Khi tôi tròn ba trăm năm mươi tuổi thì chính thức trở thành vua của Đế quốc Ảo Tuyết. Tôi đứng trên bức tường thành hoành tráng của thành Nhẫn Tuyết nhìn biển người nhấp nhô bên dưới, nghe tiếng hoan hô của họ, tiếng họ gọi tôi.
Những người này chưa bao giờ nhìn thấy một vị vua mới lên ngôi lại có mái tóc dài như vậy, chỉ có tôi biết rằng, đó chính là linh hồn của Thích nối dài thêm sinh mệnh của tôi, những sợi tóc dài trắng bạc bay tung trong gió. Tôi nghe thấy từ một nơi rất cao tiếng hát trong trẻo của Thích vọng về và tiếng thì thầm của Thích: "Đại huynh, xin người hãy tự do..."
Tôi còn cảm nhận được những dấu tích câm lặng mà mái tóc của Thích để lại trên người tôi, chủ nhân của chúng đã chết dưới lưỡi kiếm của tôi nhiều năm trước đây, rồi những vệt máu trắng, ngón tay duỗi dài, cả những đóa sen hồng nở rộ... tất cả, tất cả đều hiện lên rõ ràng kể cả Tinh Cựu lẫn tôi có thể khám phá trong đó có bao nhiêu nỗi tuyệt vọng.
Mỗi khi tôi ngắm trời lại nhìn thấy con chim tuyết lớn bay ngang qua, tiếng kêu thê thảm như xé trời khiến người ta phải rơi lệ. Tôi còn nhìn thấy Lê Lạc đang cưỡi trên con thú một sừng và đang vui vẻ điều khiển gió tuyết, tôi còn thấy Lam Thường đang thoải mái bay lượn như con bướm trong biển, nghe tiếng hát ngợi ca Vương Quốc Ảo Tuyết của những người cá, tôi còn nhìn thấy Thích đang nô đùa vui vẻ như đứa trẻ, nụ cười thật ngây thơ dễ thương, mái tóc dài bay tung, tay trái đang nắm một nắm tuyết, tay phải nắm một đám lửa, dưới chân là vô số đóa sen hồng.
Em trai tôi là người yêu tôi nhất, chỉ có điều là yêu quá cuồng nhiệt, giống như đứa trẻ vô tư mặc dù Thích có khuôn mặt đẹp nhất của người con trai trưởng thành, nhưng thực ra nội tâm lại như một đứa trẻ chưa trưởng thành, vừa nghịch ngợm lại rất trẻ con, nhưng nội lực lại mạnh hơn tôi, đáng tiếc là chẳng có sự phản kháng nào nên đã phải chết dưới lưỡi kiếm của tôi. Lúc chết, Thích vẫn còn cười, nhưng nụ cười rất đau khổ bởi nó vẫn chưa mang lại được tự do cho tôi, không thể cùng tôi đứng trên lầu thành cao cho gió vờn mái tóc trắng bạc nữa, và cũng không thể cùng tôi trở về nơi rừng tuyết sương được nữa, không thể trở về với tất cả những gì buổi ban đầu.
Còn Lê Lạc, một pháp sư vĩ đại nhất đã bị vua cha của tôi chôn vùi xuống đáy biển sâu, người con gái đã cùng tôi sống những đêm trắng trên nóc cung điện. Còn có cả Lam Thường, một cô gái có tình yêu nóng bỏng, khi nhìn thấynàng chết trong hình hài một người cá, tôi đã bấm móng tay mình vào lòng bàn tay rất lâu, tới khi mọi người xung quanh đã đi hết, tôi mới bật lên khóc nức nở, những giọt nước mắt chảy đầy trên mái tóc óng mượt của nàng.
Nhưng tất cả đều đã ra đi, tôi chỉ còn biết nắm chặt bàn tay của mình mà thôi.
Cung nữ và người hầu đều nói, tôi là một vị vua lặng lẽ nhất trong lịch sử vương quốc này, ban ngày tôi có thói quen ôm một đống những cuốn Pháp điển bọc da dê ra ngồi dưới gốc cây anh đào để học những ảo thuật từ xa xưa truyền lại, còn ban đêm, tôi một mình ngồi trên nóc hoàng cung, ngắm nhìn ánh sáng các vì sao, thỉnh thoảng, một cánh hoa anh đào từ một nơi rất xa nào đó bay về rơi trên vai áo tôi, tôi nhặt nó lên cho vào miệng nhai, chốc chốc bên tai tôi vọng về tiếng nô đùa của lũ trẻ và hơi thở trầm ấm của khu rừng tuyết, rồi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời cười lạnh lùng.
Những cơn gió ào ào thổi tới.
Ngày tháng cứ thầm lặng trôi đi.
Những lúc nhớ về khu rừng xưa, thời mà tôi chưa trở thành pháp sư, bà thường ôm lấy khuôn mặt tôi, vuốt ve mái tóc mềm mà dài của tôi và nói. Ca Sách, khi nào cháu trở thành Quốc vương, cuộc sống của cháu sẽ phẳng lặng như mặt nước, một ngàn, một vạn năm rồi cũng sẽ như thế trôi qua.
Tôi là một Quốc vương cô độc. Theo luật lệ, các vị Quốc vương cũ sau khi thoái vị sẽ không ở trong thành Nhẫn Tuyết nữa, phải cùng với hoàng hậu, phi tử về ở ẩn tại núi thần Ảo Tuyết. Chính vì vậy mà tôi luôn chỉ nghe thấy bước chân cô đơn lẻ loi của mình trong hoàng cung rộng lớn. Do tôi chưa chọn được hoàng hậu và phi tần, cũng chưa quên được Lê Lạc và Lam Thường, những người con gái vừa xinh đẹp vừa hiền từ. Tôi luôn mơ thấy Lê Lạc bước từ trên con thú một sừng xuống, chắp hai tay, quỳ trước mặt tôi nói rằng nàng sẽ đón tôi về. Nụ cười ấm áp của nàng làm cho tôi chẳng sợ bão tuyết. Tôi cũng luôn mơ thấy cảnh Lam Thường chết dưới gốc anh đào, người co lại, nước mắt trào ra bên khóe mắt.
Thỉnh thoảng tôi có vào rừng chơi đùa với đám trẻ ở đó, dạy chúng một số phép thuật. Bà luôn đứng cạnh, yên lặng ngắm nhìn tôi. Có một đứa trẻ rất đẹp trai nói tôi là một vị vua tốt nhất và muốn lớn lên sẽ là một hộ pháp của tôi. Tôi nói được lắm, nhưng phải chờ cho tóc dài đã, hiện nay vẫn chưa đủ pháp lực, hiện bốn đại hộ pháp đông tây nam bắc của tôi vẫn chưa có. Nhìn khuôn mặt sáng sủa của nó, tôi chợt nhớ tới Thích lúc còn nhỏ, nó cũng có mộtđôi mắt to mà sáng, đẹp như của con gái, nụ cười của nó như đóa anh đào nở vừa thuần khiết lại trong sáng.
Mãi về sau, bà mới nói cho tôi hay, tôi mãi mãi giống một đứa trẻ, nhưng nhìn tôi khi ngồi giữa đám trẻ với nụ cười buồn bã làm bà rất đau lòng.
Đúng vậy, tôi chính là một đứa trẻ, tôi trưởng thành qua ba mươi năm lưu lạc nơi trần gian, một mình bế đứa em đi trong cõi phong trần thế tục.
Nay Thích đã đi xa, còn tôi hiện đang mặc hoàng bào, đội vương miện, ngồi trên ngai vàng nhìn xuống đám thần dân của mình, trở thành một vị thần tỏa ánh hào quang trong muôn dân nhưng có ai biết được nỗi cô độc trong tâm hồn của một vị thần.
Có lúc, tôi còn ngồi vào lòng bà như cách đây mấy trăm năm, lúc đó tóc tôi ngắn đến mức có thể quấn lên đầu được, nay nó đã rất dài, suối tóc chảy dài theo áo bào phủ kín mặt đất. Bà nói sức mạnh của tôi càng ngày càng tăng. Còn tôi lại nói, bà ơi, dù có mạnh mấy cũng chẳng tác dụng gì, giống như một người chỉ có một mình thì dù cảnh đẹp đến mấy cũng cảm thấy trống trải, cô đơn mà thôi. Cháu cũng chẳng cần người bảo vệ. Bà ơi, ngoài bà và Tinh Cựu ra, cháu chẳng thích nói chuyện với ai khác, cháu thấy thành trì như một nấm mồ khổng lồ rực rỡ vậy.
- Bà ơi, cháu muốn đi thăm vua cha và mẫu hậu - Tôi vừa nói xong câu này bỗng cảm thấy bàn tay của bà đang vuốt tóc tôi dừng ngay lại.
- Hỡi Quốc vương! Không thể được! Núi thần Ảo Tuyết là cấm địa. Chỉ có những nhà chiêm tinh mới được tới đài tế sao để xem vận hạn, còn bất kỳ ai cũng không được tới ngọn núi đó.
- Vì sao? Cháu chỉ muốn đi thăm mẹ mình thôi.
- Ca Sách, người đã trải qua bao sự việc thời trai trẻ nên cần phải biết rằng, nhiều việc không được hỏi là vì sao, vì đó là qui định của vương quốc, cho dù chúng ta được coi là những người thần thánh nhưng thần thánh cũng có điều cấm kỵ. Ca Sách, người có biết không, trước kia, người trong vương tộc đều mọc cánh trên lưng, đôi cánh có lông trắng mềm. Còn nay, người trong vương tộc tuy có nhiều pháp thuật hơn nhưng chẳng ai biết bay nữa cả.
- Sao mẫu hậu không đến thăm cháu?
- Không phải là không muốn mà là không thể được.
- Vì sao vậy?
- Ca Sách, có những việc mà ta không được phép biết, sau này người sẽ rõ.
- Vậy cháu sẽ đi hỏi Tinh Cựu.
- Tinh Cựu cũng không dám nói cho cháu biết, cũng giống như ta, một nhà chiêm tinh vĩ đại nhất của vương quốc này, nhà chiêm tinh được tự do xem quẻ và tự do giải quẻ đó, không ai bắt buộc được ta, Tinh Cựu cũng biết cái gì được nói và cái gì không được nói ra.
