Xuyên Việt Thú Nhân Chi Tướng

Chương 176: Phiên ngoại 6: Mạc (5)

Vì không để xuất hiện tình trạng như Hoang, dưới đề nghị của Mạc, Lục Tân chia á thú thành hai nhóm thay phiên ra ngoài tìm kiếm thức ăn, do năm thú nhân tàn tật bảo vệ. Còn Mạc dĩ nhiên là do hắn tự quyết định có muốn tham gia hay không. Dù sao đôi khi đi vòng trong rừng núi phụ cận suốt một ngày cũng không thể gặp được một con dã thú nào. Mỗi lần như vậy liền phải để Mạc đi xa mang con mồi về, nên hắn không thể mỗi ngày đều đi cùng họ.

Chuyện Hoang gia nhập, bởi vì là sắp xếp bắt buộc với lại dù sao cũng là người cùng bộ lạc, kể cả có ghét thế nào cũng không đến nỗi muốn đối phương đi vào chỗ chết, nên không có ai phản đối, nhưng khẳng định sẽ có dị nghị. Trong đó Ngải là người phản ứng kịch liệt nhất.

“Y đáng ghét như thế, ta không đi với y đâu.” Ngải không chút khách khí chỉ thẳng vào mặt Hoang trước mặt mọi người lớn tiếng nói. Quả thực trước kia hai người ở cùng nhau y đều bị Hoang làm cho tức đến hộc máu, nên vừa nghe thấy bị chia cùng nhóm với Hoang, y liền nhảy dựng lên.

Đối mặt với ngón tay chỉ vào mình, Hoang không lùi lại cũng không biểu hiện ra tức giận mà là thong thả rút dao đá bên hông, sau đó như tia chớp chém xuống. Mãi tới khi thân dao lạnh lẽo xoẹt qua ngón tay, Ngải mới sợ hãi kêu a lên một tiếng, sau đó lùi lại hai bước, sắc mặt trắng bệch đưa tay lên trước mắt nhìn đi nhìn lại, sợ bị chém mất một khúc.

“Hoang, ngươi làm gì vậy?” Lục Tân thấy thế liền hoảng sợ, giọng nói luôn ôn hòa không khỏi có thêm vài phần nghiêm khắc.

“Phiền.” Hoang không chút để ý mà cắm dao đá lại bên hông, khóe môi nhếch lên, lộ ra một tia tàn khốc “Cùng nhóm với một tên ngu ngốc như vậy còn không bằng ta tự đi một mình.” Câu sau là y nói với Mạc. Nếu không phải do đồng ý với Mạc, lúc này y đã xoay người bỏ đi từ lâu rồi.

Trong mắt Mạc chợt lóe một tia kinh ngạc, khóe môi lập tức không nhịn được mà cong lên. Cuối cùng hắn để nắm tay lên miệng ho khan một tiếng, sau đó quay lưng đi, thái độ hoàn toàn không thương lượng.


Thế nhưng Ngải phục hồi *** thần liền nổi đóa lên, thét chói tai rồi muốn nhào tới đánh “Ngươi mới ngu ngốc. Đồ tạp đô thú vừa xấu vừa tham lam.” Tạp đô thú là một loài thú sống đơn độc có ngoại hình rất xấu, lại thích tích trữ đồ ăn. Dù tới thời kỳ động dục, chúng cũng sẽ không ở cùng con thú phối giống với mình. Sau khi *** xong liền tách ra, thú cái cũng sẽ không nuôi nấng thú con mà sẽ bỏ thú con sinh chưa được bao lâu vào hang ổ của thú ăn cỏ. Thú ăn cỏ hiền lành phần lớn sẽ nuôi lớn con thú con kỳ lạ không hiểu sao lại xuất hiện này, sau đó lại trở thành con mồi của chúng. Bởi vì nguyên nhân này, thú nhân ở rừng rậm Mô Mã đều rất ghét tạp đô thú, lại thích tìm kiếm sào huyệt của chúng vào trước mùa tuyết rơi, bởi vì có thể tìm được số lượng lớn rễ củ và quả hạch, nếu may mắn còn có thể tìm được thịt đông lạnh nữa.

Hoang nhìn Ngải bị Lục Tân giữ chặt, mặt không hề thay đổi đáp trả “Dát dát thú.” Vừa đần lại vừa vô dụng, chỉ biết kêu cạc cạc.

Những người vốn thờ ơ nhìn, đầu tiên là sửng sốt, sau đó đều nhịn không được mà phì cười, ngay cả Lục Tân cũng có chút vô lực, đành phải khuyên nhủ “Được rồi, hai người các ngươi, Hoang theo nhóm ta, Ngải theo nhóm Ô Lý Trác.” Nếu không tách hai người ra, sau này còn không biết có bao nhiêu phiền toái. Nói không chừng ngày nào đó Ngải thật sự chọc giận Hoang, ngón tay kia chưa chắc đã được may mắn như ngày hôm nay.

