Xuyên Việt Thú Nhân Chi Tướng

Chương 166: Thú con có nguyên tắc

“Trông nó quen quen.” Đồ thò đầu nhìn, trong lòng dâng lên một cảm giác không ổn.

Đương nhiên nhìn quen rồi, không phải cái con thú con thích ăn rễ nâu đen kia sao, tuy trên cơ thể như cái khung xương của nó đã mọc ra lông chim màu sắc rực rỡ, lông nhung khi để hình thú cũng càng dày càng dài, thế nhưng bộ dáng tròn tròn, lười biếng kia, thật sự rất khó để người khác nhận lầm.

Khi Bách Nhĩ nhận ra là nó, thì hơi kinh ngạc. Bởi vì lúc trước hai người rời đi, con thú con chỉ lo cắn rễ nâu đen, hoàn toàn không nhìn tới hai người, cho nên lần này thật ra là do tình cờ nhỉ?

Hai người suy nghĩ cái gì, thú con hoàn toàn không thèm để ý, chỉ thấy nó cố gắng ngóc cao cái đầu, thong thả đi tới gần bọn họ, sau đó đi vòng quanh Đồ hai vòng, mỗi một bước đi, cái chi ú na ú nần của nó lại giơ lên thật cao, sau đó chậm chạp đặt xuống, tạo cho nó một phong thái kiêu ngạo trong thân hình béo ú.

Bách Nhĩ còn chưa cảm thấy thế nào, Đồ đã bị tư thế của nó làm cho có chút tức giận, nếu không phải không thể trêu chọc nó, hắn thật sự muốn bắt nó, nghĩ cách ép nó biến thành hình chim, sau đó nhổ trụi lớp lông chim rực rỡ trên người nó, khiến nó trở về bộ dáng trần trụi, xấu xí ban đầu. Chỉ là không biết sao mà nó lại mọc lông được, hắn còn tưởng nó sẽ giữa mãi bộ dáng kia.


“Rốt cuộc nó đến đây làm gì?” Hắn cắn răng, nhịn đau đứng dậy, ảo não nói thầm với Bách Nhĩ. Nằm sấp trông quá yếu thế, còn phải thu hết sự khinh bỉ trắng trợn của con thú con vào mắt nữa.

“Chắc là đi ngang qua…” Bách Nhĩ đáp, thật sự không nghĩ rằng thú con là tới tìm họ để đi đào rễ cây sống dưới nước kia. Nhìn thấy vì động tác đứng dậy, mà miệng vết thương trên người Đồ bị đụng vào mà bắt đầu rịa máu ra, y không khỏi nhíu mày, *** thần bị phân tán “Ngươi nằm yên không được à? Lộn xộn cái gì chứ!”

Đồ nào dám không biết xấu hổ nói là mình bị con thú con khinh bỉ, nên chỉ thò đầu qua, thân thiết cọ trước ngực Bách Nhĩ, tính toán lừa y cho qua. Nào ngờ con thú con bị hắn bỏ mặc, nháy mắt nổi giận, bùm một tiếng biến thành hình chim, lấy tốc độ sét đánh vươn cái mỏ dài của nó khẽ mổ vào mông Đồ, sau đó Đồ bị đau, grào một tiếng, đồng thời nhảy bật lên, thì nó xòe bốn cái chân dài như gậy trúc ra, rũ bộ lông chim còn chưa mọc hết, chạy đi.

Lần này nó tới quá đột ngột, hai người đều không kịp đề phòng, tới khi phản ứng lại, con thú bay đã chạy mất dáng. Bách Nhĩ nhớ tới ngày ấy nó cũng dùng cái mỏ dài mổ chết con thú ba đầu, nhất thời y lo lắng không thôi, vòng ra sau Đồ muốn xem vết thương trên mông hắn “Thế nào? Bị thương ở đâu? Để ta xem sao.”


“Không sao đâu, không sao đâu…” Hiếm khi Đồ lại thẹn thùng, hắn kích động xoay người, không chịu cho Bách Nhĩ xem, nếu có tay, chắc hắn đã đưa ra sau bịt chặt lại rồi.

