Xuyên Việt Thú Nhân Chi Tướng

Chương 168: Băng trong lửa

Hầu A Thanh sửng sốt một lát, không hiểu ý của Đồ, ngược lại Bách Nhĩ có chút dở khóc dở cười, nhưng cũng không nói cái gì, mà chỉ chọt vào lưng Đồ, ý bảo hắn hỏi tiếp. Có điều vài ngày sau, Đồ liền biết sự đề phòng này của mình là không cần thiết, bởi vì Hầu A Thanh xem như lớn lên ở cực Bắc, khiếu thẩm mỹ lựa chọn bạn đời cũng là thuận theo bên này. Đương nhiên không có quan hệ gì giữa cao thấp, mập ốm, mà là người cực Bắc có chút không giống với người chỗ khác.

“Ở đây không có thú nhân và á thú, chỉ có lạp và lỗ.” Ngồi bên đống lửa, Hầu A Thanh kính sợ nhìn con thú con lười biếng nằm sấp cách đó không xa, nói.

Có hắn phiên dịch, Bách Nhĩ và Đồ rốt cuộc có thể trao đổi căn bản với người bản địa. Có thể là bởi vì thủ lĩnh đang ở trong tay họ, cũng có thể là bị thú con làm cho khiếp sợ, tóm lại, sau khi trải qua thương lượng, đối phương thỏa hiệp để Hầu A Thanh và một dũng sĩ tên Gia Na dẫn họ tới hồ băng. Hồ băng có băng trong lửa tuy là nơi để dũng sĩ các bộ lạc trưởng thành, thế nhưng hai thứ này cũng không phải thánh vật, cho nên đối phương đồng ý cũng không có chướng ngại tâm lý gì. Đương nhiên, điều này cũng có liên quan tới trong giao chiến Bách Nhĩ và Đồ từ đầu tới cuối đều chừa cho họ một đường sống. Nếu có tử vong, với sự dã man và kiên cường quyết đoán của người Sử Lỗ tộc, e rằng sẽ là không chết thì không ngừng chiến đấu, chứ đừng nói tới việc dẫn họ đi tìm thú quả.

Hầu A Thanh cùng người tên Gia Na dẫn họ đi về hướng Bắc, nói là phải đi một vòng ngày. Cực Bắc không có mặt trăng, cho nên họ cũng không lấy trăng tròn để tính thời gian, mà là lấy biến hóa của mặt trời để tính. Cái gọi là một vòng ngày chính là từ lúc mặt trời xuất hiện cho tới khi biến mất, là một vòng luân hồi cho vạn vật ở cực Bắc sinh sôi và cất giấu, dài gần bằng một lần trăng tròn ở bên kia. Cực Bắc chỉ có một vòng ngày là có mặt trời, thời gian còn lại mặt trời đều bị tầng mây dày che kín, trời đất tối đen một màu, băng tuyết phong tỏa khắp nơi, cũng tương ứng với cực Bắc chỉ có một lần trăng tròn mùa nóng trong truyền thuyết. Hai người Bách Nhĩ tới cũng vừa khéo, đúng thời điểm tốt nhất, chẳng qua tới khi họ đến được hồ băng, thì mùa nóng cũng sẽ qua đi. Nhưng Hầu A Thanh nói, tới hồ băng hái băng trong lửa nhất định phải vào lúc sau khi tuyết rơi, bởi vì hồ băng không giống các ao hồ khác, lúc này băng đều đã tan hết, mà thời điểm này, vừa vặn lại là lúc nó đóng băng cứng nhất, con người không thể xuống được, ngược lại chờ mùa nóng qua đi, nó mới bắt đầu tan băng, sau đó trong toàn bộ mùa lạnh đều duy trì dòng nước xanh biếc, ấm áp, không đóng băng. Đây cũng là nguyên nhân tại sao ở cực Bắc có nhiều hồ như vậy, mà chỉ có mình nó được gọi là hồ băng và được người ta biết đến rộng rãi.


“Lạp và lỗ?” Đồ nghi hoặc, ban đầu hắn chỉ cho rằng là đổi tên của thú nhân và á thú thôi, nào ngờ sau khi Hầu A Thanh nói ra sự thật lại khiến hắn vừa kinh ngạc vừa có cảm giác nguy cơ.

“Lỗ là dũng sĩ, chính là như Gia Na đó, phụ trách săn thú và bảo vệ bộ lạc, thế nhưng họ không thể hóa thành hình thú.” Hầu A Thanh giải thích, nói tới đây, sắc mặt hắn có chút buồn bã, bởi vì hắn có thể hóa thành hình thú, người lại rất cao, ở trong này đúng là ngoại tộc, hầu như không có lạp nào coi trọng hắn, cho nên hắn trưởng thành lâu lắm rồi vẫn không tìm được bạn đời.

