Xuyên Việt Thú Nhân Chi Tướng

Chương 174: Phiên ngoại 4: Mạc (3)

Sau khi trải qua đói khát và bất lực khi không có thú nhân săn thú, kể cả hiện tại Mạc có đủ năng lực cho mọi người ăn no, á thú bộ lạc A Lý vẫn không ngừng ra ngoài tìm kiếm thực vật. Mỗi ngày họ đều làm đông lạnh một phần con mồi Mạc săn trở về để cất giữ, còn lại nấu cùng các loại rễ cây mình đem về, cũng có thể được một món canh thập cẩm đủ no, so với trước kia chỉ ăn canh rễ cỏ không thể no bụng là tốt hơn rất nhiều. Đối với điều này, Mạc cũng không can thiệp vào, dù sao biết tự mình cố gắng và tiết kiện cũng không phải chuyện xấu.

Không qua bao lâu, thú nhân tàn tật của bộ lạc liền cùng Mạc đi ra ngoài, mang về con mồi đầu tiên sau khi họ bị tàn phế. Buổi tối, cả bộ lạc đều chìm trong vui mừng. Thú nhân khôi phục tự tin, á thú biểu lộ ra nét mặt tươi cười đã lâu không thấy. Cảnh tượng này giống như đã từng thật quen khiến Mạc đột nhiên trở nên trầm mặc, xoay người rời khỏi đám đông. Có một số việc không phải người khác không tha thứ mà là bản thân mình không bỏ xuống được.

Một bóng người từ nơi không xa, chân khập khiễng bước nhanh qua, trên tay y bưng một bát thịt lớn nóng nổi đi về lều của mình, không biết xuất phát từ tâm tư gì mà Mạc lại mở miệng gọi một tiếng “Này.”

Người kia dừng một lát, quay đầu nhìn qua, trông có vẻ hơi chần chừ, giống như không chắc là người ta đang gọi mình.

“Ta gọi ngươi đấy, lại đây.” Mạc nói, giọng nói không lớn nhưng đủ để đối phương nghe rõ.


Người kia đứng một lát, mới khập khiễng đi tới, tốc độ không còn nhanh như lúc nãy. Tới gần, bộ dáng của y dần hiện rõ lên, lại là Hoang.

Hoang dừng lại ở cách xa vài bước, im lặng nhìn Mạc đang ngồi trên tảng đá, chờ hắn nói ra mục đích kêu mình tới đây.

Mạc chỉ là nhất thời xúc động, nào có gì muốn nói, thế nhưng nhìn y đứng xa như vậy, hắn không khỏi có chút tức giận, đưa tay vỗ chỗ bên cạnh mình “Qua đây ngồi, ta không ăn ngươi đâu.” Cuối cùng, nhịn không được lại thì thầm một câu “Còn nói muốn làm bạn đời của ta…” Bộ dáng này nào thấy tâm tư đó chứ. Đương nhiên, cũng chính bởi vì vậy hắn mới có thể chủ động bắt chuyện với đối phương.

“Ngươi không đồng ý mà.” Tai của Hoang rất thính, lập tức đáp lại, cũng không hề chần chừ, bưng bát đi qua, nhưng y không ngồi xuống, không phải ai cũng chịu được cái lạnh của đá vào thời tiết này đâu. Y cũng không ngồi bởi vì sợ miệng vết thương trên đùi nứt ra.

Mạc nghẹn lời, mũi ngửi thấy mùi thịt còn có mùi hôi lâu ngày không tắm của Hoang, hai mùi này pha trộn lẫn nhau, khiến dạ dày hắn muốn trào ngược lên “Ngươi là á thú, sao không tắm cho sạch sẽ một chút…” Còn chưa nói dứt lời đã thấy á thú đứng bên cạnh bắt đầu thò tay vào bát cầm thịt ăn ngấu nghiến, hắn lập tức không nói gì nữa. Có lẽ trước kia hắn cũng ăn như vậy, thế nhưng hiện tại nhìn thấy người khác ăn như thế lại có cảm giác chịu không nổi.

