Xuyên Việt Thú Nhân Chi Tướng

Chương 72: Tang lộc

Thừa dịp trời còn chưa tối, Bách Nhĩ bảo đám người Nặc vào trong trận bắt vài con dã thú trở về, bỏ mỡ vào nồi nấu, tẩm lên da thú. Một phần da thú dùng làm đuốc, một phần bọc thẳng vào củi, còn thịt thú thì nướng hết, chuẩn bị để lúc lên đường ăn.

Mỗi người đều đang bận rộn, ngay cả thú nhân nhỏ nhất cũng làm vài chuyện đủ khả năng của mình. Vì để mấy á thú kia ngày mai không đến nỗi khí huyết ứ trệ mà không đi được, Bách Nhĩ cho người tháo dây leo trên tay họ, chỉ cột một chân, thắt nút chết, nếu không có vũ khí sắc bén căn bản không thoát ra được. Song bọn họ lại chỉ co rút ở một chỗ, trong mắt tràn ngập tuyệt vọng cùng bi ai, hoặc chửi ầm lên, mắng Bách Nhĩ, mắng tộc trưởng, mắng thú nhân, hoặc nức nở khóc, không có một ai nghĩ tới việc lại đây hỗ trợ. Bởi vậy lúc ăn cơm tối, ngoại trừ nước, Bách Nhĩ không cho bất cứ ai chia cho họ chút thức ăn nào. Ngay cả nước cũng chỉ được uống vài ngụm, mà mấy á thú đó đều tỏ vẻ kháng cự mà hất đổ đi.

Bách Nhĩ cũng không giận, chỉ thản nhiên nói “Không lao động thì không có thức ăn, mặc kệ ngươi là ai.”

Về phần các thú nhân không đành lòng mà rầu rĩ, Bách Nhĩ lại hạ nghiêm lệnh “Ai dám mềm lòng, sau này đừng đi theo ta nữa.” Trong đó đặc biệt nhằm vào Bố “Ta mặc kệ ngươi có thích y hay không, nếu ngươi dám lén cho y thức ăn, hoặc vì y làm việc không nên làm, thì đừng trách ta không nể mặt mà ném y vào trong đám thú đấy.”

Bách Nhĩ nói là làm, các thú nhân cũng đã lĩnh giáo qua, đương nhiên không dám ôm tâm lý may mắn. Mặc dù Bố hơi đau lòng, nhưng cũng đành phải chịu. Hắn biết Bách Nhĩ làm như thế nhất định là có lý do của mình. Bởi vì chung sống lâu như vậy, tất cả điều Bách Nhĩ làm đều là vì tốt cho họ, chưa bao giờ y vô duyên vô cớ làm tổn thương những người khác cả.

Đối với Na Nông, Bách Nhĩ ngược lại bảo người đưa thức ăn nước uống cho, còn á thú đó có ăn hay không thì không nằm trong phạm vi suy xét của y.

Buổi tối nhóm Đồ cũng ngủ bên chỗ đám người Bách Nhĩ, quả như lời hắn nói trước kia, lấy tư thái hộ vệ, vây xung quanh đám người Bách Nhĩ. Người của tộc trưởng bên kia lập tức trở nên đơn bạc, một số á thú ở lại thì âm thầm cảm thấy may mắn vì mình không bị chọn, một số lại bị hành động của tộc trưởng làm cho thất vọng, sợ hãi không thôi, những người không có bạn đời đều âm thầm tính toán trong lòng. Các thú nhân thì buồn bực vô cùng, hận không thể đánh nhau một trận với nhóm người Bách Nhĩ, cướp á thú về, thế nhưng Na Nông ở trong tay họ, thú nhân thích Na Nông lại chiếm đa số, cộng thêm Đồ rõ ràng rời khỏi cuộc cạnh tranh, hi vọng của bọn họ lại lớn thêm một chút, đương nhiên không muốn vì thế mà làm Na Nông bị thương, cho nên cũng đành nuốt cơn tức này xuống. Mà những kẻ ngoại tộc thì không nghiêng về bên nào, nhưng không khí cũng yên ắng đến kỳ lạ. Tựa hồ sợ chỉ hơi làm ồn một chút, lửa sẽ bén tới mình.


Sau khi mọi người làm xong việc cũng đã tới giờ đi ngủ, một bóng đen từ một góc nào đó cẩn thận đi ra, thú nhân trực đêm nhìn lên, phát hiện là một á thú nhỏ gầy, bẩn bẩn, nhìn không rõ dung mạo, nên thú nhân đó cũng không để ý tới nữa.

