Xuyên Việt Thú Nhân Chi Tướng

Chương 182: Phiên ngoại 12: Hành trình đến Đại Tấn của Đồ (1)

“Này, người cao to, tránh ra tránh ra, ngươi đứng chắn ở đấy sao chúng ta buôn bán?” Một giọng nói không kiên nhẫn vang bên tai, Đồ sửng sốt một lát, quay đầu đối mặt với một khuôn mặt có ngũ quan bình thường.

Thân hình chỉ tới ngực hắn, tóc đen dài quấn thành búi, mặc y phục vải xanh gọn gàng sạch sẽ cùng với một đôi giày bằng vải, trong ánh mắt nhìn hắn là không kiên nhẫn, nhưng lại có chút kiêng kị.

Là á thú. Phản ứng đầu tiên của Đồ chính là điều này, nhưng rất nhanh hắn liền phủ định. Hắn cảm thấy đối phương vừa không phải là thú nhân vừa không phải là á thú, bởi vì thú nhân hay á thú sẽ không có loại ánh mắt này.

Phía sau là một kiến trúc bằng gỗ hắn chưa từng thấy, kết cấu ba tầng, cửa sổ *** xảo khó có thể tin được. Từ bên trong có mùi thức ăn bay ra, khiến người ta thèm chảy nước miếng. Từ cánh cửa rộng mở có thể nhìn thấy những bộ bàn ghế được sắp xếp chằng chịt, có bàn có người ngồi, có bàn trống. Trước mặt người ngồi bày đầy bát đĩa thức ăn mỹ vị. Lúc này những người đó đang vừa ăn vừa lớn tiếng cười nói, thỉnh thoảng còn khua tay múa chân, kêu to mấy tiếng, không khí vô cùng náo nhiệt.

Cảnh tượng xa lạ này khiến Đồ toát mồ hôi lạnh, kiên trì nhìn xung quanh. Trên đường cái lát đá bằng phẳng rộng lớn, dòng người nhốn nháo di chuyển, tiếng rao hàng, tiếng cò kè mặc cả tràn ngập bên tai. Đồ cảm thấy tựa hồ mình đang ở một nơi không thuộc về đại lục thú nhân.

Nhưng sao hắn lại đi tới đây? Hắn không nhớ nữa. Đúng rồi, Bách Nhĩ, Bách Nhĩ đang ở đâu? Còn các con của hắn? Hắn lập tức hoảng sợ, không hề nghĩ ngợi liền hóa thành hình thú, bắt đầu chạy băng băng trên đường, ý đồ tìm kiếm kiến trúc hoặc gương mặt quen thuộc, lại không biết hành động này của hắn đã khiến bao nhiêu người sợ hãi.


“Yêu quái…”

“Hổ kìa! Chạy mau, có hổ…”

“Cứu mạng, hổ ăn thịt người!”

Trên đường trở nên nhốn nháo hoảng loạn, người thì đóng cửa, người thì gánh hàng bỏ chạy, ngươi đụng ta, ta đạp ngươi, khóc lóc, kêu rên, đảo mắt liền biến mất sạch sẽ. Chỉ còn lại con thú trắng to lớn oai phong lẫm liệt bàng hoàng, bất lực chạy giữa ngã tư đường trống trải, mãi tới khi một mũi tên không biết từ nơi nào bắn tới mới khiến con thú đó dừng lại. Đồ xoay người bay lên không, cắn lên mũi tên bắn tới từ phía sau, ngẩng đầu nhìn nơi phóng ra mũi tên, trong mắt có sự nôn nóng và mờ mịt chưa tản đi, còn có một tia tức giận và sát khí khi bị tấn công nữa. Nhưng khi nhìn thấy nam tử đứng bên cạnh kẻ bắn tên, hắn tựa hồ ngẩn ngơ, địch ý trên người biến mất, thay thế bằng sự nghi ngờ, ngạc nhiên.

