Xuyên Việt Thú Nhân Chi Tướng

Chương 172: Phiên ngoại 2: Mạc (1)

Vào mùa tuyết rơi sắc trời trở nên mù mịt, cho dù vào thời điểm tuyết chưa rơi cũng không nhìn thấy một tia sáng mặt trời.

Trong rừng núi rộng lớn bị tuyết bao trùm, một thú nhân với khuôn mặt phong trần, râu ria che kín mặt nhìn không rõ dung mạo, trên lưng đeo một cây thương đá, một túi da thú cũ bẩn đang gian nan đi về phía trước. Hắn đi rất tùy ý, giống như không có phương hướng, không có mục đích, chẳng tránh dã thú cũng chẳng tránh gió tuyết.

Bộ lạc miền Nam của rừng rậm Lam Nguyệt đều biết thú nhân dám hành tẩu một mình trong mùa tuyết rơi không phải người bộ lạc Bách Nhĩ thì nhất định là của bộ lạc Dũng Sĩ. Có điều đây là miền Tây của rừng rậm Lam Nguyệt, đi qua rừng rậm Mô Mã hoang vu kéo dài, cho nên lại càng không có ai biết tới hắn – Mạc.

Từ khi a mạt kết bạn đời với một thú nhân trung niên trong bộ lạc, Mạc đã không còn vướng bận gì nữa. Hắn liền một mình rời khỏi bộ lạc Bách Nhĩ, trải qua cuộc sống tự lưu đày bản thân. Hắn không thể tha thứ cho chính mình cũng không có cách nào quên đi Vi An vì chắn tên cho kẻ khác mà chết. Ngoại trừ trừng phạt bản thân, hắn không biết phải làm sao để hóa giải nỗi đau khắc sâu vào xương thịt khiến tâm hồn có thể được bình yên.

Từ Nam ra Bắc, từ bờ biển tới hoang mạc, băng qua rất nhiều bộ lạc, mở mang kiến thức từ rất nhiều tộc nhân, hắn rốt cuộc mới hiểu ra lúc trước mình khờ dại biết bao nhiêu. Nếu không phải có Bách Nhĩ, nếu không phải họ đã chuẩn bị từ lâu thì với sự cố chấp của hắn e rằng đã khiến bộ lạc thật vất vả mới xây dựng được bị hủy diệt. Hắn rốt cuộc hiểu ra, ở trên thế gian này không phải mình đối tốt với người ta thì người ta sẽ đối tốt lại với mình, không phải mình cố gắng toàn tâm toàn ý yêu thích thì có thể nhận được sự đáp lại chân thành, cho nên hắn thu mình lại, học cách lạnh lùng đối đãi với người và việc mình gặp phải.

Hạ qua đông đến, ánh mặt trời thấm thoát trôi qua, đảo mắt đã là bảy năm rồi. Tuy hắn rất nhớ người thân và bằng hữu ở bộ lạc nhưng hắn lại không có một ý định trở về, chỉ là luôn hỏi thăm tin tức của họ từ những khách thú.


Tiếng kêu của tuyết địa thú từ nơi không xa truyền đến, trong âm thanh là tràn ngập hưng phấn và đe dọa. Bóng dáng phía trước của Mạc khựng lại, đột nhiên xoay người mau chóng đuổi tới hướng phát ra tiếng kêu, tốc độ nhanh hơn lúc trước không biết bao nhiêu lần.

Tuyết địa thú là dã thú chỉ có ở rừng rậm Mô Mã, thân hình không tính là lớn, có sáu chân, sống lưng cao ngất, dọc từ đỉnh đầu tới đuôi mọc ra những chiếc gai sắc bén như trường kiếm, hai cái răng nanh vươn ra hai bên khóe miệng, dài hơn ba thước, vừa nhỏ vừa mỏng lại vểnh lên giống như thanh đao uốn cong vậy. Toàn thân con thú này đều là vũ khí nhưng thịt của nó rất thơm ngon. Vậy nên dù cho nó vô cùng hung dữ, thú nhân rừng rậm Mô Mã vẫn rất thích săn nó. Sở dĩ Mạc có hứng thú là vì hai cái răng nanh như thanh đao kia.

