Ba năm sau..
Hoa Hạ.
Phim trường đang diễn ra người qua lại ồn ào không ngớt.Cô gái mái tóc dài uốn xoăn tô vẽ thêm khuôn mặt đầy sắc nét và tinh xảo, trên người là bộ vest màu trắng hiện đại nhưng đặc biệt chân lại mang đôi dài sneaker màu trắng làm toát lên vẻ trẻ trung thời trang.
Ánh mắt sắc sảo quan sát hai diễn viên đang nhập tâm vào nhân vật.
Một nhân viên đi đến trên tay bế một bé gái vô cùng xinh xắn, tóc đen da trắng như sữa khuôn mặt bầu bỉnh chỉ gần ba tuổi nhưng đường nét rõ ràng nhìn trái nhìn phải thế nào cũng giống một búp bê phiên bảng nhí vô cùng đáng yêu.
- Chị Nhược, Tiểu Hy đến rồi.
Tô Nhược vội quay người,ánh mắt liền trở nên nhu hòa.
- Cám ơn em.
Tô Nhược nở nụ cười tươi tắn cám ơn cô nhân viên, sau đó giơ tay bế lấy con gái yêu vào lòng.
- Bảo bối à,hôn một cái nào.
- Mẹ ơi.
Tiểu Hy dựa vào ngực Tô Nhược thỏ thẻ làm nũng.Tô Nhược làm sao chống cự lại được, cô cúi đầu hôn lên cái má phúng phính còn thơm mũi sữa của con gái liên hồi.
- Ừm.. bảo bối à ngoan nào,chờ một chút Cậu sẽ đến đón con về ngoại nhé.
Tiểu Hy chu môi hai mắt xoe tròn ngẩng đầu nhìn mẹ mình.
- Tiểu Hy...nhớ mẹ và baba.. hức.
Tô Nhược vén vài cọng tóc tơ trên mặt bé con, nhẹ giọng an ủi vì biết con gái cô sẽ buồn khi xa ba mẹ.
Mấy ngày trước Cảnh Tử Sâm muốn đưa hai mẹ con cô sang Pari công tác,nhưng vì công việc Tô Nhược không cho phép cho nên cô phải dụ dỗ ông xã nhà mình đi trước.Vài ngày sau cô sẽ bay qua sau, không ngờ khi mẹ của cô biết tin bà nằng nặc muốn trông coi Tiểu Hy, dù sau cũng mấy tháng rồi chưa gặp cháu gái, quá nhớ nhung bà không chịu nổi.
May mắn là Tô Hàn hiện đang công tác ở thành phố A,nên Tô Nhược quyết định giao Tiểu Hy cho Tô Hàn rước về thành phố T. Còn cô thì sẽ bay sang hội ngộ với ông xã nhà cô xem như vẹn cả đôi đường.
Dù sao hiện tại ở Cảnh gia, ba mẹ chồng của cô đang phải ngày đêm ríu rít với hai đưa bé sinh đôi của Cảnh Tử Phong và Mễ Ái cho nên cô sợ để Tiểu Hy ở lại mẹ chồng của cô càng vất vả.Dù là Cảnh gia không thiếu người giúp việc nhưng từ khi có cháu, ba mẹ chồng của cô toàn tâm toàn ý dành cho con cháu,chỉ hận không thể nhập chúng vào thân xác mà yêu thương thật nhiều.
Tô Nhược nhẹ giọng cưng nựng con gái nhỏ.
- Lần này Tiểu Hy sẽ ở với bà Ngoại và Cậu phải thật ngoan có biết không, ba mẹ về sẽ mua thật nhiều quà cho con nhé.
Tiểu Hy có chút phụng phịu nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
- Dạ...ba mẹ về sớm ạ...
- Dĩ nhiên rồi.
Hai mẹ con nhìn nhau cười nói vui vẻ.
