"..." Lâm Uyển Bạch câm nín, không còn lời nào để nói.
Quả nhiên giống như cô suy đoán, không "phúc hắc" không phải Hoắc Trường Uyên!
Cô nhìn thấy bánh bao nhỏ tay cầm bao lì xì, cười hí hửng, rúc rích như một con mèo chiêu tài. Lần trước sau khi gọi Lục Học Lâm một tiếng ông ngoại, nhận được một chiếc lì xì to, lúc đó thằng bé đã chạy vội về phòng, giấu lì xì dưới gầm giường, cũng khó trách sao nó lại ngoan ngoãn hợp tác.
Lâm Uyển Bạch lắc đầu, cười ra nước mắt, bất giác véo cái mũi nhỏ của nó. Còn bé tý đã ham mê vật chất thế này thì phải làm sao!
Trở về biệt thự, chiếc xe màu trắng sáng nay xuất phát cùng lúc với họ giờ đã đỗ sẵn trong sân.
Lâm Uyển Bạch dắt tay con trai đi vào nhà. Trong phòng khách, Hoắc Trường Uyên đã cởi áo vest và cà vạt, chỉ mặc độc chiếc sơ mi, ngồi vắt vẻo trên sofa, tay cầm iPad đang đọc tin tức.
Nghe thấy tiếng bước chân, anh mới chậm rãi ngước mắt lên.
Lâm Uyển Bạch ngạc nhiên đi về phía anh: "Hoắc Trường Uyên, hôm nay anh về sớm vậy?"
"Buổi chiều có buổi họp bị hủy, công việc không bận nên anh về sớm." Hoắc Trường Uyên tạm thời bỏ chiếc iPad trong tay xuống, uể oải đáp, sau khi nhìn lướt qua cô, anh khẽ liếc về phía con trai.
Nói chính xác hơn là nhìn bao lì xì thằng bé đang cầm bằng hai tay.
Việc hủy buổi họp chỉ là một cái cớ. Sao anh có thể thừa nhận mình không yên tâm, về nhà trước để đợi kết quả. Lúc này anh không còn cần vẫy tay gọi con trai tới hỏi han nữa, sau khi nhìn thấy bao lì xì, anh đã biết mọi chuyện tiến triển rất thuận lợi.
Bánh bao nhỏ không theo cô đi vào phòng khách mà buông tay cô ra, chạy thẳng lên gác.
Không cần nghĩ cũng biết, nó nhất định lại chạy về phòng giấu tiền rồi!
Lâm Uyển Bạch ngồi xuống bên cạnh anh, hờn dỗi nói: "Anh cũng lợi hại quá nhỉ?"
Hoắc Trường Uyên nhướng mày, điềm nhiên chấp nhận.
Hôm trước cùng cô đi xem nhạc kịch, có thể hạ đo ván Lê Giang Nam trong im lặng, bây giờ lại nhẹ nhàng giải quyết được mối nguy từ chỗ ông cụ Lục...
Cũng vì Lê Giang Nam chính trực lại đàn ông, kiên trì muốn cạnh tranh công bằng, muốn dùng sự chân thành của mình để "đào tường". Chỉ là trái tim của cô không nằm ở chỗ anh ấy, nên đành khiến anh ấy bị ngược tàn tạ. Đối với anh, thật ra anh ấy cũng không phải một đối thủ quá nguy hiểm, thi thoảng gia tăng gia vị ghen tuông cho cuộc sống mà thôi.
Nghĩ tới hai cô chị em ở nhà họ Lục, Lâm Uyển Bạch bất giác nhíu mày.
Tình địch của anh không giống của cô, thật không biết là may hay họa!
Lâm Uyển Bạch nói với anh: "Ông nội nói, ngày mai vẫn dặn em đưa Đậu Đậu qua."
"Ừm." Hoắc Trường Uyên mỉm cười.
Ngày hôm sau, Lâm Uyển Bạch một lần nữa đưa bánh bao nhỏ tới nhà họ Lục như đã hẹn.
Ông cụ Lục từ sớm đã đứng trông ngoài sân, cho đến khi nhìn thấy bánh bao nhỏ nhảy từ trên ô tô xuống mới bất chợt nở nụ cười, nắm lấy bàn tay nhỏ của thằng bé, ánh mắt hiền từ đi vào trong nhà.
Suốt cả buổi chiều, trong phòng khách tràn ngập tiếng nói cười của một người già và một đứa trẻ con.
Lâm Uyển Bạch đứng lên bê ấm trà, xuống bếp tìm người làm xin nước nóng. Khi quay trở lại thì có tiếng động ở cửa ra vào. Có người tới, người làm chạy ra đón, bước vào hóa ra là Lục Tịnh Tuyết và Trịnh Sơ Vũ.
Có vẻ như họ đến chung với nhau, thay dép xong liền đi vào nhà.
Nhìn thấy cô, Lục Tịnh Tuyết có vẻ như nghiêng đầu sang nhìn Trịnh Sơ Vũ một chút. Trịnh Sơ Vũ nở nụ cười, nịnh nọt chạy về phía cô. Trịnh Sơ Vũ mặc một chiếc áo lưới mỏng, vạt áo tung lên giống như một con bướm vậy.
