Edit: Tiểu Màn Thầu
Hô hấp của Lê Khí như nghẹn lại, lùi về sau vài bước, lộp bộp lưng đâm vào tấm bình phong y tế ở phía sau một phát.
Vành tai cậu ửng đỏ: “Cậu nói cái gì?”
Trong đôi mắt của Bùi Chân chợt có chút ảm đạm, dời ánh mắt đi: “Không thích cũng không sao, cậu không cần phản ứng lớn như vậy.”
Hơn nữa cậu có gia cảnh xuất sắc lại có thành tích tốt như thế, còn có rất nhiều người thích cậu, hầu hết những nữ sinh đó đều đáng yêu xinh đẹp an tĩnh yểu điệu hơn cô. Dựa vào cái gì mà cậu sẽ thích mình?
Bọn họ căn bản không phải là người cùng một thế giới.
Thiếu nữ càng nghĩ càng cảm thấy mình thật buồn cười. Vừa rồi cô suy nghĩ thế nào vậy? Tự kỷ đến mức cảm thấy thiếu niên có hảo cảm với mình?
“Đừng để ý ha ha, chẳng qua là tớ tùy tiện hỏi thôi. Cậu cũng biết người tớ thích là Cố Tinh Hải mà.” Giống như nóng lòng muốn chứng minh điều gì, Bùi Chân nở nụ cười ngượng nghịu.
Lê Khí đứng ở đó, nghe thấy ba chữ Cố Tinh Hải, hàng lông mi phút chốc run rẩy, bàn tay rũ xuống nắm chặt lại buông lỏng, sau đó lại nắm chặt lần nữa.
Khuôn mặt cậu đần thối, “Cậu thích cậu ta sao?”
Bùi Chân suy nghĩ cẩn thận câu hỏi này một chút.
Rốt cuộc cái gì gọi là thích?
Cô cảm thấy mỗi lần Cố Tinh Hải xuất hiện thật là cảnh đẹp ý vui, nhưng cô sẽ không cố gắng tìm kiếm cậu ta trong đám đông.
Cô biết Cố Tinh Hải lớn lên đẹp trai tính tình lại tốt, nhưng chỉ có như vậy thôi, cô còn không hiểu rõ cậu ta bằng Lê Khí.
So với số lần thiếu niên xuất hiện trong tâm trí cô, quả thực chút nhớ thương mà cô đối với Cố Tinh Hải không có ý nghĩa gì cả.
Ít nhất cô tuyệt đối sẽ không tưởng tượng đến hình ảnh cùng cậu ta hôn môi…..
Cho nên cô nói thích cậu ta, không bằng nói cô chỉ là đang theo đuổi thần tượng mà thôi.
Thiếu nữ suy nghĩ không đầy mấy phút, bên phía Lê Khí dường như đã trôi qua ngàn năm.
Cậu gần như không còn kiên nhẫn nữa, mặt mày đen thui, tựa như nhiễm màu mực: “Tớ biết rồi.”
Không, cậu không biết! Bản thân tớ vừa mới cẩn thận suy nghĩ, cậu biết cái gì! Bùi Chân thầm nghĩ. Ngay khi định giải thích, thiếu niên đã chuẩn bị rời đi.
“Cậu đứng lại!!” Bùi Chân gào thét.
Một tiếng chấn động trời đất này, thực sự nó có đủ hung dữ, để thu hút các bạn học khác và bác sĩ trong phòng y tế, bọn họ lặng lẽ đứng ở cửa thò đầu ra.
Mẹ ơi, hot boy núi băng của trường học lại bị người ta ức hϊế͙p͙ như vậy?! Ánh mắt của bọn họ đồng loạt nhìn về phía hai người bọn họ.
Bước chân của Lê Khí chậm lại, đồng tử hơi co rút.
Cậu lớn như thế này, luôn được ba mẹ cưng chiều, người bên ngoài luôn tìm cách lấy lòng cậu, cho đến bây giờ chưa từng có ai quát cậu như vậy.
Bùi Chân trầm giọng nói: “Quay lại!”
Thiếu niên do dự một giây, vậy mà cậu thực sự đã quay người lại, từng bước từng bước một, đi giống như một con rối, cứng ngắc, không tình nguyện, lại không thể làm gì.
Quần chúng vây xem cũng há to miệng.
