Xin Hãy Ôm Em

Chương 323

Hai người họ trở về ô tô. Lúc nổ máy, Hoắc Trường Uyên còn rất vui vẻ, mở cả radio, bên trong có tiếng nhạc vọng ra.

Lâm Uyển Bạch nhìn thấy nếp nhăn trên khóe môi khi anh cười, bất giác chép miệng: "Hoắc Trường Uyên, anh xấu xa thật đấy!"

"Đàn ông không xấu, phụ nữ không yêu." Hoắc Trường Uyên nói mà mặt không đỏ, tim không run.

"..." Lâm Uyển Bạch câm nín.

Hoắc Trường Uyên đánh vô lăng, tranh thủ liếc cô một cái và nói: "Gọi điện thoại cho thím Lý đi, bảo thím ấy khoảng nửa tiếng nữa chúng ta có mặt ở nhà, chuẩn bị cơm nước sẵn đi."

"Về nhà ăn ư?" Lâm Uyển Bạch kinh ngạc, chớp chớp mắt mấy cái: "Vậy sao ban nãy anh còn mời anh Lê cùng đi ăn tối? Em biết ngay anh cố tình mà!"

Hoắc Trường Uyên nhân lúc trước sau không có xe nào khác, đột ngột vòng tay sang, kéo cô vào lòng, cắn khóe môi cô rồi đặt xuống một nụ hôn mạnh mẽ, bá đạo tuyên bố: "Em là của anh!"

Lâm Uyển Bạch bị anh hôn đến thở dốc.

Lúc anh buông ra, cô ngước mắt nhìn ra ngoài qua cửa kính mui xe. Quả nhiên, đúng lúc nhìn thấy tại một chỗ đỗ đối diện, chiếc Audi A8 của Lê Giang Nam vừa đánh lái đi ra, giáp mặt đúng đầu của chiếc Land Rover.

Nghĩ tới đôi chị em họ ở nhà họ Lục, Lâm Uyển Bạch hạ quyết tâm.

Thôi, đã "ngược cẩu" thì ngược tới cùng đi!

Cô đặt tay lên lồng ngực anh, cũng chủ động ngẩng đầu hôn lên bờ môi mỏng của anh, học ngữ khí bá đạo vừa rồi của anh: "Hoắc Trường Uyên, anh cũng là của em!"

Tiếp theo đó, nụ hôn của họ biến thành một nụ hôn triền miên, sâu đậm hơn, cho đến khi có một chiếc xe bị chặn ở phía sau không ra được, bấm coi thúc giục, họ mới quyến luyến buông nhau ra.

...

Nhận được điện thoại của ông cụ Lục, Lâm Uyển Bạch khá bất ngờ.

Sau khi chú Lý lái xe tới biệt thự nhà họ Lục, cô bước xuống xe. Bên dưới cây hòe già có một người làm xách bình tưới cây chủ động ra đón và nói: "Tiểu thư Uyển Bạch, ông cụ đang ở trong phòng sách ạ! Cụ nói khi nào cô đến thì bảo cô cứ lên thẳng đó!"

"Được, cảm ơn!"

Lâm Uyển Bạch cúi đầu cảm ơn rồi đi vào biệt thự.

Trước đó khi cô tới đây, Lục Học Lâm từng đưa cô vào phòng sách một lần, thế nên tìm lại theo trí nhớ không quá khó. Cửa phòng không đóng kín. Vẫn giống như lần trước, ông cụ Lục mặc một chiếc áo dài màu xám xanh, đứng trước bàn sách, trước mặt vẫn đặt một bàn cờ.

Có điều lần trước là cờ vây, lần này là cờ tướng.

Lâm Uyển Bạch đi vào, khẽ gọi một tiếng: "Ông nội..."

Lần này ông cụ Lục không cố tình tảng lờ cô. Tuy rằng ánh mắt vẫn dán chặt vào bàn cờ, nhưng rõ ràng chỉ vì đang chơi quá tập trung mà thôi. Ông cụ giơ tay ra hiệu cho cô: "Ừm, cháu ngồi đi!"

Ông cụ Lục còn đứng, sao Lâm Uyển Bạch dám tùy tiện ngồi, cô chắp tay sau lưng đứng trước bàn.

Tuy rằng mối quan hệ tính đến thời điểm này vẫn chưa quá thân thiết, nhưng với tư cách là con cháu, cô vẫn cần có sự tôn trọng.

Ông cụ Lục có vẻ rất tập trung tinh thần. Ông cụ đeo chiếc kính lão, một lúc lâu mắt không chớp cái nào, tự chơi cờ với mình, nghiên cứu cách chiến thắng. Khi ông cụ cầm quân Xe lên, Lâm Uyển Bạch bỗng buột miệng: "Có lẽ nên chọn Mã!"

Nói xong, cô lập tức hối hận. "Xem cờ không nói mới là quân tử", cô đã phạm phải sai lầm cơ bản nhất, cho dù ông cụ chỉ đang chơi với chính mình.

Ông cụ Lục lại không giận dữ mà cầm quân Mã lên theo đúng lời của cô. Đi xong, ông cụ ngẩng đầu hỏi cô: "Cháu biết đánh cờ?"

"À, biết một chút ạ." Lâm Uyển Bạch bẽn lẽn nói.

"Qua đây, ông kiểm tra trình độ của cháu!" Ông cụ Lục nghe xong, lập tức nói.

