Cuối cùng, màn đã sẵn sàng kéo lên. Mọi chi tiết hóa trang đã hoàn tất, cả nhóm ngồi yên trong lúc nhạc trưởng của dàn nhạc nhỏ gõ cây gậy đầy ý nghĩa vào bản nhạc, và tấm màn mềm mại bắt đầu cuốn lên. Hurstwood ngừng nói chuyện, cùng Drouet và ông bạn Sagar Morrison vào lô.
- Giờ chúng ta sẽ xem cô bé diễn, - ông nói với Drouet bằng giọng không để người khác nghe thấy.
Trên sân khấu, sáu người đã xuất hiện trong cảnh một phòng khách mở. Chỉ liếc nhìn, Drouet và Hurstwood đã thấy Carrie không ở trong số đó, và họ lại tiếp tục thì thầm trò chuyện. Bà Morgan, bà Hoagland và diễn viên đóng thay vai Bamberger - đóng các vai chính trong cảnh này. Diễn viên chuyên nghiệp tên là Patton chắc là đã dặn dò họ ở bên ngoài, nhưng lúc này rõ ràng là cần tư vấn thêm. Bà Morgan trong vai Pearl, cứng đờ vì sợ. Bà Hoagland nói khàn khàn. Cả nhóm thiếu dũng cảm đến mức chỉ nói được lời và không thể làm gì hơn. Nó lấy mất mọi hy vọng và lòng tốt không chỉ trích của khán giả, tránh được sự thương hại hiển nhiên, lo lắng sẽ là niềm thống khổ khi thất bại.
Hurstwood hoàn toàn dửng dưng. Ông cho đương nhiên cuộc biểu diễn này là vớ vẩn. Ông chỉ nhăm nhăm vào việc chịu đựng để sau đó khoe khoang và chúc mừng.
Tuy nhiên, sau một hồi sợ hãi, các diễn viên đã khắc phục được cơ nguy suy sụp. Họ nói năng yếu ớt, gần như mất hẳn mọi ý định thể hiện khi Carrie vào cảnh.
Vừa liếc nhìn cô, cả Hurstwood và Drouet đã thấy ngay cô không thể đứng vững. Cô vừa nhút nhát đi qua sân khấu, vừa nói:
- Ông ở đây ư, thưa ông, chúng tôi đã tìm ông từ lúc tám giờ, - nhưng sắc thái yếu ớt và giọng nói run run khiến vô cùng chán.
- Cô ấy sợ quá, - Drouet thì thầm với Hurstwood.
Viên quản lý không nói gì.
Ngay sau đó, cô có một lời thoại bị coi là khôi hài:
- Vâng, có thể nói rằng tôi có cuộc đời khá cay đắng.
Song câu đó nói đều đều, và trở thành tẻ nhạt chết người. Drouet cựa quậy liên tục. Hurstwood không hề nhúc nhích một ngón chân.
Đến một cảnh khác, Laura đứng lên và cảm thấy tai họa đang lơ lửng, cô buồn bã nói:
- Giá như bà không nói câu đó, Pearl. Bà có biết câu thành ngữ cổ này không: “Gọi một thiếu nữ bằng tên chồng”.
Câu này thiếu cảm xúc đến buồn cười. Carrie không truyền tải được điều gì. Cô nói như trong cơn mơ. Hình như cô biết chắc chắn là sẽ thất bại cay đắng. Cô kém hơn bà Morgan, dù sao bà ta cũng trấn tĩnh lại đôi chút, và ít ra lúc này lời thoại của bà cũng rõ ràng. Drouet ngoảnh khỏi sân khấu và nhìn vào khán giả. Cử tọa lặng lẽ chịu đựng, và lẽ tất nhiên đều mong có sự thay đổi. Hurstwood nhìn xoáy vào Carrie, dường như muốn thôi miên cô phải diễn tốt hơn. Ông đang truyền quyết tâm của mình về phía cô. Ông thông cảm với cô.
