Y Đạo Quan Đồ

Chương 182: Tâm sự của an lão

Trương Dương tự kéo một cái ghế tới ngồi xuống cạnh An

Ngữ Thần, An Ngữ Thần rút ống thở ra, ngồi thẳng lưng lên. Trương Dương

nhìn tờ giấy ghi chép ở bên cạnh giường cô ta, hỏi khẽ: "Sao? Vẫn còn

sốt à?"

An Ngữ Thần thở dài một hơi: "Lần này bệnh rất kỳ quái, đột nhiên bị

sốt, một tháng rồi, nhiệt độ cơ thể thủy trung trên 38.5°c, hai lần nôn

ra máu, nhưng kết quả xét nghiệm máu chứng minh máu tôi không có bất kỳ

điều gì dị thường, trước mắt bọn họ đang tiến hành trị liệu đối chứng

cho tôi."

Trương Dương đưa tay ra, An Ngữ Thần ngoan ngoãn thò cái cổ tay trắng

nỗn ra. Trương Dương thử mạch của cô ta, một lúc sau mới nói: "Về nhà

đi, nơi này không thích hợp trị liệu cho cô dâu!"

An Ngữ Thần gật đầu, cô ta sớm đã ở bệnh viện đến phát chán rồi, nếu như không phải là sợ về nhà sẽ khiến ông nội lo lắng, cô ta căn bản sẽ

không ở bệnh viện nữa, bệnh viện Từ Tế vốn có cổ phận của An gia bọn họ, cho nên vô cùng tôn trọng lựa chọn của An Ngữ Thần, bệnh viện vốn muốn

phái nhân viên chăm sóc đặc biệt tới chăm non, nhưng An Ngữ Thần tỏ ý

không cần phiền phức như vậy, cô ta có chút tin Trương Dương đến mù

quáng, bởi vì bất kỳ bác sĩ nào cũng không bằng thủ đoạn của Trương

Dương.

Phật Tổ Trầm Cương cũng một mực đợi ở bãi đỗ xe, y không ngờ An Ngữ Thần lại có thể đi ra cùng Trương Dương, bèn khập khiễng đi tới trước mặt An Ngữ Thần, nói: "Tiểu Yêu, sao lại xuất viện? Bệnh của cháu còn chưa

khỏi mà!"

An Ngữ Thần nói: "Bệnh của cháu bọn họ không trị khỏi được, nếu như tiếp tục ở đây cháu sẽ buồn chán mà chết mất!"

Trầm Cường trôm nom An Ngữ Thần từ bé tới lớn, hiểu rất rõ tính tình của cô ta, liền mỉm cười lắc đầu, nói: "Được! Được! Ta đứa hai đứa về nhà!"

An Ngữ Thần nói: "Cháu đói rồi, hiện giờ vẫn chưa muốn về nhà, Trầm gia, ông đưa cháu tới lẩu bò Phúc Vượng ăn đi!"

Trầm Cường cười ha ha, nói: "Ta cũng lâu rồi chưa đến đó ăn, cháu nói

vậy khiến con sâu tham ăn trong bụng ta bắt đầu ngọ nguậy rồi, tiểu Yêu, chúng ta đi ăn nào!"

Trương Dương và An Ngữ Thần ngồi cạnh nhau, vô tình chạm phải bàn tay

nhỏ nhắn của cô ta, chỉ cảm thấy chỗ tiếp xúc lạnh dị thường, An Ngữ

Thần vẫn đang sốt cao, Trương Dương thầm vận nội lực, đem một cỗ nội lực men theo lòng bàn tay của cô ta truyền vào trong cơ thể, An Ngữ Thần

chỉ cảm thấy một cỗ khí lưu ấm áp men theo cánh tay của mình từ từ tiến

vào trong kinh mạch, hơi lạnh trong cơ thể theo theo sự vận hành của

dòng khí ấm này bị xua tan sạch sẽ, cả người giống như ngập tràn gió

xuân, loại cảm giác này khiến An Ngữ Thần vô cùng sảng khoái, sáng khoái đến mức cô ta như muốn thiếp đi, hai mắt mơ màng. Cảm thấy xe dừng lại

thì Trương Dương lúc này cũng buông tay cô ta ra.

Tài xế của Trầm Cường xòe ô, mở cửa xe từ phía An Ngữ Thần, Trầm Cường

và Trương Dương thì cùng nhau che trung một cái ô đi tới hàng ăn tên là

lẩu bò Phúc Vượng ở bên đường, An Ngữ Thần dưới sự hộ tống của tài xế đi tới dưới hiên che mưa.