Đối với chuyện này, Hoang không có ý kiến gì. Còn Ngải, trong lòng vẫn nghẹn cơn giận, chỉ là mục đích đã đạt được nên cũng không nhiều lời nữa, đương nhiên sau lưng khó tránh khỏi nói vài lời ong tiếng ve.

Trên thực tế, Hoang cũng sẽ không tạo phiền toái cho những người khác, tiền đề là người đó đừng có đi chọc giận y. Thế nhưng nếu người đó khiến y không thoải mái thì y cũng sẽ khiến người đó không thể vui vẻ. Lục Tân biết rõ điểm này, cộng thêm thân mang trách nhiệm của thủ lĩnh nên y mới có thể chủ động để Hoang qua nhóm mình, cũng dặn đi dặn lại những người khác không được trêu chọc Hoang, có thể thiết lập quan hệ tốt thì càng hay. Có điều với tính tình của Hoang kể cả có người chủ động lấy lòng y, y cũng sẽ không nóng không lạnh đáp lại. Dần dà liền không có ai thích tiếp cận y nữa.

Đối với tình cảnh như vậy, Hoang hiển nhiên không hề để ý. Chỉ là từ đợt được Mạc chở từ bên ngoài về, ánh mắt của y đã thường dõi theo sau thú nhân kia, nhất là lúc cùng đi săn, chính y cũng không phát hiện, thế nhưng lại bị người để ý nhìn vào trong mắt.

“Hoang, ngươi theo đuổi Mạc đi. Hắn đối với ngươi không giống những người khác.” Vào một ngày, Lục Tân nói với Hoang. Khi đó chung quanh còn có vài á thú. Tuy Mạc đã tỏ rõ thái độ của mình, á thú bộ lạc A Lý cũng hết hi vọng nhưng bảo họ trơ mắt bỏ qua một thú nhân có năng lực như vậy, đối với người làm thủ lĩnh bộ lạc như Lục Tân mà nói vẫn cảm thấy đáng tiếc.

Nghe nói như thế, không chỉ Hoang sửng sốt mà mấy á thú khác cũng lộ ra biểu tình hoài nghi tai mình có vấn đề.


“Lục Tân, ngươi không lầm đấy chứ?” Một á thú mở miệng, nhíu mày nói “Ngay cả ngươi Mạc còn không muốn, sao có thể coi trọng Hoang.” Ngược lại không phải y cố ý châm chọc Hoang mà thật sự là trong mắt á thú và thú nhân bộ lạc A Lý, Lục Tân là tốt nhất rồi nên y mới nói lời này.

Trong mắt Lục Tân chợt lóe một tia xấu hổ, còn có mất mát và mâu thuẫn không che giấu nổi. Theo đuổi Mạc lâu như vậy, nếu nói y không động lòng là không có khả năng, thế nhưng y có tự tôn của mình. Sau khi cảm thấy đối phương bài xích rõ rệt, dù thế nào y cũng không thể mặt dày tiếp tục dây dưa được.

Hoang thu hết toàn bộ biểu tình thay đổi của Lục Tân vào đáy mắt, còn á thú kia thì mặc kệ, trầm mặc một lát, y nói “Được.” Nếu là trước đây, có lẽ y sẽ không đồng ý, bởi vì y cũng từng bị Mạc từ chối. Thế nhưng thời gian này y vẫn luôn vô thức nhớ tới cảnh tối đó Mạc chở mình về, trong lòng như bị cái gì đó khẽ cào vào, khó có thể bình tĩnh trở lại, lại không hiểu lắm tại sao mình lại như vậy. Mãi tới khi nghe Lục Tân nói, y mới có thể như hoàn toàn giác ngộ, hóa ra là mình muốn làm bạn đời của thú nhân kia.

Một khi đã hiểu rõ tâm tư của chính mình, Hoang liền không do dự, trước tiên tìm một ít củi, nấu nước trong lều, lần đầu tiên tắm trong mùa tuyết rơi, để mình không còn bẩn và hôi nữa, rồi đi tìm Mạc.

“Ngươi làm bạn đời của ta đi.” Không quanh co như những người khác, y trực tiếp biểu lộ ý tứ của mình.

Tính ra đây là lần thứ ba Hoang nói như vậy với Mạc. Lần đầu tiên là muốn người này giúp bộ lạc mình vượt qua cửa ải khó khăn, đáng tiếc đối phương cũng không thấy bạn đời á thú là hiếm lạ gì. Lần thứ hai là thuận miệng nói, vì ngăn miệng của đối phương. Chỉ có lần này là xuất phát từ chân tâm, quả thật muốn làm bạn đời của đối phương nên thái độ của y rất nghiêm túc.

