Edit: Tiểu Màn Thầu
Công việc ở quán cà phê không tính là khó, Lê Khí với chỉ số IQ của mình chưa đến mười phút đã hiểu rõ, hiện giờ cậu có thể tự làm một mình.
Với một người tài giỏi như cậu vậy, Bùi Chân vui mừng nhẹ nhõm, cô ngân nga một bài hát dân gian rồi ghi thức uống cho khách hàng. Chỉ có Hạng Nam làm việc trong quán vẫn luôn rất khó chịu: “Ông chủ, loại phú nhị đại này mà ông tuyển vào làm gì? Không phải cậu ta sẽ làm tất cả những công việc thấp hèn như chúng ta sao?”
Ông chủ chậm rãi uống cà phê: “Không phải chúng ta, chỉ có cậu.”
“….” Hạng Nam không thể phản bác, thực ra đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là kể từ sau khi Lê Khí đến, Bùi Chân vẫn luôn nói chuyện với cậu.
Anh ta tràn đầy ghen ghét nha.
Đến giờ cơm, ông chủ bắt đầu gọi món ăn: “Chân Chân à, tôi muốn ăn món cơm cà ri mà lần trước cô nấu ấy.”
Bùi Chân: “Vâng ạ.”
Hạng Nam đang xay hạt cà phê, quay đầu nói: “Anh muốn ăn cơm gà Teriyaki. À đúng rồi –” Anh ta bổ sung, “Thêm một quả trứng nhé.”
Thiếu nữ dùng tay ra hiệu ok với anh ta, quay qua hỏi Lê Khí: “Còn cậu? Ăn món gì?”
Thiếu niên sững sờ: “Hả?”
“Là như vậy, chỉ cần tớ ở đây, thức ăn trong quán căn bản đều do tớ phụ trách. Cậu có món gì muốn ăn không? Chỉ cần không quá khó khăn tớ đều làm được.”
Thiếu niên suy nghĩ một lúc, không trả lời cô, lại gọi điện thoại phân phó: “Quản gia Vương, làm phiền chú mang một số món ăn đến quán cà phê Tửu Thần.”
Nửa tiếng sau, trên quầy bar của quán cà phê bày đầy món ăn khác nhau. Quản gia Vương mỉm cười chân thành, cúi người giới thiệu: “Đây là món gan ngỗng Pháp, đây là sasimi cá ngừ vây xanh, đây là bò tái kiểu Pháp…..”
Ông chủ và Hạng Nam kích động xoa tay: “Ha ha, đều là những món chưa từng ăn qua, trông cũng rất ngon đấy!”
Lê Khí lấy một phần cơm gà Teriyaki và cơm cà ri trong đống thức ăn đó, đưa cho quản gia Vương: “Hai phần này, cho bọn họ.”
Ông chủ và Hạng Nam: “…..”
Thiếu niên không quan tâm đến bọn họ, nhìn Bùi Chân nói: “Muốn ăn món nào, cứ tùy tiện chọn lấy.”
Thiếu nữ sửng sốt, im lặng há to miệng: “Woa…”
“Đây là đáp lễ.” Lê Khí nói, nhìn thấy vẻ mặt nghi hoặc của thiếu nữ, cậu ho nhẹ một tiếng, “Gấu bông chú thỏ màu hồng.”
Bùi Chân bừng tỉnh đại ngộ, quà đáp lễ này cũng cao cấp quá đi! Nhưng một giây sau, lời nói của thiếu niên như gáo nước lạnh tạt vào đầu cô: “Có thời gian nấu ăn, không bằng dành nhiều thời gian hơn cho việc học tập, tuần tới đến kỳ tháng rồi.”
“…” Thiếu nữ rầu rĩ không vui nói, “Biết rồi.”
Một ngày làm việc đã kết thúc, Lê Khí cởi tạp dề của quán cà phê xuống cùng thiếu nữ bước ra khỏi quán.
Chiếc xe tư nhân ẩn nắp đậu ở ven đường, tài xế nhìn hai người bọn họ bước ra, quay đầu hỏi quản gia Vương: “Chúng ta có lái xe qua đó không ạ?”