Tôi ngẩng lên nhìn khuôn mặt nhăn nheo của bà, nụ cười của bà ấm áp nhưng rất mơ hồ, giống như đóa sen nở đỏ trong màn sương khói, xa vời như ảo giác, tôi thấy linh hồn của Thích đang cười với tôi.
Một con chim tuyết rất to lớn bay vụt ngang qua, tiếng kêu xé trời, mắt tôi bỗng đau nhói lên.
Mấy tháng sau tôi vẫn quyết định đi núi thần Ảo Tuyết vì khi tôi tới thưởng ngoạn hoa anh đào đã nhìn thấy một cung nữ trước kia của Liên Cơ, tóc cô ta dài tới gót chân, điều đó có nghĩa là pháp năng của cô ta mạnh hơn tất cả mọi pháp sư trong thành Nhẫn Tuyết.
Điều này lại hầu như không thể.
Núi thần Ảo Tuyết ẩn chứa quá nhiều bí mật, tôi rất muốn khám phá.
Lúc nhìn thấy mẫu hậu, bà đang đứng bên một dòng suối, suối tóc mềm chảy dưới chân không thể biết nó dài tới mức nào, có thể dài hơn cả của tôi, một con thú một sừng màu trắng đứng bên cạnh bà, hoa anh đào rơi trên tóc bà, nước suối long lanh phản chiếu trên khuôn mặt bà. Tôi khẽ gọi "Mẹ".
Mẫu hậu quay lại nhìn tôi, nhìn thấy đứa con đang mặc hoàng bào, mái tóc gió thổi bay bay, một vị vua của vương quốc.
Chợt mặt bà bỗng trở nên nhăn nhúm và tỏ ra lo sợ, bà lắc người, những cánh hoa anh đào trên tay rơi lả tả. Bà chỉ một mực lắc đầu, sau cùng nói tôi cần phải quay về ngay, về ngay...
Mẹ ơi, lẽ nào mẹ lại không muốn con tới thăm mẹ, con rất nhớ mẹ, con rất cô đơn, còn mẹ sống ra sao?
Mẫu hậu vẫn lắc đầu, nhưng nước mắt rơi lã chã.
Tôi đang định bước tới thì nghe thấy tiếng bước chân rất nhẹ đạp lên tuyết lạo xạo ở phía sau, cả mẫu hậu cũng nghe thấy. Không chờ tôi kịp quay đầu lại, bà đã gõ vào ngón cái và ngón đeo nhẫn rồi chỉ vào nước suối, chỉ thẳng ngón cái vào tôi, tôi chưa kịp nhìn thì đã bị một dòng nước từ con suối kia vây chặt lấy và nhanh chóng mất hết ý thức. Trong giây phút ngắn ngủi trước khi bị ngất, tôi nghe thấy tiếng nói phía sau lưng mình, đó là tiếng của Liên Cơ.
- Ai vừa ở đây? - Tiếng của bà vẫn gay gắt và lạnh lùng như xưa.
- Chẳng có ai cả. Chỉ mình ta ngắm hoa anh đào rơi thôi.
- Vậy vì sao ngươi phải dùng pháp thuật với nước?
- Việc ta làm không phải báo cho nhà ngươi biết, thậm chí ta còn có thể mặc sức dùng ma thuật, ngươi có tin không?
- Ngươi định dùng ma thuật trước mặt ta ư? Ngươi có biết ngươi đứng hàng thứ mấy ở núi thần này không?
Sau đó tôi cảm nhận được một luồng khí lạnh buốt xuyên vào tận xương cốt mình, nó nhanh chóng đi lên não và làm tôi mất hết tri giác. Hình ảnh cuối cùng mà mắt tôi nhìn thấy là khuôn mặt đầm đìa nước mắt của mẹ, cánh hoa anh đào rơi lả tả, giống hệt mùa đông năm Thích chết.
Rừng tuyết mãi mãi ấm áp, ánh mặt trời nhảy múa trên mặt đất, hoa dại nở khắp nơi. Khi tôi tỉnh dậy thấy mình đang nằm trong lòng bà, lò lửa đang rực hồng thơm mùi gỗ, bà ngồi bên giường tôi vẫn với nụ cười hiền lành. Ngoài cửa, Tinh Cựu đang đứng, lưng để trần, ánh sáng phía ngoài phản chiếu làm cho đường nét thân hình ông ta càng rõ hơn. Tôi nhìn thấy cây gậy Lạc Tinh trong tay ông ta, đó là cây gậy ma thuật khi bà bói quẻ.
- Bà ơi! Cây gậy của bà... Tôi nói.
- Hỡi Quốc vương, ta đã tặng cây gậy đó cho Tinh Cựu rồi vì Tinh Cựu đã trở thành nhà chiêm tinh giỏi nhất vương quốc. Ta đã già rồi.
- Vậy có phải nhà chiêm tinh giỏi nhất có quyền nói những gì muốn nói không?
Tinh Cựu quay đầu lại nhìn bà, trông ông ta lạnh lùng và cứng rắn, điệu bộ nghiêm túc tôi chưa từng thấy bao giờ, giống hệt vách đá Huyền Vũ ở đài tế sao vậy.
- Không thể. Có ta ở đây thì nhà ngươi không thể làm vậy - Giọng bà càng lạnh lùng hơn, điều mà tôi chưa bao giờ thấy ở bà, thậm chí tôi còn thấy ngón tay bà đang co vào động đậy, rõ ràng là bà đang tập trung năng lượng pháp thuật. Gió từ ngoài cửa ào vào thổi tung áo của Tinh Cựu, làm rơi cây trâm cài trên đầu bà, mái tóc bạc của bà bay tung trong gió. Tôi cảm thấy hai người đang đằng đằng sát khí.
Vậy là tôi cẩn thận đi vào giữa họ kịp thời ngăn được cuộc chiến của hai người. Tôi vội nói:
- Bà ơi, vì sao bà không thể nói hết cho cháu biết. Cháu là Quốc vương của Đế quốc Ảo Tuyết, cháu có quyền được biết!
- Nếu Người biết được sẽ không còn hạnh phúc nữa, chắc chắn sẽ bị hủy diệt. - Bà nói.
- Lẽ nào bà thấy cháu bị hủy diệt vẫn chưa đủ ư?
Suốt cả đời cháu sống cô độc như vậy, cả thành phố chỉ nghe thấy mỗi bước chân cháu, cháu sống có khác gì như trong nấm mồ? Trước đây có rất nhiều chuyện ta không dám nói cho nên chỉ ngầm ra hiệu cho nhà vua, nhưng kết quả ra sao đây... Ta đã tự tay giết chết đứa em trai yêu quý nhất. Như thế đã đủ chưa, hỡi bà già?
- Hỡi Tinh Cựu, nếu ngươi không nói thì đức vua có thể lặng lẽ tiếp tục sống, còn như ngươi nói thì đức vua sẽ không thể sống được.
- Bà, lẽ nào Uyên Tế đáng sợ như vậy sao?
- Đúng! Ai chưa từng gặp bà ta sẽ mãi mãi không thể biết hết mức độ đáng sợ đó.
Nghe họ nói mà tôi chẳng hiểu gì cả liền gặng hỏi Uyên Tế là ai vậy?
- Uyên Tế là...
- Im ngay! Nếu nhà ngươi nói thêm một lời nữa thì ta sẽ cho ngươi trở thành dĩ vãng!
Bà giơ tay trái lên, những bông tuyết nhỏ bé đang bay xung quanh tay bà.
Tôi đột nhiên phát hiện mặt bà tái xanh, tôi biết nếu cứ tiếp như vậy thì Tinh Cựu sẽ chết bèn lao tới đứng trước mặt bà để bảo vệ Tinh Cựu. Tôi nói với bà rằng pháp thuật của bà không thể bằng tôi, tôi không muốn ra tay với bà và cũng không thể làm thế được, chỉ cần bà đừng sát hại Tinh Cựu.
Bà nhìn tôi rất lâu, tôi nhìn thấy ánh mắt bà tỏa ra chung quanh như nhìn thấy bà hô phong hoán vũ thời trẻ tuổi. Nhưng trong giây phút đó, mắt bà đột nhiên tối sầm lại, tôi còn nhìn thấy cả nét già nua trên khuôn mặt bà.
Lòng tôi đột nhiên thắt lại, cảm thấy mình có phần hơi quá, đứng trước mặt tôi chính là người đã dẫn dắt tôi lớn lên, yêu tôi hơn cả mọi thứ trên thế giới này.
Bà cúi đầu xuống, nói rất nhỏ: "Đúng, pháp thuật của ta không bằng Người, nhưng ta biết Người sẽ không dùng pháp thuật với ta".
Khi bà nói tới chữ "dùng" thì bà đột nhiên lướt nhanh ngón tay từ mu bàn tay tôi lên tận bả vai làm cho cả cánh tay trái của tôi bị đông cứng lại, hoàn toàn mất hết khả năng. Sau đó, tôi nhìn thấy Tinh Cựu cũng bị bà tung ra một chiêu khống chế rồi ông ta ngã lăn ra đất như một khúc gỗ.
Bà quả thật là nhà ảo thuật giỏi nhất thành Nhẫn Tuyết.
Khi bà ngồi lăn ra đất, mới thấy rõ là bà đã quá già. Bà nói: "Ca Sách, ta đã bị Người đánh bại. Ta cho rằng pháp thuật của ta mạnh hơn Người. Người đã trưởng thành thật rồi".
Tôi nhìn bà mà chẳng nói gì. Từ khi mái tóc tôi dài ra nhờ Thích, tôi đã học được ma thuật của bộ tộc Lửa.
Khi bà khống chế được tay trái của tôi, bà hoàn toàn không phòng bị gì tay phải cả, vậy là tôi đã dùng một ma thuật đơn giản nhất của bộ tộc Lửa đánh bại bà.
Bà đứng dậy đi ra cửa, quay lưng lại nói với tôi và Tinh Cựu rằng có lẽ đó là ý trời, nếu Tinh Cựu muốn nói thì hãy cứ nói ra đi. Từ những nếp nhăn trên mặt bà ẩn chứa một điều gì đó mà tôi chỉ biết cúi đầu mà không dám nghĩ đó là gì nữa.