Á thú kia bị thú nhân nhìn thì hơi co quắp lại, đứng ở đó thật lâu không dám nhúc nhích, chờ thêm một hồi, thấy không ai chú ý tới mình nữa, y mới rón rén đi về phía đám người Bách Nhĩ. Lúc tới gần thì bị Kỳ ngủ ở bên ngoài phát hiện.

“Đứng lại!” Kỳ khẽ quát một tiếng. Trước khi đi ngủ, Đồ đã dặn dò nhiều lần, không cho bất cứ kẻ nào tới gần, bởi vậy tuy các thú nhân đều nhắm mắt, nhưng vẫn âm thầm để ý. Bọn họ không muốn vì sai lầm cỏn con mà gây ra xung đột, cuối cùng không thể không dùng tới chém giết để giải quyết, ở thời điểm này đối với ai cũng không có lợi gì. Mà nguyên nhân chủ yếu dẫn tới việc không phát động chiến tranh là khi tộc tưởng phát hiện đám Đồ lệch về phía Bách Nhĩ, mà các thú nhân khác lại thờ ơ, sẵn sàng bỏ vài á thú kia.

Á thú kia bị tiếng quát của Kỳ làm cho sợ tới mức run rẩy, đôi mắt đen bị mái tóc rối che mất lập tức nổi lên một làn nước, tựa hồ đối phương mà nói thêm một câu nữa, y sẽ bật khóc ngay. Kỳ nhìn thấy vậy, liền nuốt câu “ngươi đang làm gì” xuống, ánh mắt vô thố nhìn xung quanh, ý đồ tìm người giúp mình. Đáng tiếc những người khác đều đang nằm sấp, không ai cảm nhận được sự nhờ vả của y. Vì thế một thú nhân, một á thú cứ như vậy mắt to trừng mắt nhỏ, nhìn nhau cả buổi, không nói lời nào, một bên là sợ dọa đối phương òa khóc, một bên là sợ không dám nói.

“Ta… ta muốn… muốn tìm Bách… Bách Nhĩ.” Cũng không biết qua bao lâu, tựa hồ cảm thấy đối phương thật ra cũng không hung ác như vậy, á thú kia rốt cuộc lắp bắp mở miệng, giọng nói nhỏ nhẹ chẳng kém gì muỗi kêu. May mà thú nhân tai thính mắt ***, nếu không Kỳ nhất định sẽ chẳng nghe rõ được.

“Bách Nhĩ ngủ rồi, mai ngươi lại đến đi.” Kỳ bất giác mềm giọng đi. Nhưng mà dù vậy nước mắt của á thú kia vẫn ào ào tuôn xuống. Lông của Kỳ lập tức dựng thẳng lên, cả nửa người trên liền mất tự nhiên, lại không biết phải làm gì mới tốt đây, y nghĩ mà cũng muốn khóc theo luôn.

“Kỳ, cho y vào đây đi.” Bách Nhĩ vốn chưa ngủ, nghe tiếng động thì mở mắt ra, sau khi âm thầm quan sát á thú kia một lúc, y mới ngồi dậy lên tiếng giải vây cho Kỳ.

Kỳ thả lỏng, hất đầu với á thú kia, sau đó liền nằm sấp xuống.

Á thú chần chừ một lát, mới nhấc chân đi giữa khe hở của thú nhân bước vào, rụt rè tới trước mặt Bách Nhĩ, lại mất cả buổi mới có dũng khí nói “Ta… ta tên là Tang Lộc.” Sợ sệt như vậy, y còn tự biết giới thiệu, có thể thấy cũng là người biết chút lễ nghi.


Sắc mặt Bách Nhĩ ôn hòa đi, gật đầu với y “Chào ngươi, ta là Bách Nhĩ. Ngồi đi!” Y đưa tay chỉ da thú của mình, ý bảo đối phương ngồi xuống. Y không thích ngửa đầu nhìn người ta, cũng không tình nguyện đứng lên vì đối phương. Tuy y hơi nhíu mày khi thấy Tang Lộc bẩn như vậy, nhưng cũng không biểu hiện ra thái độ bên ngoài.

Tang Lộc thấy Bách Nhĩ không có hung dữ như lúc bị thú nhân vây quanh, trong lòng thoáng thả lỏng, có lẽ cũng biết bản thân mình rất bẩn, nên y chỉ ngồi ở một góc nhỏ của da thú, phần lớn cơ thể đều đặt bên ngoài.

