Y Đạo Quan Đồ

Chương 199: Ban cải cách – ban ăn mày?

Ngay lúc Trương Dương

chuẩn bị trở về Giang Thành, thì Chương Bích Quân gọi điện tới, Trương

Dương vốn tưởng nàng muốn tìm hắn giúp cái gì, nghĩ không ra nàng ta chỉ là muốn gặp mặt hắn.

Trương Dương tuy rằng đã vào cục quốc an một năm nhưng tình huống nội bộ hắn không rõ lắm, mọi thứ liên hệ đều là qua mấy người Hình Triêu Huy,

Triệu Quân.

Hai người gặp mặt tại quán trà Nhất Thoa bên bờ sông, lúc Trương Dương

tới, Chương Bích Quân đã ở nơi nà chờ, mỉm cười vẫy vẫy tay với hắn.

Trương Dương bước đến mỉm cười: “Trên đường tới đây bị tắc đường, cho

nên tới chậm một chút!”

Chương Bích Quân cười cười nói: “Chậm mười năm phút a, sẽ trừ vào tiên lương của ngươi!”

“Về điểm này thì ta không có ý kiến gì!” Trương Dương cười: “Tìm ta có việc gì

Chương Bích Quân lắc đầu: “Vốn có chuyện muốn phiền ngươi, nhưng sự tình có biến hóa nên tạm thời chưa cần dùng tới ngươi rồi!”

Trương Dương nâng chén trà lên nói: “Như vậy là ta đây không có cơ hội biểu hiện rồi a?”

Chương Bích Quân nói: “Nhớ việc lần trước chuyện ngươi nhờ ta xem xét về việc đề thăng lên phó xử. Ta đã xem hồ sơ!”

Trương Dương nhìn chung quanh một chút, rồi hạ giọng nói: “Ta xem không

được sáng sủa cho lắm, mặc dù trước kia Hình Triêu Huy đã đáp ứng với ta rồi!”

Chương Bích Quân nghe hắn nói vậy không khỏi nở nụ cười: “Ngươi rất muốn ta hỗ trợ?”

“Vô công bất thụ lộc, ta không cần kẻ nào hỗ trợ!” Trương đại quan nhân đường đường chính chính nói.

Chương Bích Quân nở nụ cười: “Mấy ngày nay ta lưu ý ngươi một chút, phát hiện ngươi cũng có chút quan hệ đó. Bất quá tính cách của ngươi không

hợp quan trường đâu, hay là chuyển sang cục quốc an đi!”

“Đánh đánh giết giết, ghê lắm a! Ta thích công việc dùng đầu óc hơn!”

Chương Bích Quân cười lớn, nàng ta gật đầu nói: “Ngươi quả nhiên là khéo mồm khéo miệng. Đã từng nghĩ tới việc cái ghế phó xử kia trống thì có

liên quan tới ngươi không?”

Trương Dương khó hiểu nhìn Chương Bích Quân.

Chương Bích Quân nói: “Ở trong quan trường muốn thuận lợi mà đi phải có

chính kiến, phải có cá tính, phải có chỗ dựa vững chắc. Tỷ như ngươi tại sao không nhờ vào danh tiếng của mẹ nuôi La Tuệ Trữ của ngươi mà leo

lên phó xử?”

Trương Dương nao nao, Chương Bích Quân này quả nhiên không đơn giản, bối cảnh bản thân mình thế nào nàng ta đã điều tra rõ ràng. Bất quá hắn

cũng không có cảm thấy quá kinh ngạc, điều tra thông tin vốn là kĩ năng

căn bản của cục quốc an, là một thành viên chính thức của cục, hẳn là

Chương Bích Quân cũng có được một số thông tin và tài liệu từ chỗ Hình

Triêu Huy. Cơ mà chính vì như thế Trương Dương lại đối với cái gọi là

quy tắc bảo mật thông tin trong cục quốc ăn sinh ra một ít hoài nghi,

lúc trước Hình Triêu Huy đã thề thốt đảm bảo bảo mật thân phận cho hắn,

sau Triệu Quân tiếp quản công tác, rồi tới ngay cả phó đội bốn này cũng

rõ hắn như trong lòng bàn tay. Trương Dương cảm thấy cần phải nhắc nhở

bọn họ một chút, hắn thấp giọng: “Ta nói Chương cục a, ta chỉ là một

người ngoài biên chế, việc của ta bên ngoài cũng không tới các ngươi

đánh giá a!”

Chương Bích Quân cười nói: “Không phải là đánh giá ngươi, mà là thấy

ngươi trong quan trường loạn loạn như chàng, cho nên ta chỉ điểm ngươi

một chút thôi. Muốn từ cấp khoa lên cấp xử, thực ra chẳng cần phải động

tới thị trưởng hay bí thư gì, chỉ cần chủ nhiệm ban nhân sự cũng đủ rồi. Giết gà chẳng cần tới dao mổ trâu!”

