Xơ Carrie

Chương XVIII: Vượt qua ranh giới

Tới ngày Mười sáu, sự tham gia tinh tế của Hurstwood đã rõ rành rành. Ông thông báo với bè bạn, - mà họ thì rất nhiều và có thế lực - rằng có một sự kiện họ nên tham dự, rốt cuộc ông Quincel thay mặt cho nhà trọ đã bán được hết vé. Những thông báo bốn dòng xuất hiện trên khắp các báo hàng ngày. Ông đã thu xếp để một trong những bạn bè của ông trong giới báo chí là ông Harry McGarren, chủ bút tờ Times nhận giúp việc này.

- Này Harry, - một buổi tối, Hurstwood nói khi ông này đang đứng uống rượu bên quầy trước khi thủng thẳng về nhà, - tôi cho rằng anh có thể giúp cho nhiều người ra mắt.

- Chuyện gì vậy? - McGreen hài lòng vì được viên quản lý nổi tiếng hỏi ý kiến.

- Nhà trọ Custer sắp có một buổi giải trí nho nhỏ để quyên góp, và họ muốn có một thông cáo báo chí ngắn. Anh thừa hiểu ý tôi rồi, một mẩu tin hoặc vài dòng về việc sắp diễn ra.

- Được thôi, - McGreen nói, - tôi có thể làm việc này vì anh, George ạ.

Trong lúc đó, Hurstwood giấu mình hoàn toàn sau hậu trường. Các thành viên trong nhà trọ không hiểu vì sao sự việc nho nhỏ của họ lại suôn sẻ đến thế. Ông Harry Quincel được coi như một ngôi sao vì sự kiện này.

Ngày Mười sáu tới, bạn bè của Hurstwood tấp nập đến dự như dân chúng La Mã nghe lời hiệu triệu của vị nguyên lão nghị viên. Ông cho rằng một nhóm khán giả ăn mặc sang trọng, hiền hậu và sẵn sàng tâng bốc sẽ trợ giúp Carrie.

Cô học trò nhỏ bé đã hoàn toàn làm chủ được vai diễn của mình, tuy có run khi phải đối mặt với đám đông, dưới ánh sáng chói lóa của những ngọn đèn chiếu trên sân khấu. Cô cố tự an ủi, có biết bao người khác, cả nam lẫn nữ cũng run khi nghĩ đến kết quả cho những cố gắng của họ, nhưng cô không thể phân tích mối nguy hiểm chung vì trách nhiệm riêng của cô. Cô sợ sẽ quên lời, sợ không làm chủ được tình cảm cũng như động tác trong vở diễn. Nhiều lúc, cô ước giá như cô không tham gia việc này, nhiều lúc cô lo sẽ đờ ra vì sợ và mặt trắng bệch, thở hổn hển, không biết nói gì và sẽ làm hỏng cả buổi diễn.

Một việc nữa với cả nhóm, ông Bamberger đã biến mất. Một tấm gương vô vọng đã sụp đổ vì những lời chỉ trích của đạo diễn. Bà Morgan vẫn có mặt, nhưng vốn đố kị và quả quyết, nên chẳng làm gì hơn là thù hận, ít ra là với Carrie. Một diễn viên nhà nghề rỗi việc được mời vào vai Ray, và trong lúc bản thân đóng cứng đờ đờ, anh ta chẳng buồn động tâm vì những người chưa bao giờ đối mặt với khán giả. Anh ta huênh hoang (nạt nộ, tuy vai mình phải giữ im lặng) với thái độ tự tin như thể muốn cho mọi người thấy rằng sự có mặt của anh ta là một bằng chứng bất ngờ rất có ý nghĩa.

- Dễ thôi mà, - anh ta nói với bà Morgan bằng một giọng giả tạo rất kịch. - Khán giả sẽ là thứ cuối cùng làm phiền ta. Cô biết không, tinh thần của vai mới là khó.

Carrie không thích phong thái của anh ta, nhưng cô hiểu quá rõ rằng một nữ diễn viên dù không nuốt nổi tính khí song vẫn phải chịu đựng tình yêu tưởng tượng của anh ta suốt buổi tối.

Sáu giờ, cô đã sẵn sàng ra đi. Đồ dùng biểu diễn đã thu xếp đầy đủ. Cô đã tập hóa trang từ sáng, đã tập dượt và sửa soạn đồ đạc từ lúc một giờ chiều, đã về nhà để xem lại vai mình lần cuối, và đợi buổi tối.

Nhân dịp này, nhà trọ cử đến một chiếc xe. Drouet cùng đi với cô đến cửa, rồi loanh quanh đến mấy cửa hàng tìm xì gà ngon. Cô diễn viên bé bỏng căng thẳng bước vào phòng thay quần áo và bối rối vì việc hóa trang đã biến cô, một thiếu nữ giản dị thành Laura, một hoa khôi thượng lưu.

