Xuyên Việt Thú Nhân Chi Tướng

Chương 170: Ngự

Tiếng nói vừa dứt, Ngự thả người nhảy xuống tảng đá khổng lồ, giống như ánh sáng chớp nháy ở vách núi, trong giây lát đã tới trước mặt mọi người. Nhìn gần càng làm cho người ta cảm thấy hình thể của y cao lớn tuyệt đẹp, uy nghiêm bức người.

“Đứng lên hết đi, ta không phải thần thú, không cần quỳ lạy.” Nhìn thú nhân Hoang Nguyên Hầu vẫn quỳ trên mặt đất bái lạy, Ngự ôn hòa nói. Nói xong, cơ vai chợt căng ra, ngay sau đó biến thành người.

Mái tóc dài có màu tím vàng ở chân tóc, trường bào bằng gấm năm màu kéo dài trên đất, ngũ quan hoàn mỹ không tì vết, ánh mắt dịu dàng, nếu không phải màu da vì đã lâu không tiếp xúc với ánh nắng mà có vẻ tái nhợt quá mức, sắc mặt mang theo tang thương do năm tháng khắc lên, thì tất cả mọi người sẽ cho rằng mình đang thấy một thiên thần ghé xuống. Ngoại trừ Ưng tộc, thú nhân phổ thông đều có ngoại hình anh tuấn sâu sắc, thế nhưng tuấn mỹ như Ngự lại chưa từng gặp qua. Ngay cả dung mạo kiếp trước của Bách Nhĩ được thế nhân ca ngợi, y vẫn biết nếu so sánh ra, thì mình vẫn thiếu hơn hai phần tuyệt thế và xuất trần.

Ngự dùng một tay ôm con thú con lông trắng vào lòng, lộ ra nụ cười thản nhiên với nhóm người Bách Nhĩ, trong nháy mắt mọi người liền cảm thấy như gió xuân lướt qua mặt, trăm hoa đua nở, mơ hồ có mùi thơm quấn quanh mũi. Không nói những người khác, mà ngay cả Bách Nhĩ cũng ngây người một lúc mới lấy lại được *** thần. Y theo bản năng quay đầu nhìn Đồ, lúc thấy ánh mắt hắn hiện lên mơ màng, y liền cảm thấy không vui, thì lại nghe hắn mở miệng “Ngươi hóa thành hình người, sao lại có quần áo để mặc?” Nghe như thế, Bách Nhĩ khựng lại một lát, lập tức khẽ cười lên tiếng. Khi đó y mới biết hóa ra mình cũng hẹp hòi như thế, vì một ánh mắt của Đồ mà ghen, ai ngờ lại chỉ là hiểu lầm, Đồ chú ý không phải là dung mạo của Ngự mà là điểm râu ria khác.


Đồ nghe thấy tiếng cười, nghiêng mặt nhìn qua, vừa vặn chạm vào ánh mắt của Bách Nhĩ, tuy không biết y đang cười cái gì, nhưng vẫn từ đôi đồng tử ôn hòa lại thâm thúy khó lường hàng ngày kia nhìn ra sự vui vẻ, vì thế tâm tình của hắn cũng bay cao lên, lập tức ném câu hỏi của mình ra sau đầu.

“Xa xưa, thú tộc đều có năng lực này.” Giọng của Ngự vang lên, cắt ngang tâm ý tương hợp đột nhiên của hai người.

Thời xa xưa, thú nhân cũng từng có thời đại huy hoàng, thời gian đó thú nhân có được sức mạnh như một vị thần, tuổi thọ cao, á thú mang thai cũng không khó khăn như bây giờ. Thời gian đó văn minh của đại lục thú nhân phát triển ở mức độ cao, có các thành, bang và quốc gia phồn vinh, hưng thịnh Thời gian đó thú nhân bởi vì bản thân mình quá lớn mạnh cũng không tôn thờ thần thú, không thờ phụng bất cứ vị thần nào… Chỉ là đó đã là chuyện rất lâu trước kia, văn minh phát triển cùng với không có ràng buộc về tín ngưỡng đã dẫn tới hậu quả chiến tranh phát sinh ở những nơi gần kề, cuối cùng lan tới chiến tranh khắp đại lục, rồi thú nhân xa xưa bị tiệt chủng, nền văn minh bị hủy diệt, chỉ có người Huyễn tộc bởi vì tính cách ôn hòa, lại có lực tương tác mạnh mẽ với các chủng tộc khác, nên được bảo toàn. Thế nhưng chịu sự giáo huấn của quá khứ, họ không tiếp tục truyền thừa nền văn minh này, cũng không tùy ý nhúng tay và sự phát triển của thời đại thú nhân mới, chỉ tận dụng năng lực của bản thân cố hết sức duy trì hòa bình ở đại lục thú nhân này thôi.