Nam tử kia thân mặc cẩm y màu tím sậm, thắt lưng đeo đai ngọc, bên ngoài khoác áo choàng màu sáng, mái tóc đen cột cao thành búi, cài một cây trâm ngọc. Không cần nhìn tới dung mạo, chỉ nhìn thân hình cao ngất xuất chúng cũng đã đủ hấp dẫn ánh mắt của người khác. Mà dưới vầng trán lộ ra kia là đôi lông mày dài hất lên, đôi mắt hẹp dài, mũi cao, môi đầy đặn, không có nét nào là không phù hợp, thật sự tuấn mỹ vô cùng. Phong thái vẫn luôn ngưng trọng đè nén dung mạo còn chói mắt hơn ánh sáng mặt trời, lại không đến nỗi có vẻ quá phong lưu, ngông cuồng khiến cho hắn không dám khinh nhờn. Lúc này biểu tình của người đó chỉ là nhàn nhạt nhìn thoáng qua con thú trắng như xông vào nơi xa lạ, không hề lộ ra suy nghĩ trong lòng.

“Ô, phản xạ của con súc sinh này không tệ đâu.” Nam nhân cầm cung chậc lưỡi khen. Gã đội cái mũ thì nghiêng, y phục thì lệch, râu tóc rối bời, bộ dáng nhìn cà lơ phất phơ, lôi thôi lếch thếch vô cùng, càng tôn nam tử như chi lan ngọc thụ bên cạnh “Trọng Hằng, ngươi xem mặt ngươi kìa, ngay cả súc sinh cũng nhìn tới ngây ngẩn.”

Nam tử hiển nhiên đã quen bị bằng hữu trêu chọc, nghe vậy ngay cả lông mi cũng không lay động. Hai người thấy con thú trắng không có ý tấn công cũng liền không chủ động khơi mào chiến tranh, chỉ là thờ ơ đứng song song nhìn con thú đó. Mãi tới khi một binh sĩ chạy tới, thì thầm gì đó bên tai nam tử, sắc mặt của nam tử đó mới dịu đi, lại nhìn về phía con thú trắng, sự đề phòng trong mắt đã không còn rõ rệt như lúc nãy.

“Vừa nãy ngươi chưa đả thương ai, ta có thể thả ngươi ra khỏi thành. Chỉ là ở đây không phải chỗ ngươi nên tới, nhớ về sau không thể đi nhầm nữa đấy.” Tiến lên một bước, giọng của nam tử ôn hòa nói với con thú trắng to lớn. Nói xong, y làm một thủ thế không rõ lắm.


Lúc này Đồ mới chú ý trên nóc nhà, hai bên tràn đầy binh lính mặc áo giáp, cung tên trong tay họ vì hành động của nam tử mà buông xuống, có thể suy ra lúc nãy tất cả đều nhắm vào Đồ, một khi Đồ lộ ra chút ý định tấn công thì e rằng đã bị bắn thành cái sàng rồi.

Tất cả đều là á thú. Thế nhưng á thú đâu có sát khí và lạnh lùng tàn khốc như thế. Trong lòng Đồ không khỏi hiện lên một ý niệm, hắn theo bản năng đi về phía trước một bước, mấy á thú mặc áo giáp bóng loáng lại đồng loạt giơ cung tên lên.

“Ngươi thật sự là hổ yêu, hiểu được tiếng người?” Hán tử râu ria xồm xoàm kia lắc đầu, không cho là đúng nói.

Nam tử không để ý tới gã, lại vẫy tay, bảo binh tướng buông cung tên, sau đó nói với Đồ “Nếu ngươi hiểu lời ta nói, nếu tin ta thì đi theo sau ta, ta sẽ đưa ngươi ra khỏi thành.” Khi y nói chuyện, đã có một thủ hạ dắt một con tuấn mã màu đen sáng loáng, cường tráng đi tới. Y nhận dây cương, đưa tay thân thiết sờ mũi con ngựa thò đầu tới, còn có cái bờm của nó.

Con ngựa mới vừa phát ra mấy tiếng hí liền bị tiếng gầm gừ tức giận phía sau truyền đến làm cho nó hoảng sợ tới mềm cả chân. Nam tử nhíu mày quay đầu, phát hiện con thú trắng đang lườm tay của y, nhưng trong mắt không có địch ý, chỉ là tràn đầy không vui. Nam tử hạ mí mắt suy nghĩ một lát, thử rút tay lại, quả nhiên liền thấy con thú đó im lặng.

