Xuân đi đông đến, mấy năm lại vội vàng qua, trong nháy mắt tiểu ca nhi Vạn gia đã bảy tuổi.
Tháng bảy vừa qua được một nửa, mùa hạ nóng bức từ từ qua đi, bắt đầu chào đón không khí mát mẻ của mùa thu, sau đó người nhà nông cũng bắt đầu bận rộn. Bắt đầu từ tháng bảy, đất vườn liên tục có việc làm không hết, thu bắp thu lúa nước, lại đến cuốc đất trồng lúa mì, đây đều là những công việc chính, còn có những công việc lặt vặt không đếm được đang chờ đi làm.
Một cơn gió nhẹ thổi qua trên mặt, cảm giác mát mẻ truyền tới, sau khi từ từ mở to mắt, Vạn Xuân Phong nhẹ nhàng xê dịch quần áo trên người. Nhìn trời xanh trên đỉnh đầu, còn có nương cùng tỷ tỷ đang làm việc cách đó không xa, Vạn Xuân Phong vương tay béo mập của mình, ngáp một cái, miễn cưỡng duỗi thẳng thắt lưng sau đó mới từ từ đứng lên, đem quần áo của mình buộc lên lưng.
“Nương, ta tới giúp các ngươi.” Cầm quần áo buộc trên lưng làm thành một cái yếm đơn giản, Vạn Xuân Phong bỏ vào trong túi áo không ít mầm đậu tằm, sau đó chuẩn bị cùng nương và tỷ tỷ làm việc.
Thấy ánh mắt đứa con hồng hồng bộ dạng còn chưa tỉnh ngủ, Vạn nương cũng không ngăn cản con mình đi giúp đỡ, mấy năm nay trong lòng nàng cùng trượng phu đã cảm chịu một chuyện, đứa con sau khi lớn lên sẽ không để cho hắn thành ca nhi lập gia đình, mà là muốn để người ở trong nhà lấy vợ sinh con.
Nếu đã coi là nuôi con trai, đương nhiên cũng sẽ không sủng nịnh quá mức, những chuyện hắn đủ khả năng thì vẫn phải làm.
Lúc trước đứa nhỏ chỉ biết ở trên mặt đất chơi đùa, chơi mệt liền ngủ ở trên cột ngô, hiện tại vừa tỉnh liền biết giúp đỡ, Vạn nương đương nhiên rất là vui mừng.
Mẹ con ba người cùng nhau bận rộn, một mẫu đất rất nhanh được làm xong, đợi đến lúc bọn họ trở về, cũng nửa đường gặp được Vạn cha Vạn Thường Thanh đang trên đường đi đón người.
“Cha! Cha ta rất nhớ ngươi, ngươi rốt cục đã trở lại ! » trước đó vài ngày Vạn Thường Thanh xa nhà, sau khi rời nhà một tháng, Vạn Xuân Phong vừa nhìn thấy cha mình liền lập tức chạy qua.
« Xú tiểu tử, thật sự là nhớ cha hay là nhớ kẹo của cha ? » Vội vàng ôm chầm lấy đứa con đang chạy tới, Vạn cha trực tiếp đem đứa nhỏ bế lên dùng sức tung hai cái, mới ôm tốt đứa con.
« Ha ha ~ đều nghĩ, nhưng, nghĩ tới cha nhiều hơn một chút. » nghe lời nói của cha xong, Vạn Xuân Phong cười trực tiếp nằm bò lên vai cha, hắn chỉ biết, cha khẳng định là mang theo kẹo về.
Đã lâu không gặp thê tử cùng con trai, Vạn Thường Thanh cũng rất nhớ mong, người một nhà cũng không nói lời vô ích, nhanh chóng cùng nhau về nhà.
Vừa đến nhà, Vạn cha liền lấy ra những thứ mang về cho người nhà, trong đó có một xấp vải dệt rất mềm mại dành cho nữ nhân xuất giá.
