Xuyên Việt Chi Miễn Vi Kỳ Nam

Chương 145: Một nhà bốn miệng đi du lịch

Trước khi đi xa còn phải an bài không ít công chuyện. Nhân công miến xưởng và tửu phường hầu như đều là người trong thôn, ngoài tăng cường bảo an thì không có gì phải đặc biệt chú ý. Tiệm ‘Món ăn ngon’ và cửa hàng điểm tâm duy trì hoạt động thường ngày là được. Song Hưởng lâu mới là trọng điểm. Ba năm qua, Song Hưởng lâu gần như không khai phá thêm nhiều món mới, nhưng mỗi tháng đều tổ chức hoạt động một lần, tỷ như so tài ngâm thơ đối câu, rút thưởng, sưu tầm trọn bộ thẻ bài có thưởng, thi kể chuyện, thi hái hoa quả, đủ cách chơi mới mẻ ùn ùn xuất hiện, nên sinh ý Song Hưởng lâu không hề sút giảm, ngược lại càng ngày càng náo nhiệt. Chuyến đi xa này ít nhất phải hai tháng, lỡ như sinh ý phát sinh việc ngoài ý muốn, trong nhà không có người làm chủ. Tần Miễn căn dặn Tôn chưởng quầy, trong thời gian hắn và Lôi Thiết đi vắng, Song Hưởng lâu không triển khai hoạt động nào, mọi việc lấy ổn thỏa làm chủ.

Lôi Thiết chỉ tính dẫn theo Lôi Tần Nhạc, Lôi Tần Trung và Lôi Tần Thuận, bảy vị gia tướng còn lại, an bài hai người lưu lại Du nhiên điền cư, năm người khác đến Song Hưởng lâu toạ trấn.

Tin tức cả nhà Tần Miễn muốn đi kinh thành du ngoạn nhanh chóng truyền ra ngoài, Lôi Hướng Trí và Hoắc Tư duệ nghe tin mà đến.

Tháng Ba, hoa đào nở rộ đẹp nhất. Đóa đóa đào hoa tụm cùng một chỗ, bện thành từng phiến mây hồng. Trời trong nắng ấm, gió xuân nhè nhẹ, Lôi Thiết dẫn theo Viên Viên, Mãn Mãn luyện quyền dưới tàng đào, Nhất Điểm Bạch và Kim Mao lắc lư theo góp vui.

Dưới một cây đào cách đó không xa bày bàn tròn, hai ghế dựa lớn có tay vịn và hai ghế nhỏ có tay vịn. Trên bàn bày một bộ trà cụ, nhất rổ táo và hai đĩa bánh ngọt. Tần Miễn nằm nhoài lên bàn viết viết vẽ vẽ. (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Bên cạnh bàn tròn, một tấm thảm trải dưới đất, trên thảm để tán loạn đồ chơi. Một quả táo vừa to vừa đỏ không biết lăn xuống đất tự khi nào.

Gió xuân nhẹ nhàng thổi, vài cánh hoa đào đu đưa bay xuống.

“Tay trái nắm thành quyền, đẩy về phía trước.” Lôi Thiết vừa giải thích động tác vừa biểu diễn.

Viên Viên và Mãn Mãn, hai khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng nghiêm túc, chân trái duỗi thẳng, đùi phải thủ thế trung bình tấn, cánh tay nhỏ nâng lên, bàn tay nắm thành quyền, đột nhiên tung quyền về trước, miệng còn phát ra một tiếng thét to non nớt. “Đứng dậy, quyền phải biến chiêu, xoay người tiếp tục đánh.”

Tần Miễn mỉm cười nhìn một nhỏ hai lớn hồi lâu mới thu hồi tầm mắt, tiếp tục viết bản kế hoạch.

Lôi Hướng Trí và Hoắc Tư Duệ nhìn cảnh tượng một nhà bốn người êm ấm bên nhau, gần như không nỡ đến quấy rầy.

Tiểu tư đi tới bẩm báo Tần Miễn “Khởi bẩm tiểu gia, Ngũ công tử và cô gia đến.”

