Nơi ở của Vạn gia được gọi là Trường Hà thôn, nhiều thế hệ Vạn gia đều ở nơi đây, hiện giờ ở trong thôn coi như là danh gia, trong thôn hơn một nửa là người họ Vạn.
Thế hệ này của Vạn gia tuy rằng chỉ có hai huynh đệ ruột thịt, thế nhưng còn vài đường huynh cùng đường tỷ khác, nhưng hai đường tỷ ở ngay tại thôn bên cạnh cách một con sông, tuy nói là thôn bên cạnh nhưng cũng rất thân thiết, nhà cửa cũng không có gì khác nhau.
Thời điểm cô lớn tới cửa, Vạn Xuân Phong đang chơi với một cây cung, mùa thu râm mát, lúc này chính là thời điểm lên núi bắt gà rừng.
“Xuân Phong, ngươi chỉ có một chút sức như vậy có thể bắn trúng gà rừng sao? Sợ là không bắt được gì đâu.”
“Cô lớn, con có sức, rất lớn rất lớn nha.” Hơn nữa sức của mình không ngừng lớn lên, chạy cũng càng mau, vài ngày trước nương còn khen mình, lúc nương quên liềm nhỏ kêu mình về nhà lấy, mình chỉ mất chốc lát đã đưa được liềm cho nương.
Cô lớn của Vạn gia kêu là Vạn Tứ Trân, nàng từ nhỏ quan hệ không tồi với tiểu đường đệ, sau khi lấy chồng cũng chăm sóc đường đệ này rất nhiều, hôm nay nàng lại mang đồ tới cửa, chỉ là hôm nay cũng không biết là ngày lành gì, cô lớn vừa tiến vào cửa một lát, Vạn bà cũng mang Lâm Tử tới đây.
Ngôi nhà hiện tại của hai người ban đầu được ngăn cách bởi một căn nhà cũ, nghĩa là cách nhau bởi một bức tường.
“Ôi, Trân nha đầu lại mang cái gì đến vậy?” hiện giờ Vạn bà cũng sắp bảy mươi tuổi, trong thôn cũng được xem như là cao tuổi, nhưng nàng ngoại trừ quá gầy thân hình có vẻ hơi khòm hơn bình thường, nhưng rất có tinh thần, thanh âm nói chuyện cũng rất hữu lực, hoàn toàn không giống bộ dạng của lão thái thái.
Cô lớn biết mình là nữ tử, đối với thẩm thẩm trọng nam khinh nữ từ trước tới nay không thể nào thích được, thế nhưng cho dù thẩm thẩm bất công đối với tiểu đường đệ, nhưng nàng tự thấy đối với hai đứa con của đại đường đệ cũng không khó khăn lắm.
Đã nói hôm nay rất tốt, trong nhà lão nhị có cá trắng cũng có phần của Lâm Tử.
“Thẩm thẩm…..”
“Ngươi khoan nói chuyện, ta hôm nay đến cũng không phải tìm ngươi nói chuyện.” Liếc mắt cháu gái này một cái, Vạn bà trực tiếp ngắt lời của nàng, sau đó trực tiếp kéo Lâm Tử đi tới chỗ tiểu nhi tử của mình.
Ngày thường Vạn bà không thể nào đến nhà, mỗi lần nàng đến đây, Vạn cha đều quan tâm hết sức, nàng muốn cái gì cũng cho. Ngày hôm qua hắn vừa mới buôn bán về nhà, hắn nghĩ nương tới đây là muốn lấy cái gì, nhưng đầu óc hắn còn chưa kịp vận động thì trên mặt đã đau rát, nương hắn thế nhưng tát hắn một cái, là dùng hết lực đánh ra.
“Nương, ngươi làm gì vậy? hắn đã làm gì chọc giận ngươi?” Vạn nương ở ngay bên cạnh trượng phu cũng mơ màng, nhưng rất nhanh liền bị cảm xúc phẫn nộ thay thế, hiện giờ trượng phu đã lớn tuổi như vậy, nữ nhi cũng đã xuất giá, nàng sao lại không lưu một chút mặt mũi cho hắn, nói đánh là đánh!
