Xa Anh Em Có Nhớ???

Chương 56: Giả tạo

Một chiếc xe đen bóng loáng dừng lại trước cổng, một cái cổng vàng, sáng
chói, bởi những ánh đèn, hay những thứ lấp lánh trưng bày trên đó, lao
nhanh vào trong sân, bước xuống xe là một người phụ nữ, ăn mặc rất sang
trọng, nhưng cũng rất phóng khoáng, bước xuống xe, khẽ vuốt nhẹ mái tóc
bồng bềnh, bước chân rất nhẹ nhàng, phong thái rất lịch sự, trang nhã:

Dạ thưa cô, cậu dặn cô không phải chờ cậu, cậu sẽ về muộn( Người giúp việc nói)

Được rồi, tôi biết rồi!

Bước vào trong nhà, không lán lại ở đó lâu, cô rảo bước chân nhanh lên lầu,
vứt bỏ cái túi lên giường, ngồi gục xuống bàn, đang xoa nhẹ đôi mắt mệt
mỏi thì chuông điện thoại reo lên:

A lô! Cậu về chưa phương Loan.

Khẽ dựa đầu vào ghế, vuốt nhẹ mái tóc:

Ừm mình về rồi! băng nhi sao rồi, nó ngủ chưa?

Ừm! dỗ mãi nó mới chịu ngủ đó, con bé này cứng đầu quá!

Hừ! thì nó giống mẹ thì chẳng!

Này! Không phải chứ, mình đâu có ngang bướng như vậy chứ?

Mà cậu đừng có làm chỗ đó nữa được không?

Sao cậu lại nói vậy?

Thì đó, chỗ đó cậu… cậu không thể làm ở đó được… nghe mình đi, vì băng nhi!

Cậu… tớ.. không còn cách nào khác, vì băng nhi, cũng vì con bé mà mình mới phải làm vậy?

Cậu có thể qua chỗ tớ mà, chỗ tớ đâu thiếu việc cho cậu làm chứ?

Không! Mẹ con mình đã nợ cậu nhiều rồi, mình không muốn..

Cậu cứ như vậy thì bảo sao không khá lên được, thôi mình không ép cậu nữa, cậu ngủ sớm đi!

Cậu cũng vậy! bye cậu!

Ừm!

Loan cúp máy, nằm dài trên giường mắt nhìn ra ngoài hiên, cô vội bật dậy, đi ra ngoài hiên, đứng trước hiên nhà, gió thổi khá mạnh, gió làm tóc cô
bay bay,nhìn ra phía xa, xa kia, những ánh đèn, từ những ngôi nhà kia.
Cô dựa người vào lan can, trong đầu thoáng nghĩ miên man, Một giọng nói
trầm ấm cất lên khiến Loan phải quay đầu lại, là Định anh đã đứng sau
lưng cô từ lúc nào không hay:


Em làm gì ở ngoài đó vậy?

Một cánh tay choàng lấy cô từ phía sau:

Đang làm ở đây vậy?

Không có gì đâu.

Loan tỏ ra lạnh nhạt, với mọi người thì họ cho là một cặp vợ chồng hạnh
phúc, nhưng thực sự thì mọi thứ đều giả tạo, Định cũng ngạc nhiên với
thái độ này của cô, anh ngồi lên chiếc ghế, vắt chéo chân, hút phì phào
điếu thuốc, Loan cũng để ý nhưng khi cô đi vào trong phòng, Định kéo tay cô lại, trong phút chốc, Loan lao vào lòng Định, Định thở phào điếu
thuốc vào mặt cô, nó khiến cô ho sặc sụa, dứt tay ra:

Anh!

Định ghì chặt tay cô, ghé sát khuôn mặt vào tai cô, hơi thuốc phả vào tai cô:

Anh! Thật là bỉ ổi!

Định trước câu nói này của Loan, anh không tức giận, lớn tiếng cười, hít một hơi thuốc:

Vậy sao?