Tinh Cựu bước lại nói với tôi:
- Thưa Quốc vương, Ngài đã gặp mẫu hậu chưa?
- Ta đã gặp rồi - Tôi trả lời.
- Vậy Quốc vương có thấy bà dùng pháp thuật không?
Chợt tôi nhớ ra, từ xưa tới nay chưa thấy và chưa nghe nói ảo thuật mà mẫu hậu sử dụng. Tôi không biết mẫu hậu làm thế nào trực tiếp điều khiển được nước, điều này đi ngược lại với pháp điển pháp thuật, vì từ nhỏ tôi chỉ học biến nước thành băng rồi mới dùng băng.
Ảo thuật này gọi là Liễm thủy chú mạnh hơn nhiều so với di hình ảo ảnh.
Di hình ảo ảnh chỉ có thể một mình hành động, còn Liễm thủy chú lại thông qua nước để di động bất cứ vật gì mình muốn.
Vậy sao ảo thuật pháp điển lại không ghi lại? Ảo thuật pháp điển chỉ là một trò chơi cho đời sau của một vị Quốc vương già nhất vương quốc bày ra.
Tinh Cựu đi ra khỏi nhà, đứng giữa bãi cỏ rộng mênh mông, ngửa mặt nhìn lên trời xanh, tà áo bay phấp phới như một lá cờ.
Thực ra thành Nhẫn Tuyết chỉ là một phần của đế quốc Ảo Tuyết, mà là phần rất nhỏ. Trong thành, những pháp sư, nhà chiêm tinh, võ sĩ đều sống rất hạnh phúc và bình lặng, chim bay, cỏ mọc, nhật nguyệt luân hồi... đây quả là một thế giới lý tưởng. Trong xã hội đó không có kẻ mạnh xâm phạm kẻ yếu, không có hiện tượng cá lớn nuốt cá bé cho nên vua ở đây không phải là người có pháp lực mạnh nhất. Ngày tôi trở thành nhà chiêm tinh, người quan trọng nhất trong đời tôi đã nói với tôi rằng, bà luôn cảm thấy bộ tộc Băng chúng tôi không ổn định, có một cái gì đó luôn luôn ngầm tồn tại trong vẻ yên bình, sự náo nhiệt của đường phố, cuộc sống hạnh phúc, luân lý vững bền, xã hội phồnthịnh... tất cả như chiếc bóng trong nước, hễ động là tan biến ngay. Tôi chưa bao giờ nghi ngờ lời nói của người đó, chưa bao giờ. Tinh Cựu hỏi tôi:
- Thưa Quốc vương, Người có biết vì sao tôi trở thành nhà chiêm tinh trẻ nhất và vĩ đại nhất của thành Nhẫn Tuyết không?
- Không biết! Phải chăng là bẩm sinh?
- Không hoàn toàn như vậy. Từ nhỏ, thần cùng với một đứa trẻ có pháp lực cao cường nhất luôn muốn biết rõ những bí mật của thành này, vì vậy thần luôn xuất hiện trên đài tế sao nhưng vẫn không tìm ra được. Nhưng dần dần, khả năng chiêm tinh của thần ngày càng mạnh, cuối cùng đã vượt qua tất cả mọi người trong thành. Mãi tận một tháng trước đây, khi bà giao lại cho thần cây gậy Lạc Tinh, thần mới hiểu thấu được mọi sự.
- Một tháng trước ư?
- Đúng vậy! Quốc vương đã hôn mê tròn một tháng rồi.
Tiếng thở dài của bà già từ bên bếp lò vọng lại, tôi nhìn thấy ánh lửa đang nhảy múa trên khuôn mặt bà. Bà nói rằng, bà không ngờ pháp thuật của thần đã mạnh đến mức phá vỡ được cả những bí mật lớn nhất của Đế quốc Ảo Tuyết nên mới giao cây gậy đó cho thần, có lẽ đó cũng là do ý trời. Nhưng hỡi Tinh Cựu, ta vẫn chưa rõ, nội lực của ngươi làm sao mà tới mức đó được?
Tinh Cựu không trả lời, bóng của ông ta tan dần như làn sương trong thứ ánh sáng đó. Tôi bèn hỏi:
- Tinh Cựu, hãy nói cho ta biết, bí mật của thành Nhẫn Tuyết là gì vậy? Ta lờ mờ cảm thấy sự việc không đơn giản như ta tưởng.
Bí mật của Đế quốc Ảo Tuyết chính là: Núi thần Ảo Tuyết mới thực sự là Đế quốc Ảo Tuyết, còn thành Nhẫn Tuyết chẳng qua chỉ là một cung điện đồ chơi giống như một vườn hoa thủy tinh mà thôi.
- Vậy điều đó có liên quan gì tới sự hủy diệt của ta đây?
Bà từ từ đứng dậy nhìn tôi, bộ mặt già nua của bà làm lòng tôi đau đớn.
Bà nói:
- Người có cảm thấy pháp thuật của mẹ người trước kia mạnh mẽ không?
- Có thể tương đương với Lê Lạc - Tôi đáp.
- Bây giờ thì sao?
Trong thành này, ngoài cháu và bà ra có lẽ không còn ai địch nổi mẫu hậu nữa.
- Đúng vậy!
- Bà ơi, sao bà càng nói cháu càng chẳng hiểu gì cả vậy?
Tinh Cựu chen vào bảo rằng sẽ cho tôi một giấc mơ, tôi không phải là người tạo ra giấc mơ đó, sức mạnh của tôi vẫn chưa đủ để tạo nên giấc mơ như thật giống như giấc mơ bà đã cho Thích vậy. Giấc mơ này là do mẹ tôi mang tới cho tôi.
Tôi bước vào giấc mơ của mẹ, đúng như Tinh Cựu đã nói, giấc mơ này như thật, tôi không thể biết được từ khi nào mẹ tôi đã có được sức mạnh vượt qua cả Tinh Cựu.
Trong mơ, mẹ nói với tôi rằng, chỉ cần tôi đưa tay ra là có thể sờ được vào mặt mẹ tôi, mặc dù tôi biết đó là ảo giác, nhưng tôi vẫn đầm đìa nước mắt như một đứa trẻ.
Khi tôi ngẩng đầu lên, mặt trời đã ở phía đường chân trời, đang từ từ lặn, màn đêm từ từ buông xuống.
"Ca Sách, vậy là cuối cùng mẹ đã nhìn thấy con trong bộ áo bào pháp thuật thêu long phượng, thật anh minh tuấn tú linh lợi như phụ hoàng con khi xưa, khi con đứng trên bức tường cao của thành Nhẫn Tuyết, mẹ mừng đến nỗi chẳng nói thành lời được.
Nhưng mẹ nhất định phải xa con, mẹ ra đi rất yên lòng mặc dù không muốn thế, mẹ biết con đã lớn khôn rồi. Nhung khi mẹ bước vào núi thần Ảo Tuyết, mẹ lại vô cùng sợ hãi, mẹ chưa từng biết đế quốc này lại bí mật như vậy. Mẹ vốn cho rằng sức mạnh của con đã mạnh tới mức không kẻ nào có thể hại con được nữa, nhưng từ khi vào núi thần, mẹ mới phát hiện ra rằng ngay cả cung nữ ở đây cũng có sức mạnh tương đương với con.
Trong núi thần còn có một vật có liên quan tới con, đó chính là bông sen bí ẩn.
Kẻ thông trị núi thần là Uyên Tế, chưa ai gặp được người này cả. Chỉ khi mỗi một ai vào núi thần, Uyên Tế đều cho cung nữ của mình mang canh sen bí mật đó đến, uống xong canh đó, sức mạnh sẽ tăng lên gấp năm lần.
Nhưng tác dụng lớn nhất của canh này chính là có thể phục sinh. Mẹ sợ con biết được điều đó, bởi mẹ biết nếu Thích và Lê Lạc sống lại, con có thể vứt bỏ tất cả thế giới này. Mẹ nói với bà không được nói cho con biết bí mật này, nhưng cuối cùng, mẹ đã được gặp lại con ở chính núi thần, hôm đó mẹ rất buồn, mẹ như nhìn thấy những bông tuyệt của cuộc đói con phủ kín cả mặt đất.
Ca Sách ơi, mẹ biết mẹ không thể ngăn được con đi vào núi thần, những con cần phải biết rằng, mỗi người ở đây đều có sức mạnh cao siêu, ví dụ như Liên Cơ, mẹ không chịu nổi ba mươi chiêu của bà ta.
Ca Sách ơi, con của mẹ ơi, mong con hãy sống vui vẻ, con là niềm hy vọng duy nhất của cuộc đời mẹ..."
Tôi vẫn quyết định vào núi thần Ảo Tuyết, giống như lời bà đã phỏng đoán, kể từ khi tôi bắt đầu hiểu được điều đó, bà biết rõ là không thể ngăn cản được tôi.
Tôi tuyên bố quyết định của mình cho các đại thần trong thành Ảo Tuyết, nhưng chẳng ai nói gì, không khí nặng như trong nhà mồ vậy. Mặc dù ai cũng cho đó là việc kỳ quái, nhưng chẳng một ai phản đối cả, ngay cả Tinh Cựu cũng chẳng nói gì, ông ta đứng ở phía dưới, mắt ông ngập màu tuyết trắng, ông ta biết rằng đằng sau chuyện tưởng như bình thường này sẽ có biết bao sóng gió.
Tôi chợt nhớ lại sự đau buồn của bà khi tôi nói cho bà biết quyết định đi núi thần của mình. Tôi hỏi:
- Bà ơi, làm thế nào để gặp được Uyên Tế? Làm thế nào để có được canh sen bí ẩn?
Bà nói cả hai điều ấy không thể, giọng bà toát lên sự đau khổ vô bờ.
Tôi ôm chầm lấy bà và nói với bà:
- Bà ơi, cháu biết sức mạnh của bản thân chẳng chống nổi Uyên Tế, nhưng vì Thích, Lê Lạc và cả Lam Thường nữa, cháu phải đi và tin rằng trên đời này sẽ có kỳ tích.
Tôi cảm thấy cổ mình nóng lên, nước mắt của bà từng giọt từng giọt chảy xuống ướt cả áo tôi.
