Một buổi sáng bình dị bước đến căn phòng của hai người, Loan từ từ mở mắt
ra và người đầu tiên cô nhìn thấy luôn là anh, anh vẫn đang ngủ, trông
anh thật hiền, khẽ đưa tay lên vuốt nhẹ đôi má, đôi lông mày anh đen
rậm, cô cứ mải nhìn anh, chợt anh mở choàng mắt nhìn cô:
Em dậy rồi sao?
Ừm! Anh ở đây cả đêm sao?
Em cứ ôm chặt anh thì anh đi sao nổi!
Vậy sao?
Em có ngủ mơ thấy ác mộng không?
Không!
Vậy! Em có nằm mơ thấy anh không?
Ừm! Không!
Vậy ư?
Ừm!
Thôi! Không mơ thấy ác mộng là được rồi!
Anh định xoay người ngồi dậy thì chợt, Loan hôn nhẹ vào môi anh:
Em!
Cảm ơn anh nhiều lắm, anh sẽ mãi ở bên cạnh em chứ?
Có chút ngây người, nhưng anh nhanh chóng đè cô ra xuống:
Hôm nay em ăn gan hùm sao mà lại dám chủ động hôn anh vậy?
Anh!( Cô đấm nhẹ vào ngực anh)
Nhưng em cảm ơn xuông như thế không được đâu!
Vậy thì anh muốn sao đây?
Ừm, khẽ cười nhẹ một cái, anh nhanh chóng hôn cô bằng một nụ hôn nồng nàn, rất say đắm!
***
Khẽ mở cửa xe, một chàng thanh niên tuấn tú, cao lớn, Định bước xuống xe,
anh thực sự rất thu hút, khi anh vừa mới bước xuống xe thì mọi ánh mắt
của những cô gái đi đường khác luôn đổ dồn về phía anh:
Trời ơi!sao sáng ra mà lại trù u vậy?( Định chêu chọc)
Anh này!
Cô cũng nhoẻn miệng cười, một nụ cười nhẹ nhàng, rất xinh xắn được nở trên khuôn mặt xinh đẹp kia, bỗng chốc trong giây phút Định trở lên ngây
người ra:
Anh! Anh sao vậy?
À! Không sao!
Lên xe đi!
Ok!
Nhanh chóng lên xe, tay lái xe đôi mắt vẫn luôn liếc nhìn Loan, cười cười:
Này! Sao anh cười hoài vậy?
Cô có chút không thoải mái khi Định cứ nhìn cô cười, khẽ quay người sang cô:
Là vì em, em rất xinh đẹp biết không?
Anh!
Khẽ đưa đôi mắt to tròn nhìn Định, đôi má có chút ửng hồng nhẹ vì xấu hổ.
À mà việc anh giao em đã làm xong rồi đấy ạ?( Cố lảng tránh, tay chỉ vào sấp tài liệu)
Ok! Nhưng đây không phải là công ty mà, em đâu có cần phải báo cáo anh như vậy?
Ừm! Mà anh...( Loan ngập ngừng)
Sao vậy?
Anh xem lúc nào anh cũng quan tâm em nhiều, như vậy em sẽ hư đó, sẽ phụ thuộc vào anh, không trưởng thành được.
Định khẽ cười nhẹ, quay sang cô:
Ngốc ạ, có sao đâu?
Không! Em không thích.
Thôi nào, em thật là ngang ngạnh đó, thôi được ở công ty anh sẽ ít quan tâm
em hơn được chưa, nhưng... anh sẽ vẫn đưa đón em đi làm, không được cãi anh đâu, v
Anh hứa rồi đó!
Ừm!
Họ đang đi đột nhiên xe dừng lại:
Chuyện gì vậy?( Loan có chút hoảng hốt)
Trước họ cách đó không xa, một vụ tai nạn rất kinh khủng, chiếc ô tô đầu bẹp
dúm, còn người đâu, người lái xe đang nằm vật ở trong xe, đầu đầy máu
mê,Loan phần vì hoảng hốt, phần vì mải nhìn nên khi quay sang, anh ấy đã đi ra ngoài từ lâu rồi, anh ấy đã đi đến trước cái xe bị tai nạn, kéo
anh ta ra khỏi xe, Loan cũng ra khỏi xe, chạy đến:
Em gọi cấp cứu rồi, anh ơi anh sao rồi?
Người đó cứ sua tay không nói được gì, lúc này hai người mới nhìn khuôn mặt anh:
Anh chẳng phải anh Trần sao, sao lại ra nông nỗi này vậy?
Anh ấy không nói gì, ngay sau đó chiếc xe cấp cứu tới, vì quen biết nên họ
cùng đi theo, chờ trước cổng bệnh viện, doãn Băng chạy vào:
Anh! Anh ấy sao rồi?
Thấy cô hốt hoảng, Loan vỗ vai an ủi:
Chị cứ bình tĩnh, anh ấy đang cấp cứu!
Doãn băng như thể mất điểm dựa cô ngồi gục xuống ghế:
Là tại tôi, nếu tôi không cố ý gây gổ với anh ấy thì đã không xảy ra chuyện này( Doãn băng không ngừng khóc lóc lo lắng)
Họ chờ dưới hàng ghế dài, chờ ánh đèn đỏ trên cánh cửa, cũng may ca phẫu
thuật đã thành công, mãi tới khi Lâm được chuyển ra ngoài Doãn Băng mới
thở nhẹ đôi chút. Trước phòng bệnh:
Cảm ơn hai người, may mà gặp hai người không thì!
Đừng nói vậy, xem như mọi chuyện như vậy là có duyên thôi!
Phải đấy, chị cố gắng chăm sóc anh ấy cho tốt, chúng em về trước đây!
Ừm! Cảm ơn hai người!
Khi hai người xoay người rời đi, Băng vẫn không ngừng nhìn về phía họ,
trong đầu có sự suy nghĩ liệu đây có phải là báo ứng của cô không, khi
cô gái này rất giống Hạ, chỉ khác chút ít, nhưng rồi gạt phắt điều đó ra khỏi đầu, cô nhanh tay khép lại cánh cửa xoay người vào trong.