Xuyên Việt Thú Nhân Chi Tướng

Chương 164: Thú điểu

Một sinh vật kỳ lạ ba đầu sáu chân có hình thể khổng lồ, cả người mọc đầy vảy màu trắng bạc, đang nhàn nhã đi tới bên hồ, vừa thấy chiếc răng nanh sắc bén chìa ra bên ngoài miệng của nó, Bách Nhĩ liền biết con thú này không phải loài ăn thực vật. Đang suy tư phải làm sao đối phó với nó, nhưng khi ước đoán sức mạnh của dã thú nơi này, y quyết định phải nhanh chóng lên bờ, mang theo thú con lập tức trốn chạy, chỉ là không biết với tốc độ của bọn họ có thể thoát khỏi con quái vật sáu chân này không. Thế nhưng y lại thấy thú con vốn còn ngốc nghếch cắn rễ cây màu nâu đen lại như ngửi thấy mùi gì khiến nó hưng phấn, đột ngột hơi ngẩng đầu lên, mắt phát sáng nhìn lại con thú kỳ lạ kia.

Sau đó, không ngoài ý muốn, thú con kêu lên một tiếng, từ trên mặt đất ba chân bốn cẳng chạy đi, chẳng qua hướng nó chạy lại là về phía con thú kỳ lạ kia, vừa chạy, cơ thể mập mạp như chú heo con của nó vừa biến hóa khiến người ta kinh ngạc, bốn chi dài ra, nhỏ lại, trên lưng mọc ra hai cái cánh xương, cả người mọc ra những cái gai sắc bén, phút chốc khí thế trở nên nhanh chóng và mãnh liệt. Mà con thú ba đầu vốn đang nhàn nhã, tự tại kia vừa thấy thú con bay tới, cái đuôi lết phía sau liền dựng thẳng lên, bộ dáng như gặp phải kẻ địch mạnh, ánh mặt trời chiếu xuống, cách thật xa vẫn có thể nhìn thấy những cái gai dựng ngược lên.

“Ta không bị hoa mắt chứ.” Đồ đi tới bên Bách Nhĩ, không dám tin mà lẩm bẩm.

“Chắc là không đâu.” Bách Nhĩ nhìn dáng vẻ ngây thơ ban đầu của con thú con trong phút chốc biến thành một con điểu thú giống như được gai xương tạo thành, mà khẽ đáp lại. Thế giới này… thật đáng sợ.

Hiển nhiên là quá mức khiếp sợ, hai người đều ôm một đống rễ nâu đen đứng ở trong nước, quên luôn cả chuyện lên bờ. Mà bên bờ hồ kia, thú con, không, hẳn là thú bay con lấy tốc độ có thể sánh bằng tia chớp, bổ nhào vào cái đầu chính giữa của con thú ba đầu, đâm cái đuôi như kim châm xuống con thú ba đầu trước, cái miệng dài nhọn ra, không chút khách khí mổ vào điểm giữa hai lông mày của con thú to kia. Trong tiếng gào thét bi thảm kinh thiên động địa, thú ba đầu ngay cả thời gian phản kháng cũng không có, cơ thể khổng lồ ngã rầm xuống đất, giãy mấy cái rồi bất động. Từ lúc thú con ngẩng đầu tới khi thú ba đầu ngã xuống, mọi thứ chỉ diễn ra trong thời gian ngắn ngủi.


“Ta không đắc tội với nó chứ…” Nhìn thấy cảnh tượng này, Đồ hít một hơi lạnh, đột nhiên cảm thấy có chút may mắn là lúc trước nghe lời Bách Nhĩ, không giết con thú con này.

“Chắc vậy.” Nghĩ tới lúc đầu tại sao con thú con lại rơi xuống nước, Bách Nhĩ cũng không dám khẳng định, chỉ là cảm thấy thú con tuy nổi giận nhưng không thật sự xem Đồ là địch nhân, không thì với tốc độ của nó, dưới bất kỳ tình huống bất ngờ, vô luận là y hay Đồ, e rằng cũng khó tránh được chiêu trí mạng của nó. Trả lời xong, y mới chú ý hai người còn đang ngây ngẩn đứng trong nước, y đột nhiên thấy mồ hôi chảy ra, vội vàng bơi lên bờ trước “Lên bờ thôi.” Mặc kệ thú con có là mối uy hiếp của họ hay không, thì cũng phải lên bờ mới đối phó được, nếu ở trong nước sẽ mất sự linh hoạt, dù thú con không biết bơi nhưng lại có thể bay, hồ nước này không có tác dụng ngăn cản nó.