Lúc hắn rời khỏi bộ lạc chỉ mang theo một cây trường thương bằng hắc thạch và một con dao ngắn, nguyên nhân cũng là vì Bách Nhĩ thích dùng thương. Thế nhưng hành tẩu bên ngoài nhiều năm lại dần cảm thấy dùng trường thương không tiện, chỉ là vẫn chưa tìm thấy vật nào tốt hơn để thay thế. Lần trước ở bộ lạc A Sâm thấy thủ lĩnh của họ dùng thanh đao bằng răng của tuyết địa thú, hắn liền động tâm tư.

Động tác của tuyết địa thú nhanh nhẹn lại có hai chiếc răng như thanh đao, thú nhân bình thường muốn bắt giết luôn phải trả cái giá rất lớn, cho nên Mạc cũng không ỷ mình có võ công cao cường mà xem nhẹ. Lúc sắp tiếp cận tới nơi truyền ra tiếng kêu hắn cẩn thận giảm tốc độ, cố gắng che giấu cơ thể mình.

Trên nền tuyết trong rừng bắt đầu xuất hiện dấu chân ngổn ngang, có của người, của tuyết địa thú, còn có vài dấu chân bị dấu chân của tuyết địa thú chồng lên, trông không giống của người nhưng cũng không phân rõ được là dấu vết của thứ gì cùng với những vệt máu tanh loang lỗ.

Đuổi theo dấu chân và vết máu, đi không bao lâu liền thấy một con tuyết địa thú đang nằm sấp dưới một gốc cây thật lớn vừa cắn xé dát dát thú vừa thỉnh thoảng ngước đầu lên cây gào mấy tiếng. Mạc nhìn theo, phát hiện trên cây có một á thú… có lẽ là á thú nhỉ?

Sau khi nhìn thoáng qua, Mạc liền thu hồi ánh mắt lại. Mục tiêu của hắn là tuyết địa thú, chỉ cần xác định tuyết địa thú không phải là con mồi của người khác là được, còn mặt khác thì không liên quan gì tới hắn hết.

Có lẽ là cảm nhận được hơi thở của hắn mà tuyết địa thú dừng ăn, nó phát ra một tiếng gầm uy hiếp về phía Mạc đang ẩn mình, sau đó chậm chạp đứng dậy, đi về hướng đó vài bước.


Mạc chưa từng săn tuyết địa thú, sau suy nghĩ thoáng qua, hắn đặt tay lên thân cây mình ẩn náu, phát ra nội lực làm cho những hạt tuyết chồng chất trên cành cây rơi xuống, đồng thời quặt ngược tay ra sau lấy thương hắc thạch, lủi khỏi chỗ ẩn thân nhưng không có xông thẳng về tuyết địa thú mà là áp dụng theo đường vòng, chợt ở bên trái chợt ở bên phải, lấy cây cối làm chỗ che giấu, băng qua chỗ tuyết đọng đang vi vu rơi. Tuyết địa thú bị tuyết rơi làm cho tai mắt trở nên mờ mịt, không phán đoán được vị trí cụ thể của hắn, nó không khỏi lùi về sau vài bước, nghi ngờ gầm lên với màn tuyết, lại không ngờ bóng người từ trên trời giáng xuống, thương hắc thạch sắc bén cắm thẳng vào đôi mắt trợn lên vì giận dữ của nó, đâm xuyên vào não.

Trước khi tuyết đọng trên cây ngừng rơi, cuộc chiến cũng đã kết thúc. Mạc đá thử vào tuyết địa thú ngã dưới đất, sau khi xác định đã đâm chết nó, hắn mới đút trường thương lại sau lưng, rút dao găm hắc thạch đặt ở trên đùi nhanh nhẹn cắt hai cái răng nanh của nó xuống.

