Xuyên Việt Thú Nhân Chi Tướng

Chương 85: Nói trắng quá ra là không được

Từ trong miệng Bách Nhĩ, Đồ biết một loại sinh vật tên là nữ nhân. Nghe nói đó là một loài quái vật có năng lực sinh đẻ giống á thú, nhưng ngực có dư hai khúc thịt, ở dưới lại thiếu một khúc thịt. Được rồi, vô luận Bách Nhĩ miêu tả loại sinh vật đó đáng yêu, xinh đẹp cỡ nào, thì nghe tới tai hắn vẫn là một con quái vật.

Đương nhiên, Bách Nhĩ tuyệt đối sẽ không dùng từ ngữ thô tục như vậy để miêu tả nữ nhân, có điều y ngăn không được năng lực lý giải ngắn ngọn, dễ hiểu của thú nhân. Đối với chuyện này, y lựa chọn thỏa hiệp, chỉ cần đối phương hiểu ý của mình là được, còn nữ nhân biến thành bộ dáng đáng sợ như thế nào trong đầu thú nhân cũng không có gì quan trọng phải so đo cả.

“Ta hiểu rồi.” Lúc Bách Nhĩ chuẩn bị dùng hết lời nói để khuyên giải, Đồ đột nhiên buông ra một câu nhẹ bẫng như vậy.

“Ngươi hiểu?” Trong phút chốc Bách Nhĩ có cảm giác đang lấy hết sức lực để đi xách một thùng nước, lại đột nhiên phát hiện trong thùng thật ra không có nước, khiến y có chút mờ mịt.

“Ừ.” Đồ gật đầu, bên trong đồng tử nâu sậm phản chiếu hình ảnh của Bách Nhĩ, nghiêm túc tới mức nói không nên lời “Ý của ngươi chính là ngươi sẽ không kết bạn đời với người khác.” Trên thực tế, nam nhân thì được, bởi vì có thú nhân và á thú làm mẫu, hắn đại khái còn có thể tưởng tượng ra bộ dáng thế nào, nói chung là giống với bọn họ, thế nhưng là một phế… à, sinh vật vừa không thể hóa thành hình thú, vừa không thể sinh con. Còn nữ nhân, hắn hoàn toàn không thể tưởng tượng được. Có điều không hiểu cũng chẳng sao, hắn cũng sẽ không biểu hiện ra là mình không hiểu trước mặt Bách Nhĩ. Hắn chỉ cần xác định một điểm, đó là ở đây Bách Nhĩ chính là á thú, hơn nữa y sẽ không đón nhận thú nhân cùng á thú khác là được. Còn Bách Nhĩ trước kia thích nam nhân hay nữ nhân lại có liên quan gì chứ, dù sao ở đây cũng chẳng có.

Bách Nhĩ ừ một tiếng, nội dung y muốn biểu đạt sau khi bớt bớt giảm giảm đại khái chính là ý này, thế nhưng lại cảm thấy lời này từ miệng Đồ phun ra có chỗ nào đó không đúng. Chỉ là nếu tiếp tục tranh luận thì hơi quá, bởi vậy dù trong lòng thấy có chút không thích hợp, y cũng đành từ bỏ. Y lại không biết, cách hiểu của mình và Đồ thật ra không nằm trên một tuyến đường, cho nên sau này ngã xuống cũng không tính là vô tội.

Trở lại tụ hội, Đồ quả nhiên không chắn trước mặt y như hồi đầu nữa, mà ngoan ngoãn đi theo bên cạnh, làm cho Bách Nhĩ rốt cuộc an tâm lại. Y cảm thấy thú nhân thật sự vừa chất phác, thật thà, phúc hậu, lại vừa dễ đả thông tư tưởng, cho dù bị từ chối cũng sẽ không xấu hổ, ngược lại còn tình nguyện đứng bên cạnh y như hồi trước, vì thế hảo cảm đối với Đồ trong lòng Bách Nhĩ lại tăng thêm hai phần.

