Xuyên Việt Chi Miễn Vi Kỳ Nam

Chương 144: Nhi đồng thiên tài

Hai năm sau.

Trời mới trong xanh được hai hôm lại đổ mưa tiếp, mới đầu chỉ là mưa phùn lất phất, rồi nhanh chóng biến thành mưa to. Nước mưa ồ ạt xối xuống mái nhà, tựa như bức màn che thiên nhiên. Hạt mưa đánh tanh tách tanh tách vào lá cây xanh biếc, mặt đất ướt át liền có thêm mấy bãi nước đọng. Tuy đã vào tháng Ba, nhưng trời đổ mưa nên trong phòng vẫn rất lạnh. Tần Miễn đứng dậy, vào phòng lấy áo khoác cho Viên Viên, Mãn Mãn.

Hai tiểu gia hỏa thêm một tháng nữa là tròn ba tuổi, ngồi trên hai ghế dựa có chức năng điều chỉnh độ cao, ghé vào bàn cơm, ngoan ngoãn dùng thìa múc cơm trong chén nhỏ của mình ăn, trên cổ còn đeo yếm màu xanh.

“Hầy, trời mưa, lại không thể thoải mái chơi đùa được rồi.” Mãn Mãn nâng cằm, ra vẻ như người lớn thở dài một hơi, phiền muộn nhìn mưa bụi bên ngoài.

Khoé miệng Lôi Thiết vểnh lên, lấy khăn tay lau canh trứng gà dính ở mép nhóc. (adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({}); Tần Miễn cầm quần áo hai đứa tiến vào, nghe câu Mãn Mãn nói, buồn cười không thôi. Một tiểu đậu đinh(1) mà cũng biết thở dài.

Chỉ nghe Viên Viên nói: “Đệ đệ, ngày mưa qua đi, trời xanh há còn xa xăm?”

Tần Miễn bóp trán. Hắn sai rồi, đáng lẽ đêm qua không nên dùng sách văn học thay cho truyện kể.

Hắn đi qua xoa xoa đầu Viên Viên “Được rồi, hai tiểu tử các ngươi còn không ăn nhanh là đồ ăn sẽ nguội hết.” Lôi Thiết đón lấy áo trong tay hắn “Tức phụ, ngươi ăn cơm đi.”

Tần Miễn thấy trong đĩa của mình có hai quả trứng muối đã lột vỏ, cười khẽ. Không cần hỏi, nhất định là Lôi Thiết lột cho hắn.

“A Thiết, huynh no chưa?”

“Rồi.” Lôi Thiết cởi yếm ăn cơm trên cổ các con xuống, mặc thêm áo khoác cho chúng xong thì đeo yếm vào lại. Với tu vi của y đã sớm không cần ăn ngũ cốc, nhưng không muốn bỏ qua bất cứ bữa ăn nào tức phụ nấu.

Mãn Mãn bưng bát lên, chất giọng giòn giã nói: “Lão cha, Mãn Mãn còn muốn ăn canh trứng nữa.”

“Hôm nay Mãn Mãn rất giỏi.” Lôi Thiết đi theo Tần Miễn học được cách khen thưởng nhi tử hợp lúc, bưng tô canh trứng còn nửa tô lên, dùng muôi múc cho Mãn Mãn thêm nửa bát, rồi nhìn sang Viên Viên “Viên Viên.”

Viên Viên gật gật cái đầu nhỏ “Viên Viên cũng muốn.”

Tần Miễn ngồi cạnh Viên Viên, lựa trong đĩa rau dền xào một ít cọng vừa non vừa mềm, bỏ vào bát nó và Mãn Mãn.

Phụ thân nói không thể kiêng ăn, hai nhóc con ngoan ngoãn ăn hết rau xanh.

Lôi Thiết ngồi trở lại chỗ cũ, gắp đồ ăn cho Tần Miễn “Tức phụ, ngươi ăn. Để ta.”

“Ừm.” Tần Miễn cắn một miếng trứng muối, ra mỡ, lại hớn hở cắn thêm một ngụm, khóe mắt cong lên nụ cười mê người.

Chỉ một trái trứng muối ra mỡ thôi mà đã thỏa mãn như thế. Nội tâm Lôi Thiết mềm nhũn.

Mãn Mãn cười rướn người tới gần Viên Viên, nói nhỏ bên tai nhóc “Ca ca, lão cha lại nhìn phụ thân đến ngẩn người.”

Viên Viên gật đầu “Ừm.”

Khoé miệng Tần Miễn giật giật, nghiêm mặt “Mau ăn cơm.”