“Bách… Bách Nhĩ, ta… ta muốn… ta muốn đi theo… các ngươi…” Im lặng trong chốc lát, Tang Lộc mới nhẹ nhàng nói ra mục đích của mình.

Bách Nhĩ sửng sốt một chút, các thú nhân xung quanh bị tiếng động đánh thức đang vểnh tai nghe trộm cũng kinh ngạc, bất giác ngẩng đầu nhìn qua. Bọn họ không thể nào tưởng tượng nổi sẽ có một á thú chủ động yêu cầu cùng bọn họ rời khỏi nơi an toàn này, để bước ra thú triều bên ngoài.

“Tại sao?”Người này trái ngược với hiểu biết của y về á thú, nên Bách Nhĩ không thể không hỏi cho rõ ràng.

Ánh mắt Tang Lộc hơi sáng lên, tựa hồ liếc qua chỗ nào đó bên cạnh, rồi lại nhanh chóng cúi đầu, nếu không phải khuôn mặt kia quá bẩn không thể hiện rõ màu sắc, Bách Nhĩ cơ hồ cho rằng mình đã thấy á thú này đỏ mặt lên.

“Ta… ta… Nặc đã cứu ta. Hắn đi đâu ta sẽ đi đó.” Mới đầu Tang Lộc còn ấp úng, sau khi lời thoát ra khỏi miệng, trái lại trở nên bình tĩnh hẳn.

Bách Nhĩ còn chưa phản ứng lại, Nặc vốn luôn thờ ơ với xung quanh chợt bật mạnh người dậy, kinh ngạc nhìn về phía á thú gần như chẳng có ấn tượng gì, nghi hoặc hỏi “Ngươi theo ta làm gì?” Đừng nói gã không nhớ được mình có thật sự cứu á thú này không, thì dù có cứu đi chăng nữa, đây không phải là chuyện hiển nhiên sao? Rất nhiều á thú được thú nhân cứu, mà nào đã có ai nói muốn đi theo bọn họ đâu.


Tang Lộc run lên, cả khuôn mặt chỉ nhìn rõ mỗi đôi mắt đen xinh đẹp lập tức tràn đầy nước mắt, muốn rơi xuống cũng không được. Nặc nhất thời cảm thụ được tâm trạng rối rắm của Kỳ lúc nãy, muốn nói gì đó, lại sợ mình vừa lên tiếng, nước mắt của đối phương sẽ tuôn xuống.

“Ta… ta muốn… làm bạn đời… của ngươi.” Nào biết á thú đụng một cái là khóc này lại có dũng khí nói ra lời như vậy, tuy lắp ba lắp bắp làm dũng khí của y giảm xuống rất nhiều, nhưng lại khiến người ta không đành lòng từ chối.

Nặc choáng váng, làm gì có á thú nào vội vàng muốn làm bạn đời của thú nhân chứ, hơn nữa á thú này trông lại bé như vậy…

“Ngươi còn chưa trưởng thành đâu.” Gã cảm thấy hơi phiền não. Từ ngày chân bị què, gã đã không nghĩ tới chuyện tìm bạn đời nữa, cũng biết rõ sẽ không có á thú nào để ý tới gã, bây giờ xuất hiện tình huống này, gã không chỉ không cảm thấy vui mừng, ngược lại là rất đau đầu. Sao lại có á thú kiểu này chứ? Nhìn bộ dáng nho nhỏ đáng thương, cái này là đi tìm a phụ, chứ không phải tìm bạn đời đâu.

Ai ngờ gã vừa nói ra lời này, tiểu á thú với lá gan nhìn qua còn nhỏ hơn nhuyễn cốt thú đột nhiên biến đổi trong phút chốc, y căm giận trừng gã, lớn tiếng nói “Ta trưởng thành rồi, vào mùa tuyết rơi vừa qua ta đã trưởng thành.” Tuy y cố gắng muốn mình trở nên hung dữ một chút, song giọng nói mềm mại dù vào ban đêm cũng không làm kinh động đến những người khác trong sơn động.

Nặc im lặng, cúi xuống, xoay người, vùi đầu đến sau đuôi, vừa lúc nhìn thấy vết sẹo ở cái chân bị thiếu kia, ngây ngẩn nhìn một lúc lâu, sau đó gã nhắm mắt lại. Gã nghĩ, Bách Nhĩ có thể giải quyết chuyện này, nên gã hoàn toàn không cần phải để ý tới tiểu á thú kỳ lạ kia.

Sắc mặt Tang Lộc dịu đi, lại trở về làm con chim cút nhỏ lúc trước, tội nghiệp nhìn Bách Nhĩ “Bách Nhĩ… Nặc… Nặc giận sao?”

