Xuyên Việt ABO

Chương 19

Ánh mắt khiêu khích kích thích dục niệm ít ỏi ẩn sâu trong đáy lòng của La Lăng Vũ, như thể quay lại lần đầu khi bọn họ mới quen nhau, chàng thanh niên gương mặt tuấn tú, lạnh lùng bỗng lại hiển hiện trước mặt anh, trong con mắt khinh khi của cậu hàm chứa vẻ kiêu ngạo thôi thúc người bị nhìn càng có khát vọng chinh phục. La Lăng Vũ xúc động đè Omega ngã xuống, dợm ép hôn cậu nhưng Omega tránh né, không chịu để anh hôn.

Răng môi liên tục rơi xuống mặt và cổ của Thẩm Thư Lân để lại dấu răng đo đỏ, cậu vừa lẫn tránh vừa mím môi, cười khúc khích cứ như đang dè bỉu sự vô dụng của La Lăng Vũ, khiến anh cảm thấy giận sôi gan, đổi thành những cú thúc điên cuồng, táo bạo xâm phạm hòng trừng phạt sự coi thường của cậu.

Nỗi đau khi lần đầu tiên đường sinh sản bị tiến nhập đã thay bằng khoái cảm sung sướng, dịch thể phân bố trong kì phát tình khiến La Lăng Vũ dễ dàng đi vào, cửa mình chứa nhiều thần kinh nhạy cảm của Omega bị ma sát liên tiếp khiến nó nóng lên, giống như muốn thiêu cháy toàn bộ giác quan bên trong não Thẩm Thư Lân, cậu bất giác kêu to lên. La Lăng Vũ cuối cùng cũng có cơ hội chặn đứng tiếng rên rỉ chưa thành lời của cậu. Đầu lưỡi hung hăn mang theo hơi thở của đàn ông bá đạo cướp đoạt tuyến nước bọt ngọt lành bên trong miệng Omega, Thẩm Thư Lân toan trốn đi nhưng không trốn được, phần dưới của cậu cũng bị đẩy vào một nơi rất sâu mà trước giờ chia từng chạm tới.

“Đừng, đừng mà…” Cậu nức nở, không biết là do sinh lý hay đau đớn mà rơi nước mắt, “Đâm, đâm vào tử cung mất rồi!”

Nhưng không thể phủ nhận là khoái cảm lần này mãnh liệt và dữ dội hơn trước kia nhiều.

Tức thì khúc thịt của Omega chảy ra rất nhiều chất lỏng, phần bụng dính sát vào nhau của hai người ướt sũng. Nhưng La Lăng Vũ không vì thế mà ngừng lại, hoặc bảo có muốn cũng không ngừng được. Alpha sau lưng anh còn chưa thỏa mãn, hắn cứ như bị cảnh tượng xuất tinh sớm của Omega kích thích nên càng thêm thúc mạnh vào người La Lăng Vũ.

Lạc thú khi tuyến tiền liệt bị tập kích khiến Beta càng muốn đạt thêm nhiều khoái cảm, mỗi lần anh đóng sâu vào mật huyệt phía trong Thẩm Thư Lân, cậu sẽ bất giác kêu to lên, cho anh sự cổ vụ lớn lao. Chỗ đó chặt hơn đường ruột nhưng lại tươi xốp và ướt át hơn đường ruột, cảm giác phê pha khi các lớp thịt căng đầy bị quy đầu từng chút tách ra, còn nịnh nọt bọc lên đúng là tuyệt vời vô cùng.

Khoái cảm kỳ quặc, sung sướng khiến La Lăng Vũ như đứa con nít mới phát hiện món đồ chơi mới, anh cứ thế mà ưỡn về phía trước, cứ vậy mà tấn công nhằm có được càng nhiều, tiến vào càng sâu, anh muốn dốc hết sức để hòa mình vào trò chơi chinh phục này. Nhưng đòn va chạm đến từ phía sau không ngừng gián đoạn tiết tấu của anh, làm anh trở về với ảo giác lệch lạc của mình. La Lăng Vũ chỉ có thể cố gắng thôi miên bản thân, một mặt thì làm lơ đi sự kích thích tê dại đến từ tuyến tiền liệt, một bên thì mạnh mẽ xỏ xuyên qua người Thẩm Thư Lân. Anh si mê cúi đầu tính hôn cậu, ấy mà cậu ngoảnh mặt đi, lướt qua bả vai La Lăng Vũ, hôn lấy hôn để với người phía sau anh. Không những như vậy, Thẩm Thư Lân còn giơ chân trêu ghẹo Alpha, ngón chân thi thoáng còn khiêu khích phần bụng săn chắc và đường cong trên eo của hắn. Có lúc thúc mạnh quá, Omega còn vói chân vào khe hở giữa bàn tay Alpha và hai đùi của La Lăng Vũ. Cả ba quện chặt vào nhau, hơi thở đan xen, nhất thời không biết động tác của ai với ai.