Lâm Uyển Bạch cũng không chối từ. Cô lần lượt sắp xếp lại các quân cờ trên bàn từ thấp tới cao.

Ông cụ Lục chọn quân đen, đỏ đi trước đen đi sau. Cô mở màn với quân Pháo. Sau khi đi được vài bước, nhìn thấy bàn cờ bày ra thế "Pháo giữa liên hoàn kẹp Mã"*, ông cụ Lục hơi sững người, vô thức để lộ nét mặt hân hoan: "Cháu đúng là khiêm tốn, đây đâu phải là chỉ biết một chút. Ông thấy khả năng đánh cờ của cháu rất khá, có thể miễn cưỡng chơi cùng ông một ván."

*Một thế cờ trong cờ tướng.

"..." Lâm Uyển Bạch câm nín.

Câu này là đang khen cô hay tự khen chính mình vậy?

Cô không biết rằng bình thường ông cụ thích nhất là đánh cờ. Từ ngày sức khỏe đi xuống, mấy năm nay ông cụ luôn phải ra nước ngoài tĩnh dưỡng. Nhưng tâm tư thì buồn bực, chán nản tới mức ông cụ còn dạy mấy người giúp việc nước ngoài để họ đánh cờ cùng mình.

Đúng là "gừng càng già càng cay", Lâm Uyển Bạch dĩ nhiên không thể chiến thắng một người đã chơi cờ hơn nửa đời người như ông cụ. Cuối cùng cô thua hoàn toàn, triệt để.

Sau khi nhìn bàn cờ, ông cụ tươi cười hỏi: "Uyển Bạch, cháu có từng học chơi cờ tướng nghiêm túc không?"

Trong quá trình vừa rồi, ông cụ chú ý thấy cách đánh cờ của cô rất lão luyện, hoàn toàn không giống người chỉ biết chút chút. Hơn nữa tuy rằng ván cờ này ông cụ thắng, nhưng quân đen của ông cụ cũng đã bị ăn tơi tả.

"Không ạ..." Lâm Uyển Bạch lắc đầu.

Cầm quân cờ trong tay, cô khẽ giải thích: "Năm tám tuổi, sau khi mẹ cháu qua đời, bố nuôi của cháu cưới một người khác, còn có một đứa em gái. Thế nên cháu cũng bị nhà họ Lâm đuổi đi, qua sống chung với bà ngoại. Vì nhà rất nghèo, không có đồ chơi hay búp bê gì, cháu thường xuyên chạy sang nhà hàng xóm xem các cô bác chơi cờ tướng, mưa dầm thấm lâu nên biết một chút..."

Nghe xong, ông cụ Lục hơi sững người, ánh mắt dần dà trở nên hơi phức tạp.

Tuy rằng cô nói rất nhẹ nhàng, nửa câu trước thậm chí còn cố tình né tránh, nhưng ông cụ vẫn có thể nghe ra, cô sống không tốt, chí ít là những năm tháng ấu thơ. Một đứa trẻ tám tuổi, còn nhỏ như vậy, vốn dĩ phải được sống cuộc sống vô lo vô nghĩ...

Ông cụ khẽ thở dài, ngữ khí rất luyến tiếc: "Vất vả cho cháu rồi!"

Lâm Uyển Bạch chỉ cười, không để ý quá nhiều.

Ông cụ vẫy tay với cô, dẫn cô tới ngồi xuống bên cạnh trên chiếc ghế kiểu cổ, từ từ nói: "Ông rất cảm ơn cháu về chuyện hiến gan cho bố cháu!"

Cơ thể do cha mẹ sinh ra. Có thể xét về luân thường đạo lý, việc hiến tạng cho cha mẹ là lẽ đương nhiên. Nhưng cũng có rất nhiều gia đình mà con cái có thể sợ hãi hoặc ích kỷ, không muốn phải hy sinh, huống hồ cô là một đứa trẻ chưa một ngày được nhận tình yêu của bố.

"Đó là bố của cháu, cháu không thể không cứu." Lâm Uyển Bạch chỉ khẽ nói.

Lúc đó cô quả thực không suy nghĩ quá nhiều, đây có thể chính là biểu hiện của câu nói "Một giọt máu đào, hơn ao nước lã".

Ông cụ hài lòng gật đầu lia lịa, nắm lấy tay cô qua chiếc bàn, ngừng một chút rồi nói: "Thật ra năm đó, suýt chút nữa ông đã được gặp mẹ cháu rồi! Lúc ấy Học Lâm đi du học Đức về không bao lâu đã chủ động thừa nhận với ông có một cô gái mà nó muốn sống trọn đời. Thật ra lúc đó gia đình đã sắp xếp ổn thỏa cho nó rồi, chỉ đợi nó quay về là tổ chức! Nhưng ông vẫn đồng ý gặp cô gái đó một lần, cũng định nếu hai đứa chúng nó thật sự không thể xa cách nhau thì ông cũng thuận nước đẩy thuyền. Chỉ là không ngờ cuối cùng chúng nó lại chia tay. Học Lâm ủ ê một thời gian, không lâu sau thì lấy Tiểu Mai."

Lâm Uyển Bạch hơi sững sờ, dường như cô không nghĩ ông cụ sẽ nhắc đến mẹ, cũng rất bất ngờ về việc ông cụ biết đến sự tồn tại của mẹ.