Nhìn xấp vải kia, Thu Nguyện nhịn không được sờ sờ hai cái, trên mặt cũng có vài phần yêu thích, nhìn thấy vẻ mặt nữ nhi, Vạn cha buồn cười mới từ trong người lấy ra một cái hộp gỗ, sau đó đưa cho nữ nhi mở ra.
« Là cái gì vậy cha ? » nhìn thấy hộp gỗ tinh xảo xinh đẹp trong tay, trong lòng Thu Nguyệt rất là hiếu kỳ, đợi khi mở hộp ra, nhìn thấy thứ bên trong nàng trực tiếp ngây ngẩn cả người, thế nhưng cũng chỉ hơi sửng sốt sau đó liền nhảy lên vui mừng, tại chỗ xoay vòng vòng không phân biệt được đông tây nam bắc.
« Cha ! Sao người biết được con thích cây trâm này ! »
« Ngươi đó, lần trước mang ngươi lên trấn, ánh mắt ngươi đều dán vào đầu cô nương bên cạnh, ta sao còn không biết ngươi đang nhìn cái gì ? » Vừa nhìn thấy vẻ mặt của nữ nhi Vạn cha liền biết lễ vật mình tặng đúng rồi, lại nhìn đứa con một mực yên lặng không nói gì…..
Tốt thật ! khó trách không hé răng, thì ra miệng đang bận rộn !
« Ngươi nha, cũng không có ai dành với ngươi, ngươi từ từ ăn, cẩn thận nghẹn. » Buồn cười phủi đi mảnh vụn ở bên miệng đứa con, thuận tiện ở trên mặt béo của con nhéo hai cái, cảm giác dưới hai tay tuy rằng không tồi, Vạn cha cũng hơi buồn bực, đứa nhỏ này đã lớn như vậy, tại sao dáng người còn không hiện ra, từ trước đến nay đều mập mạp giống như búp bê.
Trên mặt bị cha véo, Vạn Xuân Phong cũng không để ý, ngược lại còn tặng cho cha một nụ cười sáng lạn, sau đó tiếp tục ăn điểm tâm của mình, thậm chí tay còn không ngừng hướng vào trong tay áo, vừa nhìn là biết muốn giấu đồ ăn.
Quần áo cột trên người còn chưa cởi xuống, túi kẹo lớn như vậy còn bỏ không ít điểm tâm, nhưng Vạn Xuân Phong ăn cũng không quên tỷ tỷ, còn thuận tiện bỏ đồ vào trong tay tỷ tỷ, hơn nữa nhìn kỹ, miệng hắn ăn không ngừng, còn cố gắng chú ý bên ngoài.
Cẩn thận chú ý động tĩnh ở cửa.
Rầm rầm rầm ! thời điểm tiếng đập cửa truyền đến, Vạn Xuân Phong vẫn vùi đầu ăn, đột nhiên bĩu môi, khuôn mặt thể hiện quả thế, sau đó trực tiếp đi tìm nương của mình.
« Ôi chao, Xuân Phong của ta làm sao vậy ? Mặt sao lại không vui như vậy ? cha ngươi đánh ngươi sao ? » Thấy miệng đứa con đầy mảnh vụn điểm tâm, Vạn nương nhịn cười đùa hắn, nào biết đứa con lại thật sự oán giận.
« Nương, ta không thích đường ca, cũng không thích Lâm Tử, lại càng không thích bà, bọn họ đều là người xấu ! » Vài ngày trước, Vạn Xuân Phong cũng không cảm thấy nhà đại bá đáng ghét như vậy, nhưng hiện tại hắn thật sự không thích bà nội cùng Lâm Tử.
Mấy ngày hôm trước hắn ở nhà đại bá chơi, bà nội thừa dịp đại bá mẫu không ở, đem thịt đại bá mẫu cắt cho hắn thưởng cho Lâm Tử, rõ ràng trong tay Lâm Tử cũng có, cho dù hắn là cháu trai nhỏ, nhưng mình cũng nhỏ mà.