Sau khi đi tới trước mặt cô, Trịnh Sơ Vũ vẫn giữ nguyên gương mặt cười tủm tỉm: "Chị cũng tới thăm ông ngoại sao?"
Lâm Uyển Bạch bất giác nhíu mày, lòng cảm thấy cực kỳ khó tin.
Cô vô thức lùi ra sau một bước.
Tự dưng đổi tính đổi nết ắt có vấn đề...
Tuy rằng số lần gặp mặt đếm trên đầu ngón tay nhưng theo những gì cô biết, Trịnh Sơ Vũ là một người ân oán phân minh, hơn nữa bụng dạ không sâu, có cảm xúc gì cũng viết đầy ra mặt. Từ sau lần giáp mặt ở buổi tiệc, cô ta cũng không hề giấu giếm ý thù địch dành cho cô.
Trước đó khi cô lần đầu tiên tới nhà họ Lục, khi gặp mặt, Trịnh Sơ Vũ hoàn toàn không thừa nhận cô là chị họ. Lúc đó, Lục Tịnh Tuyết cũng làm người tốt khuyên nhủ nhưng cô ta vẫn thản nhiên như không. Thế nên chỉ mới vài ngày ngắn ngủi, sao thái độ có thể thay đổi hoàn toàn 180 độ được?
"Ừm." Lâm Uyển Bạch khẽ đáp một tiếng, rồi bê ấm trà đi vào phòng khách.
Ông cụ Lục đang cùng bánh bao nhỏ chơi cờ đam, nghe tiếng nói bèn ngẩng đầu lên: "Tịnh Tuyết, Sơ Vũ, hai đứa tới rồi à!"
Lục Tịnh Tuyết cười ngọt ngào đi qua: "Ông nội, cháu mang tới cho ông một ít hạch đào núi, đều hoàn toàn tự nhiên. Cháu nhờ người ở dưới quê hái về đấy, rất bổ não. Ông nhớ mỗi ngày ăn hai hạt!"
"Được được!" Ông cụ Lục gật đầu lia lịa.
Liếc mắt nhìn Lâm Uyển Bạch và bánh bao nhỏ đang vùi đầu chơi cờ đam, Lục Tịnh Tuyết cụp mắt xuống, lát sau mới ngẩng lên, giọng thấp hẳn đi: "Ông nội, cháu còn chút việc nên không ở lại lâu, hôm khác không có ai cháu lại qua thăm ông!"
Câu nói cuối cùng của cô ta có ý nhấn mạnh đặc biệt, ông cụ Lục sao không nghe ra.
Trước kia lúc còn hôn ước với nhà họ Hoắc, chuyện Hoắc Trường Uyên có con riêng, ông cụ Lục đã biết trước, cũng biết cháu gái mình không hề để ý, một dạo còn muốn cố gắng trở thành mẹ kế. Ai ngờ được cục diện xoay vần, nếu cứ tiếp tục dừng lại ở đây, e rằng cả hai cô cháu gái đều ngượng ngập.
Ông cụ Lục vỗ về bàn tay của cô ta, hiền từ nói: "Cháu ngoan!"
Lục Tịnh Tuyết cười dịu dàng, sau đó xách túi vội vã đến cũng vội vã đi. Có điều khoảnh khắc xoay người, cô ta như vô tình hướng một ánh mắt về phía Trịnh Sơ Vũ.
Lục Tịnh Tuyết vừa rời khỏi, Trịnh Sơ Vũ đang ngồi trên sofa bỗng dưng nhảy dựng lên: "Ya, cháu chợt nhớ ra một chuyện!"
Ông cụ Lục nhíu mày, cười mắng: "Con bé này không được như Tịnh Tuyết gì cả, từ nhỏ đã hấp ta hấp tấp rồi. Sao cứ giật đùng đùng thế?"
"Cháu chợt nhớ ra, mẹ dặn cháu, nhờ cháu chọn quà giúp bà. Tuần sau là sinh nhật bà nội của cháu, tới lúc đó sẽ mang tặng bà nội!" Trịnh Sơ Vũ đập tay vào đầu, nói liên tục.
"Chuyện quan trọng như vậy mà cháu cũng quên được!"
"May quá, cháu nhớ ra rồi mà!"
Ông cụ Lục khó xử giục giã: "Vậy cháu còn không mau đi đi!"
"Bảy năm rồi cháu không về nước, Băng Thành trở nên rộng lớn quá đến mức có phần xa lạ rồi!" Trịnh Sơ Vũ nói xong, mắt đảo đảo rồi chạy tới trước mặt cô: "Chị Uyển Bạch, có thể phiền chị đi dạo phố cùng em không?"
"..." Lâm Uyển Bạch sửng sốt.
Trịnh Sơ Vũ làm như không nhìn thấy sự không tình nguyện của cô, mỉm cười làm nũng: "Quà của người già cũng khá dễ chọn, sẽ không mất của chị quá nhiều thời gian đâu, được không?"
Ông cụ Lục thấy vậy, bất giác lên tiếng nói giúp: "Uyển Bạch, vậy cháu vất vả một chuyến, đi cùng Tiểu Vũ đi! Cứ để Đậu Đậu chơi với ông một chút. Xong việc, cháu quay về đón Đậu Đậu!"