“Ngồi xuống.” Thiếu nữ ra lệnh cho cậu.
Lê Khí ngoan ngoãn ngồi xuống ghế, vừa ngồi xuống, thiếu nữ liền vươn tay giữ chặt góc áo đồng phục của cậu, hoàn toàn khác với bộ dạng hung dữ vừa rồi, cúi đầu khom lưng nói: “Thật xin lỗi xin lỗi tớ thực sự sai rồi, tớ không nên hung dữ với cậu. Đại nhân đừng chấp kẻ tiểu nhân, cậu ngàn vạn lần đừng công báo tư thù ghi lỗi vi phạm của tớ….”
Giờ phút này sắc mặt Lê Khí có thể nói là vô cùng đặc sắc: “….”
Thật lâu sau, cậu khẽ thở dài một hơi: “Không ghi đâu.”
“Thật sao?” Bùi Chân nhiều lần xác nhận, “Thực sự không ghi tên tớ? Nói lời phải giữ lấy lời nha?”
“Ừ.”
Bùi Chân yên lòng, rồi bắt đầu nói chính sự: “Có phải vừa rồi cậu hỏi tớ có thích Cố Tinh Hải hay không? Còn muốn biết đáp án không?”
Thiếu niên cười khổ, đã biết rõ đáp án câu hỏi cần gì phải hỏi lại.
“Tớ không thích cậu ta.” Một giây sau, thiếu nữ kiên định nói.
“?”
“Nói như thế nào nhỉ, cũng là thích đấy, nhưng giống như người ta thích con bướm xinh đẹp, nước sông trong veo, cảnh tuyết vào ngày đông vậy, không phải cảm giác động tâm. Hiểu không?”
Thiếu nữ nói xong, cảm thấy mỹ mãn rồi nằm xuống giường.
So với việc mập mờ, cô thích đơn giản nói thẳng ra hơn.
Lê Khí ngồi trên ghế rất lâu, mới trầm thấp nói: “Tớ không biết.”
Bùi Chân khó hiểu: “?!” Việc này cũng không hiểu sao? Cô nói chưa đủ rõ ràng à.
Thiếu niên ngước mắt nhìn cô, giọng nói trầm thấp trong trẻo nhưng lạnh lùng:
“Cảm giác động tâm là như thế nào?”
“Không bằng cậu dạy tớ đi?”
Trong phút chốc, trái tim của Bùi Chân giống như nổi trống, thùng thùng rung động.
Cô nghĩ, có thể nha.
Cảm giác động tâm.
Nhưng ở trước mặt thiếu niên làm thế nào cô lại không biết xấu hổ mà nói ra đây, chỉ có thể tùy tiện tìm một cái cớ: “Cái này làm sao có thể tùy tiện dạy! Tớ, tớ muốn thu phí!”
“Không thành vấn đề.” Lê Khí thản nhiên nói, “Cậu biết tớ không thiếu nhất chính là tiền mà.”
*
Sau đó tin đồn về Bùi Chân và Lê Khí lan truyền khắp sân trường.
Quần chúng hóng dưa ở phòng y tế nhìn thấy toàn bộ quá trình nói, hot boy núi băng của trường học bị bạn gái dạy dỗ, bạn gái gọi một tiếng cậu ngoan ngoãn ngồi xuống, ngay cả di chuyển cũng không dám di chuyển.
Lời đồn đãi này rơi vào trong tai Ngô Thiệu Trạch, cậu ta không dám tin, lập tức chạy đến hỏi Lê Khí: “Anh, thật hay giả vậy?”
Thiếu niên đang làm bài tập, sau khi nghe xong động tác dừng lại, lỗ tai lặng lẽ đỏ lên, nhưng ngoài miệng vẫn lạnh lùng nói: “Giả đó.”
“Em nói rồi mà, anh làm sao nghe lời như vậy! Không thể nào! Tất cả đều là bọn họ tự bịa ra!”
“…” Lê Khí thầm nghĩ, việc nghe lời này là sự thật, nhưng bạn gái thì không phải.
Nói chính xác hơn, bây giờ cậu vẫn đang trong thời gian đánh giá, còn chưa chính thức trở thành bạn trai của Bùi Chân.
“Đúng rồi, anh, sắp đến sinh nhật anh rồi. Đêm nay đám anh em đã bao một phòng lớn nhất ở KTV,đến không?”
