Xuyên Việt Thú Nhân Chi Tướng

Chương 131: Những việc linh tinh của bộ lạc

Bộ lạc Đại Sơn xong rồi. Trở lại bộ lạc, tin đầu tiên Bách Nhĩ nhận được chính là tin này. Y hơi bất ngờ, nhưng cũng không phải là ngoài ý muốn. Tuy họ từng nhắc nhở đối phương phải cẩn thận gian tế, nhưng hiển nhiên đối phương cũng không đặt trong lòng, thế nên lúc bị Ưng tộc tấn công mới trở tay không kịp. Dù cho nơi ở của bộ lạc Đại Sơn giống như mê cung, nhưng cũng không ngăn được Ưng tộc bịt các lỗ thông gió ở vách núi đá, sau đó xông khói vào mấy ngày.

Ngoài thú nhân chết trận, bộ lạc Đại Sơn chỉ trốn thoát được hơn một trăm người, còn lại đều bị bắt giữ, bao gồm tộc trưởng Viêm cùng tộc vu Cốc. Những người trốn thoát được đi dọc theo dòng sông, thấy lầu gác bên ngoài, mới tìm được bộ lạc Bách Nhĩ.

“Lúc chúng ta trở về, có gặp Ưng chủ dẫn quân đội quay lại, nhưng không thấy tù binh trong đó, đám Viêm chắc vẫn bị giam giữ ở bộ lạc của họ.” Bách Nhĩ suy tính, rồi nói. Hiển nhiên là do vội vã trở về, nên chúng chưa kịp xử lý tù binh.

Nghe y nói, sắc mặt Tát khẽ biến đổi, nhưng không tiếp tục đề tài này nữa, mà nói “Á thú ngươi bảo lưu ý quả nhiên là gian tế, mấy hôm đó y vẫn thu thập củi khô chất ở ngọn núi phía Nam, lúc y đốt lửa, ta đã bắn chết y.” Đây lần đầu tiên Tát giết người, còn là một á thú, mặc dù trước mặt những người khác gã tỏ ra như không có chuyện gì xảy ra, thế nhưng trong lòng gã vẫn thấy rất khó chịu.


“Chỗ chúng ta có hơn ba trăm người, nếu như bị Ưng tộc tấn công, vô luận thắng bại, đều sẽ tử thương vô số, mà bộ lạc chúng ta khổ cực xây dựng cũng sẽ bị hủy mất. Nếu y đã dám làm, dù là nguyên nhân gì, thì chết cũng không có gì phải đáng tiếc.” Bách Nhĩ hiểu cảm giác lần đầu tiên giết người hơn ai hết, y cũng không khuyên giải, an ủi, mà bày sự thật ra trước mặt Tát, cho gã biết, gã không làm sai. Hơn nữa, trải qua chuyện này, uy tín và sự tin tưởng của Tát trong bộ lạc sẽ càng tăng cao, địa vị tất nhiên cũng vững như đá.

Nghe vậy, sắc mặt u sầu của Tát hơi dịu đi, sau đó gã nhắc tới một chuyện khác.

“Mạc và Vi An ở bên nhau.”

“Vi An?” Nghe thấy đồ đệ mình có bạn đời, Bách Nhĩ rất vui mừng, thế nhưng cái tên này lại khá quen.

“Chính là á thú đổi từ phương Nam…” Tát muốn nhắc Bách Nhĩ, nói tới đây, gã lại bất giác liếc qua Đào Đào ở sau lưng. Đào Đào cũng là á thú đến từ phương Nam, hiện tại Tát đã là thủ lĩnh, cộng thêm uy nghiêm ngày càng tăng, các á thú không dám không có việc gì lại tiếp cận gã như trước đây nữa, thế nhưng gã đã quen có Đào Đào đi sau giúp mình làm nhiều việc, nên vẫn không bảo y rời đi.


Cảm nhận được ánh mắt của gã, Đào Đào rất tự giác lui ra ngoài, Bách Nhĩ thu sự ăn ý của hai người vào đáy mắt, nhưng không nói gì.

“Chính là một trong ba á thú bị liệt vào gian tế ban đầu, cái kẻ hỏi gì cũng không nói đó. Sau này y còn từng bày tỏ với Đồ nữa.” Sau khi Đào Đào đi ra ngoài, Tát mới nói tiếp. Nhắc tới bạn tốt, gã theo bản năng nhìn Bách Nhĩ, lo lắng gợi lên thương tâm trong đối phương.