Sau khi các đại thần lui ra hết, Tinh Cựu vẫn đứng nguyên dưới kia và nhìn tôi. Tôi nói với Tinh Cựu.
- Tinh Cựu, ngươi hãy nói hết những điều ngươi biết về thế giới này.
- Thưa Quốc vương, đây là một thế giới cá lớn nuốt cá bé, ai có sức mạnh sẽ thống trị tất cả. Quốc vương chớ cho núi thần nhỏ, thực chất, nó là vô cùng vô tận những thế giới khác nhau chồng lên nhau, tất cả các thế giới đó đều chuyển động trong một thời gian giống nhau, giao thoa phức tạp. Ví dụ, con suối mẹ ngài đứng mà ngài nhìn thấy, bóng dáng tòa cung điện in trong nước suối đó là hoàn toàn có thực chứ không phải là sự phản xạ của ánh sáng, lại ví dụ như một khe núi mà ngài nhìn thấy tuy chẳng có đường ra thì thực ra đi xuyên qua vách đá ở đầu núi kia, sang phía sau lại là một thế giới khác, thậm
chí bên trong của một đóa hoa anh đào cũng giấu một không gian vô cùng to lớn, còn chính đóa hoa là một cửa vào thế giới đó. Quốc vương có hiểu lời tôi nói không?
- Tinh Cựu, ta đã hiểu, vậy ta phải mang theo gì? Tôi hỏi lại.
- Thưa Quốc vương, cái mà Người mang theo không phải là thứ gì, mà là người đi theo. Một người thì không bao giờ đến được trước mặt Uyên Tế. Thực ra rất nhiều người muốn gặp Uyên Tế và cũng muốn chờ đợi một kỳ tích xảy ra.
Tôi đã rõ.
Tinh Cựu bước tới, lấy từ trong túi áo dài trắng ra một tấm da dê ra đưa cho tôi, tôi mở ra và nhìn thấy bút tích của Tinh Cựu.
"Phiến Phong, tinh linh bộ tộc Phong, giỏi thuật gọi gió.
Nguyệt Thần, bộ tộc Băng, từ nhỏ đã bỏ ma thuật trắng, chuyên dùng ma thuật đen, giỏi ám sát, tiến công.
Hoàng Thác, bộ tộc Vu Y, từ nhỏ đã từ bỏ ma thuật đen, giỏi trị vết thương, quốc vương của Vu Y.
Triều Nhai, bộ tộc Vu Lạc, giỏi ma thuật, từ nhỏ đã được kế thừa cây đàn vô âm, một thần khí từ đời thượng cổ.
Liêu Tiễn, bộ tộc Băng, kiếm sĩ, giỏi tiến công, vốn là con trai của Liêu Tước, hộ pháp Đông phương.
Tinh Cựu, bộ tộc băng, nhà chiêm tinh".
Nhìn cuộn giấy trong tay, tôi chẳng nói được gì, tôi biết sự sắp xếp này của Tinh Cựu gồm toàn những người có sức mạnh siêu phàm đang ở khắp các ngõ ngách ngầm trong thành Nhẫn Tuyết, đồng thời qua đó Tinh Cựu cũng muốn cho tôi biết sự đáng sợ của Uyên Tế. Tôi nói:
- Không được!
- Thưa Quốc vương, những người này là người mạnh nhất trong thành, tuy tất cả họ không phải là tộc người Băng, nhưng thần mang đầu mình ra đảm bảo họ trung thành tuyệt đối với Ngài.
- Tinh Cựu, ta không nói điều đó, ta muốn nói là nhà ngươi không thể cùng vào núi thần với ta được Thành này không thể không có người ở lại giúp ta trông coi, cho dù nó chỉ là một cung điện đồ chơi mà thôi.
- Thưa Quốc vương, vậy Người không hiểu rồi, vì nếu không có nhà chiêm tinh đi cùng thì sẽ chẳng tìm thấy đường đi, nhất là hộ pháp Bắc phương, nếu không có chiêm tinh nhất định sẽ không qua nổi.
- Bắc phương hộ pháp ư?
- Thưa Quốc vương, đúng vậy! Trong núi thần Ảo Tuyết cũng như ở thành Nhẫn Tuyết cũng chia ra làm bốn đại hộ pháp là Thanh Long, Bạch Hổ, ChuTước và Huyền Vũ. Nhưng khác với bốn hộ pháp của chúng ta toàn là võ tướng, bốn hộ pháp trong núi thần lần lượt có bốn loại sức mạnh khác nhau.
Đông phương hộ pháp nắm sức chiến đấu, Bắc phương hộ pháp nắm chiêm tinh, Nam phương hộ pháp nắm pháp thuật, lợi hại và đáng sợ nhất là Tây phương hộ pháp nắm việc ám sát, người đó là nam hay nữ, thậm chí là ma quỷ quái thú, một hòn đá hay một bông hoa cũng chẳng ai hay biết. Ngoài Uyên Tế ra, chỉ còn người này là được tự do ra vào núi thần và thành Nhẫn Tuyết mà thôi. Trước khi gặp được bốn hộ pháp này mọi người phải gặp một đại tế tư tên gọi là Phong Thiên, ảo thuật của bà ta chẳng kém người có ảo thuật mạnh nhất mà Ngài đã gặp.
- Không được! Như vậy vẫn không dược! Tinh Cựu, ngươi phải ở lại, ngươi hãy tìm một nhà chiêm tinh khác trong gia tộc tinh tú nhà người để đi cùng ta, người là người mà ta có thể yên tâm giao phó đế quốc này.
- Thưa Quốc vương thần không hiểu, thần là nhà chiêm tinh giỏi nhất trong gia tộc nhà thần, chẳng có ai...
Sau đó, tôi thấy Tinh Cựu mím chặt môi lại, ánh mắt ông ta đột nhiên xa rời và thương cảm. Tôi nhìn mà chẳng nói gì. Rất lâu sau, Tinh Cựu quay đầu lại nói:
- Thưa Quốc vương vậy hãy để thần quay về hỏi phụ vương của thần.
Nói xong ông ta rời khỏi cung diện.
Khi ông ta đi xa, tôi đã dùng pháp thuật ẩn thân ảo ảnh, di hình tới trước mặt ông ta, nhìn thấy mấy lọn tóc trắng của ông rủ xuống che hết khuôn mặt, dưới những lọn tóc đó, hai hàng nước mắt cứ tuôn chảy mãi không thôi.
Đêm hôm đó, tôi ngồi trên nóc nhà, ánh sáng những vì sao vô cùng đẹp, ánh sao như những cánh bướm dập dờn phủ lên đôi vai của tôi.
Tôi nhìn lên bầu trời xanh đen thăm thẳm, khe khẽ gọi tên Thích, tôi như nhìn thấy khuôn mặt Thích trên không trung, rất à trong suốt như không làm sao tới gần, không thể chạm tới.
Sau đó, tôi nhìn thấy Tinh Cựu, ông ta đứng trên thành cao phía trước, cơn gió mạnh thổi tới như xé toang chiếc áo của ông, lại hình như có một cơn gió mạnh từ dưới chân ông ta thốc lên, thổi tung mái tóc của ông, tôi nhìn thấy đôi môi ông ta hơi động đậy và biết rằng ông đang niệm thần chú.
Tôi cũng đã thấy người bà của tôi đã dùng ma thuật này, hình như đó là cách thông tin cho nhau của các nhà chiêm tinh vậy. Nhưng tôi thấy nét mặt của Tinh Cựu vừa buồn bã vừa đau khổ, điều mà tôi chưa bao giờ nhìn thấy ởông ta. Trong ký ức của tôi, tình cảm của Tinh Cựu luôn lạnh lùng như băng giá vĩnh cửu.
Nhưng hôm sau, tôi hỏi Tinh Cựu tối qua ở đâu, ông ta nói.
- Thưa Quốc vương, thần ở trong cung của thần xem sao đoán vận hạn, hy vọng sẽ hiểu thêm được nhiều hơn những bí mật của núi thần.
Tôi nhìn thấy ông ta do căng thẳng mà ngón tay co lại, tôi không hỏi gì thêm nữa.
Tôi chỉ không hiểu vì sao Tinh Cựu lại nói dối tôi.
Tôi luôn muốn đi tới núi thần, nhưng cũng muốn Tinh Cựu ở lại.
Khi tôi nói lại điều này cho Tinh Cựu biết, rất lâu ông ta chẳng nói gì. Sau đó ông ta cười, đây là lần đầu tiên tôi thấy ông ta cười, nụ cười như làm tan chảy hết băng tuyết, nụ cười như nước từ từ lan tỏa trên khuôn mặt, khóe miệng hình cung mềm mại, trông càng đẹp hơn. Ông ta nói tôi giống như một đứa trẻ, nhưng sau đó, tôi thấy nước mắt ông rơi.
Ông ta quỳ trước mặt tôi rồi nói:
- Thưa Quốc vương, tôi lấy danh nghĩa Quốc vương kế vị của gia tộc tinh tú, hy vọng Quốc vương có thể giá lâm cung Ảo Tinh.
Lần đầu tiên tôi tới cung Ảo Tinh, một cung điện tinh tế và đẹp vào loại nhất trong Đế quốc Ảo Tuyết trong truyền thuyết. Cả cung điện như một con chim ưng trắng đang giang cánh chuẩn bị bay lên, tôi đến nơi có hình vẽ ngôi sao sáu cánh trên một quảng trường lớn trước mặt cung điện.
Phụ vương và mẫu hậu của Tinh Cựu và tất cả mọi người trong cung đều đứng hai bên nghênh đón, tóc của họ đều thuần một màu trắng bạc, bay thướt tha trong gió. Tuy từ nhỏ tôi đã nghe nói pháp lực của bộ tộc này rất cao cường, nhưng cũng không thể ngờ người ở đây tóc lại thuần khiết như vậy. Tôi chợt nhớ tới Lê Lạc, nếu không phải là do mái tóc của nàng có xen chút sắc xanh, thì chưa biết chừng nàng sẽ là vương phi của tôi rồi, tôi sẽ có được hạnh phúc và có lẽ Thích sẽ không chết. Tôi ngẩng đầu lên nhìn bầu trời trong xanh, nhìn những đám mây đang bay giữa trời cao, nhìn những vong linh đang hát
trên những tầng mây khiến lòng tôi cảm thấy trống trải.