Đôi mắt ông nội hướng thẳng về phía cô: "Ban đầu khi biết đến sự tồn tại của cháu, ông cảm thấy rất kinh ngạc, cũng rất kích động! Chỉ có điều, Tiểu Mai về nhà họ Lục làm dâu cũng đã hơn hai mươi năm rồi, vẫn luôn cố gắng, đối với Học Lâm hay với ông cũng đều trọn đạo nghĩa, không có điểm nào để bới móc. Thế nên hôm trước khi cháu tới đây, với tư cách là người mà lời nói có sức nặng nhất nhà, ông cũng phải cân nhắc tới cảm xúc của hai mẹ con nó, quả thực có hơi lạnh nhạt với cháu một chút, nói chuyện cũng sắc bén. Sau đó ông nghĩ lại, cảm thấy rất khó chịu..."

"Cháu có trách ông không?"

Lâm Uyển Bạch cắn môi, ngước mắt lên, nhìn thấy mái đầu đã bạc trắng và gương mặt đầy những nếp nhăn già nua của ông, lúc này ánh mắt ông cụ chỉ chan chứa yêu thương. Cô có thể nhận ra, cảm xúc ấy rất giống với bà ngoại khi bà còn sống.

Cô khẽ lắc đầu: "Không đâu ạ..."

"Cháu ngoan!" Ông cụ Lục mừng rỡ nắm chặt tay cô.

Lâm Uyển Bạch giơ tay còn lại lên, cũng nhẹ nhàng nắm lấy tay cô.

Sau khi lại bị ông cụ rủ chơi thêm một ván cờ, ông nhìn giờ rồi nhất quyết kéo cô cùng đi gặp một người bạn già. Tuy cô có ý từ chối nhưng ông cụ đã có tuổi, cô không yên tâm để ông ra ngoài một mình nên đành gật đầu đồng ý.

"Thưa cụ, tiểu thư Tịnh Tuyết đã về!"

Khi đi xuống nhà, có người làm chạy tới báo.

Người ấy vừa dứt lời đã có một giọng nữ ngọt ngào vang lên: "Ông nội!"

Lục Tịnh Tuyết xách túi lớn túi nhỏ đi vào, khi nhìn thấy cô, biểu cảm kiềm chế hơn đôi chút. Sau khi đưa những món đồ trong tay cho người làm, cô ta rảo bước tiến lên khoác tay ông nội: "Mẹ cháu bảo cháu mua cho ông một ít nhưng hươu và đông trùng hạ thảo. Lát nữa đích thân cháu sẽ nấu canh bổ cho ông. Chẳng phải lần trước ông nói thích uống sao, lần này cháu có cho thêm kỷ tử, ông uống thử xem sao nhé?"

"Cháu có lòng hiếu thảo này là ông nội rất vui rồi!" Ông cụ Lục cười rất thân thiện.

Chú ý thấy họ không định đi vào phòng khách mà đi ra cửa chính, Lục Tịnh Tuyết bỗng ngạc nhiên hỏi: "Ông nội chuẩn bị ra ngoài sao?"

"Ừm." Ông cụ Lục gật đầu, nhìn sang Lâm Uyển Bạch, tươi cười nói: "Ông đi gặp một người bạn già, tự đi cũng không tiện, vừa hay có Uyển Bạch đi theo ông."

Nghe xong, lòng Lục Tịnh Tuyết chợt lạnh đi, nhưng ngoài mặt, nụ cười của cô ta vẫn không thay đổi. Cô ta càng khoác chặt cánh tay của ông cụ hơn nữa, cười ngọt ngào: "Ông nội, vậy sao ông không nói với cháu một tiếng, cháu có thể đi cùng ông mà!"

"Không sao!" Ông cụ Lục vỗ vỗ lên tay cô ta.

Lục Tịnh Tuyết tiếp tục nói: "Vậy ông nội, cháu cũng đi cùng được không ạ? Có nhiều người đi theo cũng dễ chăm sóc cho ông!"

Lâm Uyển Bạch hơi bặm môi lại.

Ông cụ tỏ thái độ hơi ngập ngừng, cuối cùng nhìn thấy chút động tác nhỏ này của cô, vẫn lắc đầu nói: "Không cần đâu, Tịnh Tuyết. Chẳng phải ban nãy cháu nói sẽ đích thân nấu canh bổ cho ông uống ư? Vừa hay, cháu cứ ở nhà, tối về ăn cơm cùng ông nội, để Uyển Bạch đi chung với ông là được rồi!"

Đối với ông cụ mà nói, cả hai đứa cháu gái đều là cốt nhục như nhau.

Tuy rằng một bên ông cụ đã chăm sóc từ nhỏ tới lớn, thời gian ở bên cũng nhiều nên thân thiết hơn một chút, nhưng bao nhiêu năm rồi Lâm Uyển Bạch mới nhận lại máu mủ, ông cụ càng có ý muốn bù đắp. Thật tâm ông cụ rất muốn cả hai đứa cháu gái đều có thể ở bên mình, cũng hy vọng hai đứa hòa thuận được với nhau. Nhưng muốn thì muốn vậy, chúng nó dính líu tới cùng một người đàn ông, tạo ra mối quan hệ tay ba, khó tránh khỏi sự gượng gạo và thiếu tự nhiên.

Lục Tịnh Tuyết rất không thoải mái trong lòng, nhưng vẫn cười để lộ má lúm đồng tiền, gật đầu: "Vậy được. Ông nội, ông chú ý an toàn nhé!"

...