Quản gia vương lắc đầu: “Phu nhân nói, chúng ta cứ chạy chậm đi theo, nếu ai dám đi đến quấy rầy thiếu gia.” Ông ấy làm ra một tư thế giếŧ chết bất luận tội.
Tài xế chợt cổ ớn lạnh, gật đầu nói: “Vâng vâng vâng.”
Lê Khí đã sớm phát hiện chiếc xe ẩn nắp đó, lập tức đoán ra đây nhất định là ý tứ của mẹ mình, cậu bất đắc dĩ mím môi, tiếp tục kề vai sát cạnh đi về phía trước cùng thiếu nữ.
Ánh nắng chiều tháng sáu rực rỡ lộng lẫy, làn gió ẩm ướt lướt qua hai gò má, cũng thổi bay cả mái tóc đen dài của Bùi Chân.
Lê Khí không khỏi nhìn khuôn mặt của người bên cạnh, hàng lông mi cong cong lại rõ ràng, chóp mũi xinh đẹp, lúc không cười khóe môi cũng khẽ nhếch lên…
Thiếu niên nhìn đến thất thần, Bùi Chân bỗng nhiên nghiêng mặt qua bắt gặp ánh mắt của cậu, hỏi: “Chúng ta xem như bạn bè đúng không?”
Cậu sững sờ, thân thể so với đại não nhanh hơn một bước, nhẹ gật đầu.
Bùi Chân dừng lại, nghiêm túc hỏi: “Vậy rốt cuộc tỏ tình như thế nào mới ổn.”
Thiếu niên thoáng chốc lảo đảo, tức giận không kiềm chế được: “Cậu còn chưa chịu từ bỏ à?!”
Câu hỏi này thật kỳ quái nha.
Bùi Chân nghi hoặc, hỏi lại: “Tại sao tớ phải từ bỏ?”
Người bên cạnh dường như hít một hơi thật sâu, thật lâu sau mới hỏi: “Rốt cuộc cậu thích cậu ta ở điểm nào?”
“Thực ra….” Thiếu nữ suy nghĩ rất lâu. Cô đã thích Cố Tinh Hải từ rất lâu rồi, lúc đầu là vì giá trị nhan sắc của cậu ta, sau này lại cảm thấy cậu ta mặc dù là minh tinh, nhưng không hề kiêu ngạo, tính cách làm cho người khác yêu thích.
Cô nói những suy nghĩ trong lòng cho thiếu niên biết, nhưng cậu dường như không mấy vui vẻ. Ngay từ đầu Bùi Chân nghĩ mãi không ra, hai người im lặng sánh vai đi bên nhau một lúc, cô đột nhiên nói: “Tớ biết rồi!”
Cô tiến đến gần trước mắt Lê Khí, hiếu kỳ nói: “Cậu ghen tị đúng không?”
Vành tai của thiếu niên đỏ lên, có chút tức giận khi bị người ta nói trúng tâm tư, “Không có!”
“Làm sao không có, cậu rõ ràng chính là đang ghen tị. Có phải cậu chưa từng nghĩ đến, rõ ràng hai người các cậu đều là hot boy của trường trung học An Sơn, tại sao bạn học ngồi cùng bàn không thích mình mà lại thích người khác đúng không? Có phải vậy không?”
Khuôn mặt trắng nõn trước sau như một của Lê Khí dần dần ửng đỏ, thật lâu sau mới chậm rãi thở ra một hơi, không mấy cam tâm nhẹ giọng hỏi: “Cho nên tớ rốt cuộc có điểm nào không sánh bằng cậu ta?”
Khiêm tốn thỉnh giáo như thế, quả thực không giống phong cách của cậu. Bùi Chân ngẩn người, ăn ngay nói thật nói: “Cậu không thua kém gì cậu ấy cả. Cậu cũng rất tốt, nhưng đôi khi cậu khiến cho người ta cảm thấy quá lạnh lùng, khó có thể theo đuổi.”
Cô rất có phong độ vỗ vào vai thiếu niên, vừa bước lên phía trước vừa an ủi cậu: “Đây chỉ là quan điểm cá nhân của tớ. Cậu ngàn vạn lần đừng vì tớ mà thay đổi, có rất nhiều người thích dáng vẻ trai đẹp núi băng này –”
Tin tin tin!