Những ngọn đèn khí chói lóa, những vali mở toang gợi đến chuyến đi và trưng bày, những thứ trong hộp trang điểm rải đây đó: phấn hồng, phấn trắng, kem làm trắng da, li-e đốt thành than, mực nho, bút chì kẻ mắt, tóc giả, kéo, gương soi, quần áo xếp nếp, tóm lại, đủ thứ đồ không tên của nghệ thuật hóa trang, gây nên một không khí riêng, khác thường. Từ ngày đến thành phố, nhiều thứ đã ảnh hưởng đến cô, nhưng luôn xa cách. Không khí mới này thân thiện hơn nhiểu. Nó hoàn toàn không giống với những toà lâu đài nguy nga rực rỡ, lạnh lùng xua cô đi, chỉ cho phép cô kính sợ và ngạc nhiên từ xa. Nó như một người ân cần cầm tay cô và nói: “Bạn thân mến, cứ vào đi”. Nó tự cởi mở với cô. Cô sửng sốt vì những tên tuổi quan trọng trên yết thị, ngạc nhiên vì những thông báo dài trên báo, vẻ đẹp của những trang phục sân khấu, không khí của xe cộ, hoa và sự tao nhã. Đây không hề là ảo ảnh. Đây là cánh cửa mở toang để nhìn thấy mọi thứ đó. Cô bắt gặp nó như một người tình cờ thấy một hành lang bí mật, và ngắm nghía, rồi thấy mình trong một căn phòng đầy những thứ lóng lánh như kim cương và thích thú!

Lúc Carrie xao xuyến thay trang phục trong phòng hóa trang nhỏ, cô nghe thấy nhiều giọng nói bên ngoài, thấy ông Quincel tất tả chạy đây chạy đó, lưu ý bà Morgan và bà Hoagland vì sự chuẩn bị bực dọc của họ, nhìn thấy khoảng hai chục người có nhiệm vụ xếp đặt đi đi lại lại, lo không biết kết quả ra sao, cô không khỏi cảm thấy việc này thật thú vị nếu nó kéo dài, nếu bây giờ cô diễn tốt sẽ hoàn hảo biết bao, rồi sau một thời gian cô sẽ dành được chỗ đứng như một nữ diễn viên thực thụ. Ý nghĩ ấy choán lấy cô thật lạ lùng. Nó ngân nga trong tai cô như giai điệu của một bài hát cũ. Nếu không có sự quan tâm của Hurstwood, tiền sảnh nhỏ chắc cũng đầy người, vì những khách trọ tham gia một cách vừa phải phúc lợi của họ. Song le, những lời của Hurstwood đã lan đi nhiều vòng. Nó là một sự vụ đầy đủ. Bốn lô đã kín người. Bác sĩ Norman McNeill Hale và vợ chiếm một lô. Đây là một quảng cáo đắt giá. C.R. Walker, một thương nhân buôn bán đồ khô và sở hữu ít nhất hai trăm ngàn đôla, chiếm lô khác; Một thương nhân nổi tiếng ngành than ở lô thứ ba; còn Hurstwood và bạn bè ông ở lô thứ tư. Drouet ở trong số đó. Nói chung, những người đổ đến đây nếu không là người danh tiếng cũng là người có máu mặt. Họ là sinh khí của một giới nhất định - giới nhiều tiền và biểu hiện của một tôn ti trật tự bí mật. Các quý ông Elk biết rõ vị trí của nhau. Họ được kính trọng vì có khả năng tích lũy tiền của, sở hữu nhà đẹp, xe đẹp, ăn vận sang trọng, và có địa vị quan trọng trên thương trường. Lẽ đương nhiên, Hurstwood là một nhân vật có trí tuệ cao hơn chút ít, được thừa nhận là một hình ảnh hoàn hảo, ông khôn ngoan và luôn thể hiện tư thế đàng hoàng, giữ địa vị đường bệ và quyền thế, điều khiển tình bạn bằng sự khéo léo trực giác khi xử lý với con người. Nói chung, ông nổi tiếng hơn đa số những người khác trong cùng giới, được coi là người biết giấu kín thế lực và sự phát đạt về tài chính của mình.

Tối nay ông ở đúng môi trường của mình. Ông cùng vài người bạn từ Rector dong xe đến thẳng đây. Trong hành lang, ông gặp Drouet vừa mua xì gà về. Cà năm người nhập bọn và chuyện trò thân mật về khách khứa hiện tại và sự thay đổi nói chung trong công việc ở nhà trọ.