Tần Miễn ngoắc tay với Lôi Hướng Trí và Hoắc Tư Duệ.

“Các ngươi đã tới.”

Nay thân phận Hoắc Tư Duệ không còn là đồng học của Lôi Hướng Trí, mà là muội phu Lôi Thiết, hắn đi đến trước mặt Tần Miễn chắp tay “Tư Duệ bái kiến đại tẩu.”

“Đại tẩu.” Lôi Hướng Trí cũng ân cần thăm hỏi.

Lôi Thiết dắt Viên Viên, Mãn Mãn đi tới.

Lôi Hướng Trí, Hoắc Tư Duệ lại hành lễ “Đại ca.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của hai đứa nhỏ thấm mồ hôi, hai cánh tay nhỏ ôm thành quyền, nghiêm trang khom lưng hành lễ “Viên Viên/Mãn Mãn bái kiến Ngũ thúc, bái kiến dượng.”

Lôi Hướng Trí, Hoắc Tư Duệ nhìn mà thú vị, đều cười rộ lên.


Tần Miễn cầm khăn tay lau mồ hôi cho Viên Viên, Mãn Mãn.

“Viên Viên và Mãn Mãn thật ngoan.” Hoắc Tư Duệ lấy từ túi tay áo hai viên đá tròn vo, màu sắc rực rỡ, to cỡ quả quất đưa cho Viên Viên và Mãn Mãn “Đây là đá cuội lúc trước dượng ra ngoài du ngoạn nhặt được bên bờ sông, không đáng giá gì, quý ở chỗ tự nhiên mà đẹp mắt, tặng cho các ngươi.”

Viên Viên, Mãn Mãn nhìn Lôi Thiết.

Lôi Thiết thấy đá kia đúng thật là đá cuội bình thường, gật đầu.

“Cám ơn dượng.” Viên Viên, Mãn Mãn mỗi đứa nhận một viên, cởi giày ra, ngồi chơi trên thảm bên cạnh.

Nhất Điểm Bạch cọ xát bàn chân lên đệm chân cho sạch, rồi nhảy lên thảm, dùng miệng củng củng viên đá, bồi bọn nhỏ chơi đùa.

Kim Mao bộ dạng uể oải ngồi một bên, hắt hơi một cái, thổi những cánh hoa lả tả rơi xuống bay xa.

Tiểu tư rót hai tách trà, lại chuyển thêm hai ghế dựa đến rồi lui về phía sau chờ lệnh.

Tần Miễn ra hiệu Lôi Hướng Trí, Hoắc Tư Duệ tùy tiện ngồi, rót hai tách trà, hỏi Hoắc Tư Duệ “Hiếm khi đến đây một chuyến, sao không dẫn tiểu muội theo cùng?”

Sau khi Lôi Xuân Đào gả cho Hoắc Tư Duệ sinh được một nữ nhi, nhũ danh là Đương Đương. Hoắc Tư Duệ thì không hề gì, Hoắc viện trưởng và Hoắc phu nhân lại hơi thất vọng. Hoắc viện trưởng luôn mong có tiểu tôn tử, có thể tự mình dạy dỗ, Hoắc phu nhân cũng muốn ẵm cháu trai. Nhưng có lẽ trước khi xuất giá, Lôi Xuân Đào thấy qua nhiều mâu thuẫn giữa mẹ chồng nàng dâu, bất tri bất giác học được không ít, nhanh chóng chung sống hoà hợp với Hoắc phu nhân như mẹ con ruột, theo đó, Hoắc viện trưởng cũng cải biến thái độ với nàng. Vì Lôi Xuân Đào chăm sóc cha mẹ chồng rất tận tâm chu đáo, Hoắc Tư Duệ cũng càng thêm yêu quý nàng. Hiện cả nhà êm ấm hoà thuận biết bao.

Ở thôn Thanh Sơn, người biết việc này đều thầm hâm mộ Lôi Xuân Đào gả được nhà tốt.

Hoắc Tư Duệ, Lôi Hướng Trí nhìn nhau, nói: “Đại tẩu, đại ca, kỳ thật hôm nay ta và Ngũ ca tới là có chuyện muốn nhờ, nên không dẫn nương tử theo đến đây.”