Hai người lên bờ cũng không kinh động tới con thú bay hung tàn kia, chỉ thấy nó chống bốn cái chi nhỏ, dài như gậy trúc đi tới đi lui, diễu võ giương oai trước xác chết của con thú ba đầu nằm trên mặt đất, thỉnh thoảng phát ra tiếng kêu chói tai, như là đang xác định quyền sở hữu, hoặc là khoe khoang chiến tích của mình. Thời gian nó đi trước xác thú còn vượt xa thời gian nó dùng để bắt giết, sau khi cảm thấy được rồi, nó mới núi đầu, cái mỏ dài giống như lưỡi dao sắc bén dễ dàng cắt lớp vảy màu bạc cứng chắc thành hai miếng, rồi dùng móng vuốt lột ra, sau đó gỡ thịt thú ra thành những miếng thịt vụn chất thành một ngọn núi nhỏ, bắt đầu vui vẻ nuốt chửng.

“Ta còn tưởng nó không ăn thịt.” Hai người đã rửa sạch cơ thể, mặc quần áo vào. Đồ lau nước trên mặt không biết là mồ hôi hay là nước trong hồ, nhìn con thú bay hình xương giống như dạ dày không đáy mà nhanh chóng nuốt chỗ thịt kia, hắn liền cảm thấy sự lợi hại của nó còn vượt ra trí tưởng tượng của mình.

“Chắc là chê chúng ta ít thịt quá.” Bách Nhĩ cười khổ, biết chính mình cuối cùng vẫn là có chút coi thường, tưởng con thú bé bỏng kia khờ giống như Tiểu Chiêu, ai ngờ nó lại là một con vật hung dữ có thể lấy mạng người. May mà nó không có hứng thú với y và Đồ, không thì chắc hai người đã chết ở đây rồi.


“Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?” Nhìn qua đống rễ nâu đen vốn định đem đi, Đồ đột nhiên mất đi hứng thú. Theo suy nghĩ của hắn, nói không chừng con thú đó vẫn không có ý muốn với hai người chỉ là để dự trữ thức ăn mà thôi, cho nên biện pháp dứt khoát nhất là phải chủ động diệt trừ nguy hiểm.

“Bình tĩnh quan sát biến hóa.” Bách Nhĩ nghĩ ngợi một lúc, sau đó trả lời như thế. Không nói đến con thú con kia hiện đang ăn rất no, trong khoảng thời gian ngắn dù sao cũng không đe dọa tới hai người, mà chỉ nói tới mấy ngày trước, cũng không thấy nó lộ ra địch ý, cho nên họ thật sự không cần chọc vào nó trước.

Có lẽ là nghe được tiếng nói chuyện của hai người, có lẽ là đã ăn no, con thú bay kia ngưỡng cổ lên, ngáp một cái thật to về phía mặt trời, sau đó chậm chạp trở về bộ dáng mập lùn, lông như nhung kia, miệng ngậm hai miếng da có vảy màu trắng bạc, cong mông lên chạy về phía Bách Nhĩ và Đồ.

Ngọn núi thịt nhỏ kia đã bị nó ăn non nửa, thế nhưng hiện tại hình dáng của nó ngoại trừ hơi tròn hơn lúc trước một ít, cũng không lớn thêm bao nhiêu, vậy… vậy chỗ thịt kia đi đâu rồi? Bách Nhĩ và Đồ đều có chút khó hiểu, có điều nhìn nó nhỏ như thế, lại có thể thoải mái tha lớp vảy có tới mấy trăm đến hơn ngàn cái vảy thú trông rất nặng nề, lúc này hai người mới miễn cưỡng cảm thấy bình thường lại.

Không qua bao lâu, thú con mới kéo hai tấm vảy thú tới gần Bách Nhĩ và Đồ, sau đó lách qua bên kia, cúi đầu, đẩy tấm vảy thú tới trước mặt họ.

Ý tứ của động tác này quá rõ ràng, ngay cả Đồ có đề phòng trong lòng cũng hiểu. Thú nhân vốn là thật lòng, thấy thế dù phía trước có nhiều ngờ vực hơn nữa, lúc này cũng không tiện tiếp tục biểu hiện ra ngoài.


“Là muốn cho chúng ta?” Bách Nhĩ hơi kinh ngạc, đẩy Đồ âm thầm đứng chắn trước mặt mình ra, ngồi xổm xuống, ôn hòa hỏi. Người giả dối y đã từng gặp, thế nhưng thú giả dối tới mức lấy lòng người khác để họ lơ là y lại chưa bao giờ thấy, cho nên trong phút chốc đó, sự lý trí luôn tồn tại trong y đã trao quyền quyết định cho trực giác.