“Ngươi không muốn ta chạm vào nó hay là không muốn ta cưỡi nó?” Y hỏi, cảm thấy con thú trắng này thật kỳ lạ. Y chinh chiến trên sa trường nhiều năm, trực giác về nguy hiểm rất nhạy bén. Thế nhưng con thú trắng to này nhìn qua thật uy mãnh lại khiến y không có một cảm giác nguy hiểm nào, chẳng lẽ nó là con thú đã được thuần hóa?

Đồ cúi đầu ưm một tiếng, trong lòng uất ức vô cùng. Thật ra hắn rất muốn mở miệng hoặc là hóa lại thành hình người. Thế nhưng mấy á thú với phản ứng không mấy thân thiện kia khiến hắn nhận ra mình tốt nhất đừng làm như vậy. Hắn nghĩ tới thế giới Bách Nhĩ từng nhắc đến, hắn cảm thấy rất giống nơi này. Quan trọng là á thú phía trước, vô luận sắc mặt hay phong thái đều cực kỳ giống Bách Nhĩ. Nếu không phải mặt mũi của y không giống thì hắn đã muốn nhào lên rồi. Cho nên khi nhìn thấy ngón tay thon dài xinh đẹp của á thú kia vuốt ve con thú ăn cỏ nhát gan, hắn mới cảm thấy rất không thoải mái, rất mất hứng.


“Nó thật sự hiểu được?” Á thú chướng mắt cực kỳ kia, là á thú mọc râu quái lạ lại bắt đầu ồn ào lẩm bẩm. Đồ cảm thấy gã thật phiền.

“Được, ta sẽ không cưỡi ngựa.” Nam tử mỉm cười nói. Quả thật để người dắt con ngựa đã không đứng thẳng nổi đi ra, sau đó khẽ lắc đầu với bằng hữu bên cạnh, ý bảo không cần khuyên can y. Đối với con thú trắng vừa giống hổ lại vừa không giống hổ, nói giống sư tử nhưng cũng không hẳn là sư tử, không biết xông vào thành như thế nào, nhìn qua thì trông thật ngốc nghếch, hơn nữa trong lòng y không hiểu sao lại rất thích nó, cũng không muốn làm nó bị thương, nên cũng chỉ có thể mạo hiểm dẫn nó ra ngoài thành. Tuy nói là mạo hiểm, nhưng dù sao nguyên nhân trong đó còn do y cực kỳ tự tin vào trực giác và bản lĩnh của mình.

Ngay cả tư thế đi đường cũng giống. Đồ mê hoặc nghiêng cái đầu to, sau đó mới rề rà bước theo sau. Chú ý tới ánh mắt phòng bị của người xung quanh, hắn do dự một lát, giữ một khoảng cách với nam tử kia mà trong mắt họ chắc là coi như an toàn.

Bách Nhĩ ở đâu? Á thú này sao giống Bách Nhĩ vậy? Nếu đi cùng y có phải sẽ tìm được Bách Nhĩ không? Nơi đây chính là quê hương Bách Nhĩ từng nhắc tới ư? Dọc đường đi, Đồ quay đầu lại quan sát thế giới vô cùng xa lạ này, trong đầu đều là những thứ có liên quan tới Bách Nhĩ…

“Ta đưa ngươi đến đây vậy, ngươi đi đi.” Giọng nói ôn hòa của á thú vang bên tai, Đồ ngẩng đầu, phát hiện họ đang đứng trên một vùng đất hoang vắng, mênh mông, trên mặt đất trải rộng là sỏi đá lớn nhỏ cùng với cỏ khô màu vàng, quay đầu là tòa thành bằng đá hùng vĩ, nguy nga, nhấp nhô liên tục theo núi non hiểm trở trùng điệp, không có rừng rậm kéo dài màu xanh hoặc là thảo nguyên như mong đợi.

