Ánh đèn trùm vàng nhạt bao phủ cả căn phòng được thiết kế kiểu Pháp sang trọng.Tô Hàn yên lặng ngồi dựa vào chiếc ghế trắng, bóng dáng anh lặng lẽ như hòa vào một góc của không gian nơi đây. Vạch sáng mờ ảo thủy tinh rọi vào khuôn mặt tuấn dật của người đàn ông vốn đã nhuộm rõ cơn say. Đôi mắt trầm ổn, khuôn mặt tao nhã sắc nét ngày nào giờ đã có chút mông lung.
Tiếng dương cầm du dương càng khiến lòng người thêm đắm chìm.Nhìn lên sân khấu phía sau chiếc dương cầm màu trắng bóng loáng là hình ảnh một cô gái có mái tóc đen xõa qua vai nhẹ nhàng nữ tính.
Khuôn mặt phản phất dưới ánh đèn càng thêm non nớt, trên người mặc chiếc đầm màu đen hai dây khoe ra làn da trắng mịn.Đôi mắt to tròn, đen láy của cô gái vô cùng tập trung, ánh mắt chưa một chút lơ đễnh dường như trút trọn tâm tư vào bài nhạc này. Quan khách người đi kẻ đến nhưng ai cũng bị tiếng đàn lẫn dung mạo nhẹ nhàng xinh đẹp kia không ngừng thu hút.
Bất giác đầu đau như búa bổ, mờ ảo thế nào Tô Hàn lại nhìn thấy hình ảnh đó chính là Tô Nhược.Anh lắc đầu nhẹ hình ảnh kia liền biến mất chỉ còn lại cô gái có khuôn mặt mỹ miều nhưng lại xa lạ kia vẫn trầm ổn chơi đàn.
Qua một lúc thì đoạn nhạc cũng được kết thúc,lúc Tô Hàn ngẩng đầu lên thì cô gái kia đã đi vào trong chỉ chừa lại bóng lưng mảnh khảnh rồi biến mất.
Giống như không khí bất giác nhạt dần,Tô Hàn cũng không còn hứng thú liền đứng dậy lấy áo khoác, sắc mặt có chút mệt mỏi bàn tay đưa lên day nhẹ trán rồi rời đi.Vì đây là nhà hàng thuộc khách sạn anh đang ở cho nên chỉ cần nhấn thang máy là có thể lên phòng.
Phòng của anh là phòng tổng thống nằm ở tận tầng thứ tám,thang máy cũng nhanh chóng đến nơi.Khi gần đến trước cửa phòng, Tô Hàn nhìn thấy cửa phòng của mình mở sẵn, anh thầm nghĩ chắc là phục vụ đem thức ăn lên.Lúc vừa rồi anh có bảo dưới tiếp tân đem rượu và thức ăn chuẩn bị.
Như anh dự đoán, lúc bước vào phòng một cô gái mặc trên người là bộ đồng phục khách sạn,mái tóc búi gọn gàng phía sau đang lom khom đặt khay thức ăn lên bàn.
Nghe tiếng bước chân của anh, cô gái liền quay người lại, hơi cúi đầu nói.
- Tôi mang rượu và thức ăn lên cho anh.
Tô Hàn nheo mắt, dựa người vào cửa nhìn người trước mắt đây không phải là cô gái mặc đầm đen ngồi chơi dương cầm dưới sảnh nhà hàng hay sao.Chỉ là thoắt một cái cô đã biến thành nhân viên phục vụ khách sạn.
Tô Hàn gật đầu bước vài bước đi đến, lúc này hai người đứng cũng khá gần nhau anh mới có dịp nhìn kĩ cô gái hơn.Quả nhiên còn rất nhỏ chắc là sinh viên, đường nét thanh tú xinh đẹp.Làn da trắng mịn nõn nà nhìn thế nào cũng rất vừa mắt. Chỉ là mắt cô hơi đỏ dường như mới khóc, khuôn mặt rất ngoan,an tĩnh như nước, bộ dạng chuyên nghiệp chỉnh chu chẳng dám ngó trước ngó sau.
Đầu Tô Hàn hơi đau,hôm nay anh uống khá nhiều rượu từ tiệc cưới của Tô Nhược cho đến nhà hàng. Đúng ra anh sẽ cùng mẹ Tô quay về thành phố T.Nhưng hai ngày nữa có cuộc gặp đối tác tại đây nên phải nán lại để quản lý đưa mẹ của anh về trước.
Tô Hàn kéo ghế ngồi xuống khẽ hỏi.
- Cô đang rất cần tiền sao?
Cô gái hé môi như trăn trối nhìn anh, không nghĩ Tô Hàn sẽ hỏi mình câu hỏi như vậy. Thật ra làm ngành phục vụ khách sạn loại người nào cô cũng đã gặp qua.Nhưng người đàn ông trước mắt này lại khó nắm bắt.Rõ ràng câu hỏi này như là bâng quơ nhưng suy cho cùng cũng có tính sát thương không ít nhất là những người như cô.Nhưng rõ ràng ánh mắt người đàn ông này không một chút khinh khi hay nhạo báng giống như anh buột miệng hỏi cho vui.