Ông già tên là Phúc bá trong quá khứ cũng là người trong giang hồ, có

điều ông ta không có danh tiếng gì, sau khi rửa tay chậu vàng liều mở

một quán ăn, tính ra cũng gần hai mươi năm rồi, buôn bán cũng rất tốt,

nhưng lão đầu nhi này thủy chung không phát triển, nếu nói có biến hóa,

vậy thì chỉ là từ một cái xe đẩy nhỏ tăng lên thành sáu cán bàn nhỏ.

Trầm Cường cũng là khách quen ở đây, Phúc bá nhìn thấy y liền cười ha ha, gật đầu nói: "Trầm gia tới rồi!"

Phật Tổ Trầm Cường cười nói: "Ruột bò, phổi bò, vai bò, mà vai bò phải đủ bột, dạ dày bỏ phải đủ dầu!"

Phúc bá cười nói: "Trầm gia, tôi đã bao giờ khiến ông phải thất vọng chưa?"

Trương Dương và An Ngữ Thần ngồi cạnh Trầm Cường, một lúc sau Phúc bá đã bưng lẩu bò lên. Phật Tổ Trầm Cường gắp một miếng ruột bò béo ngậy bỏ

vào miệng, khen: "Đủ dầu, béo lắm!"

Trương Dương cười nói: "Trầm gia, ông cũng phải chú ý tới sức khóe đó, những thứ nhiều cholesterol như thế này nên ăn ít thôi."

Trầm Cường nói: "Biết rằng những thứ này có hại, nhưng không quản được

cái miệng của mình. Ta năm nay sáu mươi tư tuổi rồi, thêm sáu năm nữa là đến tuổi thập cổ lai hi, cũng không cần phải để ý nhiều làm gì!"

Phúc bá hô to: "Trầm gia, tôi có rượu mật rắn tự ngâm đó, ông có muốn uống một chút không?"

Trầm Cường lắc đầu nói: "Bỏ rồi!"

An Ngữ Thần nói: "Phúc bá, cho cháu một chén!"

Trương Dương nói: "Cho cháu hai chai bia, lẩu bò ngấy quá, cháu muốn làm sạch ruột!"

Phúc bá mỉm cười mang một chén rượu mật rắn tới đặt trước mặt An Ngữ

Thần, lại cầm cho Trương Dương hai chai bia, nói: "Béo vậy mới đủ vị!"

Trầm Cường nhìn hoàn cảnh xung quanh, không khỏi cảm thán: "Phúc ba, mấy chục năm rồi, vì sao vẫn ở cái địa phương này, ông chắc đã kiếm được

không ít tiền, có thể mở một cửa hàng cho ra dáng cơ mà."

Phúc bá nói: "Trầm gia, con người tôi nhãn quang không tốt, gan lại nhỏ, năm đó lúc lăn lộn trong giang hồ, ngay cả đao cũng không cầm được, cho nên chỉ có thể thật thà đi bán lẩu bò, làm ăn tôi cũng sợ mạo hiểm, cho nên chỉ làm thế này thôi."

Thực khách xung quanh đại đa số đều là khách quen, nghe thấy Phúc bá nói vậy đều mỉm cười đầy thiện ý.

Trương Dương cũng không khỏi thầm tự cảm thán, người và người thật sự là khác nhau rất lớn, buôn bán đồng dạng có ngươi có thể làm càng ngày

càng lớn, cũng có một số người lại giậm chân tại chỗ không tiến tiếp,

những chuyện như thế này trên quan trường cũng vậy, có một số người vào

trông thể chế cả đời cũng chỉ có thể là một khoa viên nho nhỏ, mà có

người thì lại lên như diều gặp gió, hắn là một người thích mạo hiểm, hắn có đảm sắc, cũng có dã tâm, Trương Dương tin rằng mình tuyệt đối sẽ

không chỉ dừng bước ở cấp khoa.

Trương Dương uống một cốc bia, nói với Trầm Cường: "Trầm gia, tôi nghe

nói năm đó ông và An lão ở trên đạo Hương Cảng rất uy phong!"

Trầm Cường cười ha ha, nói: "Nhiều năm rồi, hai mươi năm trước lão đại

đã quyết định rửa tay lui khỏi giang hồ, những người như chúng ta sớm

cũng sớm rời xa khỏi những ngày tháng đao quang huyết ảnh rồi."

Phúc bá nói: "Trầm gia, tôi vẫn còn nhớ, ba mươi năm trước nhắc tới

người của Tín Nghĩa đường, người trong đạo có ai mà dám không nể mặt

chứ? Tôi lúc đó một lòng muốn gia nhập Tín Nghĩa đường, để đi ra ngoài

nói mình là người của Tín Nghĩa đường cho uy phong, sát khí!"

