Hai người đàn bà mỗi người một câu, lúc này từ trong nhà người đàn ông cao lớn đi ra nhưng vẻ mặt có chút hung tợn.
- Có im hết hay không,đàn bà các người thì biết cái gì. Gả cho lũ khốn khϊế͙p͙ kia thì được bao nhiêu.
Ông ta híp mắt nhìn Tử Kiều rồi cười cười đi đến chỗ cô và Hạ Đồng đang đứng.
- Tử Kiều chuyện tối qua ba nói con,con suy nghĩ thế nào?
Hạ Đồng rất rõ mọi chuyện qua miệng ông ta phía sau sẽ chẳng có gì là tốt đẹp.Người đàn ông này chính là ba Tử Kiều nhưng ông ta dường như chỉ xem Tử Kiều là công cụ kiếm tiền để đáp ứng thói chơi cờ bạc và rượu chè của mình.Một chút lòng thương dành cho Tử Kiều càng không có.
Từ khi mẹ Tử Kiều bỏ đi, ông ta mỗi khi say xỉn trở về còn ra tay đánh đập Tử Kiều chỉ vì cô mang cái tội là ngày càng lớn lên càng giống mẹ mình.
Tử Kiều vốn tính cách dịu dàng, chịu đựng cũng rất giỏi nhưng cô cũng không phải đầu gỗ hay nhu nhược đến mức ai muốn xoay thế nào cũng được.
Chẳng hạng như chuyện ông ta đang hỏi.
Tử Kiều lắc đầu lạnh nhạt trả lời.
- Xin lỗi lần này con không giúp ba được rồi.
Hai mắt Trần Phỉ như nổ lớn, tơ máu đỏ rực khuôn mặt,phút chốc liền méo mó quát lớn,cả thân người bước đến liền giơ tay muốn đánh Tử Kiều.
Cũng may Hạ Đồng kéo cô lui về sau.
Tiếng mắng chửi ông ta không ngừng vang lên.
- Khốn khϊế͙p͙, tao nuôi mày để giờ mày phản tao như vậy à?Mày muốn thấy tao bị chúng nó chém chết mày mới vừa lòng đúng không? Con khốn nạn này, mày chỉ cần ngủ với Tôn Lập một đêm là nó sẽ xóa nợ cho tao. Tao có bảo mày lấy nó đâu người ta là đại thiếu gia hào môn thèm ngó đến mày hay sao mà mày còn làm giá hay mày muốn tao chết cho vừa ý mày đúng không..Mày với mẹ mày đều là thứ khốn nạn mà.
Chỉ mới đầu giờ chiều mà cả người Trần Phỉ đã nồng nặc mùi rượu bia,lời lẽ thô tục của ông ta chửi bới chẳng cần kiêng nể thứ gì cả.Ông ta hiện tại thiếu nợ sòng bạc của Tôn gia ngập cả đầu,khó khăn lắm mới đưa ra giao kèo với hắn ta thế mà đứa con khốn khϊế͙p͙ này lại không đáp ứng.
Tử Kiều có một giới hạng cả A Nương hay Trần Phỉ ai cũng không thể chạm vào đó mẹ của cô.Dù cô là người rất hận bà nhưng cô không cho ai có quyền đụng chạm đến bà ta.
Nên lúc này thần sắc Tử Kiều lạnh đi,cô không sợ chết mà gằng giọng nói với Trần Phỉ.
- Mẹ không liên quan vào chuyện này không cần xúc phạm bà ấy.Còn nữa,bao năm qua tôi đã vì cái nhà này cái gì cũng đã trả giá, cả đôi mắt này vì ai mà nó mất đi ánh sáng.Ông không nhớ sao? . truyện ngôn tình
Công sinh chưa bao giờ tôi quên nên bao năm qua tôi mới nhẫn nhục ở lại đây nhưng giờ thì không, dù tôi có phải ra đường ăn xin tôi cũng không muốn sống với các người ngày nào nữa cả.Các người không có quyền muốn đem tôi bán cho ai là bán.Cả việc bắt con mình làm gái, ông cũng dám làm, ông có phải là ba tôi nữa không?