Lâm Uyển Bạch chỉ biết mình sẽ cùng ông cụ đi gặp một người bạn già. Chiếc xe dừng lại trước cửa một quán trà mang phong cách cổ xưa, họ theo nhân viên phục vụ đi vào thang máy.

Là một phòng VIP trên tầng ba. Cửa vừa được đẩy ra, bên trong đã có một giọng nói hừng hực nhiệt vọng ra.

"Ông Lục!"

Ông cụ tay chống gậy, bước chân cũng rất nhanh, còn không quên kéo cô tiến lên trước, cười ha ha và nói: "Ông Lê, qua đây, để tôi giới thiệu với ông đứa cháu gái ruột tôi vừa tìm lại được!"

Nghe được ba chữ "cháu gái ruột", Lâm Uyển Bạch cảm thấy trong lòng rất ấm áp.

Sự nhấn mạnh vô thức trong câu chữ này chứng tỏ ông cụ Lục không chỉ nói cho xong, mà đã chấp nhận mình từ tận đáy lòng.

Lâm Uyển Bạch rảo nhanh bước chân tiến lên, khi nhìn thấy ông già mặc bộ đồ Thái cực cũng chống gậy đứng bên trong thì rất kinh ngạc: "Ông Lê!"

Thì ra người bạn già mà ông nội nhắc đến lại chính là ông Lê từ Hồng Kông qua chơi. Bây giờ cô đã hiểu đại khái rồi. Chẳng trách lần trước khi Lục Học Lâm bảo cô tới tham gia buổi dạ tiệc của nhà họ Lục, Lê Giang Nam cũng được mời tới.

Trong lúc cô nghĩ như vậy, từ phía sau đã xuất hiện một bóng dáng cao ráo: "Cô Lâm!"

Sau đả kích lần trước ở nhà hát, mấy hôm nay Lê Giang Nam cứ rầu rĩ không vui. Cùng ông ngoại đi gặp bạn cũ cũng là cách để anh ấy giải tỏa tâm trạng. Lúc này gặp được cô, anh ấy bỗng cảm giác mây mù mấy hôm vừa rồi tan biến, tinh thần phấn chấn hẳn.

"Trùng hợp thật..." Lâm Uyển Bạch gượng cười.

Ông Lê cười phá lên ra hiệu: "Đừng đứng mãi thế, ngồi xuống đã rồi nói chuyện! Tôi vừa gọi một bình Bích Loa Xuân, hai anh em ta thích uống nhất đấy!"

Lâm Uyển Bạch dìu ông nội qua, vô tình chạm phải ánh mắt nhìn mình chòng chọc của Lê Giang Nam, cô vội vàng quay đi, sờ tay vào chiếc di động đặt trong túi, do dự không biết có nên báo cáo với Hoắc Trường Uyên không...

Băn khoăn giây lát, cuối cùng cô vẫn quyết định thôi.

Bằng không, cô dám chắc chắn, giống với lần trước ở thôn nghỉ dưỡng, sau khi tin nhắn được gửi đi, anh sẽ bất chấp công việc, lập tức bay từ Hoắc Thị đến đây. Dù sao hôm nay cũng là buổi hẹn của hai ông, phá hoại sẽ không hay!

Sau khi ngồi xuống, ông nội không khỏi tò mò nhìn sang bạn mình: "Ông Lê, ông quen cháu gái tôi sao?"

"Quen chứ, quen chứ!" Ông Lê cười tít mắt gật đầu.

Về việc cô trở thành cháu gái của nhà họ Lục, ông Lê không quá bất ngờ. Sau khi tham gia buổi tiệc trở về, cháu trai có kể lại cho ông ấy nghe việc cô cũng được tham gia, còn với tư cách là người trong nhà, rồi liên hệ tới chuyện người bạn già nhắc đến chuyện mình có thêm một cô cháu gái trong cuộc gọi quốc tế lần trước, ông Lê cũng ít nhiều đoán ra được.

Nhìn lướt qua cô, nụ cười của ông Lê càng thêm đậm: "Không chỉ quen, cô cháu gái này của ông, tôi cực kỳ quý mến! Hơn nữa, tôi không chỉ nói một lần, muốn cô bé làm cháu dâu của tôi! Ông Lục, bây giờ có quan hệ với ông, hai anh em có thể nói là đã thân càng thêm thân rồi!"

"Còn có cả chuyện này?" Ông nội ngạc nhiên.

Lâm Uyển Bạch xấu hổ, bất giác hạ thấp giọng nói vội: "Ông nội, ông biết chuyện giữa cháu và Hoắc Trường Uyên mà..."

Nghe xong, ông cụ Lục lại giơ tay vuốt vuốt bộ râu trắng của mình.

Sau khi nghe được câu nói của bạn, trong lòng ông ít nhiều có thêm chút tính toán, hoặc có thể nói là vài phần kích động. Theo ông thấy, cậu thanh niên Lê Giang Nam trước mặt cũng là một người tài giỏi, không thua kém Hoắc Trường Uyên chỗ nào.

Trước kia chuyện hôn sự giữa nhà họ Lục và nhà họ Hoắc, ông cao tuổi rồi, không còn xen vào chuyện của con cháu nữa, đều chiều theo ý chúng nó. Nhưng bây giờ hai đứa cháu gái đều dính vào Hoắc Trường Uyên, bất luận cuối cùng cậu ta tới với ai cũng đều khiến chị em chúng nó có khúc mắc trong lòng, chi bằng...

...