“Nói sau đi.” Thiếu niên đối với những chuyện này luôn không có hứng thú.
Ngô Thiệu Trạch có chút khó xử: “Nhưng mà chúng em đã mời Bùi Chân….”
“Đợi một chút.” Lê Khí bỗng nhiên thay đổi chủ ý, cũng giống như đang phân phó: “Đảm bảo hôm nay trong phòng không có mùi thuốc lá, bảo bọn họ chuẩn bị một ít thức uống trái cây, không có cồn, điều hòa trong phòng đừng mở lớn quá….”
Ngô Thiệu Trạch dường như ghi chép lại: “Biết rồi, anh yên tâm đi.”
Điện thoại trong túi áo run lên, cậu mở ra, nhìn thấy tin nhắn thiếu nữ gửi đến: “A Khí, tớ đang ở hàng rào nè, mau đến đây.”
Thiếu niên lập tức đứng dậy xuất phát đi đến đó. Khi đến chỗ hàng rào, từ phía xa cậu đã nhìn thấy Bùi Chân đang lén lút ngồi trên hàng rào chắn, trong tay còn xách hai ly trà sữa.
“Chân Chân!” Cậu bước nhanh đến, vươn cánh tay ra, “Mau xuống đây, nguy hiểm quá.”
“Đến rồi đến rồi, cậu đỡ tớ nha.”
Bùi Chân nhảy xuống, vững vàng rơi vào trong vòng tay rắn chắc của thiếu niên. Cô nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, lộ ra hai lúm đồng tiền nông: “Còn nhớ chuyện lần trước tớ ở chỗ này không?”
Lê Khí cũng nhớ đến, khóe môi hơi cong lên.
Thiếu nữ xoay người, ý bảo cậu xem chiếc quần đồng phục của mình, “Cậu xem ở đây này, mẹ của tớ đã vá lại cho tớ đó. Đương nhiên về nhà tớ cũng bị mẹ mắng một trận, mẹ nói nghĩ thế nào cũng không hiểu, một nữ sinh cấp ba đi học trong trường mà cũng có thể làm rách quần.”
“Có phải lúc ấy cậu cảm thấy tớ vô cùng đáng ghét không?” Trên đường trở về phòng học, thiếu nữ hỏi Lê Khí.
Thiếu niên vỗ nhẹ đầu cô, “Không có, rất đáng yêu.”
“Ôi, dây giày của tớ tuột rồi.” Bùi Chân cúi đầu, trong tay cô cầm hai ly trà sữa, vừa định đặt xuống đất, thiếu niên đã nhanh hơn cô một bước ngồi xổm xuống, vì cô mà buộc lại dây giày.
Tiếng chuông tan học vang lên, các bạn học khác tốp năm tốp ba bước ra khỏi phòng học, lúc đi ngang qua bọn họ đều mở to đôi mắt nhìn.
Bùi Chân xấu hổ tim đập loạn, nhẹ giật đồng phục của cậu nhỏ giọng nói: “Mau đứng lên đi, tất cả mọi người đang nhìn kìa…”
Thiếu niên vẫn ngồi xổm, kiên nhẫn, chậm rãi buộc dây giày thành một cái nơ con bướm xinh đẹp, lúc này cậu mới vỗ tay đứng lên, rồi dẫn thiếu nữ đi về phía phòng học.
Hai học sinh trong ban kiểm tra kỷ luật đang ở trong sân trường tuần tra nhìn thấy bóng lưng của bọn họ: “Này, hai bạn phía trước, học lớp nào!”
Rõ ràng còn dám ở trước mặt công chúng nắm tay nhau?! Lớn gan nhỉ?
Hai người kia vừa đến gần, nhìn thấy hàng chân mày của Lê Khí lạnh lùng nhướng lên, còn chưa kịp nói cái gì, bọn họ đã nhanh chóng gật đầu lùi lại phía sau: “Chủ tịch Lê xin chào! Chủ tịch Lê tạm biệt!”
Hôm nay đi ra ngoài quên xem ngày hoàng đạo, bọn họ vậy mà lại bắt gặp người lãnh đạo trực tiếp của mình, quý công tử Lê Khí của tập đoàn Lê thị! Vị Phật này không thể trêu vào, mau nhanh chạy thôi!
“….”
Thiếu nữ hài lòng gật đầu, vỗ vai thiếu niên: “Ừ, không sai, có công dụng lắm.”