“Đứng lại, không được nhúc nhích!” Thấy bộ dáng này của hắn thì không giống như có chuyện gì, thế nhưng nếu không xem thử, Bách Nhĩ không thể nào yên tâm được, vì thế y quát khẽ một tiếng kèm theo chút nghiêm khắc.

Bách Nhĩ vừa nổi giận, Đồ liền không dám ngại ngùng nữa, đành ngoan ngoãn đứng tại chỗ, mặc cho bạn đời của mình sờ tới sờ lui trên cặp mông mẫn cảm tới cực điểm của bản thân, mùi vị mất hồn đó khiến lông trắng trên người hắn gần như dựng thẳng lên. May mà con thú bay cũng không ra tay tàn nhẫn, ngoại trừ hơi đau ngoài da một xíu, thì ngay cả da cũng không bị mổ rách, cho nên Bách Nhĩ cũng không sờ lâu lắm, nếu không Đồ thật sự không biết có thể kiềm chế được không nữa.

“Không phải là nó chạy từ xa tới đây chỉ để mổ ta một cái chứ?” Đồ đè nén tưởng tượng tươi đẹp trong lòng, có chút buồn bực nói.

Bách Nhĩ đâu có biết nguyên nhân, có điều chỉ cần con thú bay không có địch ý, thì những mặt khác y tự nhiên không cần để trong lòng. Hiện nay điều khiến y cảm thấy kỳ lạ và bất an là, qua lâu như vậy mà mấy người sống dưới đất kia cũng không đuổi theo ra, chuyện này đúng là có chút không hợp lý. Chẳng lẽ thật sự là vì hai người tự tiện xông vào hang, mới chọc giận bọn họ, nay hai người đã bị đuổi ra, nên chuyện này cũng tự nhiên mà lắng xuống?


Tuy là suy đoán như vậy, nhưng y cũng không hề thả lỏng.

Mà điều khiến hai người bất ngờ là, con thú bay đi không bao lâu, lại trở lại, kéo theo một con mồi to gấp trăm lần nó. Dừng lại ở chỗ cách Bách Nhĩ và Đồ một khoảng, mổ xác thú, nuốt chửng, vô cùng tự tại, chẳng có chút ý tứ áy náy nào. Đồ giận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại không thể làm gì được nó. Bách Nhĩ trái lại vì nó không thật sự đả thương Đồ, nên cũng không có ác cảm với nó, chẳng qua y cũng không yên tâm hoàn toàn.

Không thể yên tâm khi đi săn thú ở nơi quá xa, mà ở gần lại không có bóng dáng con dã thú nào, cuối cùng y chỉ có thể nghĩ cách bắt lấy mấy con cá lớn hung dữ ở trong hồ, gom thân cây dưới nước để xiên cá cùng với địa y, rêu tạo thành đống lửa, sau đó nướng ăn. Lúc mùi cá nướng tỏa ra, con thú bay vốn đang vui vẻ ăn thịt sống chợt ngừng lại, im lặng nhìn qua đó một lúc lâu, sau đó vô cùng quyết đoán vứt bỏ thịt thú còn dư hơn một nửa, lấy tốc độ còn nhanh hơn lúc nó giết con mồi bay tới bên cạnh Bách Nhĩ, sau đó chậm chạp biến thành thú con, ngồi bên chân y, ngóng trông nhìn cá nướng trên lửa.

Đồ vốn tựa đầu lên đùi Bách Nhĩ, đang thiu thiu buồn ngủ thì nhìn thấy bộ dạng này của nó, *** thần hắn lập tức căng ra, chẳng quan tâm để hình thú vết thương sẽ mau lành hơn, lập tức đứng dậy hóa thành hình người, túm đại một bộ quần áo mặc vào, sau đó lấy cá nướng từ tay Bách Nhĩ, mặc kệ là có chín chưa, xé trước một miếng ăn thử, thấy đã chín mới đút miếng khác cho Bách Nhĩ. Tuy Bách Nhĩ không tán thành hành vi ngây thơ này của hắn, nhưng y cũng chỉ nhíu mày, chứ không nói gì, ăn miếng cá được đút tới, lại cầm con cá khác, xát muối, lấy thân cây cứng dài sống dưới nước xiên qua, nướng tiếp. Sức ăn của thú nhân lớn, cá ở đây tuy mỗi con đều dài năm sáu thước, nhưng cũng phải ba, bốn con mới đủ ăn. Huống chi bây giờ Đồ còn bị thương, càng cần thức ăn bổ sung thể lực và dinh dưỡng, để đẩy nhanh tốc độ khép miệng vết thương lại.