Lê Giang Nam ở đối diện cùng ông Lê đi vào nhà vệ sinh. Cửa phòng ăn vừa đóng lại, ông nội đã lập tức đặt tách trà xuống, nhìn sang cô vẻ hỏi dò: "Cháu à, cậu thanh niên Lê Giang Nam này cháu cảm thấy sao?"

"Anh Lê tính cách rất tốt, là một người rất đàn ông." Lâm Uyển Bạch đưa ra một nhận xét đúng trọng tâm.

Không chỉ tốt và đàn ông, diện mạo còn tuấn tú, dáng người còn cao lớn, hoàn toàn là mẫu hình đàn ông lý tưởng trong mắt phụ nữ.

Ông nội nghe xong câu nói của cô, hơi khựng lại, rồi gật đầu hùa theo: "Phải không, ông cũng có suy nghĩ giống cháu! Vậy cháu cảm thấy có khả năng tiến tới với cậu ấy không?"

Lâm Uyển Bạch khát nước, đang bê tách trà lên uống, nghe xong nửa câu sau, suýt nữa phun trà ra ngoài.

Ban nãy sau khi cô nhắc nhở, ông nội không nói thêm nhiều nữa, cô còn tưởng đã "xé nháp" được rồi. Không ngờ, nhân lúc đương sự không có mặt, ông lại âm thầm thăm dò suy nghĩ của cô.

Lâm Uyển Bạch rút tờ khăn giấy ra lau khóe miệng, vội nhấn mạnh lại lần nữa: "Ông nội, cháu và Hoắc Trường Uyên đã có con rồi..."

Chuyện này ban nãy trong cuộc trò chuyện, hai ông già có nhắc tới.

Biết chuyện này, ông nội khá ngạc nhiên. Nhưng ông cũng không phải kiểu người cổ hủ, đối với chuyện của thanh niên không nhận xét nhiều. Lúc này ông xua tay với cô: "Không sao, ông Lê chẳng phải đã nói cậu cháu trai của ông ấy không để ý ư!"

"Ông nội..." Lâm Uyển Bạch dở khóc dở cười.

Cửa phòng VIP lại được đẩy ra, hai ông cháu họ Lê quay trở lại.

Ngoài cửa sổ, hoàng hôn dần dần bao trùm. Buổi gặp mặt kết thúc, Lâm Uyển Bạch đứng lên dìu ông nội.

Lê Giang Nam ở đối diện cũng làm chung một động tác với cô, nhưng ánh mắt thì nhìn cô chằm chằm: "Cô Lâm, tôi đưa cô về!"

"À, không cần đâu..." Lâm Uyển Bạch lắc đầu.

Ông Lê hiểu ra cười sảng khoái, tiện thể nói giúp: "Ông Lục, hai anh em ta cũng lâu không gặp, hôm nay nói chuyện chưa đã lắm. Thế này đi, mời tôi tới nhà ông ngồi chứ?"

"Được thôi!" Ông cụ Lục vui vẻ gật đầu.

Mấy năm nay luôn tĩnh dưỡng ở nước ngoài, còn bạn già thì ở Hồng Kông, rất ít có dịp gặp mặt. Hơn nữa sống đến tầm tuổi này rồi, họ quả thực là những người còn gặp được nhau lần nào mừng lần ấy, dĩ nhiên muốn nói chuyện nhiều hơn.

Nghe thấy vậy, ông Lê cười tít mắt nhìn sang cô: "Vậy cô nhóc, bảo Giang Nam đưa cô về, tôi ngồi xe của ông nội cô!"

Lâm Uyển Bạch há hốc miệng, đang định nói không cần phiền đến vậy, ô tô rất rộng rãi, cô hoàn toàn có thể ngồi ở ghế lái phụ. Huống hồ, cô ra bắt taxi về thẳng nhà là được rồi. Nhưng cô còn chưa kịp lên tiếng, ông cụ Lục đã cướp lời: "Uyển Bạch, cháu không cần vất vả quay lại nhà họ Lục cùng ông nữa đâu. Chẳng phải cháu nói chập tối phải về nhà sao. Vừa hay, để Giang Nam đưa cháu về đi!"

"... Ông nội!" Lâm Uyển Bạch nhíu mày.

Ông nội kéo cô sang một bên, hạ thấp giọng nói: "Cháu nghe ông, ông nội là người từng trải, hơn nữa con người vốn dĩ có rất nhiều sự lựa chọn. Cháu còn trẻ, không vội, biết đâu lại có một sự lựa chọn thích hợp hơn!"

"Cháu..." Cô khó xử, cảm thấy đau đầu.

Ông nội vỗ về tay cô, ngắt lời: "Ông hiểu tâm tư của cháu, cháu cứ coi như giúp ông nội một lần, đừng khiến ông mất thể diện. Nghe lời!"

Cuối cùng, Lâm Uyển Bạch như cá nằm trên thớt, phải ngồi vào chiếc Audi A8 màu hạt dẻ của Lê Giang Nam.

Tuy rằng cô nghĩ bụng, coi như đối phó. Đi được nửa đường bảo anh ấy dừng đại một chỗ nào đó là được. Nhưng nào có dễ dàng, Lê Giang Nam sao có thể chịu. Anh ấy liên tục dùng lời của hai ông để làm cớ chặn họng cô, hơn nữa trong lòng cũng đã kiên quyết phải đưa cô về tới tận nhà.

Lâm Uyển Bạch chỉ còn cách âm thầm cầu nguyện, tuyệt đối đừng bị bắt gặp.