Trong vài phút, cô bắt đầu đọc bức thư của kẻ lừa đảo xa lạ gửi đến. Khán giả hơi nhãng đi vì câu chuyện giữa diễn viên chuyên nghiệp và một nhân vật tên là Snorky do một người Mỹ bé nhỏ, thấp lùn thủ vai, anh ta thực sự phát triển được sự hài hước, biến người lính hơi điên, cụt tay thành người đưa thư sinh động. Anh ta nói oang oang, bất chấp đến mức họ không có ý định đùa song rất khôi hài. Song lúc anh ta đi khỏi, cảnh diễn trở lại bi ai với Carrie là nhân vật chính. Cô không trấn tĩnh nổi. Trong suốt cảnh giữa cô và kẻ lừa đảo, cô đi thơ thẩn làm khán giả mệt mỏi chịu đựng, cuối cùng cô đi ra khiến họ nhẹ nhõm hẳn.
- Cô ấy quá căng thẳng, - Drouet nói, linh cảm được nhận xét nhẹ nhàng mà anh ta nói lúc trước.
- Tốt hơn hết là cậu trở lại và động viên cô ấy.
Drouet mừng rỡ làm mọi thứ để cứu viện. Anh ta bươn bả vòng ra lối cửa ngách, và được người gác cửa thân thiện cho vào. Carrie đang đứng trong cánh gà, yếu ớt đợi lần ra tiếp theo, mất hết nhiệt tình và can đảm.
- Cad này, - Drouet nhìn cô và nói, - em đừng căng thẳng thế. Trấn tĩnh lên nào. Những người kia ra sân khấu rốt cuộc cũng thế cả. Em sợ gì nào?
- Em không biết, - Carrie nói. - Hình như em không có khả năng diễn xuất.
Tuy vậy, cô rất cảm kích vì sự hiện diện của người tình. Cô thấy cả nhóm căng thẳng đến mức sức lực của cô tan biến cả.
- Bình tĩnh nhé, - Drouet nói. - Can đảm lên nào. Em sợ gì kia chứ? Giờ cứ ra sân khấu và em sẽ làm tốt thôi mà. Em lo gì?
Carrie phấn chấn lên đôi chút vì sự khuyên khích của anh chàng chào hàng.
- Em diễn dở lắm phải không?
- Không một chút nào. Em chỉ cần hăng hái hơn một chút nữa thôi. Cứ diễn như em đã làm cho anh xem vậy. Nhớ hất đầu như tối hôm trước nhé.
Carrie nhớ lại niềm hân hoan của cô trong phòng. Cô cố nghĩ mình sẽ làm như thế.
- Cảnh nào tiếp theo? - Drouet hỏi và nhìn vào phần vai mà cô đang xem.
- Cảnh giữa Ray và em, lúc em từ chối anh ta.
- Bây giờ em sẽ diễn thật sinh động nhé, - Drouet nói. - Hăng hái lên, thế thôi. Cứ diễn như không ấy.
- Đến lượt cô, cô Madenda, - người nhắc vở nói.
- Vâng, - Carrie nói.
- Em mà sợ là ngốc đấy, - Drouet nói. - Giờ thì ra đi, can đảm lên. Anh sẽ quan sát em từ chỗ này.
- Anh ư? - Carrie nói.
- Ừ, ra đi em. Đừng sợ.
Người nhắc vở ra hiệu cho cô.
Cô dợm bước, vẫn yếu đuối, nhưng đột nhiên dũng khí của cô phần nào trở lại. Cô nghĩ đến Drouet đang nhìn mình.
- Ray, - cô nói dịu dàng, giọng cô bình tĩnh hơn cảnh vừa qua rất nhiều. Đây là cảnh đạo diễn ưng ý nhất trong buổi diễn tập.
- Cô ấy thoải mái hơn rồi, - Hurstwood thầm nhủ.
Cô không vào vai như trong buổi diễn tập, nhưng diễn tốt hơn nhiều. ít nhất thì khán giả không bực dọc. Sự tiến bộ của cả nhóm chiếm trọn khả năng quan sát của cô. Họ đang rất tiến bộ, và lúc này vở kịch dường như tàm tạm, chí ít là các vai đều cố gắng.
Carrie rời sân khấu, sôi nổi và căng thẳng.
- Có khá hơn chút nào không? - Cô nói và nhìn Drouet.
- Anh đã bảo mà. Cứ thế nhé. Đưa sinh khí vào vai diễn. Em sẽ làm cho nó hay hơn một ngàn phần trăm. Đạt hơn cảnh khác nhiều. Giờ diễn tiếp đi và bừng sáng nhé. Em có thể làm được mà. Em sẽ chinh phục họ.