Đồ nghe đến đó, đang nghĩ tới lỗ không thể biến hóa không phải là á thú sao, liền nghe Hầu A Thanh nói tiếp “Người sinh con là lạp. Lạp có mễ trát mềm mại và mông rất to, còn có eo thon nữa…” Nói tới đây, trên mặt hắn lộ ra biểu tình khao khát, mà người tên Gia Na tuy không biết hắn đang nói gì, nhưng khi nghe tới âm “lạp”, vẫn có chút dung tục cùng cười hì hì, phản ứng giống như thú nhân đàm luận về á thú, nam nhân đàm luận về nữ nhân vậy.

Bách Nhĩ sửng sốt một lát, nhìn Hầu A Thanh dùng đầu xương vẽ phác thảo hình người trên đất, y cảm thấy khá giống nữ nhân ở kiếp trước. Tuy không biết mễ trát là cái gì, bởi vì trong ngôn ngữ thú nhân không có từ này, Hầu A Thanh phải phát âm ngôn ngữ của cực Bắc, thế nhưng căn cứ vào chỗ hắn chỉ trên hình người dưới đất, cùng với giải thích, Bách Nhĩ gần như có thể khẳng định từ đó là ám chỉ ngực của nữ nhân. Cho nên nói, ở đây thật ra là có nữ nhân?

Đồng dạng có phản ứng như y còn có Đồ. Đồ vĩnh viễn cũng sẽ không quên khi lần đầu tiên mình ám chỉ tình nguyện kết bạn đời với Bách Nhĩ, lời Bách Nhĩ đã nói với hắn. Bách Nhĩ nói y thích nữ nhân. Nữ nhân là gì? Không phải là giống lạp Hầu A Thanh miêu tả sao? Cho nên, hắn hơi hoảng hốt, bỗng nhiên đưa tay qua nắm chặt tay Bách Nhĩ, cũng nhanh chóng cắt đứt lời của Hầu A Thanh, chuyển đề tài sang hướng khác.


“Ngươi nói mỗi bộ lạc đều có lãnh địa của riêng mình, nếu tộc khác xâm nhập sẽ bị giết chết, vậy mấy người trưởng thành ra khỏi bộ lạc đi tới hồ băng, chẳng lẽ không băng qua các bộ lạc khác?” Khả năng khôi phục của thú nhân rất mau, vết thương trên người Đồ cũng không nghiêm trọng, lúc này đã khỏe lại hoàn toàn, để giữ tốc độ bằng với hai người Hầu A Thanh, hắn không có biến thành hình thú nữa.

Nhắc tới lạp, Hầu A Thanh liền nói liên miên không ngừng, lúc này bị cắt ngang, tuy vẫn chưa thỏa hết mong nguyện, nhưng cũng không có khó chịu mà là nghiêm túc trả lời “Mỗi bộ lạc đều có đường đi tới hồ băng của riêng mình, tuy đường không dễ đi, nhưng không thuộc về bất cứ bộ lạc nào, tựa như chúng ta đi Phá Nha, cũng không cần đi qua các bộ lạc khác.”

Phá Nha là nơi tụ hội của các bộ lạc ở cực Bắc, cứ hai vòng ngày là tụ hội một lần, có thể trao đổi vật phẩm, cũng có thể tìm bạn đời, là hoạt động rất quan trọng ở đây. Có điều lúc không có bộ lạc tụ hội, ở Phá Nha sẽ không có người ở.

Hầu A Thanh nói đường không dễ đi, đúng là không dễ đi thật, bởi vì phải băng qua cánh rừng thấp bé, còn có sông cạn bị đóng băng vĩnh cửu. Lúc đi qua cánh rừng, với chiều cao của người cực Bắc thì không sao, nhưng hai người Bách Nhĩ lại có chút khó khăn, huống chi trong rừng còn có nguy hiểm tứ phía, ngay cả vỏ cây cũng có khả năng đột nhiên bật ra tấn công người. Có điều Hầu A Thanh hồi trước có thể qua được, hai người Bách Nhĩ dĩ nhiên cũng sẽ qua được. Còn con sông cạn tuy cạm bẫy khắp nơi, cũng không thiếu động vật bò sát u ám, độc ác, thế nhưng có Hầu A Thanh và Gia Na từng đi qua dẫn đường, cộng thêm sức mạnh của Bách Nhĩ và Đồ, băng qua tuy không thể nói là dễ dàng, nhưng cũng không quá khó khăn. Đương nhiên, nếu là đối với một thú nhân bình thường lại không quen cuộc sống nơi đây, e rằng đã có thể chết vài lần rồi, khó trách ngọn núi ngăn hai vùng lại cao đến như vậy.