“Hở?” Nghĩ đến kỳ thi mùa xuân sắp đến, Tần Miễn mơ hồ đoán được là gì.

Quả nhiên, Lôi Hướng Trí tiếp lời “Đại tẩu, kỳ thi mùa xuân tháng Tư năm nay, ta và Tư Duệ đều phải tham gia, nhưng đường đến kinh thành xa xôi, cưỡi xe ngựa sợ là cũng phải mất hai mươi ngày. Hai chúng ta đều là thư sinh văn nhược, lo trên đường sẽ phát sinh chuyện ngoài ý muốn.”

“Nếu vì chuyện ngoài ý muốn bỏ lỡ kỳ thi, mười năm khổ học thất bại trong gang tấc.” Hoắc Tư Duệ ngượng ngùng nói: “Nghe nói đại ca và đại tẩu dự định mang Viên Viên, Mãn Mãn đến kinh thành du ngoạn, chúng ta muốn hỏi ca tẩu liệu cả nhà có thể xuất phát sớm hơn một chút không, cùng đồng hành với chúng ta. Đại ca và đại tẩu võ nghệ cao cường, nếu hai người làm bạn, ta và Ngũ ca có thể an tâm hơn nhiều.”

Lôi Thiết yên lặng nhìn sang Tần Miễn.

Tần Miễn có chút khó xử, muốn theo kịp kỳ thi, trễ nhất phải xuất phát trong tháng Ba. Tháng Ba nhiều mưa xuân, lên đường chạy trong trời mưa cũng khá thi vị. Nhưng mục đích chuyến này là dẫn Viên Viên, Mãn Mãn đi ‘chơi’, nếu luôn bí bức trong xe ngựa thì có gì vui? Hơn nữa, nếu xuất phát sớm, Viên Viên và Mãn Mãn không thể mừng sinh nhật ở nhà.

Lôi Hướng Trí, Hoắc Tư Duệ không biết trên người Viên Viên, Mãn Mãn có đeo linh khí cung cấp khí ấm cho chủ, nghĩ rằng Tần Miễn băn khoăn thân thể Viên Viên và Mãn Mãn. Tháng Ba xuân, tiết trời se lạnh, tiểu hài tử lặn lội đường xa dễ sinh bệnh, hai người không dám thúc giục, im lặng chờ Tần Miễn quyết định. Họ biết chính mình có chút ép buộc, nhưng thật sự sợ trên đường phát sinh chuyện không may. Mười năm gian khổ học tập, nếu bị huỷ tại một bước cuối cùng, bảo người làm sao cam tâm?

Tần Miễn suy xét chốc lát, lại đứng ở tình cảnh Lôi Hướng Trí và Hoắc Tư Duệ suy nghĩ một chút, cũng rất đồng tình bọn họ, cuối cùng khẽ gật đầu với Lôi Thiết.


Lôi Thiết nhận ra Lôi Hướng Trí, Hoắc Tư Duệ hiểu lầm, nhéo nhéo bả vai Tần Miễn, trầm ngâm một lát “Nhanh chóng xuất phát, nếu gặp thời tiết trở lạnh bất thường phải tìm nơi ở trọ sẽ kéo dài thêm thời gian.”

Tần Miễn khó hiểu, vừa muốn nói thì chợt ngộ ra nguyên nhân y nói vậy, mỉm cười gật đầu “Phải.”

Lôi Hướng Trí, Hoắc Tư Duệ lộ vẻ mặt mừng rỡ, không hẹn mà cùng đứng lên, chắp tay với hắn và Lôi Thiết, rất là hổ thẹn.

“Đã khiến đại ca và đại tẩu khó xử. Không chỉ thế, còn uỷ khuất Viên Viên và Mãn Mãn, hai tiểu gia hỏa không thể qua sinh nhật ở nhà. Thật sự áy náy quá.”

Viên Viên, Mãn Mãn còn tưởng đang gọi chúng, quay đầu nhìn qua, không nhận được phản ứng, ra vẻ người lớn nhún nhún vai, tiếp tục chơi đùa.