- Có thật là khá hơn không, anh?
- Khá hơn, anh nói rồi. Cảnh tiếp theo là gì?
- Cảnh phòng khiêu vũ.
- Em có thể diễn rất tốt, - anh ta nói.
- Em không biết nữa, - Carrie trả lời.
- Này em, - Drouet kêu lên, - em đã diễn cảnh đó cho anh xem rồi! Giờ em bước ra và diễn đi. Nó sẽ làm em vui lên. Cứ diễn như em đã làm trong phòng. Nếu em xoay tròn như thế, anh đánh cược là em sẽ thành công lớn. Em định cược gì nào?
Anh chàng thường cho phép sự sôi nổi của mình thể hiện tốt hơn lời nói. Anh ta thực sự cho rằng Carrie diễn cảnh này rất hay, và muốn cô lặp lại trước công chúng. Sự nhiệt tình của anh ta đã đem lại nghị lực trong dịp này.
Khi đến lúc, anh ta đã làm cho Carrie phấn chấn có hiệu quả nhất. Anh ta khiến cô cảm thấy mình diễn rất đạt. Sự sầu muộn cũ của niềm khao khát bắt đầu trở lại khi anh ta nói chuyện với cô, và tình thế xoay chuyển, cô hào hứng trong cảm xúc.
- Em nghĩ là em có thể làm được.
- Chắc chắn thế rồi. Giờ em tiến lên và sẽ thấy.
Trên sân khấu, bà Van Dam đang bóng gió bôi nhọ Laura.
Carrie lắng nghe, và nhiễm phải một cái gì đó, cô không biết là gì, Lỗ mũi cô hơi phập phồng.
- Như thế có nghĩa là, - diễn viên chuyên nghiệp đóng vai Ray nói, - tầng lớp thượng lưu là người báo thù sự nhục mạ rất khủng khiếp. Bà đã từng nghe đến lũ sói Siberia chưa? Khi một con trong đàn bị ốm, những con khác ăn tươi nuốt sống nó. So sánh này không tao nhã cho lắm, nhưng trong giới thượng lưu có một thứ rất tàn ác. Laura đã nhạo báng nó bằng tính tự phụ, còn tầng lớp thượng lưu vốn sẵn tính đó, sẽ phẫn nộ gay gắt vì bị coi thường.
Có tiếng gọi nghệ danh của Carrie lên sân khấu. Cô bắt đầu cảm thấy sự gay gắt của hoàn cảnh. Cảm giác là người bị bỏ rơi bao trùm lấy cô. Cô cheo leo trên rìa cánh, ngây ngất trong ý nghĩ thăng hoa. Cô không còn nghe thấy gì nữa, ngoài sự sôi sục của mình.
- Nào, các cô gái, - bà Van Dam nói, trang nghiêm, - hãy để chúng tôi soát các đồ vật của các cô. Chúng sẽ không còn an toàn khi một tên trộm cừ khôi như thế lọt vào.
- Vào, - người nhắc vở nói, tới gần cô, nhưng cô không nghe thấy. Cô tiến lên trước với vẻ duyên dáng điềm tĩnh, bắt nguồn từ cảm xúc. Cô xuất hiện trước khán giả, xinh đẹp và tự hào, thay đổi hẳn do hoàn cảnh bắt buộc, thành một người lạnh lùng, vô tội, bơ vơ khi những người thượng lưu khinh bỉ tránh xa cô.
Hurstwood chớp mắt và hiểu ngay cơ sự. Những làn sóng tỏa ra của tình cảm và sự chân thành đã đập vào những bức tường xa nhất của căn phòng. Ma lực của niềm đam mê ngay tại đây sẽ làm tan rã cả thế giới.
Nó cũng là sự chú ý đầy lôi cuốn, là sự mê hoặc của tình cảm cho đến nay vẫn còn lạc hướng.
- Ray! Ray! Tại sao cậu không trở về với cô ấy? - là tiếng kêu của Pearl.
Mọi con mẳt đổ dồn vào Carrie, vẫn kiêu hãnh và đầy khinh miệt. Họ xúc động y hệt cô. Mắt họ theo cái nhìn của cô.
Bà Morgan - vai Pearl - sáp đến gần cô.
- Chúng ta về nhà đi, - bà nói.