Suy nghĩ của đối phương không sai, Tô Hàn có lẽ đã say rồi nên anh mới buột miệng hỏi theo suy nghĩ.Vì nhìn qua có thể nhìn ra cô gái này còn rất trẻ,trong một đêm lại chạy hai ba công việc.Nhìn qua có thể rõ đang rất cần tiền, nếu như ngày thường theo tính cách lạnh nhạt của Tô Hàn chẳng bao giờ quan tâm đến người lạ huống chi buột miệng nói chuyện.Có lẽ anh đã bị chất cồn làm cho mụ mị đầu óc không ít.
Nhìn qua người đàn ông này rất đĩnh đạc, một nét đẹp tuấn phàm, ôn nhu không pha lẫn vào đâu được.Quan sát cô có thể thấy rõ đây là người có chức có quyền khó chạm vào.Tuy anh hỏi cô nhưng vẻ mặt lại quá điềm nhiên không thể hiện gì ngoài cơ mặt có chút khó chịu dường như bị rượu hành hạ không ít.
Tử Kiều nhấp môi không biết trả lời thế nào, bỗng Tô Hàn nghiêng đầu nhìn cô. Đường nét của người đàn ông rất hoàn hảo nhất là ánh mắt như hồ nước xanh mênh mông khiến người đối diện khó lòng không rung động.
Anh lấy trong túi ra một cuốn sổ nhỏ lật ra trang đầu rồi viết vài con số trên đó, rồi xé đi đẩy về phía cô, ngón tay thon dài nhịp nhịp lên đó.
- Tôi cần người uống rượu cùng tôi đêm nay.
Giống như sợ cô hiểu sai ý mình, Tô Hàn nới lấy cà vạt, nói thêm.
- Yên tâm,tôi chỉ cần người uống rượu cùng.
Tử Kiều hốt hoảng nhìn vào con số được ghi trên tờ sec kia, phân vân chưa biết có nên đồng ý hay không,lại nhớ đến cuộc gọi vừa rồi trong lòng trăm ngàn suy nghĩ.
Cô hơi dè dặt lên tiếng.
- Tôi..tôi không biết uống rượu..
Tô Hàn híp mắt quan sát cô, anh nở nụ cười.Nụ cười có chút chế giễu nhưng lại đẹp đến chói mắt.Giống như anh không tin lời cô nói vậy,Tử Kiều có chút ấm ức nhưng cũng không giải thích.Trong lòng có chút thắc mắc người đàn ông này nhìn vào cao quý vẻ bề ngoài quá ưu tú nhưng tại sao cô đơn đến mức chẳng một ai có thể khiến anh tâm tình mà phải tìm đến kẻ xa lạ như cô sao.
Có lẽ gặp ai cũng sẽ suy nghĩ như cô nhưng chỉ có những người đã từng tiếp xúc với Tô Hàn sẽ rất rõ người đàn ông như Tô Hàn người người muốn nâng ly cung phụng,tâm tình cùng anh.Chỉ là anh quá thờ ơ, lạnh nhạt luôn vẽ một vạch ngang rõ ràng không cho ai tiếp cận.Anh chỉ có ba người bạn thân duy nhất giữa cái thế giới hào môn đầy giả tạo. Một kẻ thì mang đam mê hội họa vòng quanh cả thế giới, hai người còn lại cũng như anh chèo chống cả gia tộc nhưng dù sao bọn họ vẫn có người để mà yêu thương còn anh thì không.
Cả thể giới của anh gần ba mươi năm qua chỉ có một mình Tô Nhược.Nhưng anh biết giữa anh và Tô Nhược chỉ dừng lại hai chữ tình thân. Ép lí trí và con tim mình vào một khuôn khổ, chấp nhận và từ bỏ là một việc đầy thử thách và rút cạn sức lực của một con người.
- Cô chỉ cần ngồi yên đó là được.
Tử Kiều quả nhiên rất cần tiền, nhìn những con số không như nhảy múa trên tờ giấy kia cô liền không muốn từ chối. Mà đây là người đàn ông lạ lùng nhất, đưa ra một số tiền lớn như vậy chỉ để có người ngồi đây cùng anh ta.
Đây là suy nghĩ của những người có tiền hay sao? Thật là quái lạ.
Tử Kiều nhìn qua Tô Hàn không hiểu sao cô lại nghĩ anh rất tử tế không phải là người lấy rượu làm càn.
Cô cắn rắng quyết định gật đầu.
- Được..
Tô Hàn không sợ cô nhận chi phiếu rồi bỏ chạy, anh đẩy về phía cô.Rồi nâng mắt ra hiệu Tử Kiều rót rượu..
Trời càng về khuya khí trời càng lạnh, sức chịu đựng của Tử Kiều như bị người đàn ông này ngày càng bào mòn.Tô Hàn cứ uống hết ly này đến ly khác nhưng anh không gục ngã, bàn tay đàn ông sạch sẽ cả việc cầm ly cũng rất đẹp mắt.Anh lặng lặng ngồi yên thưởng thức rượu, thưởng thức dung nhan cô gái trước mắt.Hai người không ai nói gì, sự bức bí này khiến cho sóng lưng Tử Kiều thẳng tắp.Suy nghĩ, ánh nhìn của cô như bị cuốn theo bởi thần sắc của người đàn ông trước mặt.
Cho đến khi trời gần sáng Tô Hàn chống tay đứng dậy thân người có chút lảo đảo giọng hơi khàn.
- Cô có thể đi được rồi.
Nói rồi thân người cao lớn của anh cứ thế đi vào phòng ngủ, bỏ lại Tử Kiều trơ trọi ở phòng khách nhìn anh khuất dạng biến mất khỏi tầm nhìn của cô.
➡️➡️➡️