Lão đại Vạn gia sinh được hai đứa con trai, con lớn đã kết hôn sinh con, đứa con so với Xuân Phong còn lớn hơn một tuổi, tuổi của tiểu nhi tử cũng tương đương với Vạn Thu Nguyệt, hiện giờ cũng đã đến tuổi đón dấu.
Nghĩ đến đưa con nói đến chuyện mỗi lần trượng phu mang đồ về đều phải chia sang cho bên kia, Vạn nương tuy rằng cũng không đồng ý, nhưng hai nhà là quan hệ huyết thống nàng cũng không thể nói cái gì, hơn nữa nàng cũng không hy vọng tính tình của đứa con sẽ thành keo kiệt, nên liền nghiêm giọng nói : « Con trai, làm người không thể tính toán chi li ? Ngươi xem cha ngươi mang nhiều đồ trở về như vậy, chia một chút cho Lâm Tử cũng không ảnh hưởng gì, huống chi đại bá mẫu đối xử với ngươi không phải rất tốt sao ? đúng không ? »
« Nhưng mà bà thường lấy đồ của con cho Lâm Tử, ngày đó nàng còn đánh vào mặt con, rất đau rất đau ! » Xuân Phong là người tham ăn, hiện giờ đã bảy tuổi, đương nhiên sẽ không để mặc cho người cướp đồ ăn từ trên tay nó, bởi vậy ngày ấy Vạn bà lấy thịt từ trong tay hắn cũng không thuận lợi như vậy, đương nhiên Xuân Phong không nghe lời, sau đó miệng hắn còn nhai thịt, lại cảm thấy đau lòng lãng phí, vì thế giơ tay chọc lên mặt nó hai cái.
Vài ngày trước trên mặt con trai có hai vết ứ thanh Vạn nương đương nhiên biết, nhưng nàng còn tưởng rằng đứa con nghịch ngợm ở đâu nên mới bị đâm chúng, nào biết rằng có chuyện như vậy ! lập tức tức giận liền ném xẻng ở trong tay, trực tiếp đi ra cửa.
« Nguyệt nhi ! Đem những thứ này đều thu vào cho nương ! » Trong lòng Vạn nương đang tức giận, vừa đến nhà chính liền nhìn thấy Lâm Tử không khách khí lấy đồ, kẹo kia vốn là mua ba bao, hắn thật tốt, trực tiếp cầm hai bao đi.
« Ngươi làm sao ? » Vợ chồng nhiều năm, tính tình thê tử mình như thế nào Vạn cha đương nhiên biết, chỉ là hắn không hiểu, không biết sao đột nhiên lại tức giận như vậy, chờ hắn hỏi, thê tử cũng đã mắng Lâm Tử : « Làm sao ? ngươi nói ta làm sao ? hắn là bảo bối của Vạn gia ngươi, con ta là cỏ dại, không đáng một đồng, để người ta muốn đánh thì đánh muốn mắng thì mắng đúng không ? »
Lâm Tử không sợ ông cậu nhưng bà mợ thì hắn vẫn sợ, vì thế nhanh tay lấy đồ vật này nọ, sau đó nhanh chóng chạy trở về, hắn biết chỉ cần trở về là tốt rồi, dù sao bà cố sẽ bảo vệ mình.
Tính tình thê tử Vạn Thường Thanh biết, nàng tuyệt đối không vô duyên vô cớ tức giận, chỉ có thể nhanh chóng khuyên nhủ cùng hỏi han sao lại như vậy, sau khi biết chuyện đứa con, mặt cũng trầm xuống thế nhưng không nói một lời.