Nam tử chú ý tới trong mắt con thú trắng lộ ra biểu tình mờ mịt, lúng túng, trong lòng y không hiểu sao lại dao động, đưa tay chỉ về bên phải “Đi qua bên đó hơn năm mươi dặm chính là rừng núi.” Nói xong lời này, y cảm thấy mình mê muội như tẩu hỏa nhập ma vậy, một con thú hoang dã xuất hiện ở đây dĩ nhiên là từ núi rừng xa xôi chạy ra rồi, sao phải cần y chỉ đường.

Nhưng mà đợi cả buổi, con thú trắng cũng không có ý định đi. Y thở dài, chắp tay như với một bằng hữu bình thường, nói “Nhớ bảo trọng, sau này ngươi đừng tới nơi có người nữa.” Lần tới chưa chắc đã may mắn như vậy. Không nói tới việc trông nó kỳ lạ, mà chỉ bộ lông xinh đẹp kia đã có thể đưa tới vô số ánh mắt dòm ngó rồi. Nói xong, y xoay người chuẩn bị về thành.

Đi vài bước, nam tử kia như có chút cảm giác mà quay đầu lại, thấy con thú trắng đi theo phía sau mình, y không khỏi dở khóc dở cười.


Chẳng lẽ thật sự là được vị ẩn sĩ nào nuôi? Trong đầu hiện ra suy nghĩ này, y dừng chân.

“Ngươi muốn đi cùng ta sao?” Y mở miệng, hỏi ra một câu chính mình cũng cảm thấy kỳ lạ. Dù sao dị thú như vậy rất khó thuần hóa, dù cho nó từng có chủ nhân, dù cho chủ nhân trước của nó đã không còn, muốn nó nhận mình làm chủ nhân mới cũng không phải chuyện đơn giản.

Thế nhưng tình huống khiến y bất ngờ lại phát sinh, con thú trắng to kia như có tính người mà gật đầu.

Đồ đương nhiên muốn đi cùng á thú này. Không chỉ vì y quá giống Bách Nhĩ mà còn vì y không có kinh ngạc như các á thú hắn thấy lúc nãy, phòng bị hắn như tên trộm cắp. Hiển nhiên tới giờ Đồ vẫn chưa nhận ra những người khác không phải xem hắn là kẻ trộm mà là yêu quái. Khi Bách Nhĩ nhắc tới chuyện cũ không phải không đề cập tới chuyện người ở đó không thể biến hóa, chỉ là hắn quên mất thôi. Đương nhiên, quan trọng hơn là đến bây giờ hắn vẫn không xác định được rốt cuộc mình đang ở đâu.

Ở một nơi không quen thuộc, biện pháp tốt nhất là tìm một người quen với nơi này lại thân thiện để làm đồng bạn. Bởi vậy có thể thấy được da mặt của Đồ vẫn là dày như thế.

Nhận được câu trả lời thừa nhận, trên mặt nam tử lộ rõ phản ứng ngơ ngác, một lát sau mới ngăn chặn cảm giác quái dị trong lòng, rốt cuộc hiểu ra là hôm nay mình bị con thú trắng này dán mắt vào rồi. May mà y cũng vui vẻ nuôi một con mãnh thú oai phong lẫm liệt lại thông minh, đẹp đẽ như thế, vậy nên y nở nụ cười.

Khuôn mặt vốn đã tuấn mỹ vô cùng lúc này cười lên lập tức khiến Đồ nảy sinh cảm giác cầu vồng xuất hiện sau cơn mưa, trăng ló hoa nở, trong nháy mắt hắn liền hoảng hốt. Nhưng sao vẫn cảm thấy giống Bách Nhĩ nhỉ? Hắn suy nghĩ nát óc vẫn không nghĩ ra được. Rõ ràng tướng mạo của hai người chênh lệch lớn như vậy, mùi cũng khác biệt nữa.


“Nếu đã vậy, chúng ta cần biết về nhau một chút.” Thời điểm Đồ đang bị phán đoán của mình làm cho rối nùi thành một cục thì nam tử kia chậm rãi kéo gần khoảng cách giữa hai người lại, cuối cùng đứng trước mặt hắn “Ta tên là Tiêu Mạch.”

Ầm một tiếng, tất cả nghi hoặc trong đầu Đồ liền vỡ nát.