Lần trước trong bữa cơm gia đình của nhà họ Lục, ông dĩ nhiên nhìn ra được Trịnh Sơ Vũ không thân thiện với cô. Bây giờ nếu Trịnh Sơ Vũ đã chủ động tỏ thái độ thân mật, gia đình hòa thuận là điều ông rất muốn thấy.
Dưới sự khuyên nhủ của ông cụ Lục, Lâm Uyển Bạch đành phải gật đầu: "Vâng ạ..."
Họ ngồi xe của ông cụ Lục, hướng tới một khu trung tâm thương mại nào đó.
Sau khi đi vào, Trịnh Sơ Vũ kéo cô lên gian hàng đồ ngọc trên tầng hai, hào sảng yêu cầu nhân viên lấy ra không ít đồ, cái nào cũng cầm lên nghiêm túc so sánh cân nhắc. Còn Lâm Uyển Bạch chỉ lặng lẽ đi bên cạnh. Cô hoàn toàn giống như đang hoàn thành nhiệm vụ, một lòng chỉ muốn kết thúc nhanh nhanh.
Trịnh Sơ Vũ rút di động từ trong túi ra, bất ngờ lẩm bẩm một tiếng: "Chán nhỉ, di động tự dưng hết điện!"
Lâm Uyển Bạch liếc nhìn, hình như đã tự động sập nguồn.
Trịnh Sơ Vũ quay đầu nhìn về phía cô, chìa tay ra: "Có thể cho tôi mượn di động không? Tôi muốn gọi điện thoại, hỏi kích cỡ cổ tay của bà ngoại!"
Lâm Uyển Bạch hơi do dự, cuối cùng vẫn đưa di động cho cô ta.
Trịnh Sơ Vũ đón lấy, sóng có vẻ không ổn định lắm nên cô ta cầm di động ra ngoài cửa hàng. Từ xa chỉ nhìn thấy góc nghiêng của cô ta, cái miệng mấp máy.
Khoảng năm phút sau, Trịnh Sơ Vũ mới lề mề quay lại, trả di động cho cô, còn tặng thêm một nụ cười rạng rỡ: "Cảm ơn nhé!"
"..." Lâm Uyển Bạch nhíu mày.
Đối mặt với sự khác thường của Trịnh Sơ Vũ, cô dâng cao tinh thần đề phòng, nhưng lại nghĩ ban ngày ban mặt, đông đúc thế này, cô ta có thể giở trò gì được?
Nhưng cô đã nhầm. Mua vòng ngọc xong, lúc đi thang máy xuống hầm để xe, Lâm Uyển Bạch ra khỏi thang máy, đi ở phía trước, tới khi cô quay đầu thì không biết Trịnh Sơ Vũ đã chạy đi đâu mất.
Đang chau mày định đi tìm, đằng sau bỗng có người rảo bước tiến tới gần.
Một bóng đen ập xuống, Lâm Uyển Bạch còn chưa kịp phản ứng lại đã bị bịt miệng, mùi thuốc mê xộc vào mũi, cô nhanh chóng lịm đi.
Khi cô tỉnh dậy thì đã gần chập tối.
Lâm Uyển Bạch cảm giác đầu óc quay cuồng. Nhớ lại chuyện trước khi hôn mê, cô bất chợt rùng mình, ngồi bật dậy nhìn xung quanh.
Cô quan sát khung cảnh đập vào mắt mình. Đây là một phòng khách sạn rất sang trọng, rèm cửa chưa kéo vào, bên ngoài ráng chiều hắt vào trong, tạo thành một màu hoa hồng tuyệt đẹp.
Cô bất giác thở phào.
Không phải là một nhà kho bỏ phế như lần trước, chứng tỏ lần này không phải bắt cóc. Nhưng vì sao cô lại chạy tới đây?
Lâm Uyển Bạch cực kỳ khó hiểu. Trong phòng im phăng phắc không có một ai. Cô vô tình cúi đầu, kinh hoàng phát hiện quần áo trên người mình không cánh mà bay, chỉ còn lại quần lót và áo lót. Cô vội vàng vớ lấy chăn quấn chặt lên người.
Sau cái túm đó, cô phát hiện bên cạnh còn có một người khác đang nằm, còn là đàn ông!
Lâm Uyển Bạch khẽ kêu lên. Sau khi nhìn rõ tướng mạo đối phương, cô khó tin trợn tròn mắt: "Anh Lê?"
Người nằm bên cạnh không phải ai khác, chính là Lê Giang Nam tuấn tú. Giống hệt với cô, trên người anh ấy cũng không một mảnh vải, áo và quần đều biến mất, chỉ còn độc chiếc quần tứ giác.
Lâm Uyển Bạch sốt sắng giơ tay đẩy anh ấy: "Này, anh tỉnh lại đi, anh Lê, anh tỉnh lại đi!"
Lê Giang Nam nhắm nghiền mắt. Cô gọi liên tục mấy lần mới tạm đánh thức được ý thức của anh ấy. Dường như cũng giống như cô khi vừa tỉnh giấc, Lê Giang Nam không biết mình đang ở đâu, ánh mắt rất mơ màng: "Cô Lâm?"