Mạc đang dùng da thú lau hai thanh đao cong của mình, nghe nói như thế, rốt cuộc ngẩng đầu nhìn Hoang.

Á thú trước mặt rõ ràng đã tắm qua, trên cơ thể không còn tỏa ra mùi khiến người ta khó chịu nữa. Tóc được cột sau lưng, tuy vẫn rối như cũ nhưng đã để lộ hết khuôn mặt ra. Dung mạo không phải là quá xuất chúng, lông mày nhạt, mắt nhỏ, trên gương mặt hơi thô còn có dấu tổn thương đỏ sậm do giá rét, thế những mũi cao thẳng, ánh mắt kiên định, bình tĩnh, cho biết đây là một người rất có chính kiến.


Mạc hạ mắt xuống, tiếp tục lau đao răng của mình, thản nhiên nói “Không thể.” Đối với vấn đề này hắn đã bị phiền tới mức không còn thấy phiền nữa, bây giờ có thể giữ được bình tĩnh mà trả lời hoàn toàn là nhờ vào mấy năm qua rèn luyện khiến tính hắn trầm ổn đi rất nhiều.

Hoang a một tiếng, xoay người đi.

Mạc lại ngẩng đầu, trên mặt là kinh ngạc khó nén. Vậy liền xong? Trong nhất thời hắn cũng không biết trong lòng là tức giận hay là thất vọng nhiều hơn, cũng có thể là thở phào nhẹ nhõm, nói chung cảm giác này rất kỳ lạ.

Nếu nói Hoang cứ như vậy buông tay thì chuyện đó tuyệt đối không có khả năng. Đây chỉ là khởi đầu, y thông báo rõ ràng cho Mạc ý định của mình thôi, những ngày kế tiếp mới bắt đầu theo đuổi chính thức. Chẳng qua cách theo đuổi của y không giống những á thú khác. Y không tìm mọi cách tiếp cận Mạc, mà vẫn như trước kia, nên làm gì thì làm nấy, thỉnh thoảng hai người nói với nhau vài câu, cũng chẳng phải lời dịu dàng diễn giải hay săn sóc triền miên gì, vẫn dứt khoát quyết đoán, chọc ngoáy vào chỗ ngứa trước sau như một. Thế nhưng y sẽ đem thức ăn của mình chia cho Mạc. Mỗi ngày đặt bên ngoài lều của đối phương, không có ngày nào là không đặt, giống như đối phương đã là người nhà của mình vậy.

Đối với hành động đó của y, ban đầu Mạc thấy chán ghét sau đó thì nổi nóng, đợi tới mùa tuyết rơi qua đi, mùa mưa tới, hắn đã mặc kệ, không còn cảm giác gì. Đương nhiên những người khác cũng đều nhìn vào trong mắt.

“Tên đó từ nhỏ đã không hòa đồng rồi. Suốt ngày thậm thà thậm thụt đi khắp bộ lạc, nghĩ mọi cách lấy thức ăn về nhà mình. Nhìn trúng thứ gì thì nhất định phải thu vào tay, càng lớn càng đáng ghét.” Ngải và Hoang là kẻ thù không đội trời chung, thấy Hoang chịu khuất phục ở chỗ Mạc, nhất thời vui sướng vô cùng, còn không quên bỏ đá xuống giếng, hoàn toàn không để ý tới nỗi khổ tâm của Lục Tân.

Mạc nhìn y một cái, không có đáp lại, nhưng cũng không ngăn cản hoặc bỏ đi. Thực tế hắn đã bàn bạc với Lục Tân. Hiện tại mùa mưa đã đến, hắn sẽ nhanh chóng hộ tống họ tới bộ lạc lân cận, sau đó rời đi, cho nên Hoang thế nào thật sự không liên quan gì tới hắn.

Ngải lại vì phản ứng của hắn mà nhận được cổ vũ lớn, tiếp tục lôi gốc gác của Hoang ra “Ngươi không biết y tham lam cỡ nào đâu. Trước kia cũng có thú nhân theo đuổi y, thế nhưng y lại muốn người ta giúp y nuôi a phụ a mạt, ngươi thấy có nực cười không? Sau này cũng chẳng còn thú nhân nào muốn y nữa.”

Cưới một mà phải nuôi ba, có lẽ về sau còn có thể tăng thêm bốn năm người, nếu không phải thú nhân có năng lực vô cùng mạnh mẽ thì quả thật không ai dám nhận. Mạc nghe đến đó, ngược lại có chút tán đồng với suy nghĩ của Ngải, ngoại trừ yêu đến khắc cốt ghi tâm thì nhất định sẽ không có thú nhân nào làm chuyện ngốc nghếch như thế. Hắn bất giác liên tưởng tới mình, chẳng lẽ là vì hắn có năng lực nuôi nhiều người nên đối phương mới theo đuổi hắn? Nghĩ đến khả năng này, sắc mặt hắn lập tức trở nên không tốt.