“Không phải đã nói với họ từ lâu là bất cứ á thú nào cũng được, chỉ riêng ba người kia là không được sao?” Nghe vậy, Bách Nhĩ nhíu mày lại, trong giọng nói tràn đầy không vui, ngược lại y không có phản ứng mãnh liệt khi nghe tới tên Đồ. Có cái gì đó chìm ở trong lòng, lại không thấy được nông cạn so với bề nổi bên ngoài.

“Đã nói rồi. Hồi trước Mạc cũng rất chú ý, nhưng không biết từ lúc nào họ lại ở bên nhau. Lần này Vi An ngược lại không có hành động gì.” Tát có chút bất đắc dĩ. Bộ lạc càng lúc càng lớn, người cũng càng ngày càng phức tạp, việc đương nhiên càng ngày càng nhiều, tuy họ vẫn theo dõi hành vi của mấy á thú khả nghi kia, thế nhưng ai ngờ trong phút chốc, hai người đó đã dính chặt vào nhau. Muốn ngăn cũng đã không còn kịp nữa.


Bách Nhĩ đau đầu mà ấn thái dương, vốn muốn gọi Mạc tới, mắng cho một trận, cuối cùng vẫn là khống chế được kích động này. Gạo đã nấu thành cơm, lúc này có trách cứ, phản đối thì cũng chỉ làm Mạc xa họ, rồi tới gần Vi An kia hơn thôi, cho nên trước mặt chỉ đành nhẫn nhịn.

“Sau này bộ lạc có chuyện gì quan trọng thì phải loại Mạc ra.” Suy nghĩ một lát, y nhắm mắt lại, lạnh lùng nói “Ưng chủ đã có hành động với rừng rậm Lam Nguyệt, nếu thật sự có nội gian, tin rằng cũng sẽ không nhẫn nại được bao lâu nữa đâu. Nếu… Vi An kia là người tốt, đương nhiên sẽ tốt hơn.” Nói đến câu sau, chính Bách Nhĩ còn không thể tin. Đầu tiên là trăm phương ngàn kế tiếp cận Đồ, sau lại là Mạc, nếu nói đối phương không có mưu đồ, thật sự khó có thể giải thích.

Tát cũng tán thành cách xử lý của Bách Nhĩ, cuối cùng gã nhắc tới bộ lạc Dũng Sĩ ở bờ biển “Chúng ta đi hai lần cũng chưa gặp được thủ lĩnh của họ. Mà họ thật là…” Gã dừng một lát, hiển nhiên là chưa tìm được từ thích hợp để hình dung “Ngang ngược. Nhưng mà lại không khiến người ta thấy ghét.”

Bách Nhĩ bật cười “Đương nhiên ngươi không gặp được rồi, thủ lĩnh bộ lạc đó dẫn người đi càn quét địa bàn của Ưng chủ mà.” Sau đó y thuật lại chuyện mình nghe được ở thành Thanh Long cho Tát nghe.

Dù tính Tát lãnh đạm, nhưng sau khi nghe xong cũng nhịn không được mà nở nụ cười “Đáng tiếc sắp tới mùa tuyết rơi, không thì ta thật muốn tới gặp tên thủ lĩnh đó.” Nói tới đây, gã đột nhiên nhớ tới một chuyện “Đúng rồi, biện pháp nấu chảy hắc thạch, ta đã học được từ chỗ họ. Ở đó, đây vốn không phải là bí mật.” Có lẽ là đã chịu đủ khổ cực do xích hắc thạch, có lẽ là muốn trả thù Ưng chủ, người bộ lạc Dũng Sĩ không hề giấu diếm cách luyện hắc thạch, ai hỏi cũng nói, cứ như sợ người ta học không được ấy, luyện hắc thạch ngay tại chỗ cho bọn Tát xem, chỉ thiếu tay cầm tay dạy thôi, quả thật rất thú vị.


Nghe được chuyện này, *** thần Bách Nhĩ hưng phấn lên, lúc biết phải thêm cỏ diệp bạch huệ kia vào, y lập tức có cảm giác như tỉnh ngộ, vỗ tay, thở dài “Những hòn hắc thạch vụn ở trên núi nói không chừng là nhờ vào loại cỏ đó tách ra, nếu không ai lại có khả năng đập bể hắc thạch cứng chắc thành từng viên nhỏ được.” Bởi vì họ chưa bao giờ nghĩ tới loại cỏ mềm, mảnh mai đó có thể tách được hắc thạch, nên dù đều thấy rõ ràng, lại không ai nghĩ tới mặt đó cả. Vì vậy người phát hiện ra phương pháp nấu chảy hắc thạch nếu không phải rất giỏi quan sát, thì nhất định là trong lòng có đầy ý tưởng kỳ diệu.

