức kiêu ngạo.

Mọi người ở đây không nói gì mà đều chú ý vào hai người, tiểu Trương

chủ nhiệm này đúng thật là như lời đồn, vô cùng xung động a.

Hạ Trường Quân mỉm cười nói: “Khẩu khí của Trương chủ nhiệm ghê gớm

thật. Ngươi cho rằng Ngân hàng là cái gì? Khác nghề như cách nói, lúc

rảnh rỗi thì nên tìm hiểu mọi chuyện kĩ một chút!” Những lời này của hắn chính là muốn giáo huấn Trương Dương.

Lưu Kim Thanh thấy Trương Dương và Hạ Trường Quân căng thẳng vậy, trong lòng lo lắng việc đổ bể, vội cười nói: “Chuyện này hôm nay đến đây vậy, để hôm khác…”

Trương Dương nhìn thẳng vào mặt Hạ Trường Quân: “Để sau làm gì? Hôm nay nhân tiện đầy đủ mọi người thì cứ nói cho rõ ràng. Ta thật không rõ,

ngân hàng các ngươi là chi nhánh tại Giang Thành, chẳng phải là tích trữ tiền của nhân dân, của doanh nghiệp Giang Thành sao? Lúc có tiền thì

các ngươi mừng rỡ như điên, còn lúc người ta cần vay thì làm làm giá?”

Hạ Trường Quân nói: “Trương phó chủ nhiệm, bất luận đơn vị nào cũng có

điều lệ rõ ràng, ngươi thân là cán bộ quốc gia phải hiểu rõ chứ?”

Nghiêm Tân Kiến thấy tình huống không ổn, đứng dạy cười nói: “Mọi việc

đều là vì sự phát triển của Giang Thành, đều có thể thương lượng a!”

Trương Dương vẫn nhìn thằng Hạ Trường Quân: “Ta chỉ hỏi một câu, ngươi có cho vay hay không?”

Hạ Trường Quân thấy hắn như thế trong lòng cũng có chút bất an, thế nhưng vấn mạnh miệng: “Có, hai trăm vạn không hơn!”

“Một ngàn năm trăm vạn hoặc là thôi!”

Hạ Trường Quân trước gì chưa bao giờ gặp một loại nhân vật nào như thế

này, hắn cũng nổi giận: “Thôi thì thôi. Đây là cái thái độ công tác gì

vậy?”

“Ta nói cho ngươi biết, ngân hàng các ở đâu thì phải có trách nhiệm gắn với nơi đó. Không cho vay? Tốt, vậy ngươi tốt nhất đừng có ở đây nữa!”

Hạ Trường Quân giận tới run người: “Ngươi nghĩ ngươi là ai? Giang Thành là của ngươi chắc?” Thằng nhãi này quả thật là tác phong vô cùng lưu

manh.