Xuyên Việt ABO

Chương 20

La Lăng Vũ đề phòng nhìn đối phương, địch ý cùng cảnh giác vẫn như trước, nhưng tâm trạng lại trở nên phức tạp.

Quả thật, nếu không có gút mắc với Thẩm Thư Lân, thì cấp trên trẻ tuổi vừa có kiến thức, có thủ đoạn, làm việc quyết đoán và cũng sẵn sàng đề bạt cấp dưới như hắn, đúng là hình mẫu mà anh rất ngưỡng mộ và sẵn lòng noi theo.

Anh lật xem tài liệu, phát hiện những thông tin cần thiết đa số đều đã đầy đủ, thậm chí có cả những số liệu phải thông qua con đường bất chính mới có được đều nằm trong đây, La Lăng Vũ ngẩn người vì sự tín nhiệm quá mức này.

“Cậu…”

“Đêm mai có một bữa tiệc, nhân viên của công ty Đầu Tư Mạo Hiểm cũng sẽ góp mặt. Tôi để A K dẫn anh theo cùng. Anh đi theo anh ta học hỏi đi.” Thẩm Thư Kỳ lại nói.

A K tức là Lưu Thành Lễ, phó giám đốc của bọn họ, mới kiếm được cho công ty 200 triệu. La Lăng Vũ vẫn còn ấn tượng về vũ hội hóa trang do người này tổ chức.

“Cám ơn chủ tịch.” Cuối cùng anh cũng chỉ có thể nói như thế, không còn nói thêm gì được nữa, “Tôi đi trước đây.”

“Đi đi.” Thẩm Thư Kỳ gật đầu.

Nhưng La Lăng Vũ còn chưa đi khỏi văn phòng, đằng sau lại vang lên một câu: “Không được uống rượu. Nếu có người hỏi thì anh nói dị ứng với rượu.” Thấy La Lăng Vũ không trả lời, Thẩm Thư Kỳ lại bổ sung thêm một câu, “Có nghe không hả?”

Đáp lại hắn là một tiếng đóng sầm cửa vang dội.

Buổi tối trở lại biệt thự Thẩm gia, Thẩm Thư Lân mặc áo ngủ ra đón, có lẽ bởi vì vẫn đang trong kì phát tình, khóe mắt đuôi mày của cậu vẫn đọng sắc xuân, cử chỉ hành động biếng nhác, quyến rũ, hệt một đóa hoa Hải Đường nhuốm sương mai. Omega hôn má anh trai mình trước, sau đó cũng hôn lên mặt La Lăng Vũ. Tuy La Lăng Vũ biết mình chỉ được hưởng ké thôi, nhưng khi làn môi mềm mại chạm vào vẫn làm anh thoáng có chút vui sướng.

Bữa tối là món Pháp, gồm ốc ngâm rượu vang đút lò, gan ngỗng nướng, cá tuyết rán, thịt bò hầm. Tư thế hai anh em dùng cơm rất sang chảnh, La Lăng Vũ thì ăn khá là tùy tiện. Nếu anh đã quyết định bắt đầu từ giờ sẽ không bạc đãi bản thân mình nữa nên cũng mặc kệ những chuyện tiểu tiết luôn. Dao thì va linh đình vào chén dĩa, húp canh thì sột soạt, dù thấy dáng vẻ chau mày của người đưa cơm, anh cũng không quan tâm.

Bởi vì hôm nay đi làm mệt nhọc tiêu hao rất nhiều sức lực, lát nữa còn phải chăm chỉ cày cuốc, La Lăng Vũ bèn với thêm một miếng gà giòn.

Sau bữa cơm là buổi tối dâm dãng, kì phát tình của Thẩm Thư Lân còn ba ngày, mỗi ngày đều là đại tiệc threesome mặn mòi, tuy thích thì có thích thật, nhưng cái giá phải trả cũng không nhỏ. Alpha thì trông bình thường không sao, cơ mà cơ thể Beta của La Lăng Vũ đã bắt đầu thấy khó tiêu.