Tinh Cựu bước ra từ cửa lớn, tay ôm một bé gái, tóc dài chấm đất lấp lánh ánh bạc. Tinh Cựu dùng pháp thuật gọi tuyết gọi gió về làm thành một bức tường vây quanh bảo vệ người mà ông ta đang ôm trên tay. Ánh mắt của Tinh Cựu ấm áp lạ thường, luôn nhìn vào đứa trẻ, không ngẩng đầu lên và nói.
- Thưa Quốc vương. Đây là em gái thần, tên là Tinh Quỹ.
Cuối cùng tôi cũng biết hóa ra là Tinh Cựu có một cô em gái, nhưng chính nó lại là vết thương lòng của cả bộ tộc Tinh Tú, giống như không ai muốn nhắc, không muốn đụng chạm tới cuộc thánh chiến nhiều năm trước đây.
Tinh Cựu nói, khi Tinh Quỹ ra đời đã có ngay linh lực của một ngàn năm, mái tóc dài quấn lấy nó, cả gia tộc vẻ vang, cả phụ vương và mẫu hậu vui mừng đến rơi lệ, vì Tinh Quỹ sẽ trở thành nhà chiêm tinh vĩ đại nhất trong lịch sử của thành Nhẫn Tuyết. Nhưng sau khi phụ vương tổ chức lễ mừng vị chiêm tinh mới cho nó thì người trong cả gia tộc chìm đắm trong bi ai đau khổ. Bởi ngôi sao tượng trưng cho nó bị chặt đứt, tuổi thọ của nó chỉ hai trăm năm mươi tuổi. Mặt khác, nó không có khả năng chống chọi với bất kỳ thứ gì bên ngoài, những nguy hiểm rất nhỏ cũng sẽ trở thành mối đe dọa rất lớn đối với nó. Kể từ sau khi sinh ra, nó luôn ở tầng lớp thấp nhất trong Ảo Tinh, xem quẻ cho cat gia a tộc. Lúc đầu khi xem sao cho Thích, chính nó bảo thần đi kiểm tra mấy xác nhà chiêm tinh chết và nhắc thần phải đề phòng Thích. Nhưng cả gia tộc giữ kín chuyện tồn tại của em gái thần, vì nếu Quốc vương biết tới nó sẽ bắt nó làm chiêm tinh cho Quốc vương, trong hoàng cung chẳng có ai bảo vệ nó, nó sẽ chết mất, cho nên cả dòng tộc này đều giữ kín bí mật này. Khả năng chiêm tinh của em gái thần hơn tất cả mọi người, khi thần có được cây gậy Lạc Tinh của bà, thần cũng giao cho nó, vì vậy thần biết được mọi bí mật của thành Nhẫn Tuyết. Thực ra, sức mạnh của thần được bà đánh giá chẳng sai chút nào, nhưng bà không biết thần có một đứa em gái tốt nhất thế giới này. Đêm hôm
đó, thần đứng trên tường thành là để trao đổi tin tức với phụ hoàng thần, thần hỏi phụ vương xem có thể cho Tinh Quỹ đi cùng Quốc vương được không, cuối cùng phụ vương nói việc đó do thần quyết định. Vậy là thần quyết định tin tưởng vào Quốc vương.
Tôi thấy Tinh Cựu cúi mặt xuống, hôn lên khuôn mặt trắng nhợt của Tinh Quỹ. Tinh Quỹ mở mắt, mỉm cười gọi "Đại huynh".
Trong giây phút đó, tôi cảm thấy vật đổi sao rời, những hình ảnh tản mạn về cuộc sống giữa tôi và Thích mấy trăm năm trước ùa về từng đợt, từng đợt như vò xé trái tim tôi.
- Thưa Quốc vương, thần giao Tinh Quỹ cho Ngài, thần hy vọng Ngài sẽ dùng toàn bộ sức mạnh của mình để chăm sóc nó, nó sẽ chỉ cho Ngài những điều chính xác nhất trong núi thần Ảo Tuyết, thần rất tin tưởng em gái thần.
Chỉ có điều nó yếu ớt quá, không thể chịu bất kỳ thương tổn nào.
trắng dùng để bảo vệ. Ông ta quỳ xuống giơ tay trái lên trước mặt tôi và nói:
"Thưa Quốc vương, chỉ cần thần chưa chết thì không kẻ nào làm hại được Quốc vương cả". Tôi nhìn ông ta, trong mắt ông ta như có vô vàn gió mây biến ảo khôn lường, những người trẻ tuổi như tôi và Liêu Tiễn không làm sao có được thứ ánh sáng đó.
Phiến Phong và Triều Nhai bình tĩnh đứng ở nơi xa nhất, gió thổi tung tà áo trông như một bức tranh tuyệt đẹp. Phiến Phong trẻ tuổi và Triều Nhai đẹp nghiêng nước nghiêng thành, nụ cười của họ như bông hoa mới nở. Mỗi khi Triều Nhai vung ống tay áo lên lập tức những cánh hoa anh đào trên mặt đất cuốn lên theo. Phiến Phong đưa bàn tay trái ra, ngón trỏ và ngón đeo nhẫn hơi động đậy một chút, đột nhiên một trận cuồng phong nổi lên, cuốn tung những cánh hoa anh đào trước mắt rồi lần lượt rơi xuống ngay dưới chân tôi.
Tôi biết họ là những người mạnh nhất trong thành Nhẫn Tuyết.
Tôi nói cho họ biết tất cả những gì liên quan đến núi thần Ảo Tuyết. Khi tôi nói xong, họ quỳ xuống trước mặt và nói: "Thưa Đại vương, sinh mệnh của chúng thần gắn liền với Đại vương".
Tinh Quỹ nằm trong lòng Liêu Tiễn, tôi nhìn thấy nó cười với tôi, qua ánh mắt, tôi đọc được điều nó muốn nói rằng, nó quyết không sợ.
Tôi nói với Tinh Cựu đến đưa tiễn chúng tôi rằng:
- Tinh Cựu, còn điều gì cần nói nữa không?
- Thưa Đại vương, núi thần là thế giới tàn khốc, xin người chớ tin bất kỳ ai trong đó, mà những pháp thuật cực mạnh ở đó đều không tự truyền thụ mà chỉ có thể kế thừa mà thôi.
- Như vậy là nghĩa gì?
- Có nghĩa là nếu thân mẫu của Đại vương ngài truyền những pháp thuật của bà cho Đại vương thì bà sẽ không thể sử dụng lại những pháp thuật đó nữa. Xin Đại vương cần nắm thật chắc để kế thừa. Đại vương quên mất là Thích đã để lại pháp bảo rồi ư? Mái tóc dài của Thích chính là thứ kế thừa bản chất vậy.
- Vậy nhà ngươi có thể nói cho ta biết thêm chuyện về Uyên Tế được không?
- Không thể, ngay cả em gái thần cũng không thể.
Mỗi khi chúng thần xem số cho Uyên Tế thì tất cả đều rối tung lên, chẳng biết gì, việc Uyên Tế đành phải trông chờ vào Đại vương tự thăm dò.
- Vậy nhà ngươi đã xem số cho lần đi này của chúng ta vào núi thần chưa.
- Đã làm rồi ạ.
- Kết quả ra sao?
Tinh Cựu ngẩng đầu lên nhìn tôi và nói: "Vận mệnh cũng có lúc thay đổi được, giống như những nhà chiêm tinh vĩ đại có thể làm thay đổi đường đi của ngôi sao để làm thay đổi vận mệnh của con người. Có lúc, cái chết lại là sự phục sinh vĩ đại nhất."
- Tinh Cựu, ta không hiểu.
- Thưa Đại vương, thực ra thần cũng không biết, bởi nếu quẻ bói mà hiện ra rõ ràng thì chẳng nói làm gì, nhưng bên trong của nó lại ẩn chứa sự chết chóc và hồi sinh, mà đằng sau mỗi sự hồi sinh lại là một cửa tử. Đại vương, tất cả mọi chuyện phải dựa vào Người vì Người là nhà ảo thuật vĩ đại nhất của vương quốc này, xin người đem lại hạnh phúc cho em gái thần và cho mọi thần dân.
Tinh Cựu quỳ xuống, chắp tay lại nói với tôi.
Tôi gật đầu rồi ôm lấy vai ông ta và nói rằng tôi sẽ đối xử với Tinh Quỹ như đối xử với Thích vậy.
Sau khi chúng tôi đã đi rất xa, tôi quay lại nhìn vương quốc của mình, vương quốc mà tôi đã hy sinh cả tự do và đánh đổi cả em trai và Lê Lạc mới có được. Tinh Cựu vẫn đứng bên cổng thành gió thổi làm tà áo ông tung bay phất phới.
Tinh Quỹ quả rất yếu ớt, không thể tự đi được, hầu như suốt ngày nằm trong lòng của Liêu Tiễn như đang ngủ. Khi gió tuyết mạnh lên, Hoàng Thác đã phải dùng pháp thuật để bảo vệ nó. Chỉ khi sắp gặp nguy hiểm, nó mới đột nhiên mở mắt, nói cho chúng tôi biết cách tránh. Linh lực của Tinh Quỹ không tầm thường chút nào, thậm chí không cần dùng tới cây gậy chiêm tinh nhưng cũng biết trước được nguy hiểm đang đến gần.
Ví dụ như khi chúng tôi đi vào núi thần, Tinh Quỹ đột nhiên bảo chúng tôi rẽ sang trái nấp vào sau một bụi cây, sau đó chúng tôi nhìn thấy mấy cung nữ tóc dài quét đất đang từ bên phải đi tới. Có một lần, chúng tôi đi vào một hẻm núi, được nửa chừng thì đột nhiên nó cố vùng dậy hét lên bảo chúng tôi hãy quay lại, khi Nguyệt Thần - người cuối cùng, vừa ra khỏi hẻm núi thì đột nhiên một khối tuyết lớn lở xuống vùi lấp kín cả hẻm núi, trong tiếng tuyết lở ầm ầm, hơi thở gấp gáp của Tinh Quỹ xem ra rất yếu ớt, có lúc như bị đứt quãng, nó giống như một con bướm bằng thủy tinh, không chịu nổi bất cứ cơn bão nào.