Tới khi nhìn rõ tình cảnh lúc này của cả hai, Lê Giang Nam cũng thảng thốt vô cùng: "Cô Lâm, chuyện này là sao?"
"Tôi đang muốn hỏi anh đây!" Lâm Uyển Bạch còn kích động hơn, gấp gáp hỏi: "Anh Lê, sao anh lại ở đây, sao chúng ta lại ăn mặc như thế này nằm chung một giường!"
"Chẳng phải cô gọi tôi tới ư?" Lê Giang Nam ấn tay lên đầu, mù mờ hỏi.
"Tôi gọi anh tới?" Lâm Uyển Bạch sững người.
Lê Giang Nam gật đầu nhớ lại: "Đúng vậy, chính cô gửi tin nhắn cho tôi, hẹn tôi tới khách sạn này đặt phòng. Tôi còn đang rất khó hiểu, nhưng gọi điện cho cô thì không ai nghe máy. Tôi bèn tới như đã hẹn, vừa mở cửa đi vào thì ngửi thấy mùi thuốc mê, sau đó không biết gì nữa..."
Cô nào có gửi tin nhắn gì cho anh ấy!
Lâm Uyển Bạch quả thực cảm thấy rất khó hiểu.
Một thứ gì lướt nhanh qua đầu. Cô chợt nhíu mày, túm chặt lấy chiếc chăn trên người. Cô nhanh chóng bình tĩnh lại và nói: "Đừng nói gì nữa, chúng ta phải mặc quần áo vào, rời khỏi đây đã!"
Họ đang tìm kiếm quần áo khắp nơi thì bỗng nhiên một âm thanh vang lên.
"Tít..."
Đó là tiếng cửa phòng được quẹt mở khóa.
Ngay sau đó, có tiếng người trách móc: "Sao chậm vậy, anh mau mở ra! Đang đợi bắt gian đấy!"
Bắt gian?
Động tác của Lâm Uyển Bạch chợt khựng lại.
Cô quay đầu, cùng Lê Giang Nam nhìn thẳng vào mắt nhau và đều hiểu thế khó của đối phương. Hơn nữa, giọng nói này...
Rất nhanh, tiếng bước chân từ xa tới gần. Một nam một nữ đi vào trong, trong chớp mắt đã vào tới phòng ngủ. Cô gái chỉ vào họ, nói với người đàn ông: "Anh Trường Uyên, anh mau nhìn xem. Em không lừa anh chứ! Chị ta không chung thủy với anh, lén lút giấu anh chung chạ với người đàn ông khác, thật là quá đáng, đứng núi này trông núi nọ!"
Không khác với suy đoán của Lâm Uyển Bạch, cô nhìn thấy gương mặt hí ha hí hửng của Trịnh Sơ Vũ.
Lúc này, cô đã không còn quan tâm điều gì khác, ánh mắt chỉ căng thẳng và thấp thỏm nhìn thẳng vào Hoắc Trường Uyên đứng bên cạnh Trịnh Sơ Vũ. Sự hoảng loạn trong cô tăng cao, cô hoàn toàn bối rối không biết phải làm gì.
Nếu nói trước đó chỉ là ghen tuông thì bây giờ bị bắt gặp như vậy, có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội!
"Anh Trường Uyên, em cũng cảm thấy buồn cho anh! Anh chung tình với chị ta như vậy, nhưng chị ta lại đối xử với anh như thế. Hừ, quá tức giận!" Trịnh Sơ Vũ vui vẻ thêm mắm dặm muối.
Hoắc Trường Uyên làm như không nghe thấy, sải bước về phía giường.
"Hoắc Trường Uyên..."
Thấy anh đi nhanh tới như sao băng, Lâm Uyển Bạch lẩm bẩm gọi tên anh.
Hai tay nắm chặt, cô nghiến răng, run rẩy vội nói: "Hoắc Trường Uyên, anh nghe em giải thích!"
"Không cần." Hoắc Trường Uyên lên tiếng.
"..." Hơi thở của Lâm Uyển Bạch như nghẹn lại.
Hoắc Trường Uyên nhìn xuống, tiếp tục nói khẽ: "Không cần nói gì hết."
Trái tim Lâm Uyển Bạch lạnh ngắt đi một nửa trong khoảnh khắc, cứ thế rớt xuống, cả người tê tái. Cô cúi đầu, khi một luồng cay nóng dâng lên mũi thì bả vai cô chợt ấm áp.
Trịnh Sơ Vũ đứng bên cạnh, từ lúc đi vào đã mang một gương mặt xem trò vui. Khi nhìn thấy Hoắc Trường Uyên đi qua với dáng vẻ lạnh lùng, nói xong hai câu đó, cô ta quả thực không giấu nổi đắc ý, chỉ thiếu nước vỗ tay, đợi anh một giây sau nổi trận lôi đình.
Vậy mà mong đợi của cô ta lại tan tành.
Trịnh Sơ Vũ không khỏi ngây ngốc, hoàn toàn không ngờ được diễn tiến của câu chuyện.
Hoắc Trường Uyên không tức giận, cũng không nổi nóng mà cởi áo khoác ngoài ra.