Bách Nhĩ mỉm cười “Không có.” Ánh mắt y vẫn đang đánh giá á thú này “Sao ngươi lại muốn làm bạn đời của Nặc?”

Trong mắt Tang Lộc chợt lóe một tia ngượng ngùng, y cúi đầu, mái tóc rối nhất thời che mất hơn nửa gương mặt, y ấp úng nói “Ta không có người thân… Hôm đó ta thiếu chút nữa bị cự vĩ thú ăn, là Nặc đã cứu ta, hắn còn bị thương nữa… Nên ta muốn cùng hắn…” Mỗi khi nghĩ đến ngày đó Nặc ở trong đám thú bảo vệ y dưới cơ thể, trong lòng y vừa chua xót vừa êm ái, thường nhịn không được muốn nhìn lén con sói lông nhiều màu dù chỉ có ba chân, cũng chẳng đẹp, nhưng lại không hề sợ hãi đối với lời khiêu chiến của thú nhân cường tráng kia. Ban ngày khi biết Nặc muốn cùng Bách Nhĩ rời khỏi sơn động, y liền cảm thấy trống rỗng như có một cái động lớn, không biết phải làm sao mới tốt đây. Mãi sau đó hạ quyết tâm, mới cảm thấy thoải mái hơn.


“Ngươi không sợ ta là tà linh à?” Trong mắt Bách Nhĩ nổi lên ý cười, nhưng cũng không lập tức bỏ qua cho tiểu á thú này.

“Nặc không sợ, ta cũng không sợ.” Tang Lộc ngẩng đầu, ánh mắt không hề trốn tránh nhìn thẳng vào Bách Nhĩ. Y nghĩ Nặc tốt như vậy cũng nghe theo Bách Nhĩ, chắc Bách Nhĩ có là tà linh cũng không phải người quá xấu đâu, mặc dù thủ đoạn y đối phó với á thú thật đáng sợ.

“Nơi này rất an toàn, rời khỏi đây có nghĩa là phải đối mặt với thú triều, ngươi không sợ sao?” Ánh mắt của Bách Nhĩ đã trở nên ôn hòa vô cùng. Y nghĩ, một á thú mới thoát khỏi thú triều, có thể vì Nặc mà rời khỏi nơi an toàn, đi vào chỗ mình sợ hãi, chỉ chút tấm lòng này đã đủ để quý trọng rồi.

“Sợ…” Môi Tang Lộc run rẩy, nhưng ánh mắt rất kiên định “Nhưng Nặc muốn đi, ta sẽ đi theo hắn.”

Lần này Bách Nhĩ chân chính nở nụ cười, ý cười tràn vào mắt, vào tim.

“Được, vậy ngươi đi cùng chúng ta đi.” Y nói.

Nghe được câu trả lời khẳng định của y, đầu tiên Tang Lộc còn hơi mờ mịt, sau đó mới phản ứng lại, trên mặt lập tức lộ ra vui sướng, y vội vàng chìa một chân ra “Cho ngươi.” Bách Nhĩ sửng sốt, khó hiểu nhìn cái chân nhỏ nhắn đen bẩn của á thú kia thò ra “Để làm gì?” Hồi môn của bộ lạc nơi này là tặng một chân sao?

“Cột… giống… giống bọn họ…” Tang Lộc cho rằng y lại đổi ý, trong mắt liền giăng một lớp nước, lắp bắp nói, đồng thời chỉ mấy á thú bị trói kia.

Bách Nhĩ vỗ trán, khoát tay, thở dài “Ngươi là tự nguyện, không cần làm thế, đi tìm chỗ ngủ đi.” Sao lại có một á thú vừa ngốc lại vừa thích khóc như vậy chứ.


Nghe vậy, lớp nước trong mắt Tang Lộc lập tức bay sạch, y vui vẻ nói “ừm”, liền tự giác chen tới bên cạnh Nặc, nằm xuống, ngủ.

Thấy trong nháy mắt cơ thể Nặc căng cứng, lại không lên tiếng đuổi Tang Lộc đi, Bách Nhĩ không khỏi vừa cảm thấy buồn cười vừa có chút vui mừng trong lòng. Ngoại trừ Duẫn, từ sau khi y tới đây, Nặc chính là người đầu tiên y kết thành bằng hữu, đương nhiên y hi vọng người bạn trầm tính, kiệm lời nhưng bình tĩnh, cơ trí này sẽ có người tri âm tri kỷ của mình.