Trong tụ hội thật ra không có đồ gì đặc biệt có thể khiến mắt Bách Nhĩ sáng lên, cũng có lẽ là do thú triều, nên ngoại trừ con mồi các thú nhân mới săn cũng không có mặt hàng khác. Ngược lại sọt dây leo đám người Bách Nhĩ chuẩn bị lại thu hút sự chú ý của người khác, rất nhanh liền được đổi hết.


Nhìn một đống đồ vật kỳ lạ trước mặt đám Duẫn, Nặc, có một cái gai thú dài hơn một trượng, có một cái gai mảnh như cây ngưu mao chiên, có da của dã thú y chưa từng thấy, còn có vài loại quả màu vàng…

“Dò la được chỗ nào có hắc thạch chưa?” Không thấy những thứ mình muốn, thí dụ như lương thực hoặc vũ khí kim loại, Bách Nhĩ cảm thấy hơi thất vọng. Có điều y vẫn đặt trọng tâm ở hắc thạch có thể đổi á thú, nên trời sáng y liền dặn dò những người khác để ý tìm hiểu xem nơi nào có hắc thạch và tác dụng của nó.

“Đa số không có ai biết hết, cũng có người bảo trước kia hình như có nhìn thấy, nhưng mà không nhớ là ở chỗ nào.” Nặc lắc đầu “Ngay cả khách thú cũng không biết lấy hắc thạch để làm gì.”

Bách Nhĩ nheo mắt, cảm thấy Ưng chủ kia muốn một số lượng hắc thạch lớn như vậy khẳng định có tác dụng đặc thù, nếu không biết rõ ràng, y thật sự có chút bất an. Đặc biệt nghĩ tới quặng sắt, quặng đồng có thể tạo ra binh khí ở kiếp trước, cảm giác bất an này càng thêm rõ rệt. Trước kia y đã thấy khoáng thạch, thế nhưng tối qua nhìn thấy hắc thạch đen đến thuần khiết, bên trong xoay chuyển ánh sáng rực rỡ, giống như vũ trụ sâu lắng, khiến người ta cảm thấy không cẩn thận sẽ bị hút vào, lại không giống với bất cứ loại khoáng thạch nào trong trí nhớ của y.

“Có một người chắc chắn biết nơi nào có.” Đồ đột nhiên mở miệng, nói xong xoay người, chạy đi, chỉ lát sau liền tha một con khỉ xanh trở về.

“A… chào… chào ngươi, ta… ta tên là Phong.” Con khỉ xanh run cầm cập, tránh răng nanh sắc bén của Đồ, lau lớp lông ở cổ bị cắn ướt, khua tay, nhỏ giọng chào hỏi Bách Nhĩ.

Tuy đối phương để hình thú, nhưng Bách Nhĩ vẫn cảm thấy cậu đang ngượng ngùng, nghĩ tới chuyện tối qua, y không khỏi mỉm cười “Chào ngươi, ta là Bách Nhĩ.”

Không ngờ còn có á thú dịu dàng với mình như vậy, trong mắt Phong nhất thời lấp lánh lên, ho khan một tiếng, đang muốn trò chuyện vài câu với đối phương thì thấy con sư tử lai báo lông trắng, ngang ngược, độc tài kia, nhẹ nhàng, tao nhã bước chân lên, giống như vô tình đứng giữa mình và á thú đó, lại vừa vặn ngăn tầm mắt của cậu.

Bách Nhĩ bất đắc dĩ, dù sao cũng không thể cách một con thú hùng tráng nói chuyện với người khác được, vì thế y ho nhẹ một tiếng cảnh cáo. Sau đó chỉ thấy con thú trắng hùng dũng trước mặt con khỉ xanh lập tức cụp tai xuống, im lặng bước qua một bên. Thấy hắn nghe lời như vậy, Bách Nhĩ ngược lại mềm lòng, nhịn không được vươn tay sờ lên lớp lông nhung màu trắng trên lưng hắn.