Viên Viên và Mãn Mãn lập tức ngoan ngoãn ngồi thẳng về, hết sức chuyên chú ăn đồ ăn trong bát.

Tần Miễn ăn xong hai quả trứng muối, ánh mắt lia đến đĩa trứng muối trên bàn.

Lôi Thiết không nói một lời, cầm một quả bóc vỏ rồi đưa cho đối phương.

Tần Miễn cười tủm tỉm tiếp nhận, cắn một nửa, nửa còn lại nhét vào miệng nam nhân nhà hắn.

Chờ ba cha con ăn no, Tần Miễn phụ trách lau miệng, rửa mặt và rửa tay cho hai tiểu gia hoả, Lôi Thiết dọn chén đũa vào nhà bếp, món chưa ăn hết thì bỏ vào tủ bát, rửa tay, trở lại phòng khách. Ăn cơm xong là thời gian hai nhi tử vui chơi.

Thấy Lôi Thiết xuất hiện, Viên Viên lập tức chạy tới nắm tay y.


“Được rồi.” Tần Miễn vỗ vỗ tay “Đi, chúng ta đi xem đêm qua chim non có ăn vụng trái cây không.”

Nói xong, hắn dắt tay Mãn Mãn.

“Đi thôi!” Chân nhỏ của Mãn Mãn cất bước chạy về trước.

Bốn cha con đi tới hành lang.

Thang lầu, mỗi cột lan can tương ứng với mỗi bậc thang đều dán một tấm thẻ gỗ, trên thẻ gỗ vẽ hình các loại hoa quả, có lê, đào mật, quất ngọt, anh đào, dâu tây, dưa hấu,…

Viên Viên và Mãn Mãn buông tay phụ thân ra, chạy về trước.

Tần Miễn không tán thành, gọi chúng lại “Viên Viên, Mãn Mãn, phụ thân đã nói thế nào?”

Viên Viên, Mãn Mãn sửng sốt một chút, hai miệng một lời “Sau khi ăn xong không thể chạy.”

Tần Miễn gật đầu khen “Giỏi lắm!”

Hai tiểu gia hỏa ngoan ngoãn đi đến trước thang lầu, chân nhỏ bước lên từng bậc một, đếm đếm giòn giã “Một, hai, ba…”

Bím tóc trên đỉnh đầu giống như hai cây mầm nhỏ, lúc la lúc lắc, rất là đáng yêu.

Tần Miễn, Lôi Thiết chậm rãi theo sau.

Lên đến tầng hai, trên sàn nhà gỗ cũng bày đủ tranh vẽ hình trái cây.

Viên Viên và Mãn Mãn đếm xong, tranh nhau báo cáo với Tần Miễn.

“Phụ thân, có hai mươi hai quả.” Viên Viên đoạt nói trước, thời điểm không nên nhường đệ đệ, nhóc sẽ không nhường.

Bị ca ca đoạt trước, Mãn Mãn tuyệt không để ý, cười với ca ca rồi quay sang nhìn phụ thân, biết phụ thân chắc chắn sẽ hỏi vấn đề khác.

“Viên Viên, Mãn Mãn còn nhớ đêm qua có tất cả bao nhiêu quả không?” Tần Miễn ngồi xổm xuống, cười hỏi.

Lần này Mãn Mãn giành trước “Ba mươi.”

Tần Miễn ra hiệu Lôi Thiết hỏi tiếp.

Lôi Thiết ôn hòa mở miệng “Tổng cộng ba mươi quả, giờ chỉ còn hai mươi hai, chim non đã ăn bao nhiêu quả?”

Mãn Mãn lại giành trước, hai tay nhỏ chắp sau lưng, ngẩng đầu, có chút kiêu ngạo nói: “Là tám!”

“Mãn Mãn giỏi quá!” Tần Miễn hôn lên mặt nhóc một cái “Phụ thân hỏi các ngươi tiếp, quả bị chim non ăn là những quả nào?”

Mãn Mãn sờ cằm. Vừa rồi nhóc chỉ lo đếm đếm.

Bộ dáng Viên Viên rất điềm tĩnh “Phụ thân, chim non ăn hai quả táo, ba quả dâu tây và ba quả đào mật.”

“Viên Viên cũng rất giỏi.” Tần Miễn cũng hôn nhóc, thầm thấy kiêu ngạo.

Trò chơi hôm nay là do hắn nghĩ ra, mục đích là vì thời tiết không tốt, những lúc bọn nhỏ không thể ra ngoài chơi đùa thì có thể chơi trò này trong phòng, vừa đi bộ tiêu thực sau bữa cơm vừa có thể khiến bọn nhỏ học được tri thức.