Ông trời chính là như vậy, càng vào lúc bạn cần phép màu, lại càng có chút éo le. Khi xe của Lê Giang Nam chậm rãi dừng trước cửa nhà, Lâm Uyển Bạch vừa đóng cửa xe lại thì ở phía đối diện, chiếc Land Rover màu trắng đi từ xa tới gần.

Lúc này cô muốn chạy vào trong nhà bằng tốc độ nhanh nhất có thể đã không kịp nữa, ngược lại càng khiến cô như vừa làm chuyện khuất tất.

Không còn cách nào khác, cô đành bấm bụng đứng yên tại chỗ.

Chiếc xe trắng nhanh chóng lái tới trước mặt cô. Sau khi đi ngang qua, nó đỗ lại trong sân. Hoắc Trường Uyên nhảy xuống khỏi ghế lái, tay cầm chìa khóa xe, ánh mắt vượt qua cô, nhìn về phía chiếc A8 vừa rời khỏi.

"Sao vậy?"

Nhìn thấy anh nhíu mày, Lâm Uyển Bạch chợt hoảng loạn.

Cô vội chạy tới trước mặt anh, chủ động khoác cánh tay, dựa vào ngực anh, cố ý ngẩng đầu lên hỏi: "Hoắc Trường Uyên, có một tin tốt và một tin xấu, anh muốn nghe tin nào trước?"

"Tin tốt." Hoắc Trường Uyên trầm ngâm.

"Thái độ của ông nội với em đã thay đổi rất nhiều!" Lâm Uyển Bạch rướn khóe môi.

Thấy vậy, Hoắc Trường Uyên nhướng mày, sau đó lại tiếp tục nói: "Còn tin xấu."

"À..." Lâm Uyển Bạch ấp úng, len lén quan sát sắc mặt anh, cười dè dặt nói tiếp: "Nói ra cũng trùng hợp, anh đoán xem? Ông nội và ông Lê hóa ra là bạn bè rất thân thiết. Hôm nay em cùng ông nội đi gặp bạn, không ngờ đối phương lại là ông Lê. Sau đó thì... anh nhất định cũng đoán ra rồi!"

Hoắc Trường Uyên xị mặt, hừ một tiếng ra khỏi đầu mũi.

Dĩ nhiên anh đoán ra được, lão già đó đến tận bây giờ vẫn mang suy nghĩ quái quỷ muốn cô làm cháu dâu!

Lâm Uyển Bạch vòng tay kia lên ôm vòng hông tráng kiện của anh, cố gắng xoa dịu: "Em vốn dĩ không đồng ý để anh Lê đưa em về đâu, chỉ tại ông nội khăng khăng, ông nói..."

Ý thức được mình lỡ miệng, cô lập tức im bặt.

"Nói gì?" Hoắc Trường Uyên nheo mắt lại.

"Chuyện này bắt buộc phải nói sao?" Lâm Uyển Bạch ngập ngừng hỏi. Thấy anh nhìn mình chằm chằm bằng ánh mắt đầy áp lực, cô dè dặt lên tiếng: "Ông nội nói cuộc đời con người có thể có nhiều sự lựa chọn. Em vẫn còn trẻ, không vội, lỡ như có người thích hợp hơn thì sao..."

Đến khi cô nói xong, quả nhiên nhìn thấy anh đen sì mặt lại.

Lâm Uyển Bạch muốn cười lại không dám cười, áp mặt lên ngực anh, cọ cọ làm nũng: "Hoắc Trường Uyên, anh tuyệt đối đừng suy nghĩ nhiều, ông nội chỉ nói đại vậy thôi, thật ra phần nhiều là muốn giữ thể diện cho ông Lê!"

"Ừm!" Hoắc Trường Uyên giật giật khóe môi.

"Uyển Uyển, papa~"

Cũng may nghe thấy tiếng của bánh bao nhỏ từ trong nhà vọng ra cứu cánh.

...

Đêm khuya còn dài, Lâm Uyển Bạch từ trong phòng tắm đi ra, thấy một người đàn ông nào đó quấn chiếc khăn tắm giữa hông, nằm nghiêng trên giường, một cánh tay vắt ra sau gáy làm gối, đôi mắt thâm trầm nhìn ra ngoài màn đêm phía cửa sổ.

Cô khó khăn dời mắt khỏi lồng ngực rắn chắc của anh, vén chăn nằm xuống bên cạnh.

Thấy anh không chủ động đoái hoài tới mình, Lâm Uyển Bạch lật người, lăn trọn vào lòng anh, thò ngón tay chọc chọc vào cơ bụng của anh: "Hoắc Trường Uyên, anh không vui à?"

"Không." Hoắc Trường Uyên gượng cười.

Thấy sắc mặt anh không có gì khác lạ, Lâm Uyển Bạch cũng an tâm hơn, cô tựa cằm lên ngực anh: "Vậy sao anh không nói gì?"

Hoắc Trường Uyên cúi xuống nhìn cô, vẫn cứ im lặng.

Ghen chắc chắn là có, nhưng anh sẽ không hờn giận cô, nguyên nhân cứ im lặng suốt là vì anh đang nghiên cứu đối sách.

Thấy cô như con cún con cứ ngóng mắt lên chờ đợi, Hoắc Trường Uyên rút cánh tay sau gáy ra, theo đà ôm cô vào lòng, bờ môi lướt đi tìm kiếm.