Người ta đã nói đến mức này, Trương Dương còn có thể không rõ sao?

Chương Bích Quân chính là nói chức vị của hắn quá nhỏ, nhưng nếu động

tới phu nhân của Văn phó thủ tướng thì không đáng, Chương Bích Quân

chính là hiểu cái cảm giác của Trương Dương nên chỉ điểm cho hắn.

Chương Bích Quân lại nói: “Chủ nhiệm ban nhân sự tình Bình Hải – Sài Tuệ Minh cùng ta có một chút giao tình, ta có thể nói với hắn một tiếng,

trước khi về Giang Thành ngươi nên bái phỏng hắn một chút.”

Trương Dương đương nhiên minh bạch cái đạo lý không có bữa cơm nào miễn

phí trên đời, hắn nói: “Tốt quá a! Vậy đổi lại ta phải làm gì?”

Chương Bích Quân cười nói: “Bồi thường cho ngươi thôi, lúc trước lão

Hình đã đáp ứng ngươi, trong hệ thống của ta ta không thích những nói đã nói mà không làm được!”

Cùng trở về Giang Thành lần này với Trương Dương còn có Cố Giai Đồng và

Hồ Nhân. Lúc Chu Vân Phàm gặp chuyện không hay, toàn bộ sản nghiệp của

hắn bị phong tỏa, mặc dù Hồ Nhân thoát khỏi liên quan nhưng hiện tại

cũng rơi vào trạng thái thất nghiệp.

Cố Giai Đồng đối với năng lực của Hồ Nhân đương nhiên vô cùng rõ, nàng

chủ động mời Hồ Nhân về quản lý chi nhánh công ty tại Giang Thành, dù

sao Giai Đồng sản nghiệp chính vẫn là ở Đông Giang, cứ đi đi về về giữa

Đông Giang và Giang Thành mãi cũng bất tiện. Nàng đưa ra lời mời, Hồ

Nhân rất sản khoái đáp ứng, thứ nhất là cải thiện quan hệ hơn với Giai

Đồng, thứ hai là về Giang THành thì càng có nhiều cơ hội gặp Trương

Dương hơn.

Trương Dương ngồi phía trước lái xe, Cố Giai Đồng và Hồ Nhân ngồi phía

sau nói chuyển, chủ đề chính là về phát triển quy hoạch dôd thị của

GIang Thành, cái nhìn của hai nàng là khá tương đồng nhau về nhiều mặt.

Cố Giai Đồng tới GIang Thành lần này là để giải quyết vấn đề nhà máy chế biến dược, thị ủy cũng đã có những nhượng bộ.

Hai người trò truyện với nhau, thấy Trương Dương thủy chung từ đầu tới

cuối không nói năng gì, nàng vươn tay vỗ vai hắn nói: “Này, Trương chủ

nhiệm, sao ngươi không nói gì thế?”

Trương Dương nói: “Các ngươi bàn chuyện làm ăn, ta thân là cán bộ quốc gia biết nói cái gì đây?”

Cố GIai Đồng nói: “Ngươi hiện tại lại là chủ nhiệm ban công tác cải

cách, chuyện nhà máy chế biến dược là thuộc quyền quản lý của ngươi mà!”

“Quản lý cái rắm! Cái vị trí lúc trước còn tốt hơn chán, chứ như cái

công tác cải cách này, căn bản là toàn những thứ lôi thôi, quyền lực

chân chính thì không có, giải quyết khiếu nại của công nhân thì nhiều,

chuyện lề mề rõ nhiều. Hơn nữa ta cũng không phải đại đương gia a, chân

chính là chủ nhiệm quốc tư Mã Hoa Thành.”

Cố Giai Đồng và Hồ Nhân nhìn nhau, cả hai song song nở nụ cười, Hồ Nhân nói: “Sao ngươi ca thán cứ như một oán phụ vậy?”

Cố Giai Đồng nói: “Lúc trước ở sở du lịch hay sở đầu tư cũng có thực

quyền gì đâu, quan trọng là ngươi vẫn thành công đó thôi. Cứ coi như là

một ban khất cái, nhưng ta tin ngươi có năng lực biến nó thành một nơi

tốt điển hình!”

Hồ Nhân nói: “Ta cũng vậy!”

Trương Dương nhìn hai nàng qua gương chiếu hậu, khóe môi lộ ra tia cười, có thể khiến những hồng nhan tri kỉ này ở chung một chỗ không thể nghi

ngờ gì chính là tâm nguyện lớn nhát của Trương Dương. Hiện tại xem ra

trong lòng mỗi người các nàng đều nỗ lực thân cận nhau, Hồ Nhân với Cố

Giai Đồng, Cố Giai Đồng và Tần Thanh, Tần Thanh và Sở Yên Nhiên… giữa

mỗi người đều có những điểm rất tương đồng, đối với Trương Dương mà nói

đây là một tín hiệu tốt.