Cảm thấy cái vuốt nhẹ, dịu dàng trên lưng, sự nản lòng trong Đồ nháy mắt trở thành hư không, hắn vẫy vẫy cái đuôi, dựng tai lên, quay đầu ngoan ngoãn liếm bàn tay kia. Đương nhiên, chỗ hắn muốn liếm cũng không phải chỉ có bàn tay, có điều hắn biết nếu biến suy nghĩ trong lòng thành hành động thực tiễn thì hậu quả nhất định không tốt đẹp chút nào, cho nên hắn nhịn xuống.

Tay lại trở nên ướt sũng, Bách Nhĩ hơi cứng người lại, âm thầm hối hận sao mình mau quên thế, nhưng mà trước mặt mọi người, y lại không thể giở mánh cũ, lau sạch tay lên lớp lông trắng kia được, vì thế đành phải cứ như vậy chờ nó tự khô, sau đó lại nhắc nhở mình lần sau không được tái phạm, cộng với trước khi ăn nhớ phải rửa tay.

Nhìn thấy hai người thân mật với nhau, Phong có chút ủ rủ, không ngờ thật khó khăn mới có một á thú không ghét mình, thế nhưng lại đã có chủ.

“Ta có thể mang các ngươi đi tìm hắc thạch.” Cậu thở dài, biết mục đích bọn họ tìm tới mình, cho nên mới chủ động nói ra.

“Ngươi có yêu cầu gì?” Bách Nhĩ vẫn không quen với việc thú nhân tương trợ không cần hồi báo, mà theo bản năng hỏi.

“Ta không…” Phong sửng sốt, theo phản xạ định từ chối, nhưng thời điểm nhìn tới đám người Nặc, cậu đột nhiên thay đổi chủ ý “Tiểu bộ lạc của chúng ta, lúc thú triều không còn bao nhiêu người nữa, còn có vài người tàn…” Cậu còn chưa nói xong, Bách Nhĩ đã đoán được vài phần “Ngươi muốn chúng ta tìm chỗ ở an toàn cho các ngươi hay là muốn gia nhập vào chúng ta?”

Phong vốn đang có chút khó mở miệng, không ngờ đối phương đã chủ động đề cập tới, trong lòng cậu không khỏi có chút cảm kích, vội vàng hỏi “Chúng ta có thể gia nhập với các ngươi sao? Cả những người tàn tật khác, được không?” Lúc trước bọn họ vốn đang bàn bạc có nên gia nhập bộ lạc Đại Sơn hay không, thế nhưng suy nghĩ tới vài thú nhân tàn phế, phần lớn các bộ lạc ngay cả thú nhân bộ lạc mình còn nuôi không nồi, huống chi là nuôi giúp người khác, cho nên cuối cùng họ vẫn bỏ ý định này đi. Có điều Phong lại phát hiện trong đám người Bách Nhĩ không chỉ có thú nhân tàn phế, còn có người lớn tuổi, hơn nữa ai nấy nhìn cũng có *** thần, vì thế cậu mới dám thử hỏi xem sao. Thật ra dù Bách Nhĩ không đồng ý, cậu vẫn sẽ dẫn bọn họ đi tìm hắc thạch.

Bách Nhĩ quay sang nhìn Đồ, phải biết rằng thung lũng hiện tại không phải của một mình y, y không thể chưa hỏi ý kiến người khác liền tùy tiện dẫn người về được.

“Ngươi quyết định đi.” Đồ mở miệng. Trong tiểu bộ lạc đều là người hỗn tạp, bởi vì thiếu tộc vu ghi lại truyền thừa của bộ lạc, sáp nhập như vậy là chuyện rất thông thường, cộng thêm đối với việc băn khoăn nuôi thú nhân tàn tật không tồn tại ở chỗ họ, nên hắn không có ý kiến gì.