Loan dựt tay ra khỏi anh, khuôn mặt rất tức giận, nhưng nét mặt giận dữ này
không làm cô trở lên xấu xí, trái lại cô vẫn rất xinh đẹp. Định cũng
đứng dậy, lấy tay vuốt nhẹ đôi má, làn da mịn màng, gọng tóc suôn mượt,
Loan giật tay anh ra, Định lại cười, nhưng anh nhanh chóng giật tay cô
lại, mặc cho Định hôn lên môi Loan cương quyết dứt ra, nhưng làm sao
thoát khỏi đây. Định nhanh chóng cưỡng chế thân thể cô, mặc cho cô giãy
giụa, nhưng cô cũng không phải vừa, cô đã cắn mạnh vào môi anh, máu như
mưa phun ra:

Em!

Định lau nhẹ vết máu trên môi:

Em dám cắn anh sao?

Buông em ra, em nói không muốn rồi mà!

Hứ! Không muốn, em là người phụ nữ của anh, em quên rồi sao?

Buông ra! ( Loan cương quyết không chịu)

Định thô bạo tát cô một bạt tai, vì quá mạnh tay, lên khóe miệng dơm dớm máu, Định gằn giọng:

Nói cho em biết, em không được từ chối anh biết không?


Anh!

Loan không còn đủ sức kháng cự nữa, mặc xác cho anh ta muốn làm gì thì làm,
Định nhanh chóng chiếm lĩnh cơ thể Loan. Sau giây phút thăng hoa, Định
lại kéo ôm Loan vào lòng:

Em là người phụ nữ của anh, điều đấy là
không thể thay đổi được đâu, siết chặt vòng tay, chẳng mấy chốc hơi thở
đều đều phả vào ngực anh, Định khẽ vuốt nhẹ mái tóc của cô, anh không
muốn rời mắt khỏi cô, cứ lặng nhìn cô, rồi sau đó chìm vào giấc ngủ.

Đừng chạy mà! Dừng lại đi!.... Dừng lại đi... Nguy hiểm lắm... dừng lại đi....

Á!

Tiếng hét lớn khiến ai lấy đều giật mình.

Loan! Em sao vậy?

Một người hiện trước giường, đưa đôi tay trầm ấm, dõi nhìn bằng một ánh mắt nhẹ nhàng nhưng đầy lo lắng. Choàng dậy, mở choàng đôi mắt nhìn ra bên
ngoài, mặt trời vẫn tỏa nắng những ánh nắng vàng rực rỡ, đúng rồi nắng
là đặc trưng của nơi này, khẽ xoa xoa mặt cho tỉnh:

Em không sao? Chỉ là mơ thôi!

Em thật là làm anh lo quá!

Tốt rồi! mau xuống ăn sáng đi!

Vâng!

Loan cúi mặt ngồi ăn không nói gì, chỉ ngồi chọc chọc, thấy vậy:

Em sao vậy? Không khỏe sao?

Không!

Vậy sao không ăn đi, thức ăn không ngon sao?

Không!

Em thật là, có gì nói cho anh nghe đi!

Không! Không có gì đâu!

Ừm! Vậy thì ăn đi, trông em có vẻ mệt công việc vất vả lắm sao?


Không! Không có đâu, chắc là em mất ngủ đó!

Mất ngủ! Em lại bị mất ngủ sao?

Ừm! Mấy hôm nay rồi, cứ mỗi lần ngủ là em lại mơ mình gặp tai nạn xe, kinh khủng lắm!

Ngốc ạ! Chỉ là mơ thôi!

Nhưng mà nó giống thật lắm!

Thôi được để chiều nay anh đưa em đi gặp bác sĩ Thảo, cô ấy từng khám cho em rồi thì chắc là sẽ ổn thôi!

Ừm! Mà hôm nay anh có đi làm không?

Có! Nhưng chắc trưa anh về thôi!

Ừm! Vậy em nấu cơm chờ anh nha!