“Thời gian ở đây đều là mùa tuyết rơi, làm thế nào để sinh hoạt?” Sau khi đi qua con sông cạn, đối mặt lại là một cái hồ rộng lớn, lúc này mùa nóng đã kết thúc, không có trải qua giai đoạn giao thời, trong một đêm trời đất đã bị tuyết phủ kín, nhiệt độ gần bằng với ranh giới có tuyết của dãy núi Tiếp Thiên, Bách Nhĩ hỏi Hầu A Thanh, ánh mắt lại bất giác nhìn qua con thú bay lông đã mọc dài ra toàn bộ, ngay cả cái chân như gậy trúc của nó cũng được phủ một lớp lông nhỏ, dày mịn, không biết sao nó vẫn đi cùng bọn họ. Nhưng không thể không thừa nhận, có nó, dọc đường đúng là giảm đi rất nhiều phiền toái. Mà bộ lông toàn thân của nó hình như là nhờ vào cái rét lạnh của mùa tuyết mà mọc ra.


Bởi vì mới bắt đầu mùa tuyết rơi, nên Hầu A Thanh đề nghị chờ thêm vài ngày, hồ kết băng dày thì đi tiếp, lúc này nghe được câu hỏi của Bách Nhĩ, hắn cười nói “Các bộ lạc đều được xây ở rất sâu dưới đất, kể cả tới mùa tuyết rơi cũng không quá lạnh. Còn thức ăn, vào mùa tuyết vẫn có con mồi.” Đối với điều này, hắn không có nhiều lời, thế nhưng nghĩ đến cũng không quá thoải mái, dù sao với cái rét lạnh của cực Bắc, không nói tới người không chịu nổi, mà con mồi cũng sẽ không có quá nhiều. Chỉ là người ở nơi này tựa hồ đều biết phải cố gắng sinh tồn, nên cũng không dễ oán hận.

Nghe lời nói của hắn, Bách Nhĩ nhịn không được suy nghĩ, nếu hồi trước mình tá thi hoàn hồn ở đây, e rằng thật khó có thể vượt qua những ngày chưa tu luyện được nội lực. Nghĩ tới đó, y không khỏi có thêm vài phần tôn kính và bội phục đối với người cực Bắc.

Mặt hồ nhanh chóng đóng băng, chỉ mất hai ngày đã có thể nhảy nhót đi lại trên mặt băng, nhưng Hầu A Thanh vẫn bảo đợi thêm hai ngày nữa, đoàn người mới bước lên tầng băng của hồ tiếp tục đi về phía Bắc. Lúc này Bách Nhĩ và Đồ mới biết người cực Bắc đã luyện ra năng lực sinh tồn mạnh mẽ trong cảnh băng tuyết ngập trời đất này. Hoàn toàn không cần dựa vào công cụ gì, Hầu A Thanh và Gia Na vẫn có thể dùng tốc độ nhanh như gió đi trên mặt băng, thậm chí còn nhanh hơn Na Mẫu hai người đuổi theo ở vùng hoang vu kia. Nếu Bách Nhĩ và Đồ không có nội công thâm hậu, muốn đuổi kịp họ thật sự rất khó khăn. Không chỉ như vậy, trong cảnh băng tuyết rộng lớn, họ còn có thể dùng cách thức người ngoài hoàn toàn không thể hiểu được nhanh chóng tìm ra con mồi, giải quyết vấn đề thức ăn của bốn người. Còn thức ăn của con thú con, tất nhiên là không cần bọn họ bận tâm.

Đi về phía Bắc được hơn ba mươi ngày, đã không còn phân rõ dưới chân là hồ hay là lục địa. Bão tuyết tàn sát khắp trời đất, khiến mắt cũng không mở ra được, mỗi lần qua đêm đều phải đào hang động bị vùi trong tuyết để lấy chốn dung thân, bốn người một thú chen chúc bên trong, bởi vì thiếu củi, ngay cả lửa cũng không cháy được, còn phải thay phiên nhau gác đêm, thỉnh thoảng đào tuyết ở lối vào, để tránh cửa động bị chặn lại. Hành trình tuy gian nan, nhưng có người bản xứ hiểu rõ về khí hậu và hoàn cảnh ở cực Bắc dẫn đường, dù sao cũng không thể so với nguy hiểm khi vượt qua dãy núi Tiếp Thiên được.