Từng tế bào đều đang gào ghét muốn được giải phóng, nhưng La Lăng Vũ và Thẩm Thư Kỳ không ai chịu xuất tinh trước. Giống như một trận chiến, người xuất tinh trước tức là kẻ thua cuộc, và không ai trong số họ muốn thua cuộc, đặc biệt trước mặt Omega. Thẩm Thư Lân nghĩ vậy, La Lăng Vũ càng muốn như vậy. Dưới giường anh đã thua rồi, trên giường phải đòi lại bằng được món nợ. Thẩm Thư Lân trở thành chiến trường cho cả hai giao tranh, cậu đang nằm phía dưới bọn họ lên đỉnh không ngừng, cả người mềm oặt, để mặc họ muốn làm gì thì làm. Cậu chỉ có thể rệu rã ôm lấy cổ La Lăng Vũ, hai tròng mắt thất thần vì dục vọng dâng trào xâm chiếm.

Bữa tối chỉ đành ăn tại giường, vì kì phát tình của Omega nhất định phải để tử cung lên đỉnh một lần mới có thể triệt để vơi bớt, chưa kể vì La Lăng Vũ không thể hoàn toàn sở hữu cậu nên quá trình đó kéo dài thêm gấp bội. Dù cho tỉ lệ mang thai thấp đến mức vô vọng, cuối cùng, vào khoảnh khắc co giật người phun đầy d*m thủy, Thẩm Thư Lân như mới chết đi sống lại, tức thì hôn mê bất tỉnh.

Trên giường đâu đâu cũng toàn là dịch thể, ướt nhèm nhẹp, La Lăng Vũ ngã sõng soài kế bên Omega, mệt tới mức một ngón tay cũng không động đậy nổi. Nhưng dù như vậy, môi anh cũng bất giác mỉm cười, bởi vì trong trận chiến ban nãy, anh ra trễ hơn hắn ta một giây.

“Ấu trĩ.”

Thẩm Thư Kỳ bưng đồ ăn lên, thấy vẻ mặt của La Lăng Vũ liền phán một câu.

Cơ mà những lời công kích cá nhân thế này La Lăng Vũ há thèm để trong lòng, kì lạ là chẳng khiến anh thấy ghét một chút nào. Hoặc có lẽ vì mới nãy anh đã thắng trong cuộc chiến bản lĩnh đàn ông nên ít nhiều cũng giảm bớt cảm giác tủi thân trong lòng. Tuy vẫn còn chướng mắt, nhưng không tới nông nỗi như hồi đầu ghét đến mức muốn liều mạng với hắn.

Lòng tự trọng của đàn ông có lúc kì lạ vậy đấy, cho nên lúc hắn cầm muỗng đưa tới bên miệng anh, La Lăng Vũ giật bắn mình ngồi dậy, không biết lấy đâu ra sức, anh giật luôn đồ ăn, “Tôi tự ăn được rồi.” Anh ngấu nghiến ăn sạch rồi để dĩa qua một bên, chui vào trong chăn ôm lấy Thẩm Thư Lân cả người trần truồng. Omega đang ngủ say không chút phản kháng, dịu dàng đáng yêu, còn vô thức bám lên người Beta. Trong lòng La Lăng Vũ dấy lên rất nhiều cảm xúc khó nói thành lời, sau đó anh để cơn buồn ngủ xóa tan đi ý thức còn sót lại.

“Tôi từ chối.”

Qua hai đêm tình, khi Thẩm Thư Kỳ đưa lại quả trứng cho anh, anh từ chối.

“Ồ?” Thẩm Thư Kỳ ngã người lên chiếc ghế văn phòng, hứng thú nhìn anh, “Anh không sợ à?”

Sợ, sợ chứ sao không, nhưng dù sao cũng chỉ là lên giường thôi mà, La Lăng Vũ bình tĩnh nghĩ. Nếu anh còn không biết hôm đó chỉ là đòn phủ đầu của hắn, thì anh đúng là lãng phí kinh nghiệm mấy năm ra đời rồi.