Thời điểm Viên Viên, Mãn Mãn một tuổi rưỡi, Tần Miễn, Lôi Thiết phát hiện trí lực chúng cao hơn so với tiểu hài tử bình thường, khi chúng tròn hai tuổi liền bắt đầu cố ý bồi dưỡng. Hai hài tử đều rất xuất sắc, điểm mạnh của Viên Viên là cẩn thận, sức quan sát nhạy bén Ưu điểm của Mãn Mãn là suy nghĩ linh hoạt, phản ứng mau lẹ. Trước mắt, trẻ con ba tuổi nhà khác còn chưa biết đếm từ một tới mười, mà Viên Viên Mãn Mãn đã thạo thực hiện phép tính cộng trừ trong vòng ba mươi số.

Lôi Thiết dẫn bọn nhỏ chơi tiếp “Viên Viên, Mãn Mãn, chúng ta cùng nhau cất toàn bộ trái cây vào giỏ.”


“Dạ, lão cha.”

Tầng chót kệ để đồ bên cạnh tủ áo có hai giỏ đựng bện từ trúc, kích cỡ ước chừng có thể chứa một quả bóng rổ, trên hai giỏ dán bảng tên của Viên Viên và Mãn Mãn. Viên Viên, Mãn Mãn đã có thể nhận biết danh tự của mình (tạm thời còn chưa biết viết). Nhấc giỏ mang tên mình lên, vểnh mông nhỏ nhặt thẻ gỗ dưới sàn lên, nhặt xong lại tiếp tục thu thẻ gỗ trên lan can cầu thang.

Tần Miễn lặng lẽ đi lên từng bước

Chờ hai hài tử thu gom thẻ gỗ từ bậc thang cao nhất đến bậc thang dưới cùng xong, Tần Miễn mở miệng “Được rồi, các nhi tử, chúng ta đi lên cất thẻ bài, bỏ vào trong ngăn kéo.”

“Dạ.” Viên Viên, Mãn Mãn hưng trí bừng bừng bò lên cầu thang, không hề nhận ra phụ thân ‘lừa’ các nhóc lên rồi xuống, xuống rồi lên.

Lên lầu, Tần Miễn bảo hai hài tử phân loại hình ảnh trên thẻ ra xếp riêng, đếm từng loại, ‘bất ngờ’ phát hiện mất đi mấy tấm thẻ. Mấy tấm bị thiếu dĩ nhiên là do hắn lén cầm đi, hỏi bọn nhỏ thiếu mấy tấm, là loại quả gì, hai cục cưng đều trả lời chính xác.

Học toán xong, Lôi Thiết dẫn hai tiểu gia hỏa luyện quyền pháp, duỗi duỗi cánh tay, đá đá cái chân, hoạt động tiêu thực chấm dứt.

Kế tiếp, hai phụ thân dạy hài tử tập viết. Trước mắt dùng là bút chì, học những số Ả rập và một ít chữ đơn giản như trời, đất, gió, mưa vân vân.

Học chưa đến nửa canh giờ, hai đứa nhóc ngáp liên tục. Hai phụ thân dỗ chúng đi ngủ, sau khi đưa chúng lên giường trẻ con xong mới có thời gian riêng của chính mình.

Tần Miễn lười biếng nằm ngã lên giường, uể oải nói “Chả trách Mãn Mãn không thích ngày mưa, ta cũng không thích, chỉ có thể bí bức trong phòng, chẳng thú vị.”

Lôi Thiết lẳng lặng nhìn hắn một lúc lâu, bỗng nhiên kéo rèm lại, trong phòng càng thêm tối.

Tần Miễn khó hiểu “Sao vậy?”

Lôi Thiết trở lại bên giường, ngồi xuống cạnh giường, nâng tay phải lên. Một đốm lửa màu da cam bỗng xuất hiện trong tay y, hoa lửa càng lúc càng lớn, dần dần biến thành hình tròn, tựa như mặt trời mới mọc chậm rãi trôi lềnh bềnh lên không trung, cuối cùng dừng lại ở điểm cách đỉnh mái hai thước, lơ lửng tại chỗ. Trong phòng, bàn, ghế dựa, ngăn tủ, giá sách, vách tường, đồ vật trên sàn nhà ***g trong bóng tối nhạt màu, tĩnh mặc mà sống động.