Một chiếc xe lao nhanh tới, thiếu niên lanh tay lẹ mắt một tay nắm lấy Bùi Chân kéo vào. Nguy hiểm thật, chiếc xe chạy lướt qua người thiếu nữ và thiếu niên.
Cả người Bùi Chân dựa vào trong lồng ngực của thiếu niên, trong lòng vẫn còn sợ hãi vài giây. Cô có thể ngửi thấy một hương thơm cao cấp trên người thiếu niên lại khiến cho lòng người an tâm, lỗ tai còn áp sát vào lồng ngực của cậu, có thể nghe thấy trái tim của cậu thình thịch đập thật nhanh.
Thiếu nữ chậm rãi ngẩng đầu lên, bắt gặp đôi mắt màu hổ phách của Lê Khí. Thiếu niên cũng đang cúi đầu nhìn cô.
Cô nghe thấy cậu nói:
“Có theo đuổi được hay không, phải theo đuổi mới biết được.”
*
Gần đây Bùi Chân có hơi phiền não.
Từ sau trận bóng rổ Lê Khí uống chai nước khoáng của cô, cô đột nhiên nhận được rất nhiều sự chú ý.
Ví dụ như, trên đường vui vẻ đi đến nhà ăn với Diêu Băng, có một nữ sinh bỗng nhiên đi ngang qua liếc nhìn cô, sau đó bỏ lại một câu: “Hừ, chỉ có thế thôi à.” Rồi quay đầu bỏ đi.
Bùi Chân:
Còn có một số nam sinh khi nhìn thấy cô lại cười hì hì huýt sáo, cũng bình luận một câu “Có dũng khí thật.”
Ngay cả đám người của Ngô Thiệu Trạch quen biết với Lê Khí thậm chí lúc nhìn thấy cô còn lên tiếng gọi một tiếng xin chào chị dâu.
Điều tuyệt hơn chính là, ngày hôm đó cô đi ngang qua lớp bên cạnh, nghe thấy có người giới thiệu với Cố Tinh Hải: “Nhìn thấy nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa vừa đi ngang qua không, cô ấy chính là bạn gái của Lê Khí đó!”
Thậm chí bạn tốt Diêu Băng của cô cũng hay nói đùa rằng, hai người có muốn đâm lao phải theo lao luôn không?
Nói tóm lại, dường như chỉ trong vòng một đêm, toàn bộ thế giới đều cho rằng bọn họ đang ở bên nhau.
Thực ra ngày đó nghe thiếu niên nói xong câu “Theo đuổi mới biết được” kia, cô về nhà trằn trọc đến nửa đêm, luôn cảm thấy lời nói này có thâm ý khác.
Nhưng ngày hôm sau đến trường học, thiếu niên tất cả mọi thứ vẫn như bình thường, ngoại trừ việc mang cho cô một số điểm tâm nhẹ do đầu bếp nhà mình làm thì không có gì đặc biệt.
Đối với những món điểm tâm này Lê Khí còn cố ý cường điệu, là mẹ của cậu nhất định bắt cậu mang đến cho cô.
Đúng vậy, bất luận là mời cô đi chơi hay mang thức ăn cho cô, dường như đều là ý của Lợi Anh, thiếu niên từ đầu đến cuối không hề chủ động làm, đoán chừng không có ý tứ kia đối với cô?
Chẳng qua là những lời đồn đãi kia, nói đến mức khiến cho tâm tư của thiếu nữ có chút không chắc lắm. Có đôi khi cô lén lút suy nghĩ, nếu như Lê Khí thực sự là bạn trai của cô, nó sẽ trông như thế nào.
Một người với ngoại hình đẹp làn da trắng như thế, trong trẻo nhưng lạnh lùng lại cao ngạo, khi nói chuyện yêu đương sẽ thành cái dạng gì?
Có giống như những nam sinh khác mỗi ngày mang bữa sáng cho bạn gái hay không? Sau khi ăn xong sẽ nắm tay của cô gái nhỏ chậm rãi đi dạo trên sân chơi không? Có thích ôm người ta vào lòng hôn không?