“Lạnh.” Bị người ta chê bai Hoang cũng không xấu hổ, trả lời rất thực tế. Rất lạnh, trong cốc lại không có củi, đi ra ngoài lấy củi là phải mạo hiểm mạng sống nên cả bộ lạc chỉ nhóm một đống lửa. Nước nóng cũng có, thế nhưng bưng về tới lều mình đã lạnh mất rồi, đừng nói là còn phải cởi sạch quần áo, gội đầu tắm rửa. Có thể khiến chính mình thoải mái chút sao y lại không muốn, thế nhưng y lại càng không muốn mình sinh bệnh.


“Thế nhưng trên người ngươi thật sự rất hôi, khó trách người khác không muốn thân cận với ngươi.” Có thể là bởi vì phản ứng của đối phương quá bình thản, Mạc nhịn không được nói thêm một câu. Tuyệt đối không phải là khuyên bảo, thậm chí còn mang theo chút ác ý. Chỉ là hắn không quen nhìn đối phương tự tại, muốn y cảm thấy mình đáng sợ bao nhiêu thôi. Hắn cũng không phát hiện đã lâu rồi mình không có thoải mái nói chuyện với người khác như thế.

Hoang ăn cái gì cũng nhanh chóng, hai ba cái là ăn sạch thịt, chẳng có chút ý tứ mời Mạc ăn. Lúc này chính là đang uống canh đã nguội đi. Nghe thấy Mạc nói, y bước qua bên cạnh vài bước, lại không trả lời.

“Làm gì vậy?” Không thấy được bộ dáng thẹn quá hóa giận của đối phương, Mạc có chút thất vọng, thấy y đứng xích ra, hắn lại càng căm tức.

“Ngươi bảo hôi mà.” Hoang uống mấy ngụm là xong bát canh, lấy tay lau khô miệng, lúc này mới có tâm tư trả lời “Nếu ngươi muốn kết bạn đời với ta, ta sẽ đi tắm.” Còn không, nếu sợ hôi thì tránh xa y ra như những người khác là được rồi. Câu sau y không nói, tính y tuy cổ quái nhưng vẫn biết tốt nhất đừng chọc giận đối phương.

“Ta có bạn đời rồi.” Mạc trầm mặc một lát rồi nói, cảm xúc lập tức trở nên suy sụp. Không biết tại sao hắn đột nhiên rất muốn nói với người kia chuyện mình đã vùi trong lòng nhiều năm qua, chuyện khiến hắn đau đớn, hổ thẹn, áy náy và không dám đối mặt.

Hoang a một tiếng, lại không hỏi nhiều, so với việc tìm hiểu đời tư của người ta, y thích mau chóng trở về lều của mình hơn. Ngoại trừ săn thú và tìm thực vật, y không muốn ở bên ngoài nhiều thêm một khắc nào.


“Y rất đẹp, bộ lạc của chúng ta có rất nhiều á thú, nhưng không có ai đẹp bằng y.” Không phải không cảm nhận được đối phương có tâm tình vội vàng muốn rời đi, nhưng Mạc lại làm như không biết mà tự nói. Đương nhiên, nếu Đồ nghe thấy câu này, chắc chắn sẽ đòi đánh nhau với hắn một trận cho hắn biết ai mới là á thú đẹp nhất. Thế nhưng trong lòng Mạc, Bách Nhĩ như là người thầy, người cha, là một sinh vật hoàn toàn khác với á thú.

Gió lạnh không biết từ nơi nào thổi đến, chân tay mới ấm lên vì ăn xong của Hoang lại lạnh đi, trong lòng y lần đầu có cảm giác khóc không ra nước mắt, nhưng y lại không dám làm như đối với những người khác, không bằng lòng liền xoay người rời đi, ai bảo bộ lạc còn phải trông cậy vào thú nhân kia chứ.

“Mọi người đều nói y có thể là gian tế, Bách Nhĩ cũng nói như vậy. Nhưng ta cảm thấy y chỉ là một á thú yếu đuối mà thôi…” Nói tới đây, Mạc đưa tay ôm mặt, cảm thấy có những chuyện dù đã qua rất lâu, khi nghĩ tới vẫn sẽ khiến người ta đau khổ.

“Gian tế là cái gì?” Hoang rốt cuộc chịu đáp lại một câu. Đương nhiên không phải là bị cảm xúc của đối phương truyền qua, mà là cảm thấy nói một hai câu rồi dừng một lát như hắn, đêm nay chắc y sẽ bị lạnh cóng ở đây mất.