Anh vốn thương cô hai hôm nay mắt thâm quầng vì thiếu ngủ, định tạm thời bỏ qua cô một hôm, nhưng cô không có ý định ngủ thì anh đành phải làm chút chuyện khác vậy!

...

Sáng hôm sau, Lâm Uyển Bạch ngủ hơi say một chút. Lúc cô đánh răng rửa mặt xong đi xuống nhà, thím Lý đã chuẩn bị xong bữa sáng, hai bố con họ cũng đã ngồi trước bàn ăn, đang cúi đầu nói gì, hình như chỉ đợi cô nữa thôi.

Khi cô đi qua, Hoắc Trường Uyên quay ra nhìn cô: "Hôm nay em đưa Đậu Đậu đi gặp ông nội nhé."

"Hả?" Lâm Uyển Bạch ngẩn người.

Cô cảm thấy rất bất ngờ. Hôm qua thuật lại lời của ông nội với anh, chắc anh lại mắng ông thầm trong bụng như lần trước. Cô còn nghĩ...

Hoắc Trường Uyên uống một ngụm đậu tương mới ép, chậm rãi nói: "Đã để thằng bé gọi chú Lục là ông ngoại rồi, có ông cụ ở đó, về phép tắc nên chủ động đưa nó qua chào hỏi, cũng nên để ông cụ cảm nhận mình đang có chắt."

Câu này không sai, rất hợp tình hợp lý, cô nên đưa bánh bao nhỏ tới gặp ông nội rồi.

Lâm Uyển Bạch gật đầu: "Được..."

Tám giờ sáng, chiếc Land Rover trắng và chiếc Mercedes màu đen song song đỗ trong sân. Lâm Uyển Bạch dẫn theo bánh bao nhỏ chuẩn bị tới nhà họ Lục còn Hoắc Trường Uyên đi tới công ty làm việc, cả hai đồng thời xuất phát.

Hoắc Trường Uyên sau khi mở cửa xe ra, không lập tức ngồi vào trong mà vẫy tay với họ.

Bánh bao nhỏ lon ton chạy qua, anh cúi xuống, mỉm cười hỏi: "Đậu Đậu, còn nhớ những gì bố nói không?"

"Bảo bảo nhớ hết rồi ạ!"

Thằng bé lập tức gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.

Nghe vậy, Hoắc Trường Uyên thoải mái dãn cơ mặt ra, vuốt ve mái đầu của con trai.

"Chuyện gì vậy?" Lâm Uyển Bạch chẳng hiểu gì.

Bánh bao nhỏ toét miệng cười, bày ra hàm răng nhỏ xíu: "Bí mật."

Lâm Uyển Bạch thấy Hoắc Trường Uyên đã chui vào ô tô bèn cầm tay bánh bao nhỏ, khó hiểu ngồi vào chiếc xe đen. Cửa xe đóng lại, chú Lý cũng cho xe chạy ra khỏi sân.

Buổi sáng hơi tắc đường một chút, nửa tiếng sau, họ có mặt tại nhà họ Lục.

Lâm Uyển Bạch dẫn bánh bao nhỏ đi xuyên qua sân, vào trong biệt thự. Bên trong có người làm ra đón, đưa dép lê cho họ thay.

Trong nhà lâu lắm rồi không có sự xuất hiện của trẻ con. Người làm lục tung các loại tủ tạng lên một lúc lâu, cuối cùng mới tìm ra một đôi dép lê kích cỡ nhỏ nhất, nhưng bánh bao nhỏ xỏ vào chân vẫn không khác gì chèo thuyền, có điều trông thằng bé vẫn rất đáng yêu, đến mức người làm xỏ dép cho nó cảm giác trái tim mình tan chảy.

Dường như nghe được động tĩnh mà mãi không thấy ai lên gác, ông cụ Lục thẳng thừng chống gậy đi từ trên nhà xuống.

Biết cô đã tới, ông cụ vui mừng lên tiếng: "Uyển Bạch, cháu tới rồi đấy à? Vừa hay, ông đang thấy chán, còn định gọi điện bảo cháu tới chơi cờ với ông!"

Lâm Uyển Bạch cúi đầu, đang định giới thiệu với bánh bao nhỏ đối phương là ai, dạy nó chào hỏi thế nào thì bánh bao nhỏ bất ngờ buông tay cô ra, chạy ùa tới ôm chặt chân của ông nội giống như mọi lần nó vẫn làm với cô vậy.

Nó ngước gương mặt nhỏ lên, cất giọng nũng nịu: "Cụ ngoại~"

Không chỉ Lâm Uyển Bạch sững sờ, ông cụ cũng phải cởi kính lão ra để nhìn rõ đứa trẻ vừa xuất hiện, đồng thời ngây người, rất lâu sau mới phản ứng lại. Không cần hỏi nhiều ông cũng biết đứa trẻ này là ai.

Bánh bao nhỏ chìa ngón tay ra, mím môi cười, móc lấy tay ông cụ như một ông cụ non.

Biểu cảm thẹn thùng lại mang vài phần hấp dẫn của thằng bé quả thật quá dễ thương, ông cụ Lục hoàn toàn bị thu hút. Cho dù việc cúi gập người xuống với ông ở độ tuổi này khá mất sức nhưng ông vẫn từ từ cúi xuống.

Bánh bao nhỏ kiễng chân, hôn "chụt" một cái lên gương mặt đầy nếp nhăn của ông cụ.