Phía trước đã là khu vực hồ Thanh Bình, Trương Dương xem thời gian cũng

không còn sớm nữa liền bảo hai người nghỉ ngơi và dùng bữa. Đây cũng

chính là nơi mà hắn gặp Cố Minh Kiện, nhớ tới chuyện cũ, trong lòng

Trương đại quan nhân không khỏi có chút cảm khái, hắn đem chuyện lúc

trước gặp Cố Minh Kiện kể ra.

Nhắc tới đệ đệ, Cố Giai Đồng không khỏi có chút buồn bã, tuy rằng dưới

áp lực của phụ thân buộc hắn phải rút lui, nhưng mà Giai Đồng có thể cảm nhận được hắn đối với chính mình bất mãn không ít, tình cảm tỉ đệ cũng

vì thế mà sứt mẻ.

Hành trình từ Đông Gian trở về lần này của Tả Viên Triệu có thể nói là

vô cùng ảm đạm, vốn hắn đối với việc Giang Thành của mình sẽ được lựa

chọn là đặc khu kinh tế quốc gia hết sức tự tin, không chỉ riêng hắn mà

hầu như cán bộ lãnh đạo GIang Thành từ trên xuống dưới cũng đều tin như

vậy. Bọn họ vốn tin rằng chủ trương gần đây của lãnh đạo tỉnh đều là đẩy mạnh phía triển kinh tế phía bắc, tập trung kéo ngắn lại khoảng cách

phát triển hai vùng nam bắc thì chuyện lựa chọn Giang Thành sẽ gần như

là ván đóng thuyền. Nhưng nào ngờ tới cuối cùng Cố bí thư lại lựa chọn

Lam Sơn.

Tại cuộc họp thường ủy lần này, tâm tỉnh của tất cả đều rất không tốt,

bí thư thị ủy Hồng Vĩ Cơ tổng kết công tác, hắn nhấn mạnh vào hai điểm

đó là Giang Thành tuy không trở thành đặc khu kinh tế quốc gia nhưng đó

không có nghĩa là GIang Thành sẽ kém phát triển. Vấn đề thứ hai đó là

vấn đề cải cách, mặc dù vấn đề của sở giáo giục cơ bản đã được giải

quyết, nhưng đó cũng chỉ là tạm thời chứ chưa thể dứt điểm được, rất

nhiều vấn đề sẽ là tai họa ngầm. Sự tình vừa rồi đã tạo thành ảnh hưởng

rất xấu trong tỉnh, đích thân chủ tịch tỉnh Tống Hoài Minh phải gọi điện tới thì cũng đủ biết vấn đề nghiêm tọng như thế nào. Có thể nói đây là

vấn đề trọng điểm, cần phải triệt để giải quyết.

Tả Viên Triêu đảm nhận công tác kinh tế, hắn tuy rằng phải chịu không ít trách nhiệm, nhưng không vì thế mà sa sút tinht hần, dù sao cán bộ tới

cấp bậc như hắn cũng không phải một chút sóng gió có thể lay động được.

Lý Trường Vũ so với Tả Viên Triệu thì còn phiền muốn hơn nhiều, hắn phụ

trách quản lý công tác giáo dục, mà hiện tại đây đang trở thành tiêu

điểm của cả tỉnh, nếu như không phải có Trương Dương rat ay giúp hắn lúc nguy năn thì chỉ sợ hiện tại hắn đang vô cùng quẫn bách rồi. Lý Trường

Vũ tỏ thái độ nói: “Sau này trong công tác, ta sẽ tiến hành cải cách

mạnh mẽ, cố gắng trong khoảng thời gian ngắn nhất xoay chuyển tình cảnh

hiện tại của giáo dục GIang Thành.”

Đại biểu nhân dân toàn quốc, chủ nhiệm Triệu Dương Lâm nói: “Đều biết

giáo dục là trọng yếu, nhưng hiện tại giáo dục Giang THành chúng ta đang phải đối mặt với khốn cảnh, trợ cấp xã hội ít, lương trả cho đội ngũ

giang viên giáo sư thấp và còn nợ, đãi ngộ kém, giáo sư hay giáo viên

cũng là người cả, cùng tắc sinh biến, nếu như không làm tốt, chuyện này

sẽ tạo thành ảnh hưởng rất không tốt tới xã hội.” Hắn cũng không nêu ra

vấn đề cụ thể bởi thực tại vừa qua đã chứng minh phần nào.

Điền Khánh Long và Lý Trường Vũ quan hệ không sai, hắn cũng cảm thấy

được mũi giáo củ thường ủy đang dồn về phía Lý Trường Vũ, hắn liền nói:

“Hiện tại là lúc cải cách, không chỉ có giáo dục, ngay cả trong bộ máy

sản xuất cũng tồn tại nhiều vấn đề. Cải cách Giang Thành còn phải đi một chặng đường xa.”