- Không, - Carrie trả lời, lần đầu tiên giọng cô ngạo mạn, the thé một âm sắc chưa từng thấy. - Hãy ở lại với anh ta!
Cô chỉ bàn tay gần như buộc tội vào người yêu của cô. Rồi, với cảm xúc mãnh liệt khiến cả khán phòng choáng váng vì sự đơn giản vô cùng:
- Anh ta sẽ không chịu đựng được lâu đâu.
Hurstwood hiểu rằng ông đã tìm được một thứ tốt đẹp phi thường. Ý nghĩ ấy càng mạnh mẽ thêm vì tiếng vỗ tay của khán giả khi cánh màn từ từ hạ và thực tế đó là nhờ Carrie. Lúc này, ông thấy cô tuyệt đẹp. Cô đã làm một việc vượt tầm ảnh hưởng của ông. Ông mãn nguyện sâu sắc khi nhận thức được cô là của ông.
- Hay, - ông nói, rồi bị cơn bốc đồng chiếm lĩnh, ông đứng dậy và đi tới cửa sân khấu.
Lúc ông tới, Carrie vẫn ở đó với Drouet. Tình cảm của ông dành cho cô hầu như chan chứa. Ông gần như bị cuốn đi vì sức mạnh và tình cảm mà cô biểu lộ. Ông thèm được trút những lời ca ngợi với tình cảm vô bờ bến của một người tình, nhưng Drouet đang ở đây, sự yêu mến của anh ta nhanh chóng được khơi lại. Anh ta vốn dễ say đắm hơn Hurstwood. chí ít thì trong bản chất của hoàn cảnh, nó là một hình thái khỏe khoắn hơn.
- Chà chà, - Drouet nói, - em diễn thật vượt tầm. Anh biết là em có thể làm được mà. Chao ôi, em là một bông cúc xinh xắn!
Mắt Carrie rạng ngời ánh sáng thành công.
- Em diễn tốt chứ?
- Em ư? Anh cho là đạt. Em không nghe thấy tiếng vỗ tay sao?
Vẫn còn vài tiếng vỗ tay yếu ớt.
- Em cho là em đã làm được thứ mình thích... Em cảm thấy thế.
Đúng lúc đó Hurstwood vào. Theo bản năng, ông cảm thấy sự thay đổi trong con người Drouet. Ông thấy anh chàng chào hàng đứng sát Carrie, và nỗi ghen tuông bùng cháy trong ngực ông. Trong suy nghĩ nhanh như chớp, ông tự trách mình đã bảo anh ta quay lại. Ông cũng căm ghét Drouet như một kẻ đột nhập. Ông không thể hạ mình xuống chúc mừng Carrie như một người bạn. Dẫu sao, ông cũng làm chủ được mình và đó là một thắng lợi lớn. Ông hầu như dập tắt ánh sáng tinh tế trong mắt.
- Cô Drouet, tôi đến để nói rằng cô diễn rất đạt. Thật thú vị. - Ông nói và nhìn Carrie.
Carrie hiểu lời ám chỉ và đáp:
- Cảm ơn ông.
- Tôi đang nói với cô ấy, - Drouet xen vào, hài lòng vì thứ mình sở hữu, - rằng tôi nghĩ là cô ấy đã diễn tốt.
- Cô đã diễn rất đạt, - Hurstwood nói, và mắt Carrie sáng lên vì cô hiểu nhiều hơn lời nói.
Carrie cười rạng rỡ.
- Nếu cô diễn tốt hết phần còn lại của vở, cô sẽ làm tất cả chúng tôi nghĩ cô là một nghệ sĩ bẩm sinh.
Carrie lại mỉm cười. Cô cảm nhận sự nhạy cảm trong vị thế của Hurstwood, và mong ước có thể được ở một mình với ông, nhưng cô không hiểu sự thay đổi trong con người Drouet. Hurstwood thấy anh ta có thể trò chuyện và kiềm chế như ông, phẫn uất với Drouet từng khoảnh khắc anh ta có mặt, ông đành cúi chào để đi ra với vẻ thanh nhã tuyệt vời. Ra đến ngoài, ông nghiến răng vì đố kỵ.
- Khốn kiếp! - Ông nói, - hắn luôn như thế sao? - Ông ủ rũ trở về lô, và không thể trò chuyện vì nghĩ đến tình cảnh thảm hại của mình.