Vạn bà trực tiếp cho một cái tát, trực tiếp khiến cho mọi người mơ hồ, nhưng những người ở đây tất cả đều là vãn bối của nàng, cho dù tức giận cũng không thể làm gì nàng, nhưng Vạn Xuân Phong là người đầu tiên rống lên với nàng.
“Không được đánh cha ta! Ngươi không phải nương tốt cũng không phải bà tốt, ngươi đánh ta còn giành đồ của ta, bây giờ ngươi còn đánh cha ta, ngươi là người xấu khốn kiếp, ngươi sẽ bị diêm vương cắt lưỡi ! » thời điểm lớn tiếng kêu lên, thân thể nho nhỏ của Vạn Xuân Phong đã chắn trước mặt cha mình, nhưng hôm nay vạn bà cũng không kiêng nể hắn còn nhỏ tuổi, ngược lại bởi vì hắn còn nhỏ tuổi như vậy, còn dám nói ra những lời to gan lớn mật như vậy, nàng tức giận lập tức muốn dạy dỗ người.
Trên ót bị hung hăng gõ vài cái, thân mình cũng bị đánh ngã ra ngoài, Vạn Xuân Phong bị cha hắn ôm lấy, tiếp theo để cho đứa nhỏ trốn ở phía sau mình, mới đen mặt nói với nương mình : « Nương, hôm nay ngươi rốt cuộc tới làm chi. »
« Ngươi…. Ngươi thế này ! ngươi đừng nghĩ ngươi nổi điên ta sẽ sợ ngươi ! » Đứa con tự mình nuôi lớn, tính tình đứa con Vạn bà còn rõ ràng hơn so với ai khác. Người ngoài chỉ biết tính tình Vạn Thường Thanh vừa tốt vừa hào phóng, lại là người hiền lành, nhưng bọn họ không biết kỳ thật hắn là một con lừa cứng đầu, một khi đã bộc phát tính tình ngay cả ông trời cũng không quản được, ai cũng không sợ, toàn thân đều muốn liều mạng với người ta.
Nhìn thấy khuôn mặt đứa con bình tĩnh, sắc mặt đen như đáy nồi, Vạn bà nhanh chóng kêu la, khóc lóc om sòm nói : « Trời ơi ! Muốn mạng ta mà, con trai tự mình nuôi lớn, ngay cả người ngoài cũng không bằng ! cháu ruột của mình thì không giúp, cháu trai giống như người ngoài, mấy viên kẹo cũng luyến tiếc. »
Vạn bà kêu la như vậy, mọi người cuối cùng cũng biết sao lại như vậy, thì ra nàng vì chuyện hôm qua.
Nghĩ đến hôm qua mấy thừ bị Lâm Tử lấy đi, Vạn nương liền tủi thân, hôm qua nàng biết con nàng bị đánh quả thực rất bực bội, nhưng cuối cùng không phải vẫn để cho Lâm Tử cầm đồ đi sao ? làm sao ở trong miệng của mẹ chồng nói ra, thì thành là ngay cả mấy viên kẹo cũng luyến tiếc cho cháu ?
Còn có, cái gì mà cháu ruột ? Lâm Tử là cháu trai ruột ! Xuân Phong của nàng không phải cháu trai ruột của nàng sao !
« cha…. » Vạn Xuân Phong ôm cha mình, thành thật đứng ở phía sau, hắn có thể cảm giác được thân thể của cha nhẹ nhàng run rẩy, hắn có thể nghe rõ ràng tiếng khóc của mẹ, cũng nhìn thấy bộ dạng bị dọa đến ngồi xổm xuống của nhị tỉ, thậm chí bất mãn trong mắt bác hắn cũng nhìn thấy rõ ràng.