Chủ nhiệm Từ Bưu từ đầu tới giỡ vẫn chưa nói gì lên tiếng: “Nói tới chuyện này, ta có chút lời muốn nói!”

Ánh mắt của mọi người dồn về phía hắn.

Từ Bưu nói: “Giang Thành chúng ta gần đây mới thành lập ban cải cách,

đây là ứng với xu hướng phát triển chung, như các thành thị khác tỏng

tỉnh đều đã có từ lâu. Ban cải cách có nhiệm vụ hỗ trợ công tác cải cách cho thành phố, đặc biệt là trong cải cách sản xuất, nhưng như ta biết

thì hình như ban cải cách của chúng ta vân xchưa có trụ sở?”

Đa số người trong thường ủy đều không rõ ý tứ của Từ Bưu, hắn đột nhiên

sao lại nhắc tới chuyện này, dựa theo tư duy thông thường thì hẳn ban

cải cách có quan hệ gì với hắn.

Lý Trường Vũ nhớ tới Trương Dương, tiểu tử này hiện tại chính là phó chủ nhiệm của ban, lẽ nào Từ Bưu muốn cho kẻ khác thay thế?

Từ Bưu nói: “Như ta biết thì hiện tại ban cũng mứoi chỉ có hai phó chủ

nhiệm, ngay cả một nhân viên công tác cũng không có. Vậy không hiểu ban

này hoạt động như thế nào?”

Tả Viên Triệu cho rằng Từ Bưu muốn loại bỏ cái ban này, cười nói: “Hiện

tại mọi nơi đều có ban cải cách, lẽ nào Giang Thành chúng ta lại làm một địa phương đặc thù? Chủ nhiệm ban là Mã Hoa Thành đang bị bệnh cho nên

công tác có chút bị đình trệ mà thôi!”

Bí thư thị ủy Hồng Vĩ Cơ nói: “Ban cải cách không phải là thành lập chỉ để đó, cần phải làm cho thật tốt!”

Từ Bưu nói: “Mã Hoa Thành có bệnh, nhưng công tác cũng không thể vì thế

mà dừng lại, Trương Dương không phải đang là phó chủ nhiệm sao, thanh

niên này rất có năng lực, suốt từ lúc bắt đầu công tác tới giờ, hắn cũng thể hiện được bản thân là xuất sắc nhất trong các cán bộ trẻ tuổi.”

Những lời này cảu Từ Bưu nói ra, mọi người trong thường ủy đều minh

bạch, vị chủ nhiệm tổ chức nhân sự này là muốn đẩy Trương Dương lên, hầu như tất cả mọi người đều khẳng định là có người tác động vào Từ Bưu.

Phó thị trưởng Viên Thành Tích nói: “Trương Dương còn rất trẻ a…”

Điền Khánh Long lên tiếng: “Trẻ mới tốt, tuổi trẻ chính là ưu thế. Ta

xem cũng nên cân nhắc đề bạt hắn một chút, chức phó chủ nhiệm hiện tại

vẫn là cấp khoa, có thể đề thăng lên phó xử cũng được!”

Tham mưu quân khu Giang Thành - Quách Kiến đối với Trương Dương cũng

thập phần quen thuộc, biết quan hệ của nhi tử và Trương Dương rất tốt,

lại càng biết Trương Dương là bạn trai của Sở Yên Nhiên – cháu gái của

lão tham mưu Sở Trấn Nam, tự nhiên là hắn sẽ hết sức giúp đỡ Trương

Dương, hắn lên tiếng: “Đảng ta vẫn đề xướng là trẻ hóa cán bộ. Nói vậy

có nghĩa là đối với những cán bộ có năng lực, có thành tích cũng nên đặc biệt đề thăng một chút!”

Tả Viên Triệu cười nói: “Hắn mới có hai mươi mốt tuổi a!~”

Đại biểu Triệu Dương Lâm nói: “Tần Thanh hai mươi tám tuổi đã là phó thị trưởng một thành phố lớn, hai mươi tuổi là cán bộ cấp phó xử đã tính là gì. Giang THành chúng ta là một trong những thành phố lớn của tỉnh, đề

bạt cán bộ trẻ có năng lực chính là tích lũy cho tương lai, cần phải

tiên phong trong tỉnh. Phó thị trưởng trẻ nhất xuất thân từ Giang Thành, cán bộ cấp phó xử trẻ nhất cũng là của Giang Thành!”