- Ai thế này? - Hurstwood nói lúc đi vào nhà hát, nơi các ngọn đèn hếch ngược và một nhóm các quý ông đang cười và trò chuyện trong chỗ trống đằng sau ghế.

- Ông Hurstwood, ông khỏe chứ? - Người đầu tiên nhận ra ông, hỏi.

- Rất mừng được gặp ông, - Ông nói và siết nhẹ tay người đó.

- Có vẻ ra trò đấy, nhỉ?

- Vâng, đúng vậy, - viên quản lý nói.

- Hình như Custer có nhiều người ủng hộ, - người bạn nhận xét.

- Cũng nên thế, - Vị quản lý khôn ngoan nói. - Thấy thế tôi cũng mừng.

- Ủa, George, - người khác nói oang oang, ông ta to béo đến mức ngực áo sơmi hồ cứng căng ra đáng ngại, - công việc của ông ra sao?

- Tuyệt vời, - viên quản lý nói.

- Ngọn gió nào đưa ông đến đây vậy? Ông không phải là thành viên của Custer mà.

- Vì thiện chí, - viên quản lý đáp lại. - Thích gặp gỡ các bạn thân thôi.

- Bà nhà có đến không?

- Tối nay nhà tôi không đến. Bà ấy không được khoẻ.

- Rất tiếc, tôi mong là không có gì nghiêm trọng.

- Không sao, nhà tôi chỉ mệt chút ít thôi.

- Tôi nhớ bà Hurstwood khi bà ấy đến St. Joe cùng ông... - một người mới đến nhớ lại, và bị mấy người bạn khác tới, giới hạn đoạn hồi tưởng.

- Kìa George, ông khỏe không? - Một chính khách vui tính của West Side và thành viên hội Tam điểm nói. - Chà chà, tôi rất mừng gặp lại ông; Công việc ra sao rồi?

- Rất ổn. Tôi thấy các vị đã xong việc bổ nhiệm Uỷ viên Hội đồng thành phố.

- Phải, chúng tôi đã tống họ vào đấy mà không gặp rắc rối gì nhiều.

- Ông có biết Henessy hiện giờ làm gì không?

- Ổ, ông ta đã trở lại nghề làm gạch. Ông có biết ông ta có một nhà máy gạch không?

- Tôi không biết, - viên quản lý nói. - Tôi thấy hơi đau lòng vì ông ấy thua cuộc.

- Có lẽ thế, - người kia nói và nháy mắt ranh mãnh.

Lúc này, một vài người bạn thân thiết mà ông mời bắt đầu xuất hiện. Họ bước vào, trịnh trọng thể hiện trong những bộ trang phục lộng lẫy, rành rành mãn nguyện và quan trọng.

- Chúng ta ở đây cả rồi, - Hurstwood nói, quay sang một người trong nhóm mà ông đang nói chuyện.

- Đúng vậy, - người mới đến, một quý ông phong nhã trạc bốn nhăm tuổi đáp lại.

- Nghe này, - ông ta thì thào vui vẻ và kéo vai Hurstwood để có thể nói thầm vào tai, - nếu buổi diễn không ra gì, tôi sẽ táng vào đầu anh đấy.

- Hẳn là anh muốn gặp các bạn cũ của anh. Nghĩ đến buổi diễn làm gì!

Người khác hỏi:

- Nó có hay ho thật không đây?

Viên quản lý đáp:

- Tôi không biết. Tôi chưa chắc lắm. - Rồi, ông ngẩng đầu duyên dáng, - vì hội Tam điểm thôi.

- Nhiều người vẫn ở ngoài nhỉ?

- Phải, anh tìm Shanahan đi. Anh ấy mới hỏi anh lúc trước.

Nhà hát nhỏ rộn ràng những giọng nói thành công, tiếng quần áo sột soạt, những chuyện tầm phào cũ rích, phần lớn tuân theo người đàn ông này. Trong vòng nửa giờ trước lúc kéo màn, nhìn ông ta lúc nào cũng là thành viên của một nhóm xuất sắc, gồm năm hoặc sáu người mập mạp, ngực áo trắng muốt, những chiếc kim gài lấp lánh chứng tỏ sự thành đạt của họ. Các quý ông đưa vợ theo gọi ông ra ngoài bắt tay. Ghế ngồi lách cách, những người dẫn chỗ cúi đầu trong lúc ông dịu dàng nhìn. Hiển nhiên ông là tinh túy trong số họ, phản chiếu tham vọng trong cá tính của những người chào hỏi ông. Ông được chào hỏi, bợ đỡ theo kiểu đón tiếp danh nhân. Thông qua đó, người ta có thể thấy địa vị của một người. Nó cao quý ở mặt này và tầm thường ở mặt khác.