Lúc màn kéo lên cho hồi sau, Drouet trở lại chỗ. Anh ta tươi tỉnh lên nhiều và muốn thì thầm, nhưng Hurstwood chỉ giả vờ mải xem. Ông dán mắt lên sân khấu dù không có Carrie, đang diễn một khúc hài kịch ngắn trước khi cô vào. Tuy nhiên, ông không hiểu đang diễn ra chuyện gì. Ông chìm vào suy tư và mọi ý nghĩ đều tệ hại.
Sự tiến bộ của vở diễn không làm ông vui lên. Từ lúc này trở đi, Carrie dễ dàng trở thành trung tâm chú ý. Khán giả thấy chẳng có gì hay ho sau ấn tượng ảm đạm ban đầu, giờ chuyển sang thái cực khác hẳn. Cảm tình chung đã tác động tới Carrie. Cô diễn vai mình khá đạt, tuy không có gì giống như xúc cảm mãnh liệt đã khuấy động được tình cảm như cuối hồi thứ nhất khá dài.
Cả Hurstwood lẫn Drouet đều quan sát thân hình xinh đẹp cùng những cảm xúc đang lên của cô. Thực ra khả năng ấy trong cô tự bộc lộ, còn họ chỉ nhìn thấy nó xuất hiện trong những hoàn cảnh phù hợp, gần như đóng khung trong những thứ vàng son lộng lẫy và tỏa sáng vì ánh sáng riêng của sự đa cảm và tính cách, càng tăng thêm phần quyến rũ với họ. Drouet thấy cô hơn hẳn Carrie cũ rất nhiều. Anh thèm được ở nhà cùng cô, để trò chuyện với cô. Drouet sốt ruột đợi đến lúc kết thúc, khi chỉ có riêng họ được về nhà với nhau.
Ngược lại, trong tình huống khó chịu của mình, Hurstwood nhìn thấy sức hấp dẫn mới mẻ, mạnh mẽ của cô. Ông muốn đổ tội cho người đàn ông cạnh mình. Trời ạ, ông không thể hoan nghênh đúng với tình cảm như ông muốn. Lần này ông phải giả vờ trong khi dư vị đắng cay đọng mãi trong miệng ông.
Trong hồi cuối, Carrie mê hoặc những người yêu mến cô đến mức được thừa nhận là diễn viên đóng đạt nhất.
Hurstwood lắng nghe vở diễn, tự hỏi khi nào Carrie mới xuất hiện. Ông không phải đợi lâu. Tác giả đã dùng kĩ xảo đưa cả nhóm ngà ngà say lên xe, và lúc này Carrie bước vào một mình. Lần đầu tiên Hurstwood có dịp nhìn thấy cô đối diện với khán giả, hoàn toàn đơn độc, vì ở mọi cảnh khác cô luôn có nhiều người làm nền. Lúc cô vào, ông bất chợt cảm thấy sức mạnh cũ của cô trở lại - sức mạnh đã ghì lấy ông ở cuối hồi một. - Hình như cô đã đạt tới cảm xúc lúc vở kịch sắp khép màn và cơ hội để diễn đang qua.
- Tội nghiệp Pearl, - cô nói, thống thiết rất tự nhiên. - Thật đáng buồn khi đau khổ vì thiếu hạnh phúc, nhưng cũng thật kinh khủng khi thấy người khác dò dẫm mù quáng tìm kiếm nó, khi nó gần như đã ở trong tầm tay.
Cô buồn bã nhìn đăm đăm ra biển khơi, cánh tay cô thờ thẫn tựa vào trụ cửa bóng loáng.
Hurstwood thấy thương cảm sâu sắc cho cô và cho mình. Hầu như ông cảm thấy cô đang nói chuyện với ông. Trong tình trạng vừa xúc cảm vừa rối rắm, ông gần như bị lừa vì giọng nói và phong thái ấy, giống một giai điệu lâm ly được coi là vừa riêng tư vừa thân tình. Sự bi ai có nét đặc biệt của nó, dường như dành riêng cho con người đơn độc.
- Hơn nữa, cô ấy có thể rất hạnh phúc với chàng, - nữ diễn viên xinh xắn nói tiếp. - Tính tình vui vẻ, gương mặt rạng rỡ của cô ấy sẽ làm mọi ngôi nhà bừng sáng.