Hồng Vĩ Cơ nở nụ cười: “Ta xem về năng lực thì hắn không có vấn đề gì,

có nhiệt huyết, có lá gan, thanh niên nhân như thế mới ham mê nhiệt tình công tác. Giang Thành là một thành phố công nghiệp cũ, khó nhất chính

là cải cách đổi mới, cứ để cho những cán bộ trẻ với tư tưởng mới thực

hiện xem. Lão Từ, vấn đề này ngươi cứ tự xem xét rồi định!”

Lý Trường Vũ nguyên bản muốn nói vài câu, nhưng nhìn đa số thường ủy đều tán thành đề bạt Trương Dương, hắn xem chừng không phải nói thềm gì

nữa. Trong lòng vừa vui mừng lại vừa có chút xấu hổ, Trương Dương nguyên bản giúp hắn rất nhiều, nhưng việc này hắn lại chẳng giúp được gì.

Trương Dương trở lại GIang Thành, việc đầu tiên hắn nghe thấy là chủ

nhiệm Mã Hoa Thành đang bệnh, công tác vì thế mà đình lại, thứ hai là

thường ủy đã quyết định công tác của ban cải cách sẽ do hắn chủ trì, Mã

Hoa Thành cũng xin rút khỏi ban cải cách, có lẽ cái này cũng là bởi hắn

đối với danh tiếng của Trương Dương đã nghe qua, không muốn đứng phía

sau làm nền cho Trương Dương nên xin rút lui/

Tin tức này Chu Hiểu Vân đã gọi điện báo cho Trương Dương, nàng lập tức

đưa ra một số yêu cầu, muốn Trương Dương điều nàng sang ban cải cách,

không chỉ có nàng mà còn có vài đồng sự cũ từ sở du lịch và sở đầu tư

như Trần Kiến, Hà Thụ Lôi, Thôi Kiệt.

Trương Dương nghe qua cảm giác thấy có chút như kết bè kết đảng vậy, hắn dù sao cũng không phải mao đầu tiểu tử, vừa được đảm nhiệm chức vụ mới, thế nào cũng nên phải cẩn trọng một chút, gióng trống khua chiêng kéo

toàn thân tín cũ đi như vậy thật không hay cho lắm. hắn suy nghĩ một

chút, trước tiên liền gọi Thôi Kiệt về, vì dù sao tiểu tử này cũng mới

thôi công tác bên sở đầu tư, còn những người còn lại dự định sẽ tính

sau. Hiện tại công tác cũng chưa có gì, không nhất thiết cần nhiều người quá.

Trương Dương cúp máy mà trong lòng vẫn suy nghĩ một chút, thật không ngờ chuyện đề thăng lên phó xử lại có thể giải quyết đơn giản như vậy.

Cố Giai Đồng và Hồ Nhân sau khi nghe tin này thì đều chúc mừng. Trong

mắt Giai Đồng thì cái chức phó xử này cũng chẳng tính là gì, nhưng nhìn

người yêu mình có bước tiến trên con đường quan trường, trong lòng không khỏi có chút cảm thấy vui mừng.

Không lâu sau đó Lý Trường Vũ cũng điện thoại tới, hắn trước hết là chúc mừng Trương Dương, sau là cũng đề cập ý tứ là chuyện này này sở dĩ dễ

dàng như thế là nhờ phần lớn chủ nhiệm tổ chức nhân sự Từ Bưu, nhắc nhở

Trương Dương nên cảm tạ người ta một chút.

Trương Dương làm việc vẫn luôn rõ ràng trước sau, đem đó hắn ôm một bình mao đài hạ thổ ba mươi năm đi vào khu đại viện thị ủy, công khai tới

tỉm chủ nhiệm Từ Bưu.

Trước đây Trương Dương chẳng có chút giao tế nào với vị chủ nhiêm tổ

chức nhân sự Giang Thành này, căn bản cũng bởi hắn chỉ là một cán bộ cấp khoa nhỏ nhen, chẳng phiền tới Từ Bưu quản lý. Ấn tượng Từ Bưu gây ra

cho người ngoài cũng không hảo cảm mấy, người ta gọi hắn bằng một cái

biệt hiệu là hắc diện thần, cái này không phải là vì hắn thiết diện vô

tư mà là khó tiếp xúc với hắn.

Lúc Trương Dương tới, Từ Bưu đang tiếp khách, đó là bạn học cũ của hắn,

chủ nhà máy rượu Lưu Kim Thành. Lưu Kim Thành mang tới tặng Từ Bưu hai

chai Thanh Giang loại đặc biệt, trong đó đã mở một chair a đang ngồi

uống.

Trương Dương vốn tính để qua bữa tối, thế nhưng không ngờ cả hai vẫn

đang ngồi uống rượu. Hắn không biết Lưu Kim Thành, thấy có người lạ, nói chuyện không tiện nên đặt lễ vật xuống rồi nói: “Từ chủ nhiệm, ta mới

từ Đông Giang về, có chút đặc sản ở đó mang tặng ngài. Ngài đang có khác ta cũng không dám làm phiền, hôm nào sẽ quay lại bái phòng ngài.”