Phía sau truyền đến tiếng vang, bởi vì không thấy sát ý nên Mạc cũng không để ý tới mấy, cầm đao răng trong tay khua mấy cái lại dùng nó lột da của tuyết địa thú, cắt lấy một khúc thịt chân, cảm thấy thanh đao này sử dụng vừa tay liền bỏ vào trong túi, cầm da và thịt thú đứng dậy chuẩn bị rời đi. Da của tuyết địa thú vừa mềm vừa bền lại giữ ấm rất tốt, là vật liệu tốt để làm quần áo mùa đông, Mạc lấy cái này là vì mang về cho ba huynh đệ Tiêu Đồ.

“Ta tên là Hoang, ngươi là ai vậy?” Giọng nói khàn khàn vang lên phía sau, đồng thời Mạc cảm thấy đối phương muốn kéo áo da thú của mình. Hắn hơi nghiêng mình, không có dấu vết nào mà tránh ra, vì thế lại thành ra đối diện với người kia.

Khuôn mặt bị mái tóc rối che mất hơn nửa nhưng vẫn có thể từ chiếc cằm nhọn, cổ và xương quai xanh lộ bên ngoài quần áo da thú mà nhận ra người này rất gầy, gầy tới mức gió lớn một chút là có thể thổi bay. Quần áo da thú trông như đã mặc nhiều năm rồi, rất nhiều chỗ đều bị mất hết lớp lông, không giống bộ lạc Bách Nhĩ đã biết dùng chỉ từ sợi bông để khâu lại mà vẫn là dùng dây da thú, vừa thấy là nhận ra không vừa người, khắp nơi đều bị hở, cũng không biết làm sao y có thể mặc thứ này đi trong mùa tuyết rơi. Đương nhiên đó cũng không phải là điểm Mạc chú ý, Mạc chú ý tới là đùi của y bị thương, da thú bị cắt rách, miệng vết thương bên trong có thể thấy loáng thoáng. Bởi vì rất lạnh nên đã không còn chảy máu nhưng điều này cũng không đại biểu cho việc thương thế nhẹ, bởi vì chân của y đang run rẩy khiến người ta có cảm giác ngay sau đó y sẽ ngã quỵ.

Mạc nhìn y một cái, không đáp lại, lùi qua bên cạnh một bước định rời đi.

“Ta là người bộ lạc A Lý, ngươi gia nhập vào bộ lạc của chúng ta đi.” Hoang khập khiễng đuổi theo, vội vàng nói, ngay cả lai lịch của đối phương cũng không hỏi.


“Ta không phải kẻ lưu lạc, ta có bộ lạc của mình.” Lần này ngay cả cái liếc mắt Mạc cũng không cho y, hắn trầm giọng nói.

Hoang ngẩn ra, bước chân bất giác chậm lại, tới lúc lấy lại *** thần Mạc đã đi được một đoạn, y không đành lòng mà quay đầu nhìn tuyết địa thú trên tuyết, khẽ cắn môi, cuối cùng vẫn là khập khiễng đuổi theo, vội vàng nói “Ngươi đừng đi… ngươi đừng đi, ta sẽ làm bạn đời của ngươi, ngươi tới bộ lạc của chúng ta được không…”

Nghe tới câu này, trong phút chốc Mạc dừng chân, quay đầu, ánh mắt lạnh lùng khiến Hoang lập tức nuốt lời còn chưa nói hết xuống.

“Ta không cần bạn đời.” Giọng nói của Mạc lạnh như băng.

Hoang không ngờ hắn phản ứng mạnh như vậy, bàn tay bị đông lạnh tới sưng đỏ bất an chà xát sau thắt lưng, khóe môi hơi căng thẳng lại vẫn không muốn buông tay, y hạ mí mắt, không cam lòng thì thào “Chúng… chúng ta sắp chịu không nổi rồi, ngươi rất… rất tài giỏi, giúp… giúp… giúp chúng ta đi.”