Khi chúng tôi chuẩn bị bước vào cung điện núi thần, có vẻ như chúng tôi sắp gặp Liên Cơ nếu như Tinh Quỹ không vội bảo chúng tôi phải dừng bước ngay. Khi chúng tôi dừng lại đã thấy Liên Cơ đang đi phía trước, đột nhiên bà ta nhìn về phía chúng tôi. Phiến phong vội gọi gió độc, cuốn tuyết ở mặt đất lên, che cả khu rừng anh đào mà chúng tôi đang ẩn nấp.
Khắp nơi trong núi thần mọc đầy dược liệu quý và độc dược, Hoàng Thác luôn từ tốn nói cho tôi hay loại cỏ nào giải độc được, loại nào cần phải tránh
Khi Triều Nhai nhìn thấy một loài hoa nhỏ bé xinh xinh đang định hái thì Hoàng Thác nói đó là loài hoa có tên gọi là Thương yêu, dùng nó có thể chế ra được loại thuốc độc mạn tính mà người khó phát hiện ra được, khi người bị trúng độc, chất độc đó từ khắp nơi trong cơ thể tập trung về đỉnh đầu trở thành một chất kịch độc không thuốc nào giải nổi. khi nói về những thảo dược này, ánh mắt của Hoàng Thác rất dịu dàng bình tĩnh cứ như đang nói về một người thân yêu nhất của mình vậy.
Nguyệt Thần nói họ thường dùng cách này để ám sát.
Mười ba ngày sau khi vào núi thần, cuối cùng chúng tôi đến được cửa vào trung tâm, thật tức cười, trên cổng thành này thấy viết ba chữ "Thành Nhẫn Tuyết ".
Đã nhiều lần tôi nghĩ về sự thần bí và phồn hoa của đế quốc này nhưng khi vào lại chẳng thấy một ai, cũng chẳng thấy nhà cao cửa rộng, vàng son rực rỡ gì mà chỉ thấy tuyết phủ dày khắp nơi và một con đường thẳng tắp chạy dài vô tận.
Tinh Quỹ khe khẽ nói rằng, ở đầu kia của con đường chúng tôi sẽ nhìn thấy Phong Thiên.
Tôi bước tới trước mặt Liêu Tiễn, cúi xuống nhìn Tinh Quỹ và hỏi nó liệu chúng tôi có thể thắng Phong Thiên được không? Mắt Tinh Quỹ vẫn nhắm lại, nhưng tôi nhận ra trong đó ẩn chứa những giọt nước mắt, nhưng nó chưa bao giờ tỏ ra tuyệt vọng cả.
Tôi vuốt ve mái tóc nó, khẽ nói:
- Hỡi Tinh Quỹ, xin đừng lo lắng gì cho ta, ta biết: có thể rất khó thắng, nhưng sẽ cố hết sức bảo vệ ngươi.
Tinh Quỹ lắc đầu, nước mắt trào ra, nó nói:
- Thưa Đại vương, không phải là như vậy.
Gió, gió độc
Tuyết trên mặt đất đột nhiên bị cuốn lên, trông giống hệt cảnh khi Lê Lạc lần đầu tiên xuất hiện rước mắt tôi vậy, khi tuyết rơi xuống hết, tôi nhìn thấy Đại Tế Tư trong truyền thuyết Phong Thiên cuối cùng, tôi đã biết được vì sao Tinh Quỹ lại sợ hãi như vậy? Bởi ở cuối con đường nọ, tôi nhìn thấy một khuôn mặt rất thân thuộc, rất đáng tin cậy - đó là người bà của tôi.
Nếu là một kẻ khác, tôi có thể dùng pháp thuật của bộ tộc Lửa ám sát ngay vì chẳng ai biết mà đề phòng tay phải tôi cả, nhưng bà lại hiểu quá rõ pháp thuật này rồi, còn pháp thuật của bộ tộc Băng thì tôi tin là không thể thắng lại bà được.
Đây là một cuộc chiến nhất định sẽ thua.
Bà nhìn tôi cười hiền từ và nói:
- Hỡi Ca Sách, khi người ra đời ta đã xem số cho người rồi, biết rằng sẽ có ngày chúng ta sẽ trở thành đối địch của nhau, xem ra vận mệnh luôn đi đúng đường đã được sắp xếp từ trước.
Ca Sách, con của ta, hãy đi theo con đường này tới tận cùng đằng kia, chính là Bạch hổ diệt thiên cung điện của Đông phương hộ pháp, Đông phương hộ pháp tên là Khuynh Nhẫn.
Tôi nhìn bà với mái tóc ngắn ngủn như của đứa trẻ lên mười miệng nói chẳng ra lời. Bà đã mang toàn bộ sức mạnh của mình để cho tôi kế thừa, tôi nhìn mái tóc rất dài của mình rồi lại nhìn bà, hoa tuyết vẫn rơi rơi đậu xuống vai bà, tôi chạy lại ôm chầm lấy bà rồi làm phép tạo bức màn chắn bảo vệ bà.
Bây giờ, bà chẳng còn sức mạnh gì nữa, chỉ một pháp sư nhỏ cũng đánh bại bà được. Tôi ôm bà như ôm một đứa trẻ khóc nức nở.
Khi tôi từ biệt bà, bà nắm chặt tay tôi, tôi cảm nhận được đôi bàn tay già nua và thô ráp của bà, bà nắm càng chặt hơn, chặt đến đau nhức. Tôi biết bà rất nhớ thương tôi.
Tôi mang theo cả sức mạnh của bà và Thích, tiếng của bà văng vẳng sau lưng "Hởi Đại vương, người chớ tin ai trong thành phố này, chớ nói chuyện công bằng với bất kỳ ai, thắng làm vua, thua làm giặc...".
Đứng trước cung điện Bạch hổ diệt thiên, Liêu Tiễn nói với tôi: "Đại vương, người biết không, cha tôi - tức Liêu Tước, Đông phương hộ pháp của phụ hoàng của người ngay từ nhỏ rất nghiêm khắc với thần, trong con mắt ông, thần nhất thiết phải trở thành người đội trời đạp đất, ngay từ nhỏ thần đã phải học cách chiến đấu, giết chóc, nhiều khi tập luyện quá sức đến ngã lăn ra mặt đất, mỗi khi tỉnh dậy, thần luôn thấy mình nằm bên lò lửa ấm áp, xung quanh tỏa ngát mùi thơm của gỗ cháy. Mặc dù phụ vương thần chưa bao giờ nói ra, nhưng thần biết là ông bế thần vào. Mặc dù vẻ mặt ông vô cùng nghiêm khắc, nhưng tình yêu của ông là vô bờ. Vì vậy ngay từ bé thần đã thề phải trở thành một Đông phương hộ pháp thật giỏi. Nhưng khi thần chưa trưởng thành thì phụ vương đã mất trong cuộc thánh chiến với bộ tộc Lửa. Phụ vương hy vọng thần trở thành một chiến binh giỏi nhất và thần cũng hy vọng mình như vậy.
- Liêu Tiễn, ngươi định nói với ta điều gì vậy? - Tôi hỏi.
- Đại vương, thần muốn đối phó với Khuynh Nhẫn
- Ta biết sức mạnh của nhà ngươi, nhưng...
- Hãy để cho thần thử xem - Liêu Tiễn quỳ trước mặt tôi nói.
Nhìn thái độ cương quyết của Tiễn, tôi không thể từ chối nhưng tôi không rõ số phận của mình ra sao.
Khi gặp Khuynh Nhẫn tôi vô cùng kinh ngạc, tôi cho rằng ông ta là người đàn ông như phụ vương của Liêu Tiễn vậy. Nhưng quả thực tôi đã lầm, trong khoảnh khắc gặp con người này, hầu như tôi thấy ông ta rất giống em trai tôi - Anh Không Thích. Các giác quan của ông ta rất đẹp, khuôn mặt rất có đường nét, mái tóc dài bay bay theo gió đẹp như ngọn lửa trần gian. Giữa hai hàng lông mày của ông ta có một vết sẹo lớn hình lưỡi dao nhàn nhạt màu ngà voi.
ôi biết đó là nơi tập trung sức mạnh của ông ta, giống như dấu hoa anh đào in giữa trán của Thích, hay như một ánh chớp giữa hai lông mày trên trán tôi, một ánh trăng giữa trán của Nguyệt Thần, một ngôi sao sáu cánh giữa đôi lông mày của Tinh Quỹ vậy. Tóc của Khuynh Nhẫn chảy dài, ánh mắt rất linh lợi, nụ cười vừa ngây thơ vừa đẹp đẽ. Tôi không hiểu vì sao dưới cái vỏ ngoài đẹp đẽ như vậy lại ẩn chứa một sức mạnh của Đông Phương hộ pháp.
Khuynh Nhẫn ngồi trên ngai vàng của ông ta, cười nói với tôi, nhà ngươi chính là Ca Sách, vua của một thành trì tức cười? Tôi đáp là đúng vậy. Ông ta lại cười, một ít tóc trên đỉnh đầu ông ta rơi xuống che cả khuôn mặt. Ông ta nói:
- Các ngươi lên cả đi, ta không muốn lãng phí thời gian.
Tôi nói
- Người muốn giết ngài là Liêu Tiễn chứ không phải tôi, Liêu Tiễn mới thực sự là Đông phương hộ pháp. - Đông phương hộ pháp thực sự ư? Ha ha, chớ có cười ta. Các ngươi lại cả đây đi.
Tôi dùng pháp thuật băng làm đông cứng cánh tay trái của mình và nói:
- Chỉ mình Liêu Tiễn cũng đã giết được ông, tôi chẳng cần ra tay làm gì.
Nguyệt Thần nói: Đại vương, bà đã nói là không cần phải khách sáo nói lý lẽ công bằng làm gì.
- Nguyệt Thần, đó là quyết định của ta vì ta không muốn để phụ vương của Liêu Tiễn thất vọng.
Rồi tôi nghe thấy bước chân của Liêu Tiễn từ sau đi tới, Tiễn nói:
- Ta là Liêu Tiễn, Đông phương hộ pháp kế vị của thành Nhẫn Tuyết.
Ánh mắt của Khuynh Nhẫn trở nên vô cùng sắc lạnh, tôi cảm thấy khắp nơi đầy sát khí. Ông ta nói:
- Thành Nhẫn Tuyết chỉ có một, chính là đây, Đông phương hộ pháp cũng chỉ có một, chính là ta.