Từ Bưu cười nói: “Không sao, ngồi lại đi, người nhà cả, cùng nhau uống vài chén!”

Nếu người ta đã mời thì Trương Dương cũng không khách khí, Từ Bưu bảo

người giúp việc chuẩn bị thêm ít món ăn, rồi cười nói với Lưu Kim Thành: “Ngươi cứ luôn mồm nói cải cách a, hôm nay giới thiệu cho ngươi, đây là Trương Dương – chủ nhiệm ban cải cách!” Hắn cũng đem Lưu Kim Thành giới thiệu cho Trương Dương.

Trương Dương nâng cốc lên kính hai người.

Từ Bưu cũng là một kẻ hảo tửu, hắn cười nói: “Ngươi tới trễ a! Trước

tiên thưởng ngươi hai chén!” Bề trên trong quan trường nói năng cũng

thật hàm xúc a, phạt rượu không gọi là phạt mà gọi là thưởng.

Trương Dương đối với Từ Bưu cảm kích, hơn nữa đối với hắn mấy chén rượu có là gì.

Lưu Kim Thành nhìn Trương Dương cười nói: “Trương chủ nhiệm, cảm thấy rượu thế nào?”

Trương Dương gật gù nói: “Không sai, hương rượu rất thơm, hẳn là loại hạ thổ hơn hai mươi năm!”

Lưu Kim Thành không khỏi làm động tác giơ ngón cái lên.

Từ Bưu cười nói: “Lão đồng học, ngươi nhìn tiểu Trương tuy trẻ tuổi, thế nhưng hắn là tiên phong trong sự nghiệp cải cách của Giang Thành!”

Lưu Kim Thành và Trương DƯơng song song nở nụ cười.

Trương Dương một lần nữa nâng chén rượu lên nói: “Từ chủ nhiệm, đã sớm

nghe ngài có hải lượng, tiếc là trước giờ chưa có cơ hội giao lưu. Nào,

ta xin kính ngài hai chén.”

Từ Bưu sảng khoái cười nói: “Chuyện tốt có đôi, hai chén thì hai chén

nào!” hắn và Trương Dương cạn hai chén, sau đó gắp một miếng lạc bỏ vào

miệng.

Trương Dương để ý mấy món ăn trên bàn cũng không có món gì sang trọng,

chỉ có ít lạc, đậu, cá nhỏ, trứng muối, từ đó có thể thấy được Từ Bưu là một người thích uống rượu đơn thuần.

Có những việc không cần phải nói ra, tỷ như việc Trương Dương cảm tạ Từ

Bưu hắn ghi nhớ ở trong lòng, mặc dù là có thể Chương Bích Quân ở đằng

sau đã tác động chính, nhưng người trực tiếp thi hành. Việc này không

phải là Lý Trường Vũ có thể làm được ngay mà phải là Từ Bưu.

Lưu Kim Thành nói: “Trương chủ nhiệm, ngươi là chủ nhiệm của ban cải

cách, sau này hẳn là phải phiền tới ngươi nhiều rồi. Nhà máy rượu của ta liên tục thua lỗ mấy năm rồi, không dấu gì ngươi, ngày hôm nay tới đây

tìm lão đồng học cũng cũng là để tìm yếu điểm của chính sách.”

Trương Dương đương nhiên rất minh bạch, nói là tìm yếu điểm của chính

sách, nói trắng ra thì chính là muốn tiền, muốn có lãi. Nhưng với hiện

trạng của GIang Thành bây giờ thì quả thật rất khó.

Từ Bưu nói: “Công tác của ta là quản lý tổ chức nhân sự, cho nên ta đã

nói với ngươi là đừng có làm khó ta. Chủ nhiệm tài chính Giang Thành là

Bàng Bân, hắn là kẻ vắt cổ chày ra nước, muốn xin vay vốn từ hắn, đừng

nói là ta, ngay cả phó thị trưởng ra mặt chưa chắc đã được.”

Trong lòng Lưu Kim Thành thầm nghĩ ngươi là quản lý công tác tổ chức nhâ sự, lẽ nào có kẻ không nể mặt ngươi.

Trương Dương đối với tình huống của nhà máy rượu Giang Thành không rõ ràng lắm cho nên cũng không có ý kiến gì.

Từ Bưu nói: “Lão cùng học a, không phải ta nói ngươi, nhưng mà tất cả

các nhà máy xí nghiệp các ngươi cũng đừng làm cho quốc gia phải khó xử,

ngân khố quốc gia đâu phải là cái mỏ vàng không đáy mà cứ thiếu vốn là

xin cấp, xin vay. Chính các ngươi là người phải tìm biện pháp chứ a!”