Lúc này từ xa thư kí đưa Tô Hàn đi vào, bên cạnh Tô Hàn còn có một cô gái xinh đẹp, sắc vóc lẫn khuôn mặt đều thần thái kiêu hãnh khiến người khác khó lòng bỏ qua được.
- Chị Nhược..
Cô nhân viên chưa kịp báo cáo, Tô Nhược xoay người liền thấy người đi vào liền nở nụ cười tươi rói.
- Anh, anh đến nhanh thế?
Rồi nhìn người bên cạnh Tô Hàn chỉ khẽ gật đầu khách xáo.
Tô Hàn mỉm cười nhìn một lớn một nhỏ với ánh mắt dịu dàng nhất.
- Tiểu Hy có nhớ cậu không?
Tiểu Hy nũng nịu liền xà vào lòng Tô Hàn làm nũng..
- Nhớ ạ...
Tô nhược bật cười,con gái cô như chiếc áo bông mềm mại đáng yêu thật khiến cho người khác khó lòng mà chóng cự.Tô Hàn yêu chiều Tiểu Hy từ bé, anh cứ đi công tác là mua thật nhiều thứ cho Tiểu Hy,khi nào thời gian rảnh rỗi liền bay sang bế con bé về thành phố T cưng chiều cho thỏa thích.
Có một điều thật lạ rằng Tiểu Hy chính là tâm can của Cảnh Tử Sâm, ở cái thành phố A này không ai không rõ Cảnh An Hy chính là viên ngọc trên tay của chủ tịch Cảnh Thị, cưng con đến vô pháp vô thiên.Nhưng Tô Nhược thường hay thắc mắc chỉ cần Tô Hàn muốn đưa Tiểu Hy về thành phố T Cảnh Tử Sâm dường như chưa bao giờ từ chối.Anh rất thoải mái với vấn đề này nhưng ngược lại với cô thì anh lại chiếm hữu theo thời gian ngày càng tăng lên. Nhiều lúc Tô Nhược không rõ trong đầu ông xã nhà mình nghĩ ngợi gì.
Có lẽ Tô Nhược không hiểu nhưng Tô Hàn thì rất rõ, bởi vì Cảnh Tử Sâm biết rõ trước đây Tô Hàn mang một phần chấp niệm dành cho Tô Nhược nhưng từ khi cô và Cảnh Tử Sâm bên cạnh nhau,anh đã quyết lòng buông bỏ.Chỉ yêu thương cô đúng như tình thân trong gia đình. Có lẽ tình thương ấy, Tô Hàn lặng lẽ rút về sau khi Tiểu Hy ra đời liền dồn hết tất cả cho con bé.
Thật ra tận trong tâm can Cảnh Tử Sâm luôn mang một nổi biết ơn với Tô gia.Nên Cảnh Tử Sâm muốn để con gái mình thay anh và Tô Nhược trả mối thâm tình.Đây là vì sao anh rất thoải mái với việc Tô Hàn thường xuyên tranh giành con gái với anh.
Nhìn bé con nằm trong lòng Tô Hàn, Tô Nhược mỉm cười nói với Tô Hàn.
- Anh giúp em trông hộ con bé khoảng hai tuần nhé.
Hôn lên đình đầu cục bông trong lòng, Tô Hàn nhếch môi.
- Hai người đi càng lâu càng tốt.
Ngô Uyển đứng bên cạnh từ lúc giờ có chút lạc lõng, nên vội chen vào.
- Còn có chị mà, em cứ đi chơi vui vẻ không cần lo lắng.
Tô Nhược chỉ khẽ gật đầu, nụ cười của cô dành cho Ngô Uyển có chút gượng gạo.
- Cám ơn chị.
Thấy Tô Nhược cho mình chút mặt mũi Ngô Uyển nở nụ cười.
- Nào vali của Tiểu Hy đâu,đưa cho chị.
Sự sốt sắng gần gũi của Ngô Uyển đáng lẽ ra Tô Nhược phải rất vừa lòng nhưng cô không hiểu sau dù là hơn một năm qua biết cô gái này xuất hiện bên cạnh Tô Hàn, trong lòng Tô Nhược vẫn có một sự bày xích âm thầm.