Không chờ Khuynh Nhẫn nói hết, Liêu Tiễn đã ra tay trước, nhưng cú đánh lén đó chẳng uy hiếp gì tới ông ta cả.
Cuối cùng thì tôi biết sức mạnh của ông ta tuy là phi thường, Liêu Tiễn không chịu nổi mười hiệp, nhưng ông ta vẫn thất bại ngay từ đầu bởi vì ông ta đánh giá tôi và Tiễn quá thấp và quá tin chúng tôi.
Khi Liêu Tiễn đánh hiệp thứ nhất, không đòi Khuynh Nhẫn tiếp chiêu đã đột ngột cong người lui ra sau, tôi vội tiến lên trước đâm một dao theo thế hiểm độc nhất của bộ tộc Lửa vào tận tim ông ta. Khi ông ta gục xuống trước mặt tôi, mắt vẫn mở trừng trừng, ông ta không thể ngờ lại bị giết bởi một người ngoài núi thần. Cho tới khi chết, bộ mặt ông ta vẫn lộ vẻ không thể tin được điều đó
Tôi và Liêu Tiễn nhìn ông ta biến thành băng tuyết mà chẳng nói gì.
Chúng tôi không ngờ lại đánh bại Khuynh Nhẫn dễ dàng đến vậy, chúng tôi còn dự kiến một trong hai người chúng tôi sẽ bị thương và phải dùng cả pháp thuật của Hoàng Thác, nhưng tất cả đã xong.
Nhưng vết thương lại xuất hiện ở nơi mà chúng tôi không nhìn thấy, vào đúng lúc mặt trời vừa xuống núi.
Liêu Tiễn đi trước, chẳng nói câu gì, bóng Tiễn trở nên cô đơn trong ánh chiều tà. Tôi thấy rõ nỗi khó chịu trong lòng ông ta vì ông ta đã vất bỏ những hy vọng của cha đối với ông. Tôi biết có lúc điều đó còn đau khổ hơn cả cáichết, tôi hiểu sự hy sinh của ông ta đối với tôi ra sao, bởi nếu không vì những gì còn đang ở trước mặt thì ông ta sẽ chẳng bao giờ có hành vi ám sát này.
Đêm đó, chúng tôi nghỉ trên một ngọn đồi nở đầy hoa anh đào, ánh trăng sáng như nước tuôn trào. Nửa đêm, tôi đột nhiên tỉnh dậy, nhìn thấy Tiễn đứng trên một vách đá cao trên quả đồi, quay lưng lại với tôi, ánh trăng chảy dài theo mái tóc và bộ áo choàng dài ma thuật, nhìn cảnh đó mà tôi rất đau lòng.
Đêm đó, lần đầu tiên tôi nghe thấy Liêu Tiễn hát, đó là bài ca mà tôi thường nghe thấy trong doanh trại và trên chiến trường, rất đau khổ, thê lương, âm thanh như giòn tan vỡ vụn ra bay thẳng lên tầng không. Tôi nhớ hồi còn nhỏ, đã nghe thấy bài này trong cuộc thánh chiến đẫm máu, những chiến binh luôn hát bài hát này trong những đêm thê lương, họ hát mãi, hát mãi không nghỉ.
Lát sau, Nguyệt Thần đi tới cạnh Liêu Tiễn, tôi nghe tiếng hai người nói chuyện với nhau.
Nguyệt Thần nói, thực ra nhiều khi một người phải bỏ đi nhiều thứ, bởi có những thứ khác đáng để ta bỏ đi nhiều thứ. Ví dụ, ta muốn bảo vệ người khác, những việc ta muốn hoàn thành, giấc mộng mà ta đang chờ thực hiện. Liêu Tiễn, ngươi có biết không ngay từ nhỏ ta đã bị khinh thường bởi chỉ biết thuật ám sát, mặc dù sức mạnh của ta mạnh hơn những đứa trẻ cùng lứa nhiều, nhưng cha mẹ vẫn khinh thường ta, coi ta là đứa trẻ làm ô danh gia tộc. Khi ta còn nhỏ, rất nhiều đứa trẻ lớn hơn bắt nạt ta, nhiều đứa còn đẩy ta ngã lăn ra đất, chúng vò đầu ta, lấy băng ném ta, ta chỉ biết co người lại chẳng nói gì, chờ cho chúng mệt nhoài, ta phủi sạch tuyết trên quần áo rồi ra về. Mẫu hậu của ta là một người đàn bà đẹp, bà thấy ta bị như vậy tỏ ra rất tức giận, bà không hỏi ta có phải bị người khác bắt nạt hay không mà chỉ nói ta là đứa trẻ làm cả gia tộc đau lòng.
- Hỡi Nguyệt Thần, sao không học ma thuật trắng, lại chỉ học ma thuật đen, mà lại chỉ học ám sát thôi?
- Khi tôi còn rất nhỏ, tôi và chị gái Nguyệt Chiếu cùng học ma thuật, chúng tôi rất ngoan, linh lực ngày càng mạnh. Phụ hoàng xoa đầu chúng tôi và nói rằng chúng tôi sau này có thể chỉ thua người có pháp thuật giỏi nhất trong hoàng tộc mà thôi. Lúc đó, khuôn mặt phụ vương rất dịu dàng, hoa tuyết rơi xuống nhưng không rơi được xuống người chúng tôi vì đã có phụ vương dùng pháp thuật che cho rồi. Ngay từ khi còn rất nhỏ, tôi đã biết thế nào là dịu dàng. Nhưng rồi một ngày, chị gái tôi đột ngột bị giết trên đường về nhà. Tôi nhớ khi đó, tôi đang chỉ cho chị thấy những bông hoa anh đào đang khoe sắc
bên đường, nhưng khi quay đầu lại đã thấy đồng tử của chị giãn ra, nét mặtbỗng biến sắc, tà áo chị bị gió thổi tung lên, sau đó gục ngã ngay trước mặt tôi.
Tôi sợ quá không nói nên lời, những cánh hoa trong tay rơi xuống đất... Sau đó người nhà đi tìm chúng tôi, chị tôi đã chết thật rồi, còn tôi ngất đi bên cạnh chị. Khi tỉnh lại đã thấy mình đang nằm trong tấm da cáo ấm áp. Sau đó, người trong gia tộc nói cho tôi hay, trong một thời gian rất dài, tôi chỉ biết nói mỗi một câu, câu đó là: "Chị ơi, đừng làm em sợ, hãy tỉnh lại đi..."
Từ lúc đó tôi bắt đầu học thuật ám sát.
Vâng, bởi tôi không muốn sau này khi xuất hiện một người cần tôi bảo vệ mà mình lại bất lực nhìn họ ngã xuống ngay bên mình.
Tiếng chim tuyết xé không gian từ trên cao vọng xuống. Tôi nhìn Tinh Quỹ ở bên cạnh, Quỹ nằm co người ngủ một cách ngon lành trong vòng bảo vệ do Hoàng Thác lập ra như nằm trong chiếc vỏ trứng an toàn nhất.
Bóng của Liêu Tiễn và Nguyệt Thần in rõ trên đồi cao, tấm áo choàng bay bay trong gió.
Tôi trở mình ngủ tiếp, lại mơ thấy em trai mình, mơ thấy em tôi bị tôi giết trong một ngày mùa đông tuyết rơi trắng xóa.
Cuối cùng tôi phát hiện ra núi thần Ảo Tuyết to lớn không ngờ được khi đứng trước một vùng nước rộng mênh mông như một biển băng. Tinh Quỹ bảo tôi, vùng nước này là lãnh địa do Nam phương hộ pháp Điệp Triệt bảo vệ, đằng sau nó là cung điện Nam phương Phá Thiên Chu Tước.
Vùng nước mênh mông này chỉ có dùng ảo ảnh di hình mới được. Tôi uốn cong ngón tay ở bàn tay trái, chuẩn bị gọi gió tuyết.
- Thưa Đại vương, không thể được! - Tinh Quỹ nói nhỏ nhưng gấp gáp - Đây không phải chỉ là một cái hồ đơn giản, mặt hồ này ít nhất là có tới mười tầng bảo vệ, mà những tầng tôi chưa biết hẳn còn nhiều. Nói cách khác là, nếu không cẩn thận, người đứng ngay cạnh ngài có thể đột nhiên rơi vào một thế giới khác, mà ở đó có gì, thần cũng không thể biết được. Cũng có thể một biển đao băng sắc nhọn đang chờ chúng ta, cũng có thể là một mặt đất rừng rực lửa cháy nhưng cũng có thể là một chân núi mọc đầy anh đào tuyệt đẹp,
hoặc có thể trực tiếp nhảy qua được vùng đất của Nam phương hộ pháp, thậm chí có thể trực tiếp nhìn thấy Uyên Tế. Vì vậy xin Đại vương chớ vội dùng phép thuật, bởi sự tập trung của linh lực sẽ làm thay đổi cả cửa vào đó.
Tôi đứng trước vùng nước, nước phản chiếu ánh sáng lên chúng tôi, tôi hỏi:
- Tinh Quỹ, vậy chúng ta phải làm sao để đi qua?
Triều Nhai tới sát bên tôi nói:
- Thưa Đại vương, thần sẽ dùng cây đàn vô âm của mình.
Sau đó, cô ta gỡ chiếc trâm cài tóc trên đầu xuống, chiếc trâm to dần và biến thành một cây đàn cổ màu đen.
Cuối cùng thì tôi cũng được nhìn thấy cây đàn mà vua cha vẫn dùng, thân nó màu đen, còn dây lại màu trắng lấp lánh, đuôi cây đàn đã bị đốt cháy.
Triều Nhai nói, cây đàn này của mẫu hậu tôi dùng, trong cuộc thánh chiến, đuôi cây đàn bị bộ tộc Lửa đốt cháy. Thời kỳ thánh chiến mẫu hậu cũng đã lưu lạc ở trần thế vài năm, người thế gian kinh hoàng trước kỹ thuật đàn của mẫu hậu. Mẫu hậu để lại trần gian một bản phục chế của cây đàn này, về sau người các đời truyền tụng nó là cây danh cầm của nhân gian và gọi là Tiêu Vĩ.