Một đường bôn ba, một ngày này rốt cuộc tới được mục tiêu. Chỉ thấy một đường bị bão tuyết bạt vào khiến cho cơ thể liêu xiêu, mắt không mở được khi tới trước nơi này lại như được một cánh tay của thiên thần cắt rời ra một khối, tạo ra một hồ nước rộng trăm mẫu. Hồ nước xanh biếc, trong veo, tĩnh lặng như say giấc nồng, ở giữa hồ mơ hồ lộ ra một thứ màu đỏ di động như rạn san hô, khiến cho khắp mặt hồ tựa như lấp lánh các loại màu sắc quý báu. Trên hồ cũng không phải không có tuyết bay, chỉ là khi rơi xuống mặt hồ liền tan ra, biến thành sương mù mờ mịt, bốc hơi bay lên, sau đó nó lại tiếp tục hòa tan những hạt tuyết rơi xuống tiếp theo. Cứ tuần hoàn như thế, gió thổi làm cho sương tuyết mờ ảo lưu chuyển, bao phủ hồ nước tựa như ảo mộng, phảng phất như tiên cảnh.


Trong hồ không thấy bèo, bờ hồ không thấy cỏ xanh, nhưng hồ nước này lại cho người ta cảm thấy một sức sống mãnh liệt, khiến con người bất giác muốn tới gần.

“Thấy thứ màu đỏ giữa hồ không? Đó chính là băng trong lửa. Các ngươi muốn bao nhiêu, ta đi lấy cho?” Hầu A Thanh hỏi. Suốt đường đi, sự không cam nguyện ban đầu của hắn cho tới giờ đã chuyển thành kính phục từ đáy lòng, dĩ nhiên là bởi vì chứng kiến được thực lực và sức mạnh của Bách Nhĩ và Đồ. Có lẽ lần đó thủ lĩnh bị bắt, họ đều cho rằng trùng hợp cộng thêm dựa vào con thú bay, nhưng lúc này hắn đã biết sự thật không phải như thế.

Bách Nhĩ gọi hắn, chính mình và Đồ nhảy xuống hồ. Ở trên đường, từ Hầu A Thanh, hai người đã hiểu đại khái về hồ băng và băng trong lửa, hồ băng tuy không quá giống các hồ khác, thế nhưng lại an toàn hơn nhiều, không có động vật dưới nước hung dữ, chỉ cần có thể qua được nguy hiểm tầng tầng lớp lớp trên đường cộng thêm biết bơi, lặn, thì hái băng trong lửa cũng không phải chuyện khó.

Trên thực tế, nếu không gặp Hầu A Thanh, hai người Bách Nhĩ kể cả tìm đến hồ băng, nhìn thấy băng trong lửa này, chỉ e cũng sẽ không nghĩ nó là thú quả, do đó sẽ không công mà bỏ qua. Bởi vì băng trong lửa này thay vì được coi là thực vật sống dưới nước, thì gọi là động vật sống dưới nước lại càng chuẩn xác hơn, bởi vì nó mọc giữa vùng cát của hồ, nhìn thoáng qua thì giống như một đóa hoa đỏ rực như lửa ở trên mặt đất, nhưng lại không cố định một chỗ, mà có thể di động trên mặt cát giống như có thể bốc lên một ngọn lửa. Nguyên nhân vì vẻ ngoài của nó quá lộng lẫy, mà ngâm lâu trong nước cũng không thối không héo, cho nên dũng sĩ bộ lạc cực Bắc còn có thể nhân lúc trưởng thành hái băng trong lửa tặng cho người mình yêu mến. Nhưng băng trong lửa này chỉ trong tình huống đặc biệt mới có thể tách ra tâm hoa, lộ ra quả nhỏ màu tuyết trắng. Nếu không, kể cả hái nguyên đóa trở về, không nói tới chuyện khó khăn thế nào mới xé tâm hoa ra được, mà chính là có xé ra cũng không có quả. Bởi vậy, cho dù là dũng sĩ cực Bắc, cũng không phải ai cũng thấy tâm hoa, quả tuyết của nó.

Giống như trong dự đoán vậy, hai người không may mắn tới mức vừa đến đã gặp băng trong lửa tách ra. Cho nên cuối cùng quyết định bốn người thay phiên nhau, ngày đêm canh giữ ở đáy hồ, còn chuyện săn thú thì giao cho con thú bay, bởi vì tựa hồ nó rất thích bông hoa màu đỏ mơn mởn kia. Có điều lần này không phải để ăn, mà là đệm dưới mình làm ổ.


Cứ như thế, canh chừng khoảng mười ngày, mới thấy được băng trong lửa nở hoa, hiện ra một loại quả thực tròn, màu tuyết trắng. May mắn nước trong hồ ấm, nếu không ở thời tiết giá rét này, ngày ngày ngâm trong nước, không nói tới Hầu A Thanh và Gia Na, mà ngay cả Bách Nhĩ và Đồ cũng không chịu nổi.