Cô từ từ quay lại khán giả mà không nhìn thấy gì. Các động tác của cô giản dị đến mức cô có vẻ như hoàn toàn cô đơn. Rồi cô tìm một chỗ ngồi bên bàn, lật vài cuốn sách và suy nghĩ cùng chúng.
- Mình không còn khát khao gì nữa, - cô thì thầm, gần như thở dài, - sự sống sót của mình được giữ kín, trừ hai người trong thế giới rộng lớn này, tạo cho mình niềm vui vì cô gái ngây thơ đó nhất định sẽ trở thành vợ chàng.
Hurstwood thấy tiếc khi một nhân vật - được biết là Peach Blossom - ngắt lời cô. Ông bực bội cựa quậy, vì muốn cô tiếp tục. Ông bị mê hoặc vì gương mặt xanh xao, dáng người uyển chuyển trong bộ váy áo xếp nếp màu xám lóng lánh như ngọc trai, chuỗi ngọc trai quấn quanh cổ. Carrie có dáng điệu của một người yếu đuối và cần che chở, và bị hấp dẫn trong một khoảnh khắc không thật, ông đứng dậy, cảm động, sẵn sàng lao đến chỗ cô, an ủi cô khỏi đau khổ và tăng thêm sự mãn nguyện của riêng ông.
Trong giây lát, Carrie lại chỉ còn một mình, và cô nói, hào hứng:
- Tôi phải trở về thành phố, dù ở đấy có thể ẩn náu nhiều nguy cơ. Tôi phải đi, kín đáo nếu có thể và công khai nếu phải thế.
Bên ngoài có tiếng móng ngựa, rồi tiếng Ray:
- Không, tôi sẽ không cưỡi lần nữa đâu. Mang nó đi.
Chàng bước vào, rồi bắt đầu một cảnh đã tạo ra bi kịch trong tình yêu của Hurstwood cũng như mọi thứ trong sự nghiệp khác thường và phức tạp của ông. Carrie đã quyết làm một cái gì đó trong cảnh này, và khi được ra hiệu, cảm xúc choán ngợp cô. Cả Hurstwood và Drouet đều nhận thấy cảm xúc dâng trào lúc cô xuất hiện.
- Em tưởng anh đi với Pearl rồi, - cô nói với người yêu.
- Anh đã đi một phần quãng đường, nhưng anh đã rời bữa tiệc cách đây một dặm.
- Anh và Pearl không bất hòa đấy chứ?
- Không, à có; nghĩa là chúng tôi thường bất hòa. Phong vũ biểu chỉ quan hệ thân thiện của chúng tôi hay dừng ở chỗ “đầy mây” hoặc “u ám”.
- Vậy là lỗi của ai? - Cô nói, rành rẽ.
- Không phải của anh, - anh ta trả lời, dằn dỗi. - Anh biết mình đã làm mọi việc có thể... anh muốn nói là mọi việc anh có thể làm... nhưng cô ấy…
Patton nói câu này khá vụng về, nhưng Carrie đã cứu nguy bằng vẻ duyên dáng đầy cảm hứng.
- Nhưng cô ấy là vợ anh, - cô nói, dồn hết chú ý vào người diễn viên cứng nhắc và mềm giọng cho đến khi nó khe khẽ và thánh thót. - Ray thân mến ơi, thời gian tìm hiểu là nguyên bản mà toàn bộ bài thuyết giáo về cuộc sống vợ chồng lấy làm chủ đề. Đừng để cuộc hôn nhân của hai người bất mãn và không hạnh phúc.
Cô chắp đôi bàn tay nhỏ nhắn và ép lại rất gợi cảm.
Hurstwood nhìn chằm chặp, đôi môi hơi hé ra. Drouet cựa quậy thỏa mãn.
- Vâng, cô ấy là vợ anh, - người diễn viên vẫn tiếp tục theo kiểu yếu kém nếu so sánh, nhưng lúc này nó không thể làm hỏng bầu không khí nhân hậu mà Carrie đã tạo ra và gìn giữ. Hình như cô không cảm thấy anh ta đau khổ. Cô phải làm xong hầu như với một khúc gỗ. Những thứ cô cần đều trong khả năng sáng tạo của cô. Diễn xuất của những người khác không thể ảnh hưởng đến cô.
- Anh hối tiếc ư? - Cô hỏi, từ tốn.