Anh cúi người, khoác áo lên người Lâm Uyển Bạch, độ rộng vừa đủ để che kín, sau đó hơi dùng sức ôm chặt cô vào lòng. Đừng nói là nổi nóng với cô, ngay cả nhíu mày cũng không, ánh mắt bình thản, thậm chí cả động tác cũng rất dịu dàng.
Hoắc Trường Uyên ôm lấy cô, đi thẳng tới chiếc sofa trước cửa sổ cầm quần áo lên, sau đó lại bế cô vào phòng tắm.
Suốt cả quá trình, cả căn phòng im phăng phắc không một tiếng động.
Trịnh Sơ Vũ đứng ngây ra đó, vẫn còn không tin việc anh hoàn toàn không nổi nóng. Lê Giang Nam ở trên giường vẫn chưa kịp phản ứng lại, chưa hiểu rõ ràng mọi chuyện ra sao, hơn nữa tình huống bây giờ khá ngượng ngập.
Khoảng hai, ba phút sau, cửa phòng tắm được đẩy ra.
Hoắc Trường Uyên một lần nữa bế Lâm Uyển Bạch đi ra. Có điều, cô đã mặc quần áo chỉnh tề, còn khoác thêm chiếc áo vest đen của anh, rộng thùng thình trên người, khiến cô trông càng thêm bé nhỏ.
Thấy anh đi thẳng qua không buồn ngó tới mình, Trịnh Sơ Vũ trợn tròn mắt: "Anh Trường Uyên, anh bỏ qua như vậy sao?"
Hoắc Trường Uyên không dừng bước, làm như hoàn toàn không nghe thấy.
Tốn bao nhiêu công sức như vậy mà một chút kết quả như không dự đoán cũng không có, Trịnh Sơ Vũ cực kỳ khó tin, không cam lòng, tiếp tục đuổi theo: "Anh Trường Uyên! Ban nãy rõ ràng anh đã tận mắt chứng kiến, đã bắt gian chị ta trên..."
Chữ "giường" cuối cùng nghẹn lại nơi đầu lưỡi, vì cô ta đã nhìn thấy ánh mắt u ám của Hoắc Trường Uyên phóng qua.
Giống như hai mũi tên ướp đá, trái tim Trịnh Sơ Vũ cũng run rẩy theo.
Hoắc Trường Uyên không rảnh tay, bằng không nhất định sẽ chỉ thẳng tay vào mặt cô ta. Biểu cảm của anh lạnh lùng đáng sợ. Đồng thời lúc này, những câu nói lạnh như băng của anh bật ra khỏi kẽ răng: "Còn thêm một lần nữa, cho dù nể mặt mẹ cô, tôi cũng sẽ không khách khí đâu!"
Đây không chỉ đơn thuần là một lời cảnh cáo.
Trịnh Sơ Vũ vô thức lùi sau nửa bước, cảm giác như có một bàn tay vô hình bóp chặt cổ mình. Cô ta đã cảm nhận được sát khí từ giọng nói của anh, khiến người ta sởn gai ốc.
Qua một lúc lâu sau, cho đến khi cửa phòng được đóng vào, Trịnh Sơ Vũ mới như sống lại.
Nhớ lại ánh mắt giết người và giọng nói cảnh cáo ban nãy của Hoắc Trường Uyên, cô ta cũng cảm thấy sợ hãi. Chung quy vẫn còn quá trẻ và chưa đủ kinh nghiệm, hơn nữa lâu nay lại được bao bọc quá kỹ, hoàn toàn được cưng chiều như một cô công chúa nhỏ, cô ta giận đến đỏ sọng cả mắt, nước mắt rơi tí tách xuống.
Trịnh Sơ Vũ sụt sịt mũi, tự lẩm bẩm một câu: "Gì chứ, cách của Tịnh Tuyết chẳng ích chút nào..."
"À..." Lê Giang Nam nãy giờ vẫn ngồi yên trên giường bỗng hắng giọng.
Bấy giờ Trịnh Sơ Vũ mới chợt nhận ra trong phòng còn một người khác ngoài mình ra. Cô ta vội dùng mu bàn tay lau lem luốc những giọt nước mắt, tức giận trừng mắt quát: "Anh nhìn gì mà nhìn, chưa thấy người đẹp khóc à!"
"..." Lê Giang Nam câm nín.
Anh ấy lên tiếng chỉ vì muốn nhắc nhở đối phương trong lòng còn người khác, thêm nữa là muốn nói liệu có thể phiền cô ta rời đi hoặc tránh mặt một chút không.
Lúc này trên người Lê Giang Nam chỉ còn độc chiếc quần lót, quần áo cũng đã bị người ta cởi ra quăng lên sofa trước cửa sổ, hơn nữa chăn ban nãy còn bị Lâm Uyển Bạch quấn đi mất. Anh ấy chỉ có thể che tạm cơ thể bằng ga giường, nhưng ga giường bị cột vào bốn chân giường, không hề nhúc nhích...
"Anh còn nhìn!" Thấy anh ấy cứ nhìn mình, Trịnh Sơ Vũ giậm chân: "Khóc có gì hay mà nhìn! Tôi không cho phép anh nhìn nữa!"
Thấy việc nói chuyện với cô ta không đi đến kết quả gì, Lê Giang Nam thẳng thừng im lặng, vén ga giường ra, bước xuống, đi chân trần ra trước cửa sổ.