Bách Nhĩ đảo mắt qua những người khác, phát hiện không ai có ý phản đối, lúc này mới nói với Phong “Ngươi xác định những người khác trong bộ lạc các ngươi cũng sẵn lòng?”


Nghe khẩu khí của y, Phong biết họ đã đồng ý, cậu hưng phấn mà nhảy lên trên mặt đất bằng phẳng, nói “Ta đi nói với họ.” Đang nói, người còn chưa rơi xuống đất, đảo mắt đã chạy mất dáng rồi.

Bách Nhĩ bị tốc độ của cậu làm cho kinh ngạc không thôi, y tán thưởng “Thật nhanh.” Tính cách vội vàng, tốc độ rất nhanh. Trong lòng Bách Nhĩ cảm thấy dù mình thi triển khinh công cũng không thể sánh bằng đối phương được.

“Có nhanh nữa không phải vẫn bị ta bắt được sao.” Đồ hừ một tiếng, không muốn thừa nhận trong lòng mình đang ghen tị khi con khỉ kia nhận được lời khen ngợi của Bách Nhĩ.

“Đồ rất lợi hại.” Bách Nhĩ nhịn cười, nói. Y cảm thấy bình thường Đồ tỏ ra lạnh lùng nhìn rất dọa người, nhưng thật ra nội tâm hắn cũng chỉ như đứa trẻ chưa lớn thôi.

Quả nhiên, nghe được lời này của y, Đồ vẫy vẫy cái đuôi, có chút đắc ý, nhưng tựa hồ còn có chút ngượng ngùng, vì thế ánh mắt hắn lại lơ lửng trên trời. Những người khác nhìn đến, đều thấy hơi buồn cười.

“Người bộ lạc của Phong như thế nào?” Bách Nhĩ hỏi. Dựa theo ý tưởng của y là, người ngoài tiến vào đều phải đánh tan tư tưởng sắp xếp phân chia ra, để tránh họ gom lại tự tạo thành một tập thể nhỏ, tới lúc đó vừa không dùng được, cũng không có lợi cho việc dung hợp lẫn nhau. Nhưng nếu tộc trưởng đối phương vẫn còn, làm như vậy khả năng sẽ tạo ra bất mãn, trước đó phải nói rõ ra mới được.

“Bộ lạc họ cách bộ lạc Đại Sơn rất gần, đi đường hai ngày là có thể tới. Trước thú triều người cũng rất ít, đại khái có khoảng ba bốn mươi người thôi.” Đối với chuyện bộ lạc khác, Đồ xem như hiểu biết nhiều nhất “Thú nhân tráng niên có khoảng hơn mười người, mỗi lần đi đổi muối đều phải phân ra tới một nửa. Tộc trưởng của bọn họ tên là Nam, là thú nhân trẻ tuổi, ta đã gặp, tính rất tốt, cũng rất dũng mãnh.”

Bách Nhĩ trầm ngâm một lát rồi nói suy nghĩ của mình ra.

“Bọn họ gia nhập bộ lạc chúng ta đương nhiên sẽ không còn tộc trưởng, cũng không thể giữ lại tập tục của họ.” Người nói tiếp là Nặc “Đây là quy củ, bọn họ đều biết. Tới lúc đó ngươi muốn làm sao thì làm, không cần lo lắng đâu.”

Đang nói chuyện, thì thấy Phong mang theo ba thú nhân vội vàng đi tới. Ba người đều thú nhân có thân hình cao lớn, khỏe mạnh, Phong đi sau, càng giống con khỉ con và tiểu thú chưa trưởng thành.


“Người tóc đen kia chính là Nam.” Bên tai vang lên giọng nói của Đồ, hơi thở ấm áp liền phả lên làn da sau tai của Bách Nhĩ, khiến Bách Nhĩ bất giác nổi da gà lên. Y hơi nghiêng mặt qua nhìn, thấy mắt con thú trắng kia đang chăm chú nhìn về phía trước, tựa hồ cũng không chú ý tới chuyện hai người quá thân mật.