“Dù gì giờ bất kể tôi có làm gì, cậu cũng sẽ không trả hình lại cho tôi, thì tôi cần gì vô ích như thế?” La Lăng Vũ nói: “Vô duyên vô cớ cho cậu sỉ nhục chơi chắc.”

“Muốn lấy lại hình, phải đợi tới khi các người chán tôi thôi.”

“Tôi có thể lên giường với các cậu, nhưng tôi cũng có giới hạn của tôi.”

“Cái này tôi không chịu.”

Anh đẩy quả trứng lại.

Nhìn thẳng hắn ta mấy chục giây xong, anh đứng lên chỉnh lại cà-vạt, “Còn nữa, tôi đề nghị tăng lương, lên giường đã vượt quá phạm trù nghiệp vụ của tôi rồi.”

Thẩm Thư Kỳ không trả lời ngay, chỉ ngẩng đầu, ánh mắt thích thú nhìn anh.

“Còn gì nữa?”

Hắn hỏi.

Rõ ràng là La Lăng Vũ ở vị thế cao hơn, nhưng không biết sao hắn ta nhìn vậy làm anh có cảm giác rất áp lực. Lẽ nào đó là sức mạnh từ pheromone của Alpha ư?

Thật là đáng ghét quá đi mà. Anh nghĩ. “Thời hạn của tôi là nửa năm, trong vòng nửa năm tới, bất kể các người có tìm được người thay thế hoặc quyết định vượt rào hay không, giao dịch cũng phải kết thúc. Tôi đề nghị được tiêu hủy ảnh chụp, nghỉ việc rời đi, mãi không gặp lại.”

“Cho hỏi chủ tịch thấy thế nào?”

La Lăng Vũ hỏi.

Dù đôi mất đó vẫn mang ý cười, nhưng La Lăng Vũ đã lạnh sống lưng.

“Không được,” Thẩm Thư Kỳ quả quyết đáp, “Nửa năm quá ngắn, ít nhất hai năm.”

La Lăng Vũ siết nắm tay, “Tám tháng.”

Thẩm Thư Kỳ cười nhạo, “Trợ lý La tưởng đây là chợ trời à? Ra ngoài đi!”

La Lăng Vũ cầm lấy con dao nhỏ trên bàn, nhắm chuẩn về phía Thẩm Thư Kỳ, “Một năm, không thể nhiều hơn.”

Dứt lời, anh trả con dao về lại chỗ cũ.

Anh xoay người đi ra.

Nhưng mới đi được hai bước, lại nghe hắn nói.

“Anh có ý tưởng, có phương pháp, có khả năng làm việc, cũng có cái nhìn rất tổng quan, nhưng chi tiết bên trong thì không ổn,” Chất giọng dửng dưng, trầm buồn của Thẩm Thư Kỳ vang lên đằng sau anh, “Đôi khi có những thứ đã rõ ràng rành mạch như thế rồi mà anh cũng không dám dối diện.”

Hắn nói trúng tim đen của anh.

La Lăng Vũ trợn mắt, cả người đờ ra.

“Trong làm ăn rất kiêng kị chuyện này, anh rất dễ bị đối thủ gài bẫy, về sau phải chú ý hơn.”

Bị hắn ta giáo huấn như vậy, La Lăng Vũ xoay người vọt thẳng tới trước bàn làm việc.

“Cậu—!”

Anh thấy hắn lấy ra một cặp văn kiện đẩy tới trước mặt anh, nhàn rỗi khoanh tay nói,  “Anh xem thử hạng mục M&A này xem.”

“Đây là—?” Liên quan công việc thì lý trí của La Lăng Vũ liền quay về, anh lật vài trang lập tức hiểu tầm quan trọng của dự án M&A này rồi. Nếu thành công, nó sẽ để lại thành tích rất đẹp trên CV của anh, nó còn là lĩnh vực quan trọng mà cả tập đoàn hiện tại đang tiến hành tích hợp.

Đi cùng hưng phấn dâng trào thì anh cũng có chút hoài nghi.

Vậy tức là sao? Vừa đấm vừa xoa à?

Anh nhìn cấp trên của mình, Thẩm Thư Kỳ cũng nhìn anh, bên trong đôi mắt thâm thúy không có chút gì là dao động, nó vẫn bình tĩnh và khó lường như thế.