Trong tầm mắt bất ngờ xuất hiện cơ thể trần của một người đàn ông, làn da màu đồng lộ cả ra ngoài, mặt Trịnh Sơ Vũ bỗng đỏ bừng. Cô ta giơ tay lên che mắt, chạy tuột ra ngoài: "A, lưu manh!"
...
Sau khi rời khỏi khách sạn, Hoắc Trường Uyên đưa cô về nhà họ Lục một chuyến để đón bánh bao nhỏ.
Bánh bao nhỏ ngồi ghế trẻ em ở phía sau, rướn cổ ngó về phía trước, hưng phấn gọi "Uyển Uyển" không ngừng, kể cho cô nghe mình đã đánh cờ đam thắng ông nội.
Lâm Uyển Bạch từng đánh cờ tướng với ông, bánh bao nhỏ còn nhỏ, chơi cờ đam cũng chỉ chơi cho biết, sao có thể thắng được ông. Không cần đoán cũng biết là ông cố tình thua, chọc cho thằng bé vui!
Lúc này, cô không thể dồn nhiều suy nghĩ cho bánh bao nhỏ, chỉ đáp qua loa mấy câu, còn lại một mực chú ý vào Hoắc Trường Uyên.
Chiếc xe màu trắng đi thẳng vào sân, cả gia đình ba người xuống xe đi vào nhà.
"Cậu chủ, cô Lâm, tiểu thiếu gia, mọi người về rồi à!"
Thím Lý đang đeo tạp dề từ trong bếp ra đón, ánh mắt dừng lại trên người Lâm Uyển Bạch: "Cô Lâm, nguyên liệu tôi chuẩn bị xong xuôi cả rồi, cô vào nấu luôn chứ?"
Lâm Uyển Bạch nhìn thấy cái bóng cao lớn nào đó đã đi lên gác, bèn lắc đầu: "Thím Lý, hôm nay thím nấu nhé?"
"Được!" Thím Lý đáp rồi quay trở lại bếp.
Lâm Uyển Bạch tức tốc thay giày, đáp một tiếng qua loa với bánh bao nhỏ đòi chơi cờ đam với cô tiếp rồi đuổi theo anh.
Tới khi cô đuổi theo vào tới phòng ngủ, Hoắc Trường Uyên đã vào phòng tắm trước, đóng cửa, bên trong có tiếng nước ào ào chảy. Cô lặng lẽ đi tới trước tủ quần áo, lấy ra một bộ đồ sạch sẽ rồi đi về phía cửa phòng tắm.
Lâm Uyển Bạch cụp mắt xuống, nín thở.
Cô đã sớm có linh cảm Trịnh Sơ Vũ khang khác ắt có vấn đề, tự đề phòng không ít, không ngờ vẫn không phòng được tới cùng, vẫn bị lừa. Lúc đó ở trong trung tâm thương mại, cô ta nói dối điện thoại hết pin để mượn của cô, có lẽ đã lấy máy cô nhắn tin cho Lê Giang Nam rồi đạo diễn một màn như vậy.
Lúc này tâm trạng của Lâm Uyển Bạch rất bất an, lo lắng đến thắt ruột thắt gan.
Cô nhớ lại chuyện bốn năm trước, về bản chất không có gì khác biệt. Tiêu Vân Tranh cũng từng làm chuyện tương tự, cuối cùng khiến hai người họ chia tay. Hơn nữa lần này anh còn tận mắt chứng kiến. Cô sợ anh sẽ hiểu lầm nên rất bối rối...
Hoắc Trường Uyên tắm xong đi ra, liền nhìn thấy cô ôm quần áo đứng sẵn trước cửa.
Giống như một con cún nhỏ không có nhà để về, nhìn vào mắt anh, vừa dè dặt vừa lo sợ.
"Em sao vậy?"
Lâm Uyển Bạch mím môi lại, hỏi với vẻ tội nghiệp: "Hoắc Trường Uyên, có phải anh không còn cần em nữa không?"
"Vì sao em nói vậy?" Hoắc Trường Uyên nhíu mày.
Lâm Uyển Bạch ôm bộ quần áo trong lòng, nét mặt ấm ức, giọng lí nhí: "Từ lúc ra khỏi khách sạn, anh không nói câu nào, về nhà cũng không đoái hoài tới em, lên thẳng gác đi tắm..."
Hoắc Trường Uyên giơ tay vuốt mấy giọt nước chảy xuống dưới cằm.
Anh bỗng dưng nuốt nước bọt, nhưng chưa kịp nói gì, Lâm Uyển Bạch đã bổ nhào vào lòng anh.
"Em có thể giải thích!" Cô ôm ghì lấy anh như sợ mất, ngẩng đầu giơ cao tay lên: "Em thề, em và Lê Giang Nam không có bất kỳ hành vi nào vượt quá giới hạn. Em mà làm chuyện có lỗi với anh thì trời đánh chết! Chính Trịnh Sơ Vũ hãm hại em. Em bị đánh thuốc mê, tỉnh dậy đã nằm trong khách sạn. Lê Giang Nam cũng như em thôi, tỉnh dậy anh ấy cũng nằm trên giường. Cả hai bọn em đều không làm gì hết, sau đó thì anh và Trịnh Sơ Vũ xông vào..."