Mà thông qua ánh mắt của Tô Nhược, Tô Hàn đã quá quen thuộc anh dĩ nhiên cũng nhận ra điều đó.
Tô Nhược vẫn quyến luyến con gái nên tiễn bọn họ ra đến cổng lớn Hoa Hạ vẫn sáp người đến hôn bé con không dứt.
- Tạm biệt bảo bối.
- Mẹ ơi, tạm biệt mẹ.
Tiểu Hy bập bẹ dùng bàn tay tròn trĩnh trắng muốt của mình mà tạm biệt.
Hành động của hai mẹ còn khiến cả khóe mắt của Tô Hàn cũng hiện lên ý cười và nuông chiều.
Một màn này rơi với mắt Ngô Uyển có gì đó không thoải mái.
- Em lên xe trước đi.
Tô Hàn nhàn nhạt nói với Ngô Uyển, cô ta hiểu chuyện gật đầu.
Lúc này Tô Hàn mới nhìn qua Tô Nhược.
- Có gì muốn nói với anh sao?
Quả nhiên ngoài Cảnh Tử Sâm có lẽ người đàn ông thứ hai hiểu ý Tô Nhược nhất chính là Tô Hàn.
Tô Nhược thở dài nhìn lướt qua kính xe rồi thu hồi ánh mắt.
- Em nghe mẹ nói cuối năm nay anh và Ngô Uyển kết hôn à?
Tô Hàn trên tay vẫn bế lấy Tiểu Hy, anh cẩn thận kéo áo kính lại cho cháu gái, rồi điềm nhiên trả lời.
- Đúng vậy.
Đây chính là điều Tô Nhược không thích nhất ở Tô Hàn, vì khi nhắc đến hôn sự rõ ràng trong mắt anh không hề có sự mong chờ hay hạnh phúc vậy anh kết hôn là vì điều gì.
Tô Nhược nhíu mày.
- Anh quyết định thật rồi sao, đây là chuyện cả đời người.
Bỗng nhiên Tô Hàn bật cười.
- Tiểu Hy à! nhìn mẹ của con xem chẳng khác nào bà cụ chín mươi tuổi cả.
- Anh, em đang nói chuyện nghiêm túc đấy.
Tô Nhược buồn bực muốn dậm chân nhưng dù sao hiện giờ đang ở Hoa Hạ cô phải có cốt cách phu nhân của mình.
Thu lại nụ cười,Tô Hàn nói.
- Em không thích Ngô Uyển ?
Bất giác bị Tô Hàn hỏi thẳng, Tô Nhược chột dạ sờ mũi.
- Em thích hay không đâu quan trọng, quan trọng là ở anh.Tô Hàn em thật lòng mong anh hạnh phúc.Em không muốn hôn nhân với anh là trách nhiệm.
Vì anh mang trên mình trọng trách phải nối giỏi Tô gia còn phải tìm người thừa kế Tô Thị.Tô Nhược không rõ Tô Hàn dành tình cảm lớn thế nào cho Ngô Uyển nhưng làm cách nào cô vẫn không cảm nhận ra.
Có lẽ cô vì sự bày xích này mà đang gây áp lực cho anh trai mình.
Nghĩ thế Tô Nhược biết mình nóng nảy nên cô dịu giọng.
- Haiz..Được rồi do em suy nghĩ quá nhiều. Anh thấy hạnh phúc là được.
Tô Hàn không nói thêm về vấn đề này, anh bế lấy Tiểu Hy.
- Không còn sớm nữa anh và Tiểu Hy đi đây.
Tô Nhược gật đầu cũng không làm mất thời gian của hai người họ,hôn lên má con gái vài cái rồi lẵng lặng nhìn hai người lên xe.Cô giơ tay tạm biệt con gái đến khi đuôi xe khuất dạng, trên môi mang tiếng thở dài.
➡️➡️➡️