- Anh đã mất em, - anh ta nói và nắm bàn tay nhỏ nhắn của cô, - và anh phó mặc cho bất cứ người nào liếc mắt đưa tình với anh. Em thừa biết là lỗi của anh, tại sao em bỏ anh?
Carrie chậm rãi ngoảnh đi, dường như lặng lẽ kiềm chế cơn thôi thúc. Rồi cô quay lại.
- Ray à, - cô nói, - niềm hạnh phúc lớn nhất em từng có là nghĩ rằng mọi tình thương mến của anh đã hiến dâng vĩnh viễn cho một phụ nữ đoan chính, cho khả năng của anh trong gia đình, sự thịnh vượng và tài năng. Bây giờ anh lại tiết lộ với em như thế ư! Cái gì xui khiến anh xung đột liên tiếp với hạnh phúc của anh vậy?
Câu cuối cùng được hỏi mộc mạc đến mức đi thẳng vào lòng khán giả và người yêu như một lời trực tiếp.
Rốt cuộc, nó khiến cho người cô yêu kêu lên:
- Hãy là người như trước kia với anh đi.
Carrie trả lời, vẻ dịu dàng trìu mến:
- Em không thể là thế với anh, nhưng em có thể nói bằng tâm trạng của Laura, người đã chết vĩnh viễn với anh.
- Em nhất định phải là thế, - Patton nói.
Hurstwood ngả về phía trước. Toàn bộ khán giả lặng ngắt và chăm chú.
- Để xem anh coi phụ nữ là khôn ngoan hay rỗng tuếch, - Carrie nói, cái nhìn của cô buồn bã trùm lên người yêu đã lún sâu vào trong ghế, - đẹp hay xấu, giàu hoặc nghèo, nhưng cô ấy có trái tim là thứ có thể cho hoặc từ chối thực sự.
Drouet cảm thấy cổ họng như bị cào.
- Cô ấy có thể bán rẻ cho anh nhan sắc, trí thông minh, tài năng của mình, nhưng tình yêu của cô ấy là một kho báu, không tiền bạc và giá cả nào sánh được.
Viên quản lý nghe câu này như một lời khẩn khoản dành riêng. Nó đến với ông dường như chỉ có hai người, và ông không thể kìm nổi những giọt nước mắt, buồn thương cho nỗi vô vọng, thống thiết và cho người phụ nữ dễ thương, quyến rũ mà ông yêu. Drouet cũng không tự chủ được. Anh quyết đối xử với Carrie như một người chưa từng có trước kia. Trời ạ, anh sẽ cưới cô! Cô xứng đáng được thế.
- Đáp lại, cô ấy chỉ đòi hỏi, - Carrie nói, chỉ nghe thấy tiếng đáp lại nho nhỏ, định sẵn của người yêu, và cô hòa với giai điệu ai oán của dàn nhạc, - khi xét đoán cô ấy, cái nhìn của anh nói lên sự thành tâm, khi nói với cô ấy, giọng anh dịu dàng, âu yếm và ân cần, rằng anh không coi thường cô ấy vì không hiểu ngay những suy nghĩ mạnh mẽ và những ý định đầy hoài bão của anh. Khi rủi ro và tai họa đánh bại những mục tiêu cao quý của anh, tình yêu của cô ấy vẫn an ủi anh. Nhìn lên các cây kia, - cô nói tiếp, trong lúc Hurstwood cố hết sức nén tình cảm lại, - anh thấy sức mạnh và vẻ hùng vĩ, xin đừng coi thường những bông hoa vì chúng chỉ cho mùi thơm. - Cô dịu dàng kết luận, và nói bằng giọng ngọt ngào lạ lùng. - Hãy nhớ rằng tình yêu là tất cả những gì một người phụ nữ đem cho, nhưng đó cũng là thứ duy nhất mà Thượng đế cho phép chúng ta mang sang thế giới bên kia.
Hai người đàn ông ở trong tình trạng yêu thương khổ sở nhất. Hầu như họ không nghe thấy những lời còn lại kết thúc cảnh. Họ chỉ thấy thần tượng của họ, đi lại với vẻ uyển chuyển đầy quyến rũ, đầy tài năng như một sự tiết lộ với họ.