"Ừ." Hoắc Trường Uyên rướn môi.
Vì không mang khăn lông ra nên mái tóc ngắn của anh vừa gội cứ rỏ nước liên tục. Thi thoảng anh lại giơ tay, sợ nước rỏ xuống mặt cô.
Lâm Uyển Bạch cẩn trọng xác nhận: "Anh... tin em sao?"
"Ừm." Hoắc Trường Uyên một lần nữa mỉm cười.
Lần này, Lâm Uyển Bạch mới dám chắc chắn anh nói thật. Sắc mặt anh cũng bình thường, không có dấu hiệu của sự âm u. Cô chợt mừng thầm trong lòng, nhưng không thả lỏng cảm xúc ngay được, dè dặt hỏi: "Vậy vì sao anh vừa về nhà đã đi tắm, lẽ nào không phải vì chê bế em bẩn người sao..."
Quả thực bình thường phải tới trước khi đi ngủ, Hoắc Trường Uyên mới vào phòng tắm, đa phần còn cố tình trêu chọc bắt cô "tắm uyên ương" cùng.
Hôm nay là ngoại lê vì công ty mới tuyển một nhân viên dọn vệ sinh mới, nghiệp vụ chưa thuần thục. Hôm nay lúc anh xuống phòng Kế hoạch kiểm tra, sàn nhà quá trơn, cô lao công không cẩn thận va phải anh, thùng nước khử trùng trong tay văng hết vào áo sơ mi của anh.
Trong văn phòng có sơ mi dự phòng nhưng anh còn chưa kịp thay, Trịnh Sơ Vũ đã một lần nữa trà trộn vào.
Liên quan đến cô, tuy rằng Hoắc Trường Uyên không tin mấy lời vớ vẩn của Trịnh Sơ Vũ nhưng cũng lo lắng cho cô, không dám chần chừ, lập tức tới khách sạn.
"Trong đầu em chứa cái gì vậy?"
Nghe câu này của cô, Hoắc Trường Uyên tức đến bật cười, giơ tay giận dữ chọc vào trán cô. Thấy cô ngửa người ra sau, anh mới tiếp tục nghiêm giọng: "Em nghĩ anh vẫn ngu ngốc như bốn năm trước à?"
"..." Lâm Uyển Bạch ngẩn người.
Hoắc Trường Uyên dang rộng cánh tay ôm trọn lưng cô, ánh mắt tối đi: "Sai lầm bốn năm trước đã phạm phải, anh sẽ không tái phạm nữa. Uyển Uyển, bất luận xảy ra chuyện gì, anh cũng tin tưởng em."
Phải, anh tin cô.
Trước kia có lẽ trong lòng còn thiếu tự tin, khiến anh có một dạo không dám chắc chắn tình cảm cô dành cho mình. Cái giá phải trả chính là họ bỏ lỡ khoảng thời gian bốn năm. Nhưng bây giờ đã khác, họ đã trải qua nhiều chuyện như vậy, anh rất tự tin với tình cảm của hai người, cũng sẽ không nghi ngờ.
Thế nên, cho dù tận mắt chứng kiến cô và người đàn ông khác cùng nằm trên giường khách sạn, áo quần không chỉnh tề, anh cũng chắc chắn một trăm phần trăm Uyển Uyển của anh sẽ không làm ra những chuyện như thế, càng không bao giờ phản bội anh!
Nghe xong, Lâm Uyển Bạch mừng đến bật khóc, vùi sâu mặt vào lồng ngực anh: "Anh làm em hết hồn, em còn tưởng anh không cần em nữa..."
"Khờ!" Hoắc Trường Uyên mắng cô.
Giống như anh nói, cô cười rất ngốc nghếch.
Bị cô áp mặt lên ngực cọ cọ như một con cún cưng, anh vừa tắm xong, nửa người trên còn chưa mặc áo, chỉ có khăn tắm quấn trên hông, anh cảm thấy mình có phản ứng rồi: "Em còn không mau mặc quần áo cho anh, anh sẽ không muốn mặc nữa đâu, bữa tối cũng chuyển qua bữa khuya luôn!"
Lâm Uyển Bạch đỏ mặt, vội nhét quần áo sạch cho anh.
Sau khi được nhận, Hoắc Trường Uyên không lập tức thay ngay mà bỗng nhiên nhớ ra chuyện gì, nhíu mày hỏi: "Lê Giang Nam đã nhìn thấy hết chưa?"
Ngữ khí này nghe rất bực bội.
Lâm Uyển Bạch sao không hiểu anh đang ám chỉ điều gì, bèn lắc đầu như trống bỏi: "Không! Em tỉnh dậy trước, quấn kín chăn vào người rồi mới đánh thức anh ấy. Bọn em tổng cộng chưa nói được quá hai câu thì anh và Trịnh Sơ Vũ đã vào rồi!"
Nghĩ một chút, cô vẫn thẳng thắn nói thêm: "À, cùng lắm thì một chút bả vai..."
Hoắc Trường Uyên "ừm" một tiếng, miễn cưỡng có thể chấp nhận được.