Nếu là trước đây, Mạc tất nhiên sẽ không nói hai lời liền ra tay tương trợ, thế nhưng hiện tại hắn lại trầm mặc hồi lâu, cuối cùng lời ra khỏi miệng lại là từ chối “Ta không giúp được các ngươi.” Mạc không nói thêm nữa, xoay người bước đi. Hoang lảo đảo đuổi theo một đoạn nhưng vì chân bị thương mà té ngã, cuối cùng chỉ thể trơ mắt nhìn bóng dáng hắn biến mất trong rừng tuyết. Nản lòng thở ra một hơi, y quay lại dưới gốc cây lúc nãy, dùng tuyết lấp tuyết địa thú và dát dát thú bị ăn còn hơn nửa, lau vết máu rồi mới cầm tiêu xương thổi lên, sau đó lại leo lên cây chờ.

Qua một hồi lâu, có mấy bóng người từ xa chạy tới, lại đều là á thú, ăn mặc không khác gì Hoang thế nhưng tóc không có rối loạn như vậy, trông gọn gàng và có sức sống hơn một chút.

“Hoang?” Lúc mấy người kia nhìn thấy người từ trên cây trượt xuống thì có chút bất ngờ.


“Trước tiên phải nói rõ, nửa con dát dát thú kia là của ta, ta còn muốn một cái chân của tuyết địa thú, đầu của nó cũng thuộc về ta.” Hoang vừa đào tuyết địa thú và dát dát thú đã đông cứng dưới tuyết vừa nặng nề nói.

Đầu tiên mấy á thú kia là bị con quái vật to lớn dưới tuyết làm cho kinh hãi nhưng lập tức bởi vì lời nói của Hoang mà biến sắc, một á thú mất hứng nói “Hoang, ngươi có thể đừng chỉ lo cho bản thân như thế không. Mọi người đều ăn cùng nhau, một mình ngươi được chia mấy thứ này là có ý gì?”

Hoang không để ý tới á thú đó, chỉ dừng động tác bới tuyết, nhìn qua á thú cầm đầu. Á thú dẫn đầu tên là Lục Tân, cũng không hiện ra biểu tình nổi giận như các á thú khác mà ân cần hỏi “Hoang, ta có thể hỏi là tại sao không?”

“Các ngươi chưa bao giờ săn thú trở về.” Hoang cứng ngắc nói. Y săn thú về, thức ăn lại được chia bằng những người khác, lúc nào cũng ăn không đủ no, nên lần này vì đói quá mới có thể không nhận ra tuyết địa thú đến, thiếu chút nữa đã mất mạng rồi. Tiếc là y không nói ra những lời phía sau nên các á thú khác nghe được sắc mặt đều trở nên có chút khói coi, ngay cả Lục Tân cũng không ngoại lệ.

“Ngươi nói bậy cái gì! Chúng ta không mang cái gì về sao? Dựa vào một mình ngươi, mọi người đã chết đói từ lâu rồi.” Á thú lên tiếng đầu tiên cả giận nói, chỉ là trong giọng nói mang theo tia chột dạ không dễ phát hiện.

Hoang không nói gì nhưng ánh mắt lại là cố chấp không chịu thoái nhượng. Cuối cùng Lục Tân phải thoái nhượng, y thở dài nói “Được.” Y hiển nhiên là người rất có uy tín, sau khi đồng ý tuy các á thú khác rất bất mãn nhưng cũng không nói thêm nhiều lời.

“Ngươi có thể nói cho ta biết làm thế nào mà ngươi giết chết tuyết địa thú không? Còn da và răng nanh của nó đâu rồi?” Lúc mấy người hợp sức kéo tuyết địa thú về bộ lạc, Lục Tân hỏi Hoang.


Hoang nghe vậy, trong đầu không khỏi hiện lên cảnh tượng Mạc giết chết tuyết địa thú cùng với bóng dáng lạnh lùng đó, y hơi mím môi, không đáp lại.

Mọi người tựa hồ đã quen thái độ như vậy của y nên cũng không cảm thấy quá tức giận. Nếu tiết kiệm một chút, một con tuyết địa thú có thể đủ cho bộ lạc họ ăn mấy ngày, nên rốt cuộc làm sao mà săn được thật sự không phải là điều quan trọng. Còn vết thương trên đùi Hoang không phải không ai nhìn thấy, thế nhưng chỉ có Lục Tân hỏi thăm một chút, không nhận được câu trả lời cũng liền từ bỏ.