Tần Miễn xua tay nói: “Không sao, sinh nhật mừng ở đâu cũng giống nhau.”

Lôi Thiết nhàn nhạt nói: “Các ngươi trở về chuẩn bị, năm ngày sau xuất phát kịp không?”

“Không thành vấn đề.” Lôi Hướng Trí nhìn qua Hoắc Tư Duệ.

Hoắc Tư Duệ nói: “Ta cũng không thành vấn đề.”

Tần Miễn dứt khoát làm việc tốt đến cùng “Nếu các ngươi có hảo hữu cũng đi kinh thành thi, có thể gọi họ đồng hành. Chẳng qua, tốt nhất không đừng nhiều quá, ta và A Thiết đều không thích ồn ào.”

Lôi Hướng Trí, Hoắc Tư Duệ nghe vậy lại càng mừng, vội vàng cảm tạ lần nữa.

“Đại tẩu yên tâm, chỉ có ba người Khúc Tung Văn, Bộ Thanh Vân và Triệu Thiên. Đại tẩu và đại ca cũng biết họ.”

Tần Miễn gật gật đầu.

“Đại ca, đại tẩu, chúng ta xin phép ra về.”

Sau khi Lôi Hướng Trí và Hoắc Tư Duệ rời đi, công việc của Tần Miễn, Lôi Thiết cũng lu bù lên. Tần Miễn an bài việc làm ăn của nhà, Lôi Thiết phụ trách thu xếp quần áo của một nhà bốn người, rất nhiều thứ có thể đặt vào không gian, nhưng ngoài mặt nên chuẩn bị, làm như không thể thiếu thứ gì, tránh cho người khác hoài nghi.

Lôi Hướng Trí và Hoắc Tư Duệ đều rất có tâm, ngày hôm sau, Hoắc Tư Duệ cho người đến tặng Viên Viên và Mãn Mãn mỗi đứa một kiện áo bông mới ***. Thê tử Lôi Hướng Trí, Lý thị tặng Viên Viên, Mãn Mãn mũ trùm đầu mềm mại, trên mũ còn có động vật trừ tà Lý thị tự tay thêu, có thể nhìn ra rất dụng tâm.

Lại qua bốn ngày, trời trong khí lãng, ngày xuân ấm áp, hai chiếc xe ngựa chạy ra khỏi Du nhiên điền cư. Xe hai ngựa chạy phía trước do Lôi Tần Nhạc đánh xe, Tần Miễn, Lôi Thiết, Viên Viên, Mãn Mãn, còn có Nhất Điểm Bạch đều ở trên xe. Đáng thương Kim Mao thân hình bự chảng, lần này đi kinh thành không có phần nó, đành ở lại giữ nhà. Lôi Tần Trung và Lôi Tần Thuận cưỡi ngựa theo sau, xe hai ngựa chạy phía sau do một tiểu tư trong nhà đánh xe, chứa hành lý, quà vặt, vật dụng linh ***.

Xe ngựa dừng trước cửa lão trạch, Lôi Hướng Trí cáo biệt vợ con và cha nương, lưng đeo bọc hành lý bước lên xe ngựa thứ nhất. Nhà Hoắc Tư Duệ có xe ngựa, đến Huyện thành, hắn sẽ chuyển sang xe của Hoắc Tư Duệ.

Các thôn dân quan tâm Lôi Hướng Trí đứng tiễn ở cửa thôn, nhìn xe ngựa đi xa.

Viên Viên, Mãn Mãn rất thích ngồi xe ngựa, ghé vào cửa sổ nhìn thôn trang dần dần cách xa. Mỗi cánh tay mạnh mẽ của Lôi Thiết ôm lấy một đứa.

Được lão cha ôm, Viên Viên, Mãn Mãn rất có cảm giác an toàn, tuyệt không biết sợ, thỉnh thoảng còn vươn tay lùa đầu ra khỏi cửa sổ. Hai tiểu gia hỏa hưng phấn thấy rõ, miệng oa oa chít chít không ngừng.

“Ca ca, huynh xem, trên cây có rất nhiều chim.”

“Ừ.”

-Hết chương 144-

————