Nếu không phải vì Lê Giang Nam cũng mơ mơ màng màng giống cô thì anh không cần biết sau lưng cậu ta là ông Lê hay ai cũng sẽ không bỏ qua!
Lâm Uyển Bạch lại bất giác nép vào lòng anh, khẽ nói: "Hoắc Trường Uyên, cảm ơn anh~"
Sự tin tưởng vô điều kiện của anh khiến lòng cô tràn đầy ấm áp, rất cảm động, cũng rất kích động, càng có niềm tin cùng anh đón đợi những sóng gió của quãng đời về sau.
Xa xa ráng chiều vẫn chưa tan đi hết.
Vừa ăn tối xong, Lâm Uyển Bạch ngồi lên sofa gọt táo cho bánh bao nhỏ. Cô loáng thoáng nghe thấy thím Lý vội vàng đi vào nhà nói với Hoắc Trường Uyên, hình như có khách tới, nhưng chỉ đứng ngoài sân không vào nhà.
"Ai đó?"
Cô tò mò đi qua hỏi.
Thím Lý trả lời cô: "Cậu ấy nói mình họ Lê!"
Lâm Uyển Bạch sửng sốt: "Anh Lê?"
Lê Giang Nam lại tới?
Không phải chứ?
Cô vội thò đầu nhìn ra ngoài cửa ban công. Quả nhiên nhìn thấy chiếc xe màu hạt dẻ đỗ trong sân, bên cạnh người đàn ông cao ráo đang đứng xoa tay đó không phải Lê Giang Nam thì là ai!
Lâm Uyển Bạch cắn môi, vội nhìn về phía Hoắc Trường Uyên, đang định bảo thím Lý lập tức đuổi anh ấy về thì thấy anh lên tiếng: "Lần này không phải tới tìm em đâu."
"Hả? Vậy tìm ai?" Cô khá bất ngờ.
"Anh." Hoắc Trường Uyên buông ra một chữ.
"..." Lâm Uyển Bạch bỗng mở to mắt ra.
Hoắc Trường Uyên đã đút hai tay vào túi quần, thay giày da rồi ra khỏi biệt thự. Cơ thể cao lớn xuyên qua ánh chiều tà đi tới trước mặt Lê Giang Nam.
Lâm Uyển Bạch gần như chạy tuột ra ngoài phòng khách ngay sau khi anh đóng cửa, bò lên cửa ban công nhìn ra ngoài, căng thẳng phân tích tình hình. Nhưng qua một lớp kính hoàn toàn chẳng nghe rõ gì, hơn nữa ngay sau đó hai người họ lại ngồi vào trong xe, cô còn chẳng nhìn được.
Cô quả thực đứng ngồi không yên.
Cứ khoảng hai, ba giây, hai bàn tay lại đan vào nhau một lần. Cuối cùng không nén nổi tò mò, muón đi nghe trộm thì thấy cửa xe bật mở, Hoắc Trường Uyên từ trong xe bước xuống.
Cửa vừa mở ra, Lâm Uyển Bạch đã chạy tới: "Hoắc Trường Uyên, hai anh không đánh nhau đấy chứ?"
"Không." Hoắc Trường Uyên cúi xuống thay giày.
Lâm Uyển Bạch thở phào, thấy người anh vẫn lành lặn, quả thực không có dấu hiệu của việc động nắm đấm.
"Vậy... anh ấy tìm anh có việc gì?" Cô nuốt nước bọt hỏi.
Nhưng Hoắc Trường Uyên không trả lời vào câu hỏi của cô: "Em ra đi, cậu ta còn chuyện muốn nói với em."
Lâm Uyển Bạch sững sờ, giấu tay ra sau lưng cọ cọ: "Anh chắc chắn muốn em đi chứ?"
"Đi đi." Hoắc Trường Uyên gật đầu, sau đó vượt qua cô, vừa đi lên gác vừa nói: "Anh có mấy email cần trả lời, lát quay về pha cho anh cốc café rồi mang lên nhé, thêm chút đường mạch nha!"
Nói xong, anh đi thẳng lên gác thật.
Lâm Uyển Bạch chớp chớp mắt, do dự quay người rồi thay giày đi ra ngoài theo lời anh nói.
Suốt cả quá trình, Lâm Uyển Bạch vẫn thi thoảng quay đầu lại nhìn. Phòng sách ở một bên, chính diện là phòng ngủ, trước cửa sổ không có bóng dáng bất kỳ ai, chứng tỏ anh thật lòng yên tâm để cô đi gặp riêng Lê Giang Nam, còn ở trước cửa nhà mình?
Cô cảm thấy thật là kỳ quặc...
Cô khó hiểu đi ra cửa, Lê Giang Nam đang dựa vào ô tô, nhìn thấy cô bèn đứng thẳng dậy.
"Anh Lê, anh có chuyện muốn nói với tôi sao?"
Lâm Uyển Bạch nhíu mày, vì chuyện hôm qua trong khách sạn, cô cũng cố tình giữ chút khoảng cách.
Lê Giang Nam nhìn cô chăm chú, bắt đầu bằng một tiếng thở dài thườn thượt, rồi tươi cười lắc đầu: "Tôi từ bỏ rồi!"
Hết chương 324