Cô nghĩ đi nghĩ lại, ánh mắt không chút do dự rơi vào trên đôi môi của người bạn ngồi cùng bàn.
Một người lớn lên đẹp mắt như vậy, còn có dáng môi hoàn mỹ thế này. Đôi môi trái tim, hơi nhếch lên, hôn vào nhất định rất mềm mại rất thoải mái….
Cô nghĩ đến mê mẩn, cả một tiết học không giải được một đề.
Một bên ánh mắt nóng bỏng trần trụi như vậy, thiếu niên nhìn không được cầm bút gõ vào đầu cô, giọng nói lạnh lùng, “Đừng ngây ngốc nữa.”
Bong bóng màu hồng đầy trong đầu đột nhiên bị người trong cuộc chọc thủng, Bùi Chân sợ đến mức mông đặt xuống đất, nhân tiện còn bị trẹo chân.
Cô đau đến mức đổ đầy mồ hôi lạnh, thiếu niên nhanh chóng bế cô lên, công khai bước ra khỏi phòng học trong tầm mắt của giáo viên và một đám người.
Ok. Cô dứt khoát chôn mặt trong lòng của thiếu niên. Không cần phải giải thích gì nữa, chuyện này nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch….
Bác sĩ trong phòng y tế hứng thú dò xét bọn họ: “Ôi!!! Cặp đôi gà bông à?”
Đây là lần đầu tiên bác sĩ nhìn thấy có cặp đôi kiêu ngạo như vậy.
Cả khuôn mặt thiếu nữ đỏ bừng, thiếu niên cũng không đáp lời, ngồi xổm xuống nhẹ nắm mắt cá chân bị thương của Bùi Chân: “Ở đây cần bôi một ít thuốc, làm phiền ạ.”
Chờ bôi thuốc xong, Lê Khí bế thiếu nữ đi đến phòng hồi sức bên cạnh nghỉ ngơi một lúc.
Ở nơi này không có ai, toàn bộ căn phòng yên tĩnh.
Thiếu nữ nằm trên giường bệnh, thẹn thùng nhỏ giọng nói: “Cậu về phòng học trước đi.”
Thiếu niên vẫn thẳng lưng ngồi đó: “Không sao.”
“Ồ.” Bùi Chân suy nghĩ một lúc, vẫn quyết định nói đến chủ đề kia, “Gần đây…Trong trường học đều lan truyền tin đồn của chúng ta.”
Nghe đến đó, Lê Khí mất tự nhiên mở to mắt, khẽ nói: “Tớ không sao cả.”
“Nhưng ý của tớ là à ừ!”
Sắc mặt thiếu niên âm trầm: “Rồi sao, cậu muốn tớ giải thích rõ ràng à?”
“Ừ.” Bùi Chân gật đầu.
Cô sợ Cố Tinh Hải hiểu lầm như vậy à, cho nên vội vàng muốn phủi sạch quan hệ với cậu?
“Được rồi, tốt lắm.” Lê Khí nghiến răng nghiến lợi, gật đầu cười lạnh, “Tớ biết rồi, tớ sẽ đi nói với mọi người.” Cậu đứng lên quay người rời đi.
“Này đợi một chút!” Thiếu nữ chống nửa người lên, ôm chặt lấy eo cậu.
Lưng thiếu niên cứng đờ, giống như bị đóng đinh ngay tại chỗ.
Bùi Chân vô tội nói: “Cậu giải thích với bọn họ cái gì? Có phải cậu không hiểu ý của tớ đúng không?”
Trái tim của cậu khẽ run lên, chậm rãi quay người lại, cậu nghe thấy thiếu nữ nói tiếp: “Tớ muốn cậu giải thích với tớ đó.”
Ánh mắt của thiếu niên bắt gặp đôi mắt đen láy tỏa sáng của Bùi Chân.
Cô gái nhỏ nhìn cậu trực tiếp hỏi: “Lê Khí, có phải cậu thích tớ không?”
———–//—//————–
*Tác giả có lời muốn nói:
Bùi. Tuyển thủ đá bóng thẳng Chân.
Lê. Da mặt mỏng Khí.
Quả nhiên không viết xong PN song song này! Nếu viết tiếp còn dài hơn so với chính văn! Đứa trẻ điên rồi!