Ngay sau đó, thằng bé lục lọi cái gì rất lâu từ trong túi ra, móc ra ngoài một nắm kẹo: "Bảo bảo mời cụ ăn kẹo!"

Ông cụ vốn dĩ không thích đồ ngọt, nhưng được nhét cho một viên kẹo đã bóc vỏ cũng đành bỏ vào miệng.

Tuy rằng biết mình có một đứa chắt, nhưng biết và gặp mặt là hai chuyện hoàn toàn khác biệt. Nhìn đứa chặt xinh xắn trước mặt, lại tươi cười rất dễ thương, một người hơn hai mươi năm gần ba mươi năm cuộc đời chưa từng thấy đứa trẻ con nào bên cạnh như ông trái tim đã nhũn ra.

"Ban nãy con gọi cụ là gì?" Ông cụ dụ dỗ.

"Cụ ngoại ạ~" Bánh bao nhỏ đáp.

"Sao lại ngoan thế này?" Ông cụ bỗng kích động tới rung cả râu, đặt tay lên đầu bánh bao nhỏ: "Mau nói cho cụ ngoại nghe, con tên là gì?"

"Hoắc Thần Hạo! Nhưng cụ ngoại cũng có thể gọi bảo bảo là Đậu Đậu ạ~" Bánh bao nhỏ lại toét miệng cười.

Ông cụ trong giây lát như được đả thông kinh mạch, cả gương mặt hồng hào phấn khởi hẳn ra, hỏi liên tục: "Đậu Đậu, năm nay con mấy tuổi rồi? Tuổi con gì? Thích ăn gì, thích chơi gì?"

Người ta nói các thế hệ cách nhau một đời thường thân thiết hơn. Bánh bao nhỏ đối với ông cụ Lục mà nói đã cách hai đời, lại càng thân không tưởng. Cộng thêm việc bánh bao nhỏ cứ luôn miệng gọi "cụ ngoại", gọi đến mức ông cụ Lục nở hoa trong lòng.

Ông cụ Lục hoàn toàn không còn nhớ đến chuyện muốn cô chơi cờ cùng, hai mắt chỉ còn nhìn thấy chắt.

Suốt cả buổi sáng, bánh bao nhỏ ở cùng với ông trong phòng sách. Không biết hai cụ cháu nói chuyện gì với nhau, chỉ thấy thi thoảng lại có tiếng cười vọng ra.

Đến giờ ăn trưa, ngồi quây quần trước bàn ăn, mỗi lần bánh bao nhỏ há to miệng ăn cơm, ông cụ lại khen một câu "Ngoan quá".

Lúc sắp ăn xong, người làm đi vào báo: "Thưa ông, ngoài phòng khách có điện thoại tìm ông ạ."

"Ai vậy?" Ông cụ Lục nhíu mày hỏi, dường như không vui vì bị quấy rầy.

"Một người tự xưng là ông Lê ạ!" Người làm trả lời.

Nghe xong, ông cụ gật đầu, nhìn về phía hai mẹ con họ. Nói chính xác là nhìn thẳng lên gương mặt bánh bao nhỏ. Lát sau như đưa ra được một quyết định gì đó, ông cầm chiếc gậy bên cạnh lên, đi ra ngoài phòng khách.

"Ông Lê, e rằng chuyện làm thông gia ông muốn nói với tôi phải đổ bể rồi!"

Lát sau, Lâm Uyển Bạch đi ra khỏi phòng ăn thì trùng hợp nghe thấy một câu như vậy.

Sau khi ngắt máy, ông cụ nhìn thấy cô đi vào, bèn cười nói với cô: "Uyển Bạch, những lời ông nói hôm trước, cháu nghe biết vậy thôi nhé! Đậu Đậu nói với ông rồi, nó rất thích cuộc sống với hai đứa, cảm thấy mỗi ngày đều hạnh phúc, muốn mãi mãi được ở với bố mẹ, còn nói muốn đợi cháu sinh cho nó một đứa em gái nữa!"

Một gia đình ba người hạnh phúc như vậy, sao ông cụ đành lòng để chắt nhỏ đau lòng?

Trong lòng ông cụ bây giờ chỉ có chắt, được dỗ đến không biết Đông Tây Nam Bắc gì nữa. Giả sử thằng bé có đòi mặt trăng trên cao, có khi ông cũng bắc thang lên hái cho nó!

Buổi chiều, sau khi ông cụ đã ngủ, Lâm Uyển Bạch mới đưa bánh bao nhỏ về nhà.

Trong xe, Lâm Uyển Bạch nghĩ đến thái độ hoàn toàn thay đổi của ông cụ, sau đó lại nhìn về phía bánh bao nhỏ từ lúc lên xe đến giờ cứ cắm cúi nghịch phong lì xì dày cộp trong lòng. Phong lì xì đó là quà ông cụ đích thân nhét cho thằng bé.

Lâm Uyển Bạch véo đầu mũi thằng bé, tò mò hỏi: "Bảo bối, mẹ hỏi con, hôm nay những lời con nói với cụ ngoại có phải papa dạy con không?"

"Hì hì..."

Nghe thấy vậy, bánh bao nhỏ gãi đầu, xấu hổ cười gượng.

Nó vân vê tờ tiền trong tay, cười không biết trời đất gì: "Papa nói rồi, chỉ cần bảo bảo làm theo lời papa thì sẽ có được một phong bao lì xì còn to hơn nữa~"

Hết chương 323