Đại khái là vì lúc nãy biết tâm tư đối phương, nên y hơi mẫn cảm. Bách Nhĩ cảm giác như vậy, vì thế y quay đầu lại, làm như không có gì mà xích qua bên cạnh một bước nhỏ, nhưng y lại không chú ý tới ánh mắt của con thú trắng kia khi liếc qua mình có đắc ý lại có tiếc nuối.

“Hai người khác, một người tên là Vạn, một người tên là Giới, cũng thường tới đây đổi muối. Lần này chỉ có bốn thú nhân tới, có khả năng họ chỉ còn lại hơn mười người thôi.” Đồ nói tiếp, ngược lại không có lập tức xích qua theo Bách Nhĩ, trong lòng hắn nghĩ, xem ra vẫn không nên nghe theo tên Tát lưu manh kia, hiện tại để Bách Nhĩ biết, y sẽ không cho hắn tới gần. Nếu không nói ra, có lẽ còn có thể thừa dịp ôm y một cái như hồi trước, hoặc đi cùng y tới dòng sông tắm rửa, dù cho chỉ có thể ở bên cạnh canh chừng, thỉnh thoảng liếc mắt qua nhìn thôi cũng được rồi.

Bách Nhĩ không nói gì, chỉ đang nghĩ xem vài người đó làm sao sống sót giữa thú triều, chẳng lẽ họ cũng tìm ra nơi an toàn để ẩn thân như họ?

“Phong tìm được một cái động trên vách đá, chúng ta trốn ở trong đó, ăn lá cây, rễ cây với thú con mà Phong đem về, mới chịu đựng được tới khi thú triều qua.” Sau khi ra mắt lẫn nhau, đối với nghi hoặc của Bách Nhĩ, Nam trả lời như vậy. Bởi vì chỉ có Phong mới có khả năng đi trên vách núi như trên mặt đất bằng phẳng, cho nên thời gian đó họ may mắn sống sót gần như đều dựa vào Phong nuôi sống.

Bách Nhĩ nhìn về phía Phong, trong mắt không khỏi lại mang thêm vài phần tán thưởng, Đồ vẫy vẫy cái đuôi, rất cố gắng mới khắc chế mình không đi qua ngăn tầm mắt y lại.

“Các ngươi thật sự sẵn lòng nhận chúng ta sao? Ngay cả những người tàn tật?” Nam hỏi, vẫn có chút không thể tin được.

“Chỉ cần các ngươi bỏ được bộ lạc trước kia thôi.” Bách Nhĩ cười nói.

Nghe được câu trả lời khẳng định, ba thú nhân này cũng lộ ra sắc mặt kích động và hưng phấn như Phong, thế nhưng còn có thể miễn cưỡng giữ vẻ trấn tĩnh. Nam nói “Chúng ta còn một vài người ở lại bộ lạc. Trước tiên để Phong dẫn các ngươi đi tìm hắc thạch, chúng ta lập tức dẫn những người còn lại tới đây.”

“Đúng, đúng, đường tới chỗ có hắc thạch còn xa hơn bộ lạc chúng ta, sẽ không để các ngươi phải chờ đâu.” Phong nhanh chóng nói, sợ đám người Bách Nhĩ nghe thấy bọn họ còn muốn về bộ lạc gọi người tới sẽ thay đổi chủ ý.


Vì thế hai bên phân công nhau hành động, ba người Nam về bộ lạc dẫn người tới, Phong mang đám người Bách Nhĩ đi tìm hắc thạch. Sau khi Bách Nhĩ thương lượng với mọi người, y quyết định để Tát, Đằng, Nặc và Quả đi cùng đám người Nam trở về bộ lạc của họ, giúp hộ tống những người còn lại tới đây.

Đối với sắp xếp như vậy, mấy người Nam rất cảm kích, đồng thời chút thấp thỏm trong lòng cũng biến mất.