“A phụ y bị cụt cả hai chân, a mạt lại là người câm, ngoại trừ ăn không ngồi rồi, chẳng làm được cái gì hết, ai mà nuôi cho nổi. Nếu không phải họ đã chết, tên đó có chờ cả đời cũng chẳng ai thèm.” Trong giọng nói của Ngải mang theo vui sướng khi người gặp họa, còn có một tia phức tạp nói không nên lời. Y với Hoang không hợp nhau, không thể nhìn đối phương sống tốt được, thế nhưng đối phương gặp chuyện xui xẻo, y cũng không hẳn là thấy vui vẻ.

Một người liệt, một người câm? Mạc sửng sốt một lát, tuy biết là không liên quan tới mình nhưng hắn vẫn nhịn không được mà hỏi “A phụ a mạt y sao lại thế?”

Nghe thấy hắn đáp lời, cảm xúc tụt xuống vừa nổi lên trong lòng Ngải liền trở thành hư không, y bĩu môi nói “Lúc y mới ra đời, a phụ y bị tuyết địa thú cắn đứt hai chân trong một lần đi săn, là a phụ của ta khiêng ông ấy về. Vì chuyện này a mạt y liền bị bệnh nặng. Sau khi khỏi thì không nói được nữa. Ngay cả học nói y cũng phải lén lút trốn một góc học với người trong bộ lạc…” Nói tới đây, Ngải đột nhiên có chút mất hứng, không hiểu sao lại cảm thấy mình thật quá đáng, vì thế y không có tâm trạng nói tiếp, tùy tiện nói vài câu không quan trọng liền rời đi.

Một thú nhân mất hai chân, một á thú không thể nói cộng thêm một tiểu á thú, gia đình như vậy lại vẫn có thể chống đỡ tới khi tiểu á thú trưởng thành mà không phân tán. Mạc gần như có thể tưởng tượng được tiểu á thú lúc trước để một nhà ba người không bị đói chết đã nghĩ mọi cách thế nào để không quan tâm sự khinh thường của người khác mà kiếm thức ăn cho nhà mình. Cho nên khi Hoang lại đặt một nửa thức ăn của y bên ngoài lều của hắn, Mạc không có tiếp tục cho người khác nữa, dù cho hắn hoàn toàn không thiếu thức ăn.

Đối với sự thay đổi này, Hoang cũng không biết rõ, y vẫn tiếp tục làm theo ý mình, giống như khi săn thú cần phải phải trả cái giá thật lớn, kiên nhẫn, sức lực và cả máu. Y cảm thấy theo đuổi bạn đời cũng là như thế, thậm chí còn phải trả giá nhiều hơn mới có được. Còn kết quả cũng như vậy thôi, dù cho bỏ mạng cũng chưa chắc đã có được thu hoạch. Nhưng không phải vì vậy mà không làm, cho nên trái lại y cũng không quá để trong lòng.

Bởi vì Hoang vẫn không thể lấy được trái tim của Mạc, mà Mạc lại có ý định rời đi, Lục Tân không thể không buông dự định tiếp tục chống đỡ bộ lạc, đồng ý dẫn người trong bộ lạc gia nhập vào bộ lạc gần nhất. Bởi vì có Mạc hộ tống, cộng thêm năm thú nhân tàn tật trải qua hơn nửa mùa tuyết rơi tập luyện, năng lực cũng không kém hơn thú nhân phổ thông, mà các á thú cũng không yếu đuối, nên một đường coi như thuận lợi.

Mười lăm ngày sau, đoàn người tới bộ lạc Mạt Na. Bộ lạc này cũng không lớn nhưng thú nhân cường tráng có hơn trăm người, ngược lại á thú khá ít, nên nhóm người Lục Tân gia nhập rất thuận lợi, dù cho trong đó còn có vài lão nhân và thú nhân tàn tật, tộc trưởng đối phương cũng không hề chần chừ mà tiếp nhận họ.

Mạc ở lại hai ngày, sau khi xác định họ an toàn hắn liền rời đi. Mà Hoang cũng ly khai.


Thời điểm không thấy hai người, Lục Tân thẫn thờ trong nháy mắt, y lẩm bẩm “Hóa ra kể cả Hoang có theo đuổi được Mạc thì cũng không thể giữ người lại.”

Mà Ngải, hiếm khi lại không nói ra lời châm chọc. Y biết, sau này sẽ không còn cơ hội cãi nhau với tên đáng ghét kia nữa.