Thú con kêu grào grào hai tiếng, lại đẩy vảy thú tới trước mặt y, sau đó ngẩng đầu, mong đợi nhìn y, giống như đang chờ y đáp lại.

Nhìn tấm vảy thú màu trắng bạc có thể phản xạ ánh nắng mặt trời, lại nhìn bông hoa đã héo không còn tác dụng, trong lòng Bách Nhĩ xao động, cảm thấy nếu dùng vảy thú này để chắn ánh nắng lại là một ý kiến không tệ. Chỉ là sao nó lại muốn cho họ thứ này? Ngoại trừ rễ thực vật sống dưới nước trong hôm nay, hai người và nó cũng không có tiếp xúc gì. A, đúng rồi, thực vật sống dưới nước…

“Ngươi muốn dùng cái này để đổi lấy chúng?” Nghĩ đến đây, y chỉ rễ cây màu nâu đen với số lượng không ít đang chất đống bên hồ, hỏi.

Đồng tử đen láy của nó ngây ngốc nhìn Bách Nhĩ, cũng không biết là có hiểu lời y nói không, thế nhưng khi nhìn qua chồng rễ cây y chỉ, trong mắt nó liền hiện lên biểu tình vui vẻ.

Nhìn thấy bộ dạng này của nó, Bách Nhĩ và Đồ đều âm thầm thở phào nhẹ nhõm, xem ra con thú này tạm thời sẽ không có địch ý với họ.


“Vậy cảm ơn ngươi.” Tới lúc này, Bách Nhĩ cũng không khước từ, thứ nhất là họ thật sự cần một thứ có thể che nắng, thứ hai là cũng không muốn phụ tấm lòng của con thú con này.

Thú con lập tức mừng rỡ, quăng vảy thú ở đó, chạy về phía đống rễ cây màu nâu đen kia, dùng chi trước cào ra một cái, liền nằm sấp bên cạnh cắn, hiển nhiên là xem cả phần Bách Nhĩ và Đồ tính mang đi thành vật sở hữu của mình.

Còn ăn nổi! Đồ trừng lớn mắt, ngắm cơ thể mũm mỉm của con thú từ trên xuống dưới, muốn biết mấy thứ nó ăn vào sẽ đi về đâu, đương nhiên càng muốn biết cái chân ngắn kia làm sao mà lại dài hơn cả người được, cái cánh sau lưng nó giấu ở đâu. Nếu không phải trong lòng còn có kiêng kị, thì e rằng hắn đã bắt con thú con này, lật qua lật lại kiểm tra rồi.

Có thể là ánh mắt của hắn quá nóng rực, con thú con đang vui vẻ gặm bỗng nhiên ngẩng đầu, nhe ra hàm răng trắng nhỏ không khác gì răng sữa, giận dữ gầm gừ với hắn, hiển nhiên là còn nhớ tới chuyện lúc trước hắn cướp một cái rễ của nó. Đồ ngượng ngùng cười, quay đầu đi.

“Có lẽ nó là thú điểu.” Bách Nhĩ nhận ra suy nghĩ của hắn, y nói “Chỗ các ngươi, thú có thể hóa thành người, thì ở cực Bắc này, thú có thể hóa thành chim cũng không phải là chuyện kỳ lạ.” Có thể biến hóa thành người gọi là thú nhân, vậy biến hóa thành chim, dĩ nhiên liền gọi là thú điểu. Mặc kệ là cái gì, đối với Bách Nhĩ, người tới từ dị thế này cũng tương tự nhau. Đồ thì ngược lại, trong trí nhớ của hắn chỉ có thú biến thành người thôi, nên hắn vẫn cảm thấy khá kỳ lạ.

“Cũng có thể.” Đồ gãi đầu, đè nén cảm giác quái dị trong lòng, nói “Chúng ta phải đi thôi.” Đống rễ nâu đen đào lên mấy lần kia đều bị thú con chiếm mất, hắn thật sự không muốn lại xuống hồ một chuyến nữa, dù sao ai có thể cam đoan chỗ rễ đào lên tiếp theo, họ có thật sự mang đi được hay không? Cứ như vừa rồi, chẳng qua hắn chỉ nhìn thôi, mà giống như giết cả nhà nó vậy.


“Đi thôi.” Biết thú con hoàn toàn có thể tự bảo vệ mình, Bách Nhĩ cũng không còn gì lo lắng nữa, dĩ nhiên là càng đi nhanh tới hồ nước khác càng tốt. Còn mùi vị rất ngon của rễ cây kia thì đành thôi vậy.