Trầm Cường lắc đầu, nói: "Chuyện cũ năm xưa, hiện tại còn ai nhớ tới Tín Nghĩa đường nữa? Những người như chúng ta giờ đi đường còn phải chống

gậy, ai còn cầm được đao nữa?"

Phúc bá nói: "Cho dù Tam Hợp hội hiện tại cũng không uy phong được bằng Tín Nghĩa đường năm xưa!"

Nhớ tới những ngày tháng uy phong ngày xưa, Trầm Cường cũng không khỏi

cảm tháy hoài niệm. Hai mươi năm rồi, thoáng cái An Chí Viễn đã rửa tay

chậu vàng được đúng hai mươi năm. Năm xưa lúc An Chí Viễn đưa ra quyết

định này, Trầm Cường thực sự không hiểu được, cho nên y rời khỏi An Chí

Viễn tự lập môn hộ, y cho rằng những người như bọn y sớm đã đóng giấu

lên giang hồ rồi, cho dù là muốn tẩy đi cũng không tẩy được. An Chí Viễn rửa tay hai mươi năm, vào lúc ngay cả Trầm Cường đều cho rằng ông ta đã tẩy sạch, có chút lay động đối với quan điểm trong quá khứ của mình thì huyết án của An gia đã chứng minh rằng y đã chính xác. Y ở trên giang

hồ từng ấy năm, trải qua vô số sóng gió, hiện tại thực sự là cảm thấy

mệt rồi, y cũng bắt đầu hiểu vì sao An Chí Viễn năm xưa kiên quyết muốn

rời khỏi giang hồ như vậy. So với An Chí Viễn, Trầm Cường cảm thấy mình

đã rất hạnh phúc rồi, ít nhất ở trong giang hồ lăn lộn nhiều năm như

vậy, hiện giờ vẫn con cháu đầy nhà, còn có thể hành động tự nhiên, còn

có thể thoải mái ngồi đây ăn lẩu bò, còn An Chí Viễn ngay cả vịt quay mà ông ta thích ăn nhất, cũng phải nhờ người khác đút cho ăn, còn Tả Thành năm xưa kề vai sát cánh với y, bởi vì phản bội lão đại, hiện giờ cả nhà đều bị lão tứ của An gia diệt sạch, nghĩ tới đây, trong lòng Trầm Cường không khỏi thổn thức, lập tức lại không muốn ăn nữa.

An Ngữ Thần thì hứng thú chưa từng thấy, cô ta cùng Trương Dương nói với chuyện mở rộng và phát triển du lịch ở Giang Thành, tiền của An gia đã

chuyển qua rồi, hiện tại công trình chùa Nam Lâm tiến triển thuận lợi,

nhà máy dệt dưới sự quay vần của Trương Dương, cũng phối hợp nhiều hơn

so với trước kia.

Trầm Cường không nhịn được mà chen miệng vào: "Hiện tại rất nhiều người

đều di dân sang Canada, nhưng đầu tư ở nội địa lại đột nhiên gia tăng,

xem ra đều chuẩn bị cả hai tay!"

An Ngữ Thần cười nói: "Trầm gia, ông nhiều tiền như vậy, giữ lại làm cái gì? Dứt khoát để Trương Dương giới thiệu cho ông một hạng mục đầu tư

rồi tới nội địa đầu tư đi!"

Trầm Cường cười một tiếng, nói: "Ta già rồi, tiền cũng kiếm đủ rồi,

không muốn dây dưa nữa!" Y tuy lớn tuổi, nhưng đầu óc lại không hồ đồ,

việc đầu tư trắc trở của An gia tại nội địa y cũng nhìn thấy rồi, ngay

cả An gia còn phải trải qua nhiều trắc trở như vậy, còn có một độ bị

hoài nghi là rửa tiền đen, Trầm Cường cũng tự biết lấy mình, tiền của y

đa số đều là tiền đen, một đống tiền như vậy cho dù ông ta dám cầm đi

đầu tư thì e rằng nội địa cũng chẳng có ai dám nhận.

....

Trương Dương và An Ngữ Thần về tới An gia thì đã là mười một giờ tối, An lão đã đi nghỉ rồi, An Ngữ Thần bảo người thu xếp môt gian phòng cho

Trương Dương, để hắn ở lại đây. Tuy là phòng cho khách, nhưng cũng có

phòng tắm rửa vệ sinh riêng, thiết bị trong phòng so với khách sạn năm

sao cũng chẳng kém bao nhiêu. Trương Dương tắm rửa xong lại có người hầu đưa một bát cháo tới, Trương Dương uống xong, nhìn thấy An Ngữ Thần

cũng vừa tắm xong, đang từ tầng ba đi xuống, An Ngữ Thần mặc quần áo thể thao màu trắng, xem ra là muốn ra ngoài luyện tập một chút.