“Gian tế…” Tinh thần của Mạc bị dời đi, hắn buông tay, mắt nhìn về bóng đêm xa xăm “Chính là giả bộ tốt với ngươi, làm bằng hữu, làm bạn đời, làm tộc nhân nhưng trên thực tế lại là mang theo mục đích khác. Một khi lấy được thứ mình muốn liền không do dự xoay người bỏ đi, thậm chí còn lợi dụng những thứ đó để đối phó với bộ lạc của ngươi. Chính là người như vậy, dùng bao nhiêu chân tình cũng không sưởi ấm được…”

Trước khi Mạc dạy cách săn thú, Hoang đã có thể tự bắt giết được con mồi, dù con mồi đó khá nhỏ, không quá hung dữ, tìm kiếm thực vật cũng là người xuất sắc nhất trong các á thú. Người như thế khả năng quan sát thường khá cẩn thận, tỉ mỉ, phản ứng cũng nhanh nhạy hơn, cho nên chỉ nghe một đoạn như vậy, y đã có thể phỏng đoán ra cảnh ngộ của Mạc. Đơn giản là không chịu nghe lời người khác, kết bạn đời với một gian tế, sau đó bị tàn nhẫn gài bẫy. Nếu là người khác, y chắc chắn sẽ lập tức đáp lại hai chữ “đáng đời”. Thế nhưng đối với Mạc lời này lại không thể nói, mà bảo y an ủi người khác lại càng không có khả năng, cho nên y cạn lời.


“Bạn đời của ngươi đâu?” Vắt cả buổi, cuối cùng y vắt ra được một câu như vậy, nhưng thật ra y cảm thấy cũng không hay lắm, tựa như ngay từ đầu y liền không tính đi hỏi sau đó bộ lạc của Mạc phát sinh chuyện gì.

“Bị ta giết rồi.”

Quả nhiên câu trả lời của đối phương thật sự khiến người ta không thoải mái. Hoang nâng tay gãi da đầu có chút ngứa ngáy, cảm thấy mình thật sự nên đi bưng chút nước để tắm gội.

Cuộc nói chuyện tối nay đến đây chấm dứt, Hoang không biết còn có thể nói cái gì, mà Mạc cũng không nói thêm lời nào nữa. Một lát sau, thấy tâm tư đối phương tựa hồ bay đi xa, Hoang thật sự lạnh tới chịu không nổi, y thử đi vài bước, thấy không bị gọi lại liền vội vàng chạy về lều. Về phần thú nhân đang ngồi trên đá ngẩn người kia có bị lạnh mà sinh bệnh không, thật ra y cũng có chút để ý, nên vừa đặt bát xuống liền quay lại ngó, thấy Lục Tân tự mình bưng bát thịt hầm đưa qua, y liền yên tâm, xoay người trở về.

“Phát sinh mấy chuyện đó cũng không phải ngươi muốn. Ngươi đã vì sai lầm của mình mà trả cái giá lớn, đừng dằn vặt mình nữa.” Lục Tân đưa thịt hầm tới trước mặt Mạc, khẽ an ủi, hiển nhiên lời hai người vừa nãy nói y đều nghe thấy.

Với thính lực hiện tại của Mạc, sao lại không biết có người nghe lén, không biết Hoang rời đi chứ, chẳng qua hắn không có tâm tình muốn biết thôi. Hắn không nhận bát thịt Lục Tân đưa cũng không đáp lại lời đối phương, chỉ nói “Ta không muốn ăn.” Nói xong, từ trên tảng đá đứng dậy, khẽ gật đầu với Lục Tân, liền trở về căn lều mình ở tạm thời.


Hắn không cần người khác an ủi lại càng không cần đồng tình, cho nên mới nói mấy lời này với Hoang. Hắn không còn là tên ngốc không biết đối nhân xử thế của vài năm trước nữa, nói hết ra như vậy không phải là với ai cũng được.

Cảm thấy bị hắn bài xích, Lục Tân đứng tại chỗ, hai tai nóng lên, vừa xấu hổ vừa lúng túng.