Hắn không biết bà vì sao lại tức giận như vậy, hôm qua rõ ràng đã cho Lâm Tử đồ, hắn cũng không biết bà vì sao lại không thích cha, không thích hắn, không thích nhà bọn họ, nhưng hiện tại hắn chỉ biết là, hắn không thích Lâm Tử.
Lâm Tử là tên đáng ghét ! ngày hôm qua hắn chạy về nhà cáo trạng !
« Bà cố, hắn còn trừng ta, chính là tên điên này ngày hôm qua đoạt đồ của ta, hắn đem tất cả điểm tâm đều giấu đi. » bà cố đứng ở bên người giống như một tòa núi lớn bảo vệ mình, mình cái gì cũng không sợ.
Lâm Tử từ nhỏ chỉ biết, người lợi hại nhất trong nhà là bà cố, không có ai không dám nghe lời nàng. Nhìn thấy hắn trốn ở phía sau bà nội, căn bản không thể đánh người này, Lâm Tử bực dọc, hắn vừa cáo trạng với bà cố của mình, vừa đắc ý dào dạt nhìn Vạn Xuân Phong, tựa như nói với Vạn Xuân Phong ngươi thật xui xẻo.
Lâm Tử là chắt trai mà Vạn bà rất thích, nên luyến tiếc hắn chịu tủi thân, lập tức trút giận cho hắn, kiên quyết muốn đem người ra đánh.
Thời điểm vừa kéo vừa đẩy thậm chí giơ cả chân, Vạn Xuân Phong đương nhiên trúng vài phát, thời điểm không bảo vệ được đứa con của mình, Vạn cha dùng khí lực hơi lớn, không cẩn thận đem Vạn bà đẩy ra sau vài bước, hành động này giống như chọc vào tổ ong vò vẽ !
« Ngươi ! đứa con bất hiếu này, ngươi dám đánh nương ngươi, ngươi có phải muốn giết chết nương ngươi hay không, ngươi đánh chết ta đi, đánh chết ta đi ! »
« Đủ rồi ! » Mẹ già cố ý than khóc muốn sống muốn chết, thê tử khóc đến không thở nổi, nữ nhi một bên sợ tới mức mặt không còn chút máu, trong lòng Vạn cha có một ngọn lửa không tên không thể kìm nén được, hắn lập tức chạy tới phòng bếp, khi trở ra trong tay liền cẩm một con dao phay !
« Ta bất hiếu, ta không phải người, không phải đứa con tốt ! ngươi chém ta đi, ngươi chém chết ta đi ! chém chết ta ! » đầu óc vang ong ong, Vạn cha cái gì cũng không nghe được, hắn chỉ nghĩ để cho nương chém chết hắn là xong, đã chết là xong hết mọi chuyện !
« Nguy rồi ! Nguyệt nhi, ngươi mau tránh ra, mau ôm đệ đệ đi ! » vừa dặn dò nữ nhi, vừa trực tiếp ôm người đi, Vạn nương sợ tới mức đứng cũng không yên. Trượng phu như vậy nàng đã lâu rồi không thấy, lần đầu tiên thấy hắn như vậy là lúc bọn họ vừa mới thành thân.
Thời điểm bọn họ thành thân, trong nhà liền ở riêng bọn họ ngoại trừ chỉ có một căn nhà rách cái gì cũng không có, mẹ chồng mỗi ngày còn kêu nàng đến làm việc ở trong nhà đại bá, hầu hạ một nhà già trẻ bọn họ, thậm chí nàng bị bệnh còn phải làm việc lúc đó trượng phu cũng là tức giận rất lớn.
Dao phay trong tay Vạn cha dọa sợ mọi người, lúc này Vạn bà mới biết đứa con đã thực sự tức giận, đã chạm vào tính bướng bỉnh của hắn, sợ tới mức muốn rời đi, cô lớn ở một bên cũng nhanh chóng đến giúp đỡ, vài người cùng nhau xúm vào mới đoạt được dao ở trong tay Vạn cha, nhanh chóng đem đi dấu.