Lưu Kim Thành nói: “Ta vẫn nghĩ biện pháp đó chứ, phẩm chất rượu không

thành vấn đề, công nghệ cũng không sao, chủ yếu là thiết bị dây chuyền

sản xuất đóng gói cũ kĩ, khâu quản cáo kém… Cán bộ lãnh đạo nhà máy

chúng ta cũng đã họp bàn về vấn đề này, nhưng không có kinh phí thì tất

cả chỉ là nói suông mà thôi!”

“Nhưng quốc gia cũng không thể quản được hết!”

“Quốc gia còn không quản thì ai quản chúng ta đây!”

Trương Dương nói: “Có thể vay vốn từ ngân hàng!”

Lưu Kim Thành nhìn Trương Dương nói: “Trương chủ nhiệm a, các ngân hàng

ta đều nói chuyện qua rồi, nhưng để vay được thì khó lắm a!”

Trương Dương thầm nghĩ, chuyện này xem chừng cũng chỉ có thể xem xét khả năng này.

Trương Dương cũng ngồi ở đó một lúc rồi xin ly khai, Lưu Kim Thanh cũng

xin cáo từ, ra tới cửa hắn đem tặng Trương Dương hai chai Thanh Giang

loại đặc biệt nói là để Trương Dương nếm thử, sau xin số điện thoại của

Trương Dương. Xem chừng là hắn đối với vị chủ nhiệm trẻ tuổi này rất

mong chờ đây.

Căn nhà của Lý Trường Vũ cũng cách chỗ Từ Bưu không xa, rời khỏi nhà Từ

Bưu, Trương Dương ghé quà nhà Lý Trường Vũ luôn. Hôm nay Cát Xuân Lệ và

Tô lão thái về quê nên ở nhà chỉ có mỗi Lý Trường Vũ.

Gần đây Lý Trường Vũ lại có sở thích nuôi cá, trong phòng khách có một

bể thủy tinh lớn, bên trong bể là vài con cá rồng bơi đi bơi lại. Trương Dương tiến lại gần xem một chút, hắn đối với mấy thứ chim cảnh cá cảnh

cũng ít nhiều có một chút hứng thú.

Lý Trường Vũ ném một con tôm vào bể: “Thế nào? Gặp Từ Bưu chưa?”

Trương Dương gật đầu: “Đã tặng hắn ít quà!”

Lý Trường Vũ cười nói: “Hắn là một kẻ thích uống rượu!”, nói xong cầm

cáy khăn lau tay, bảo Trương Dương ra ghế sô pha ngồi trước. Trương

Dương cũng chẳng khách khí với hắn, ra ghế sô pha ngồi rót trà uống xong nói: “Ta còn gặp giám đốc nhà máy rượu Giang Thành – Lưu Kim Thành ở

đó, ngồi đó nói chuyện cải cách một lúc.”

Lý Trường Vũ cũng nhấp một ngụm trà xong nói: “Sự tình đặc khu kinh tế lần này có ảnh hưởng rất lớn đối với Giang Thành.”

Trương Dương hỏi: “Đặc khu kinh tế cấp quốc gia và cấp tỉnh thì có gì khác nhau?”

“Chính sách ưu đãi bất đồng.”

Trương Dương nở nụ cười: “Ngài có nghĩ tới việc giả như Giang Thành được trở thành đặc khu kinh tế quốc, sau người ta lại phát hiện ra còn kém

phát triển hơn Lam Sơn thì sao? Hơn nữa kể cả là có, thì chính tích cũng không thuộc về ngài.” Trương Dương trực tiếp nói ra những lời này, ý tứ của hắn rõ ràng là bây giờ đang là lúc cạnh tranh mấu chốt, nếu thành

công thì rõ ràng là bất lợi cho Lý Trường Vũ.

Lý Trường Vũ nghiêm mặt nói: “Trương Dương, đừng có nói năng và suy nghĩ như thế, lãnh đạo chúng ta phải lo lắng cho lợi ích của nhân dân, của

thành phố, chuyện cá nhân phải đặt ở một bên.”

Trương Dương nói: “Lần này Tả Viên Triệu cũng đã là tận lực. Nghe nói ở

Đông Giang hắn đã tiếp xúc với từng người một trong thường vụ tỉnh. Mà

chính ra cũng đã giúp hắn gặp mặt chủ nhiệm ban tuyên giáo Trần Bình

Triều.” Hắn nói ra điều này ngụ ý chính là việc Lam Sơn được chọn làm

đặc khu kinh tế quốc gia không có liên quan gì tới hắn.”

Lý Trường Vũ nói: “Biết ngươi khổ cực nên thị ủy cũng luận công mà

thưởng, không chỉ đề thăng ngươi lên phó xử mà công tác của banc ải cách cũng hoàn toàn do ngươi phụ trách.