Tần Miễn lẳng lặng nhìn Lôi Thiết, nở nụ cười, ngồi dậy nằm gục lên lưng đối phương, ngón trỏ thong thả viết xuống bờ lưng kia ba chữ. Khi nét chữ cuối cùng vừa hoàn thành, ngón tay bị một bàn tay to bắt lấy.

Lôi Thiết hôn ngón tay mảnh dài, ngậm vào trong miệng, đầu lưỡi trượt lên trượt xuống, liếm láp các đốt ngón tay.

Tần Miễn tê dại cả người, như có một luồng điện từ đầu ngón tay truyền khắp toàn thân. Hắn vội né tránh “Đừng, lỡ tụi nhỏ tỉnh dậy…” Tay trái Lôi Thiết vung lên, tấm màn giắt giữa gian phòng chậm rãi trượt ra hình thành một bức tường vải, ngăn giường trẻ con và giường lớn thành hai thế giới.

Bức màn này là Lôi Thiết làm ngay sau cái hôm Tần Miễn, Lôi Thiết thân thiết bị Viên Viên, Mãn Mãn bắt gặp. Mỗi lần thấy nó, Tần Miễn liền nhịn không được nhớ lại tình cảnh khi ấy, hung hăng trừng mắt Lôi Thiết một cái, có điều kỳ thật hắn cũng đang ngầm chờ mong lắm nên cái liếc mắt này chả có tý lực uy hiếp nào.

Trong mắt Lôi Thiết như chợt lóe ý cười.

Tần Miễn thẹn quá hoá giận, dùng sức áp ngược lại đối phương nằm dưới thân mình, đắc ý “Có phục hay không?”

Lôi Thiết sờ sờ mặt hắn, khẽ gọi “Đứa ngốc”, mãnh liệt hôn lên…

Ngoài cửa sổ, mưa tuôn róc rách, gió lạnh như đông. Trong phòng lại là một cảnh xuân sắc. Sợ sẽ đánh thức Viên Viên Mãn Mãn, Tần Miễn không dám phát ra chút âm thanh nào, ngũ cảm(2) vì thế mà như càng khuếch đại gấp mười mọi lần, giây khắc đạt đến đỉnh khoái cảm, hắn cắn bả vai Lôi Thiết, không thể đè nén, phát ra một tiếng nức nở nặng nề mà mê người.

Lôi Thiết ôm hắn thật chặt, hai vai ghị xuống, cùng hắn đạt đến cảnh giới thân tâm tương thông.

Tần Miễn mềm oặt nằm sấp trên người đối phương, đầu cọ cọ cổ, da dán sát da.

‘Mặt trời’ trên đỉnh đầu không rõ đã biến mất từ lúc nào.

Tần Miễn kéo chăn lên che cả hai lại, than thở: “Tối quá, đừng dọa sợ bọn nhỏ.”

Lôi Thiết vận chân khí, kéo tường màn và màn cửa sổ trượt mở ra, thò tay và lại ổ chăn, vuốt ve nơi mình yêu thích không buông.

“Tức phụ.”

“Ừm.” Tần Miễn từ từ nhắm hai mắt, mệt mỏi lên tiếng.

“Qua sinh nhật ba tuổi của các nhi tử, cả nhà chúng ta đến kinh thành du ngoạn một tháng.” Lôi Thiết.

Tần Miễn đột nhiên ngẩng đầu kinh hỉ nhìn y, hưng trí bừng bừng tính ngày “Được a! Sinh nhật bọn nhỏ là ngày Mười tháng Tư, đúng vào ngày xuân ấm áp, đến kinh thành phải mất hơn nửa tháng, ở kinh thành chơi một tháng, lúc trở về cùng lắm là trung tuần tháng Sáu, sẽ không quá nóng. Thích hợp lắm! Đây là lần đầu tiên cả nhà chúng ta cùng ra ngoài du ngoạn đấy.”

Lôi Thiết nâng cằm hắn lên, hôn hôn cánh môi, kéo người trở vào lòng “Thừa dịp hài tử còn chưa dậy, ngủ một lát.” Y nhớ rõ kế hoạch của tức phụ, khi hài tử tròn ba tuổi sẽ tiếp tục mở rộng sinh ý trong nhà, về sau cơ hội đi chơi xa sẽ ít, nay chính là dịp tốt.

-Hết chương 144-

Chú giải:

(1) Tiểu đậu đinh:

tiểu đậu đinh

(2) Ngũ cảm: Ngũ giác, gồm thị giác, vị giác, thính giác, khứu giác, xúc giác.

[Xuyên việt chi miễn vi kỳ nam]