Hurstwood quyết định một ngàn việc, Drouet cũng thế. Họ cùng vỗ tay nhiệt liệt, gọi Carrie ra chào. Drouet đập cho đến khi hai bàn tay đau nhức. Lúc đó, anh ta bật dậy và lao ra ngoài. Khi anh đi rồi, Carrie bước ra chào và thấy một lẵng hoa lộng lẫy đang vội vã chuyển giữa hai hàng ghế tới chỗ cô, cô đợi. Hoa của Hurstwood. Cô nhìn thẳng lên lô của viên quản lý, bắt gặp cái nhìn của ông và mỉm cười. Ông sẽ lao khỏi lô và ôm lấy cô. Ông quên bẵng sự thận trọng mà tình trạng hôn nhân của ông buộc phải theo. Ông hầu như quên rằng ông vừa ngồi cùng lô với Drouet, và có nhiều người biết ông. Lạy Chúa, ông phải có cô gái đáng yêu ấy dù nó lấy đi tất cả của ông. Ông sẽ hành động ngay lập tức. Quyết định này là kết cục của Drouet, và không được quên. Ông sẽ không đợi đến ngày khác. Anh chàng chào hàng không thể có cô.
Ông phấn khích đến mức không thể ở lại trong lô. Ông ra hành lang, rồi ra phố và suy nghĩ. Drouet không quay lại. Trong ít phút màn cuối chấm dứt, anh thèm đến phát điên được ở một mình với Carrie. Drouet nguyền rủa vận may buộc anh phải cười, cúi chào, vờ vĩn trong lúc anh chỉ muốn nói với Carrie rằng anh yêu cô, chỉ muốn được thì thầm với mình cô. Anh rên lên khi thấy hy vọng tiêu tan. Anh phải giả vờ đưa cô đi ăn tối. Cuối cùng, Drouet cố len tới và hỏi cô có thể đi cùng không. Các diễn viên đang thay đồ, trò chuyện và vội vã. Drouet nói huyên thuyên vì phấn khởi và đắm đuối. Viên quản lý cố hết sức tự chủ.
- Lẽ tất nhiên là chúng ta sẽ đi ăn tối, - ông nói, với giọng giễu cợt tình cảm của ông.
- Ồ vâng, - Carrie nói và mỉm cười.
Cô diễn viên xinh xắn hớn hở. Lúc này cô nhận ra rằng cô được cưng chiều. Cô được ngưỡng mộ và săn tìm. Lúc này riêng sự thành công làm cho buổi diễn đầu tiên mờ nhạt hẳn. Ưu thế đã thay đổi, cô nhìn xuống người tình hơn là ngước lên. Cô chưa nhận thức được rõ rệt, nhưng có một cái gì đó trong cử chỉ hạ mình với cô dễ chịu vô cùng. Lúc cô đã sẵn sàng, họ lên chiếc xe ngựa đợi sẵn và vào trung tâm thành phố. Chỉ có một lần cô tìm được cơ hội thể hiện tình cảm, là khi viên quản lý bước lên xe trước Drouet và ngồi xuống cạnh cô. Trước khi Drouet vào hẳn, cô siết chặt bàn tay Hurstwood với thái độ dịu dàng và hấp tấp. Vị quản lý không tự chủ nổi vì yêu. Ông có thể bán cả linh hồn để được chung sống với cô. “Chao ôi” - ông nghĩ, - “bi thảm làm sao”.
Drouet thản nhiên tưởng mình là nhất. Bữa tối hỏng hẳn vì sự hăng hái của anh ta. Hurstwood về nhà, cảm thấy có thể chết nếu không tìm ra cách giải thoát cho tình yêu. Ông đắm đuối thì thầm “mai nhé” với Carrie, và cô hiểu. Ông tránh Drouet và mong ước của ông lúc chia tay là có thể giết chết anh ta mà không ân hận. Carrie cũng cảm thấy khổ sở.
- Chúc ngủ ngon, - ông nói, giả vờ thân thiện, thoải mái.
- Chúc ngủ ngon, - cô diễn viên bé bỏng nói, dịu dàng.
- Thằng hề! - Ông nói, lần này căm hận Drouet. - Thằng ngu! Tao sẽ cho mày biết tay, và nhanh thôi! Ngày mai, chúng ta sẽ biết.
- Thấy chưa, em thật là kỳ diệu, - Drouet nói, khoái chí và siết cánh tay Carrie. - Em là cô bé hạng nhất trên đời.