“Có người nói ban cải cách chính là một tên khất cái, nhà máy xí nghiệp

đòi tiền, công nhân viên chức đòi tiền, tài chính của thành phố mà không chi thì ban cải cách chính xác là thành một tên ăn mày rồi. Ta như vậy

thành bang chủ cái bang a!”

Lý Trường Vũ bật cười ha hả: “Ngươi không muốn thì thôi vậy, không ít người nhìn vào cái vị trí này đâu a!”

Trương Dương nói: “Ai phụ trách ban cải cách?” Hắn là hỏi lãnh đạo chủ quản.

“Phó thị trưởng Nghiêm Tân Kiến, hắn chủ quản công nghiệp, là lãnh đạo trực tiếp của ngươi.”

Lý Trường Vũ ngừng một chút rồi nói tiếp: “Ngươi a, sau này ngươi chính

là cán bộ cấp phó xử trẻ tuổi nhất trong lịch sử Giang Thành đó, làm

việc gì thì cũng phải suy nghĩ trước sau một chút, ngàn vạn lần đừng quá xung động như trước.”

“Muốn cải cách, lãnh đạo các ngươi cho ta làm chủ nhiệm thì cũng phải cho ta tiền chứ a!”

“Tài chính không phải là ta quản lý, nếu không thì vấn đề giáo dục cũng

không loạn lên như vậy!” Những lời này của Lý Trường Vũ là thực sự, Bàng Bân là thân tín của Tả Viên Triệu, không có lời của Tả Viên Triệu, muốn hắn xuất vốn quả thực rất khó.

Trở về biệt thự đã là hơn mười một giờ, Cố Giai Đồng và Hồ Nhân đang

ngồi ở phòng khách xem ti vi, thấy hắn ôm hai bình rượu về, nàng hỏi:

“Có lầm không vậy? Sao bảo ngươi đi tặng lễ mà lại thấy cầm lễ về thế

này?”

Trương Dương đem chuyện kể ra, Hồ Nhân cười nói: “Xem ra vừa mới nhậm chức đã có khối kẻ luôn nhớ tên ngươi rồi!”

Trương Dương thở dài: “Ta ước gì kẻ nhớ tới ta là thần tài đi a, chứ mấy kẻ hễ thấy mặt là đòi tiền như thế này quả thật ta sợ lắm.”

Cố Giai Đồng nói: “Những xí nghiệp này đều là xú nghiệp cũ, hiẹn tại bảo chuyển đổi sang mô hình kinh tế thị trường, họ chẳng tìm quốc gia đòi

tiền thì biết đòi ai?”

Hồ Nhân nói: “Quan điểm cố hữu không phải nói cải cách một hai ngày là

xong, cho nên mới cần phải có ban cải cách để có những hành động thực tế hợp lý.” Nàng cười nói: “Xem chừng thời giang tới Giang Thành phải dựa

vào ngươi a!” Nói xong nàng ngáp dài một cái: “Các ngươi nói chuyện đi,

ta đi ngủ!”

Lúc Hồ Nhân rời đi, Trương dương tiến tới ôm Cố Giai Đồng vào lòng, Giai Đồng đỏ mặt đẩy hắn ra: “Đừng có hồ đồ, đi tắm đi!” Đêm nay không phải

chỉ có mình nàng và hắn ở đây cho nên tự nhiên là có chút lo lắng.

Chờ Trương Dương tắm rửa xong, cả hai đều đã về phòng ngủ, hắn rón rén

đi tới phòng Giai Đồng thì phòng đã khóa ở bên trong, có chút thất vọng

mò sang phòng Hồ Nhân thì cũng tương tự, hắn không khỏi cảm thán biết

vậy thì đã đưa hai nàng về khách sạn. Không phải là Trương đại quan nhân không có chìa khóa khác, hay hắn không thể đạp cửa mà vào được, mà

chuyện này suy nghĩ lại thì cũng không nên nóng vội, không nên vì ham

thích tạm thời mà xúc phạm tới nội tâm mấy hồng nhan tri kỉ này được.

Trụ sở của ban cải cách rốt cuộc cũng được xác định, nằm trên tầng 13 của tòa nhà thị chính,hai gian 1304 và 1306.

Thôi Kiệt là người đầu tiên được lôi tới dưới trướng của Trương Dương,

nhiệm vụ chủ yếu của hắn là trực điện thoại, đây cũng là nghiệp vụ

chuyên môn của hắn lúc còn ở sở du lịch.

"Trương chủ nhiệm điện thoại!".

Trương Dương cầm lấy điện thoại.

Thanh âm của Cố Giai Đồng vang lên: “Uy, Trương chủ nhiệm, ban cải cách của ngứoi chính thích thành lập rồi a?”

"Đó là đương nhiên!".

“Ta đang muốn tới nhà máy chế biến dược, Trương chủ nhiệm có muốn tới không?”