- Mày..khốn khϊế͙p͙ có phải mày muốn ăn đòn không hả,mày có tin tao đánh chết mày không?
Trần Phỉ tỉnh cả rượu, dù bao nhiêu năm qua Tử Kiều có tức giận thế nào nhưng cô chưa bao giờ nói muốn rời bỏ ngôi nhà này.
Hạ Đồng kéo Tử Kiều ra sau lưng, quay người giận dữ nói.
- Các người có phải là con người hay không? Lúc Tử Kiều còn khỏe mạnh các người sống là nhờ ai. Bây giờ lại đối xử với Tử Kiều như vậy.Gả đi sao, sao không gọi là bán lấy tiền.Các người có lương tâm không hả?
Vẫn chưa hả dạ Hạ Đồng căm phẫn nhìn Trần Phỉ.
- Đôi mắt này cũng do ông hại nếu ông không nợ nần người ta,thì bọn giang hồ có truy đuổi.Để che chắn cho ông nên Tử Kiều mới bị xe đâm. Nếu cậu ấy không đẩy ông ra giờ này ông đã nằm yên một chỗ xem còn hung hăng được không? Các người dám đụng vào Tử Kiều tôi sẽ báo cảnh sát tống các người vào tù.
Lời Hạ Đồng nói làm bàn tay Trần Phỉ giơ lên rồi như bị hút hết sức lực mà từ từ buông lỏng.
- Hạ Đồng..
Tử Kiều kéo lấy tay Hạ Đồng, tính cách Tử Kiều từ nhỏ đã rất ngoan ngoãn hiểu chuyện là một đứa bé ai gặp cũng muốn thương yêu, bảo vệ trừ những con người vô nhân tính như thế này.
A Nương hừ giọng với Hạ Đồng.
- Đây là chuyện nhà của chúng tôi,không cần cô xía vào.Có giỏi thì đem nó về mà nuôi.
Hạ Đồng giận run cả người.
- Tử Kiều theo mình đi, bọn họ không phải là con người, cậu ở đây sẽ rất nguy hiểm.
Hơn ai hết Tử Kiều biết rõ mình đang sống ở đâu còn có loại người nào.Nhưng cô đang chờ đợi,chỉ cần bản thảo của mình được Hoa Hạ tiếp nhận cô chỉ cần có số tiền đó nếu Bách Lăng cũng như bọn người này không cần cô.Cô sẽ biến mất khỏi họ một cách nhanh chóng nhất,sống một đời trong bệnh viện dành cho người mù.Cô không muốn làm gánh nặng cho ai nữa cả, nhất là Hạ Đồng.
Không nghĩ Trần Phỉ lần này mất cả nhân tính bắt cô làm điều ô nhục kia để cứu lấy ông ta. Suy nghĩ một chút Tử Kiều quyết định ra khỏi ngồi nhà này rồi cô sẽ tính tiếp,chẳng phải cô vẫn còn Mạc Lăng hay sao.
Nghĩ thế Tử Kiều khẽ gật đầu.
- Được.
Hạ Đồng không rõ Tử Kiều suy nghĩ gì,cô ta chỉ thấy rất lo cho người bạn này của mình nhưng cũng không biết làm sao cho phải.
Thấy Tử Kiều đồng ý, Hạ Đồng vui vẻ không thôi.
Trần Phỉ tức giận mắng theo khi Tử Kiều vào trong thu dọn đồ đạc.
- Cút..cút..tốt nhất là cút hết đi, tao xem mày sống thế nào..Tốt nhất đi rồi cũng đừng quay trở về...
➡️➡️ Như cũ nhé nếu lượt like thấp hơn lượt View quá nhiều, Y sẽ cho khóa chap nhé.Các bạn nhớ giữ gìn sức khỏe,còn ăn tết nữa nhé.