Không ngờ đại lục thú nhân còn có lịch sử như vậy, vô luận là Đồ hay những người khác khi nghe được điều này đều thổn thức không thôi, họ không ước ao sự phồn hoa giàu có khi đấy, mà là ước ao sức mạnh của thú nhân và khả năng sinh sản của á thú thời đó.


Lúc này mọi người đã trở lại bộ lạc Hoang Nguyên Hầu, Bách Nhĩ và Đồ mang về sáu thú quả, bộ lạc Huyễn thú chỉ dùng hai quả, còn lại đều bị con thú con tham ăn ôm hết. Người bộ lạc Huyễn thú vốn độc lai độc vãng, từ trước đến nay cũng không kết bạn, cho nên sau khi Ngự đi ra, các Huyễn thú khác cũng không có thêm ai lộ diện.

“Tại sao á thú ngày càng khó mang thai? Có biện pháp gì giải quyết không?” Trầm mặc hồi lâu, tộc trưởng Hoang Nguyên Hầu đè nén chấn động trong lòng, đầy chờ mong mà hỏi. Ông và bạn đời đã kết hợp nhiều năm cũng mới sinh được hai đứa, mà một đứa lại mất tích trong mùa rơi trước đây rất lâu rồi. Sau khi ông lên làm tộc trưởng, tuy nhân số trong bộ lạc chưa thấy giảm bớt, nhưng số người sinh ra không theo kịp số người già đi, mà số lượng á thú và thú nhân ngày càng chênh lệch nhiều, nếu cứ như vậy, sớm muộn gì cũng bị tiệt chủng, sao lại không khiến ông buồn rầu cho được. Nghe vậy, Ngự không khỏi nhìn qua Bách Nhĩ, nhưng cuối cùng vẫn mở miệng nói “Đây là tâm nguyện của thần thú.”

Chỉ cái nhìn thoáng qua, Bách Nhĩ liền cảm thấy mình bị tộc trưởng của Huyễn thú tràn ngập trí tuệ này nhìn thấu từ ngoài vào trong, kỳ lạ là lại không thấy khó chịu, có lẽ ánh mắt đối phương quá ôn hòa, đương nhiên cũng có khả năng bởi trong lòng y bằng phẳng, không có vết nhơ. Thế nhưng mặc kệ thế nào, Ngự không vạch trần y có khả năng có biện pháp gia tăng tỷ lệ mang thai của á thú cũng đủ để y sinh lòng hảo cảm với người này rồi.


“Đừng lo lắng, thần thú sẽ không để thú nhân bị tiệt chủng đâu.” Lúc nhìn thấy biểu tình thất vọng trên mặt thú nhân bộ lạc Hoang Nguyên Hầu, sau khi hơi do dự, Ngự vẫn bổ sung thêm một câu. Câu nói đó của y nghe thế nào cũng thấy như là nói cho có lệ, trong mắt Bách Nhĩ có thể nói là giả tới cực điểm, thế nhưng y lại nói rất nghiêm túc, các thú nhân tin tưởng tới thành kính, không chỉ bộ lạc Hoang Nguyên Hầu, mà đám Đồ Tát cũng thế, có thể thấy được địa vị của thần thú trong lòng họ lớn thế nào. Vì thế Bách Nhĩ vốn nên cảm thấy buồn cười thế nhưng lại cười không nổi, thậm chí mơ hồ còn có ảo giác đây là lời thật, không khỏi nghĩ tới có lẽ mình đang dần dần hòa hợp với họ từ quan niệm trong lòng. Đương nhiên, loại cảm giác này thật ra cũng không xấu.