Vừa biết phương pháp nung chảy hắc thạch, như vậy vấn đề chế tạo vũ khí phải làm cấp bách. Cộng thêm thời điểm mưa nhiều nhất đã qua, trước một tháng mùa tuyết rơi tiến đến, phải dự trữ thức ăn qua mùa đông. Lại có Ưng tộc ở bên như hổ rình mồi, không biết lúc nào sẽ xông tới. Nên Bách Nhĩ không thể đi khắp nơi được nữa, mà cần phải chuẩn bị, trù tính cho bộ lạc.

Đương nhiên, chuyện quan trọng trước mắt là phải tháo xích hắc thạch cho hơn một trăm thú nô kia. Như vậy, từ nhóm người ban đầu là gánh nặng liền trở thành một nhóm quân có sức lực, có thể xem như thu hoạch ngoài ý muốn.

Bởi vì có ba con thú con đáng yêu để chơi đùa, nên Chân ở bộ lạc Bách Nhĩ vui đến quên trời quên đất, nếu không phải Bách Nhĩ thúc giục hắn nắm chặt thời gian đi đổi tiếp các thú nô về, thì e rằng hắn đã chuẩn bị ở luôn trong này cho tới khi qua mùa tuyết rơi rồi. Đương nhiên, hắn không phải trở về một mình, Tát bảo Mạc dẫn mười mấy thú nhân trên đường bắt thú sống, cùng Chân tới thành Thanh Long. Thẻ bài thân phận vẫn lấy cái lúc trước nhóm Bách Nhĩ dùng, mà những người hồi đó cho bọn y thẻ bài chứng minh thân phận đúng là có tìm tới bộ lạc, đã được Tát sắp xếp thỏa đáng, nên họ rất cảm kích nhóm người Bách Nhĩ.

Ngày hôm sau rất bận rộn, dẫn người đi lấy hắc thạch và cỏ diệp bạch huệ, đương nhiên, nhiệm vụ này Bách Nhĩ không thể tham dự. Chuẩn bị thức ăn qua mùa đông, đã có á thú và thú nhân, cũng không cần Bách Nhĩ đụng vào. Khai thác đá, dựng phòng đã có thú nhân mới tới từ phương Nam, bọn họ đã làm quen, so với thú nhân bộ lạc Bách Nhĩ còn làm tốt hơn. Cuối cùng, Bách Nhĩ mang theo một nhóm người lén tìm tới bộ lạc Đại Sơn, sau khi phát hiện người bộ lạc Đại Sơn đã bị chuyển đi, tiếp tục truy tìm mấy ngày, không thể đuổi theo được, thì họ lại cứu trở về được Cốc vu và các lão nhân, thú nhân tàn tật vì già nua, vô dụng, đi lại chậm chạp mà bị vứt bỏ, nên cũng không tính là không thu hoạch được gì. Về phần đám Viêm, có lẽ tạm thời tính mạng của họ không cần lo lắng, nhưng chắc chắn sẽ chịu không ít cực khổ.


Sau đó, chờ thu được hắc thạch, Bách Nhĩ liền đặt toàn bộ tâm tư vào chuyện chế tạo binh khí và xây dựng phòng ngự, không chỉ dùng hàng rào có thể nâng lên hạ xuống để bịt kín cửa ra vào đường sông, mà còn thăm dò đỉnh núi bốn phía thung lũng, phỏng đoán khả năng Ưng tộc có thể từ phía trên tấn công vào, cuối cùng dựng lầu gác ở đó, vừa có thể tấn công vừa có thể phòng thủ. Dù cho Ưng tộc trăm cay nghìn đắng bay vào, cũng tuyệt đối không để chúng có chỗ dừng chân. Còn bên trong thung lũng, ngoại trừ một vòng tường đá cao lớn bên ngoài, cùng với lầu quan sát, bên trong cửa phòng và cửa sổ đều sẽ tiện thể chuẩn bị những công cụ thuận tay cho á thú, lão nhân và tiểu hài tử dùng. Đương nhiên, đây đều chỉ là biện pháp có tính phòng ngự, trong mắt Bách Nhĩ, muốn chân chính giải trừ hậu hoạ, vẫn là phải chủ động ra trận mới được. Chẳng qua trong thời gian ngắn, họ còn chưa có cách tiến hành chuyện này. Hi vọng, tên Ưng chủ kia cho họ thời gian.