Ngày tiếp theo vì phải đi ăn, dù không uống rượu nhưng đêm hôm khuya khoắt mới về nhà. Thẩm Thư Kỳ không biết là dẫu hắn không ra lệnh thì kể từ đêm đó, La Lăng Vũ đã cai rượu rồi, tới giờ anh không còn uống thêm giọt nào nữa. Hai ngày qua, Thẩm Thư Kỳ đă chấm dứt hợp đồng của gian phòng công ty thuê cho anh rồi, cho nên La Lăng Vũ không muốn cũng phải dọn tới ở chung. Có lẽ trong mắt người ngoài, trợ lý nam ở cùng với sếp để tiện giải quyết công việc, chỉ cần nhà rộng là được. Huống chi anh còn là Beta, dù thực sự có gì đó mờ ám thì cũng dễ cắt đứt hơn AO nhiều.

Bởi vì giao thông bất tiện, La Lăng Vũ thường ngày đều đi nhờ xe của Thẩm Thư Kỳ, kẹt quá thì đi taxi, hạn mức thanh toán mà Thẩm Thư Kỳ cho anh khá là phóng khoáng. Hôm nay do trợ lý Tổng Giám Đốc chở anh về, mối quan hệ của hai trợ lý cũng từ đó mà khắn khít hơn.

Sảnh chính vẫn để đèn. La Lăng Vũ còn tưởng hai người kia đã ngủ thẳng cẳng, nào ngờ lúc anh đẩy cửa bước vào nhà liền thấy một người đang ngồi xem báo trên sô pha, một người thì đang xem TV, buồn chán bấm hết kênh này tới kênh khác.

Vừa thấy anh trở lại, Omega quẳng ngay remote, hứng khởi lao tới. “Anh về rồi hả!”

La Lăng Vũ bỡ ngỡ, “Hai người… chưa ngủ à?”

“Chờ anh đó.” Thẩm Thư Lân hồn nhiên đáp lời, kéo tay anh đi.

La Lăng Vũ nghĩ tới gì đó, cười ểu oải, “Đêm nay không được đâu, tôi mệt lắm rồi.”

“Vâng.” Thẩm Thư Lân giống như không hiểu được lời anh nói, vẫn kéo anh đi về phía bàn ăn, cậu còn kéo ghế, nhún người anh.

La Lăng Vũ cao hơn cậu một chút, Thẩm Thư Lân làm thế giống như đang làm nũng, La Lăng Vũ chiều cậu ngồi xuống, xem coi cậu lại muốn giở trò gì.

Thẩm Thư Lân bưng bát canh từ trong phòng bếp đi ra, bên trên mặt canh nổi lềnh bềnh vài quả cẩu kỷ, có vẻ đã ninh rất lâu rồi. “Vất vả cho anh rồi.” Omega nói, còn đặt luôn thìa canh ngay trước mặt La Lăng Vũ, đôi mắt xinh đẹp tràn đầy đợi mong, thoạt trông như chú thú cưng đang chầu chực chờ chủ nhân vậy. La Lăng Vũ giật mình, “Em nấu hả?”

Thẩm Thư Lân nhếch khóe miệng, tĩnh tâm nhìn anh, “Anh nghĩ xem?”

Lúc trước hẹn hò toàn là La Lăng Vũ xuống bếp, Omega cành vàng lá ngọc làm gì đụng tới bếp núc. Giờ đã cảnh còn người mất, La Lăng Vũ cũng không truy cứu nữa, anh lấy muỗng múc canh lên, “Ngon đấy.”

Anh cũng không tiếc lời khen ngợi cậu.

“Đương nhiên, em ra tay phải khác chứ.” Thẩm Thư Lân tự tin cười, khoảnh khắc đó, vẻ mặt cậu thoáng sáng bừng.

Vì giờ không phải lúc, chứ không La Lăng Vũ thật sự muốn hôn lên mặt cậu.

Cơ mà nửa đêm, anh lập tức thấu hiểu sức mạnh thần thánh của bát canh đó.