« Ta biết nàng là mẹ ruột ngươi, ngươi không thể làm gì nàng, nhưng mà Xuân Phong của ta cũng là miếng thịt rớt xuống từ trên người ta, ta sẽ không để cho người khác vô duyên ức hiếp hắn ! hôm nay ta sẽ nói rõ với ngươi, từ nay về sau không cho ngươi tiếp tế cho bọn họ, mượn tiền phải trả, ra ngoài đừng mua thứ gì dư thừa, trong nhà chúng ta chỉ có hai đứa trẻ chứ không phải bốn ! »
« Ngươi cũng đừng tức giận, trưởng bối…. » Thật sự không biết nói như thế nào, trong lòng Vạn Thường Thanh hiểu rõ, trẻ con không nghe lời bị người lớn đánh vài cái mắng vài cái chỉ là chuyện bình thường, nhưng mà làm bà còn chiếm đố ăn trong tay cháu trai, còn động tay động chân với cháu trai thì không thể nói nổi.
« Ta đã biết. » Không biết nói gì cùng với thê tử, Vạn Thường Thanh ngồi vào thềm đá dưới mái hiên nhà, một người buồn bã ở nơi đó không nói câu nào.
Trượng phu tuy rằng không tỏ thái độ rõ ràng, nhưng ít ra không nói đỡ cho nương mình, Vạn nương coi như vừa lòng, lau nước mắt trên mặt đi làm cơm.
Đợi cho cha mẹ cùng rời đi, Vạn Xuân Phong nhìn cửa cười hì hì, hắn vỗ vỗ túi áo đầy ắp của mình, trong lòng nghĩ may mà hắn thông minh, vừa mới lấy không ít điểm tâm, nếu không đã bị Lâm Tử cẩm đi toàn bộ.
« Nhị tỷ, đến đây, cho ngươi này, chúng ta có thể từ từ ăn. »
« Đệ đệ, ngươi phải nhanh lớn lên. » Sờ sờ đầu đệ đệ, Vạn Thu Nguyệt nhìn phương hướng của nương, trong lòng có khó chịu không hiểu.
Việc hôn nhân của nàng đã định rồi, cuối năm nàng sẽ xuất giá, nhưng nàng biết cha rất hiếu thuận, nương kỳ thật tính tình cũng mềm mại, sau khi nàng xuất giá không biết trong nhà sẽ bị người ta ức hiếp như thế nào.
Hiện tại nàng ngóng trông đệ đệ mau chóng lớn lên, chỉ cần đệ đệ trưởng thành, thật sự cưới vợ sinh con, nhà bọn họ mới có thể có giúp đỡ, mới có thể không bị ức hiếp.
« Ừ, đệ đã muốn rất cao rất cao, đệ sẽ mau lớn lên một chút. » Sau khi cam đoan với tỷ tỷ, Vạn Xuân Phong lại đi tới chỗ cha mình.
Hắn đi qua liền không khách khí leo lên trên người cha để cho cha ôm, nhưng chờ hắn ngồi ổn, rồi lại nhớ tới cái gì, trên mặt hơi lúng túng, nhưng lại bị cha hắn ôm tốt.
« Làm sao vậy ? »
« Con đã lớn rồi, không thể để cho cha ôm. » Hơi ngượng ngùng, rõ ràng vừa mới cam đoan với tỷ tỷ mình sẽ mau lớn lên, Vạn Xuân Phong len lén nhìn tỷ tỷ, phát hiện tỷ tỷ không ở đây, mới thả lỏng thân thể, an tâm để cho cha mình ôm.
« Cha, ăn. » Đút cha một miếng điểm tâm, tâm tư Vạn Xuân Phong lại bay tới nơi khác, chuyện vừa rồi là hắn cố ý nói cho nương nghe, nhưng nương biết mình bị ức hiếp sẽ khóc, sẽ đau lòng lại còn cùng cha cãi nhau.
Xem ra sau này mình bị ức hiếp, mình phải ức hiếp lại mới được, không thể chuyện gì cũng phải nói với nương.