Đồ có mối thù bị mổ mông nhất định phải báo, hắn ăn cá chậm hơn rất nhiều so với quá khứ, cùng Bách Nhĩ ngươi một miếng, ta một miếng, mà vừa ăn còn vừa chậc chậc lưỡi, làm ra bộ dáng tán thưởng mỹ vị, khóe mắt lại âm thầm chú ý phản ứng của con thú con, đề phòng nó đột nhiên tấn công như hồi đầu. Mà điều khiến hắn kinh ngạc là, tuy thú con thèm vô cùng, cái lưỡi đo đỏ thỉnh thoảng thè ra, liếm miệng, thậm chí khóe miệng còn chảy ra nước dãi, thế nhưng nó không có ngang ngược nhào lên cướp đoạt như trong dự kiến, vẫn là ngoan ngoãn ngồi tại chỗ, mãi tới khi hai người ăn sạch con cá kia, nó lại chuyển mắt về con cá Bách Nhĩ đang nướng trên lửa.


Lúc đầu Đồ còn có chút vui sướng, sau đó lại thấy xấu hổ, tự mình xiên một con cá, đặt lên nướng, tới lúc Bách Nhĩ đưa con cá đã nướng chín cho hắn, hắn lại không nhận, mà ám chỉ đưa cho con thú con trông thật đáng thương kia. Bách Nhĩ bật cười, y biết bộ dáng của hắn nhìn như không nên thân, nhưng thật ra lại là một người mềm lòng, nên ngay từ đầu mới không ngăn cản hắn dùng cách thức này để phát tiết buồn bực trong lòng. Có điều với tính cách ngang ngược của con thú con kia mà có thể nhẫn nhịn lâu như vậy cũng là nằm ngoài dự đoán đó.

Thú con được cho cá, hai cái chi trước kéo xuống một miếng, ăn xong có vẻ vô cùng vừa lòng với mùi vị này, vì thế nâng đệm thịt lên, đẩy đống thịt lúc trước tới trước mặt Bách Nhĩ, sau đó mới yên tâm mà thoải mái ăn.

Bách Nhĩ cùng Đồ thấy vậy, nhất thời ngộ ra, hóa ra con thú con này không có tư tưởng ăn không, tuy nó rất ngang ngược, song chỉ nhằm vào thứ thuộc về nó, còn thức ăn do hai người làm ra, trước khi đồng ý đổi với nó, dù nó có muốn cũng sẽ không cướp làm của riêng, trừ phi là họ không cần nữa. Lúc hiểu ra điều này, hảo cảm của hai người đối với nó lập tức bay thẳng lên. Dù cho sau đó nó chiếm toàn bộ cá nướng, không cho hai người chạm vào một chút, Đồ tức muốn chết, oán hận sau này sẽ không bị bộ dáng đáng thương của nó lừa gạt nữa, thế nhưng tới lần sau, hắn lại vẫn mềm lòng.

Cá nướng đã đưa hết cho thú con, lúc này trời đã tối hẳn, trên bầu trời không có mặt trăng, tất nhiên là Bách Nhĩ không thể lại xuống hồ bắt cá, nên y liền nướng một phần thịt thú, bản thân mình và Đồ ăn no cũng còn dư. Nghĩ tới hành trình kế tiếp, có thể bớt chút thời gian cũng tốt, cho nên số thịt còn lại y tính nướng chín hết, để mấy ngày sau không cần đi săn nhóm lửa nữa.

Vì Đồ bị thương, nên rất nhanh thấy mệt, cộng thêm có con thú con dũng mãnh bên cạnh, trong lòng thả lỏng xuống, không chống đỡ được mà thiếp đi. Bách Nhĩ dùng một tay chống đầu, một tay cầm xiên thịt, đặt trên lửa không nhanh không chậm nướng, con thú con đang ôm đầu cá gặm hăng say chợt ngẩng đầu lên, nhìn về một phía của vùng hoang vu này.