Tuy vẫn chưa quen với việc ba người ngủ một giường, nhưng may mà giường đủ rộng, dù ngủ ở giữa, miễn là không dạng tay dạng chân, lăn qua lăn lại thì cũng sẽ không đụng chạm tới người khác. La Lăng Vũ ngủ rất bừa bãi, chưa kể hai ngày qua đều là mệt mỏi ngủ li bì thì ai thèm quan tâm tư thế ngủ thế nào. Tốt nhất là hai anh em đó chịu hết nổi, đuổi quách anh ra khỏi nhà, cho đôi bên hai chữ bình yên.

Ngặt nỗi La Lăng Vũ có thói quen ngủ rất đàng hoàng, khi đang ngủ say thường không cử động. Đôi khi anh tỉnh dậy đi WC thì phát hiện mình đang nằm trong lòng của Thẩm Thư Kỳ, còn bị Thẩm Thư Lân bám lên, nói là họ đang giam cầm anh thì chẳng thà nói Thẩm Thư Kỳ đang thông qua anh để ôm Thẩm Thư Lân, sẵn xem anh là nhân bánh quy cho rồi. Vì thế lúc La Lăng Vũ đi WC xong, anh để mặc hai anh em ôm lấy nhau, còn anh thì quấn hết chăn mền cho hai anh em đó phơi mình, dù gì cũng có điều hòa. Anh tìm khoảng trống rộng rãi hơn rồi tiếp tục ngủ.

Mai tám giờ còn phải thức dậy đi làm nữa.

La Lăng Vũ tự thôi miên bản thân. Hai người đó nay ban phát lòng tốt tha cho anh, xung quanh đều tĩnh lặng vô cùng. Ngày mai là ngày cuối cùng trong kì phát tình của Omega, chỉ cần sống sót qua ngày mai là anh có thể ngủ một mình được rồi.

Beta nghĩ vậy, cả người lại nóng lên.

Từng đợt sóng ấm áp như bàn tay điện nhỏ bé chậm rãi quy tụ về phía dưới người.

Ban đầu thì không có cảm giác gì, nhưng lâu dần vầng trán anh đã rịn mồ hôi.

“Cậu bỏ gì trong bát canh đó hả?!”

Anh đoán rằng bát canh Thẩm Thư Lân nấu cho anh có vấn đề, La Lăng Vũ xoay người đè lên Omega đang nằm cạnh anh, hổn hển nhíu mày, quát hỏi.

Khúc thịt để giữa hai chân Thẩm Thư Lân đã ngẩng đầu và cứng lên.

“Lộc pín ấy, sao vậy?” Omega mở hai mắt sáng suốt, không có chút gì là nhập nhèm buồn ngủ. Vẫn là nụ cười xinh đẹp có chút hồn nhiên vô tư, hình như cậu sợ La Lăng Vũ không hiểu nên bổ sung thêm, “Tráng dương bổ thận, anh thấy vui chứ?”

Thẩm Thư Lân nói, “Thấy anh mệt mỏi quá nên bỏ thêm chút lộc huyết cho anh thôi mà.”

La Lăng Vũ biến sắc, tức tới nỗi muốn bóp chết cậu, nhưng anh cũng không thể ngăn được hiệu lực của lộc pín và lộc huyết. Lửa giận hóa thành lửa tình, anh điên cuồng quất vào bên trong Omega, phang cậu đến mức nước văng tung tóe, hơi thở đứt quãng. Nhưng anh không biết đó lại là điều cậu muốn.

“Lăng, Lăng Vũ —— Anh giỏi quá… A —— a!”

“Lăng Vũ, em thích anh quá, a! A! Đúng rồi, ở chỗ đó đó! Vào, vào rồi kìa!”

Giữa những thanh âm dâm loàn, giận dữ, Thẩm Thư Kỳ sờ tay lên lưng La Lăng Vũ tự khi nào, khi anh lùi về phía sau cũng là lúc hắn đâm thẳng vào bên trong anh.

Xé toang đường ruột, đó là thứ cảm giác căng trướng khác hẳn.

La Lăng Vũ bất giác ngẩng cổ, có một thoáng trong anh ý thức chợt bừng sáng, nhưng anh chưa kịp tránh né đã bị kéo càng sâu vào vòng xoáy dục vọng.