Nhắc tới đến vấn đề sinh sản, Đồ lập tức nhớ tới chuyện của Hầu A Thanh, lúc này mới có cơ hội nói cho tộc trưởng Hoang Nguyên Hầu. Tộc trưởng không ngờ cách lâu như vậy, đứa con trai vốn tưởng đã qua đời từ lâu rồi thế nhưng vẫn còn sống, ông sửng sốt hồi lâu, khi nghe Đồ kể xong tình hình bên kia, ông mới vui vẻ, miệng thì lẩm bẩm “Sống tốt là được rồi, sống tốt là được rồi…” Không hề có tiếc nuối và khổ sở khi Hầu A Thanh không trở về.

Những tộc nhân khác nghe được tin này, tuy trong đó có rất nhiều người không biết Hầu A Thanh, nhưng vẫn vui mừng không thôi, ầm ĩ muốn làm buổi chúc mừng vì tộc nhân còn sống,vì Bách Nhĩ và Đồ an toàn trở về, vì thần thú xuất hiện, vì sự trường tồn mãi mãi của thế giới thú nhân.

Ngay lập tức Tát dẫn người đi săn con mồi mang về, đốt lửa trại, con trâu to đã bị lột da, con rắn có bề ngang còn to hơn thùng nước dùng cây gỗ to xiên qua, đặt trên giá lửa, tiếng trống da thú gõ vang, tất cả mọi người trong bộ lạc Hoang Nguyên Hầu đều đi ra, thú nhân, á thú, người già, trẻ nhỏ nắm tay nhau, vây quanh lửa trại, nhảy điệu múa nguyên thủy mà cục mịch, tiếng ca ơ hò truyền xa xa trong tuyết đêm, vấn vương trong khe núi thật lâu không tan biến.

“Khi nào các ngươi trở về rừng rậm Lam Nguyệt?” Ngự uống cốc rượu dùng quả xanh thẫm ủ thành từ một thú nhân Hoang Nguyên Hầu cung kính đưa tới, mùi vị đậm đà còn tràn ngập trong khoang miệng, khiến y khép hờ mắt hưởng thụ, cảm thấy quả nhiên phải tự mình tham dự mới là tuyệt vời nhất. Thần thức có lớn mạnh hơn nữa cũng không có cách nào cảm nhận được nhiều loại mùi vị trên thế gian này.


“Tới khi mùa nóng tới.” Đồ dùng con dao nhỏ bằng hắc thạch cắt mấy miếng thịt rắn và thịt trâu đã nướng chín, đặt lên cái khay gỗ bưng về, vừa lúc trả lời câu hỏi của Ngự, nhưng ánh mắt từ đầu tới cuối vẫn dịu dàng dừng trên Bách Nhĩ, nhìn y uống cốc rượu của một á thú mời, hắn liền ân cần bưng thịt qua.

Bách Nhĩ rất tự nhiên lấy một miếng thịt nướng trên đó, trước tiên tìm kiếm mấy đứa nhỏ của mình trong đám đông, thấy chúng đều có người chiếu cố, lúc này mới hỏi Đồ “Ngươi ăn chưa?” Đồ lắc đầu, vì thế một nửa miếng thịt trên tay Bách Nhĩ liền tiến vào miệng hắn, nửa còn lại do Bách Nhĩ giải quyết. Giữa hai người không có lời ngon tiếng ngọt dư thừa, nhưng mỗi ánh mắt, mỗi nụ cười đều lộ rõ sự ăn ý lẫn nhau cùng với tình yêu ấm áp, khiến người bên cạnh nhìn thôi cũng đã muốn mỉm cười rồi.

Ánh mắt của Ngự tạm dừng trên hai người một lát, sau đó mới rời mắt qua Chiêu đang xù lông vì bị con thú con biến thành chim cướp mất thức ăn, lại nhìn về phía Húc đang cẩn thận, vững vàng bưng một khay thịt đi về phía mình, trên mặt y không khỏi lộ ra nụ cười từ đáy lòng đã thật lâu rồi chưa có xuất hiện.

Hoàn chính văn.