Ừm! Thôi anh đi đây!

Sớm vậy sao?

Ừm! Anh hẹn đối tác rồi!

Ừm vậy anh đi cẩn thận nha!

Ok!

Nhìn theo bóng anh rời đi, cô vẫn ngồi lại bàn, mắt nhìn ra hàng cây bên
ngoài, nhanh đi ra bên ngoài, ngồi bên hàng ghế trên hàng cây xanh,
những cơn gió mát thổi nhè nhẹ, khẽ hít nhẹ một hơi, không khí thật
tuyệt, đây là khu vườn anh làm riêng cho cô, với một khuôn viên khá rộng với rất nhiều cỏ cây hoa lá, ngồi ở đây hóng gió, uống trà chiều thì
quá tuyệt rồi còn gì.

***

Dạ cảm ơn bác sĩ!

Anh phải nhắc cô ấy uống thuốc thường xuyên, không nên suy nghĩ nhiều!

Vâng!

Bác sĩ về rồi sao?

Ừm! Em uống thuốc chưa?

Dạ rồi! Mà bác sĩ có nói gì không?

Ngồi xuống thành giường, vuốt nhẹ tay cô:

Không! Không có gì đâu! Chỉ cần nghỉ ngơi chút thôi!

Vậy sao?

Ừm! Em ngủ đi!

Kéo nhẹ cái chăn đắp cho cô:


Anh! Anh đừng đi đâu cho tới khi em ngủ nha!

Sao vậy?

Em.. Em sợ em lại gặp ác mộng.

Ngốc ạ.. chỉ là mơ thôi, không phải sự thật đâu, ngủ đi, anh sẽ mãi ở đây, ở bên em!

Anh!

Sao nữa!

Anh ôm em được không?

Em! Thật là!

Khẽ nằm cạnh cô, ôm cô vào lòng, cánh tay cô ôm chặt người anh, đầu dựa vào lòng anh để có thể cảm nhận được hơi ấm từ anh:

Anh sẽ mãi bên em như vậy chứ?

Ừm! Ngủ đi!

Em sẽ mơ giấc đẹp phải không anh?

Ừm!

Em sẽ mơ về anh, mơ về anh đấy!

Thật không!

Thật! Anh kể chuyện cho em nghe đi!

Ngốc ạ! Em đâu có phải con nít chứ?

Kệ! Nhưng em vẫn thích nghe, anh kể đi!

Ừm! Chịu em rồi!

Vừa ôm cô trong lòng, vừa kể chuyện, giọng nói nhẹ nhàng, rất truyền cảm,
từng lời, từng chữ anh kể như rót mật vào tai cô, chỉ trong phút chốc,
cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, hơi thở đều đều phả vào ngực anh, hơi
thở ấm áp, khẽ vuốt nhẹ lưng cô, mái tóc dài mềm. Những giờ phút này
thực sự với anh rất ấm áp, rất hạnh phúc, lặng im lắng nghe hơi thở của
cô, nhịp tim mình rung động, khẽ đặt một nụ hôn nhẹ lên đôi má mềm mịn,
nở một nụ cười nhẹ:

Ngủ ngoan nha! Mơ giấc mơ đẹp!

Anh tháo chiếc
kính trên mắt đặt lên bàn, day nhẹ đôi mắt có chút mệt mỏi này vì bện
tình của Loan ngày một lặng hơn, với hai luồng tính cách trái ngược
trong một con người, cách xử sự hoàn toàn khác nhau, bình thường thì cô
ấy rất nhẹ nhàng, hiền dịu, nhưng khi phát bệnh thì không ai biết, thay
đổi 180 độ luôn, Định đã nhiều lần muốn từ bỏ nhưng không thể, lâu dần
anh cũng đã quen dần và chấp nhận, kiểm soát nó là cách anh chọn mà
không phải là từ chối, hay bỏ chạy, với tay tắt điện, họ ôm nhau ngủ say sưa, ấm áp.