Lê Khí đỏ mặt, nắm tay cô không buông, “Đi thôi.”
…….
Buổi tối, phòng bao KTV.
Tất cả mọi người vui vẻ ca hát nói chuyện phiếm uống đồ uống, chỉ có một mình Lê Khí không yên lòng ngồi ở góc sô pha vắng vẻ, thỉnh thoảng nhìn vào điện thoại.
Ngô Thiệu Trạch nghiêng người đến: “Anh, làm sao vậy?”
“Cậu xác định Chân Chân sẽ đến chứ?”
“Hả? Bùi Chân?” Ngô Thiệu Trạch lấy điện thoại ra, xem xét ghi chép, “Dựa theo lời nói của cô ấy nói, sẽ cố gắng đến.”
Cố gắng đến. Nói cách khác, cũng có khả năng không đến.
Thiếu niên thoáng chốc cảm thấy chán ngắt, cầm lấy áo khoác: “Tôi về đây.”
Chưa đi được vài bước, cửa phòng bao đột nhiên mở ra. Toàn thân thiếu nữ ướt sũng, chỉ có đôi mắt đen láy tỏa sáng.
“Thật xin lỗi.” Cô thở hổn hển, cởi nút áo khoác ướt đẫm ra, “Trên đường đi xe đạp bị hư, tớ phải chạy bộ đến đây.”
Thiếu niên đột nhiên tự trách mình, cậu sắp xếp xong xuôi mọi việc, nhưng lại duy nhất quên mất việc bảo tài xế đến đón Bùi Chân.
Chỉ nhìn thấy thiếu nữ từ trong lòng lấy ra một hộp bánh nhỏ với nhiều nếp nhăn: “Đây là tớ làm —”
Cô còn chưa nói dứt lời, đôi mắt nhìn thẳng. Thấy bên trong phòng bao, bày biện một chiếc bánh sinh nhật ba tầng khổng lồ cao bằng người.
So với chiếc bánh trong tay cô, nó giống như một trò đùa.
Bùi Chân quẫn bách đến cực điểm, vội vàng giấu bánh kem ra phía sau: “Chê cười rồi.”
Nhưng thiếu niên lại cong môi, hai ba bước đã đi đến trước mặt cô, chân thành nói: “Cảm ơn.”
Đây là món quà sinh nhật tuyệt vời nhất mà cậu nhận được.
Ngô Thiệu Trạch: “Ghê ghê ~”
Những người khác: “Hú hú ~”
Lê Khí: “Câm miệng.”
Cậu nắm tay thiếu nữ, “Chúng ta đi ra ngoài đi.”
Hai người đứng ở đường lớn dưới ánh đèn đường mở hộp bánh ngọt ra, bên trong có một chiếc bánh kem hình con chó màu trắng, lớp kem đã bị chảy một ít. Nhưng nụ cười của Lê Khí vẫn không tắt, trong đôi mắt như có ánh sao sáng ngời.
Bọn họ cắm nến rồi hát bài hát chúc mừng sinh nhật, sau khi thiếu niên cầu nguyện xong thổi tắt nến.
Trong bóng tối, thiếu nữ hỏi: “A Khí, cậu ước điều gì vậy?”
“Nói ra sẽ không linh nữa.” Lê Khí mỉm cười, “Nhưng nguyện vọng này, chỉ có cậu mới có thể giúp tớ thực hiện thôi.”
Thiếu nữ thầm nghĩ, cô đại khái đã biết là việc gì rồi.
Cô duỗi ngón tay ra quét một chút kem, tinh nghịch bôi lên môi của Lê Khí, sau đó thừa dịp trong bóng đêm nhẹ nhàng hôn lên đó.
Quả nhiên môi của thiếu niên giống như trong tưởng tượng của cô, mềm mại lại ướŧ áŧ.
Cùng với nhịp tim đinh tai nhức óc của thiếu niên, giọng nói của thiếu nữ thanh thúy lại dễ nghe:
“Sinh nhật vui vẻ, bạn trai.”
—————//—–//———–
*Tác giả có lời muốn nói: Tôi thực sự một giọt cũng không có, ngày mai muốn viết sếp lớn hắc hóa!!! Anh ta sẽ làm gì với tiểu Chân Chân khả ái của chúng ta đây ~