Đàn vô âm có thể tự do biến thành to nhỏ mà không cần nhờ tới phép thuật, cho nên không lo làm thay đổi sự phân bố của vòng bảo vệ. Chúng tôi có thể dùng nó làm thành một thứ mà người trần gian gọi là thuyền để vượt qua biển.
Khi chúng tôi đang trên cây đàn nhẹ nhàng lướt trên mặt nước, Triều Nhai cười và nói rằng chẳng ngờ cây đàn lại còn có tác dụng này nữa.
Bên kia bờ biển là cung điện của Phá Thiên Chu Tước, cả cung điện trông giống như một cây đàn, khi chúng tôi tới cửa, bỗng nhiên nghe thấy tiếng đàn du dương vong ra, tiếng đàn như từ trên trời truyền xuống, lại giống như từng đợt sóng trào từ trong sâu thẳm của trái tim. Tuyết trên mặt đất bỗng nhiên bị cuốn lên, những cánh hoa anh đào bay phấp phới rơi xuống chân chúng tôi rất gọn gàng tạo thành một con đường hoa ngay trước mặt. Không khí tràn ngập hương hoa, chúng tôi đứng giữa những cánh hoa chờ đợi, Hoàng Thác làm phép thuật bảo vệ Tinh Quỹ, chúng tôi đứng tựa lưng vào nhau tạo thành thế trận lục mang tinh, tôi cảm nhận được Điệp Triệt sẽ xuất hiện ngay. Nhưng sau khi các cánh hoa đã rơi hết, Điệp Triệt vẫn chưa xuất hiện, mà chỉ nghe thấy tiếng nhạc càng du dương hơn.
Tôi thấy Triều Nhai mặt biến sắc, tôi hỏi vì sao, nàng nói:
- Thưa Đại vương, nếu tôi và Ngài cùng hợp sức chống lại chủ nhân cây đàn cũng không thể thắng được.
Mặt nàng rất buồn.
Tôi quay người lại, thấy vẻ mặt của Tinh Quỹ càng tuyệt vọng hơn. Sau đó nàng từ từ mở mắt ra chậm rãi nói một câu gì đó, tôi nhìn thấy nước mắt ứa ra trên khóe mắt nàng. Câu nói đó làm tất cả chúng tôi đứng yên, gió ào ào thổi qua, hoa anh đào rụng lả tả.
Tinh Quỹ nói rằng, người đang dạo khúc nhạc này chỉ là một cung nữ của Điệp Triệt mà thôi.
Phá Thiên Chu Tước và Điệp Triệt Bạch Hổ là hai cung hoàn toàn khác nhau, cung Bạch Hổ rất hùng vĩ, tường thành thẳng dựng cao chọc trời, trong cùng bày đầy loại kiếm ba cạnh, dao băng, gậy ma thuật. Người trong cung toàn là đàn ông cao to khỏe mạnh, có vẻ như là nơi tập trung sức mạnh của đàn ông.
Nhưng trong Phá Thiên Chu Tước, đường nét mọi vật đều mềm mại, trên đỉnh là một tầng băng rất mỏng, ánh sáng trải một lớp mờ ảo, cả cung điện bồng bềnh trong ánh lam nhạt. khắp nơi trong cung đều có thể nghe thấy tiếng nhạc, trong vườn hoa có thể nhìn thấy các cung nữ váy dài chấm đất đang ôm đàn tươi cười, hoa anh đào rơi nhè nhẹ xung quanh họ, trông rất hoa lệ đài các như trong mơ.
Điệp Triệt ngồi tựa vào ngai vua, hai chân để trần, tóc chảy dài xuống chân nhìn tôi nhưng chẳng nói gì, nhưng ánh mắt long lanh lại như muốn nói với tôi rằng, Ca Sách, người đã tới!
Từ nhỏ tôi đã gặp rất nhiều cô gái đẹp trong thành Nhẫn Tuyết - đó là các phi tử và những cô gái nhân ngư vô cùng xinh đẹp. Nhưng phải thừa nhận rằng chưa có ai đẹp bằng Điệp Triệt, ngay cả trong mơ cũng chưa thấy bao giờ. Khi nhìn thấy nàng, tôi cảm thấy như xung quanh không khí như nhạt nhòa, ánh mắt nàng vẫn như đang nói với tôi, Ca Sách, người đến rồi ư!
Khi Nguyệt Thần vỗ vào vai tôi, tôi mới bừng tỉnh trở lại, nàng nói nhỏ vào tai tôi.
- Vừa rồi bà ta đang dùng thuật nhiếp hồn với thần, thần cần phải cảnh giác.
Tôi nhìn Điệp Triệt, nụ cười của nàng quả là đẹp nghiêng nước nghiêng thành.
Nguyệt Thần bước tới nói với Điệp Triệt:
- Tốt nhất bà chớ có dùng thuật ám sát trước mặt ta vì thuật đó chưa bằng một phần mười thuật của ta.
- Vậy ngươi có thể giết ta đi - Điệp Triệt nói rất lạnh lùng, rất nhẹ nhàng như trong mộng, mơ hồ không thực, giống như đám sương mù chẳng bao giờ tan trên mặt hồ vậy.
Tôi nhìn thấy trên tay Nguyệt Thần đã xuất hiện ánh sáng, đó là dấu hiệu trước khi dùng pháp thuật của nàng.
- Nguyệt Thần, không cần phải vậy - Tiếng của Tinh Quỹ.
- Vì sao? - Nguyệt Thần quay lại nhìn Tinh Quỹ hỏi.
- Vì cho dù giết được Điệp Triệt, chúng ta cũng không thể qua được Phá Thiên Chu Tước.
Tinh Quỹ rời lòng Liêu Tiễn bước tới cạnh tôi, giơ cánh tay yếu ớt ra hỏi rằng tôi có nhìn thấy bức tường trước mặt kia không?
Tôi nhìn theo hướng tay Tinh Quỹ chỉ, nhìn thấy bức tường cao ở mãi tít đằng xa, bức tường cao vút lên tận đỉnh cung điện, trên đó khắc đầy những nhân vật, ở giữa là một người con gái đẹp tuyệt trần, đó cũng chính là Điệp Triệt đang ngồi trên ngai vua, chung quanh nàng có vô số pháp sư đang ôm đàn, nhưng ngoại trừ cô ta ra, tất cả không một ai có biểu hiện chút tình cảm nào cả, sắc mặt của tất cả các nhạc công xung quanh đều có vẻ rất mênh mang mà trống rỗng, không có chút thần sắc nào, cũng chẳng có đồng tử. Chỉ
riêng Điệp Triệt đang cười với nụ cười ngạo nghễ đẹp tuyệt vời.
Tinh Quỹ nói, đây chính là bức tường than thở.
Sau đó tôi nghe thấy tiếng thở gấp gáp mà nặng nề của Triều Nhai. Nàng đi tới trước bức tường, sờ tay vào hình một nhạc công khắc trên góc tường, cúi đầu mà chẳng nói gì. Một lúc sau, nàng quay lại và nói đó chính là mẹ nàng tên là Sái Luyện - một nhạc công trong triều thời tiên đế. Triều Nhai nói:
- Hóa ra thế giới này quả thật có bức tường như vậy, thế mà tôi cứ cho rằng nó chỉ là truyền thuyết của bộ tộc của tôi.
- Triều Nhai, vì sao chúng ta không thể qua được bức tường này - Tôi hỏi lại.
- Bởi đây không phải là bức tường bình thường, bất cứ phép thuật, đao kiếm, hỏa thủy, sấm sét đều chẳng có tác dụng gì với nó cả. Chỉ có tiếng nhạc tinh tế và mượt mà nhất mới có thể làm nó cảm động. Đã có rất nhiều pháp sư muốn lay động nó nhưng đều bó tay. Từ xưa tới nay chỉ có một người khiến nó cảm động, người đó đã biến thành thần bảo hộ của nó rồi: Đó chính là Điệp Triệt - tuyệt thế giai nhân trong truyền thuyết. Vì vậy, cho dù thần giết chết Điệp Triệt, chúng ta cũng không qua nổi cung điện thần này.
Triều Nhai đi tới trước mặt Điệp Triệt nói:
- Đối với bộ tộc Vu Lạc ta, người quả thật là một vị thần trong con mắt ta, ta rất muốn nghe khúc nhạc của người, ta muốn biết điệu nhạc nào mới có thể làm bức tường này cảm động.
Những con bướm màu xanh lục đang tìm đường chui vào cơ thể anh ta, cơ thể của anh ta lắc la lắc lư. Chỉ có Nguyệt Thần và Hoàng Thác là chẳng hề gì cả, thuật ám sát này không có tác dụng gì tới Nguyệt Thần, còn Hoàng Thác được ma thuật trắng bảo vệ nên đàn bướm không thể xuyên qua người được.
Sau đó, tôi nghe thấy tiếng của Triều Nhai nói:
- Thưa Đại vương, ta không thể đàn được khúc nhạc siêu việt của Điệp Triệt, bởi tình cảm của ta không phong phú như của Triệt, trực giác mách bảo ta rằng chắc chắn trong lòng có những việc gì đó thật khó quên, nếu không thì hẳn Triệt không thể có những tiếng đàn sâu lắng đến thế. Đại vương, ta biết trong lòng Người có rất nhiều tình cảm đang bị chôn vùi, đổ vỡ và đang thức tỉnh, xin Đại vương biến những tình cảm đó thành một giấc mơ và truyền lại cho ta và ta hy vọng mượn những tình cảm đó để hủy diệt bức tường than thở.
Tôi đã không phân biệt được Triều Nhai đang đứng ở đâu để nói với tôi nữa, trước mắt tôi đã bắt đầu xuất hiện vô số những con bướm màu xanh lục đang bay lượn, nhưng tôi cũng bắt đầu biến những ký ức của tôi thành giấc mơ. Đó là những ngày tôi cùng sống với Thích, những ngày tôi bế Thích đi trong cõi trần, hình ảnh tôi cứu Thích từ trong Ảo Ảnh Thiên và nụ cười cuối cùng của Thích khi lưỡi kiếm của tôi đâm vào Thích... Sau đó tôi mất tri giác hoàn toàn. Cảm giác đó thật kỳ lạ, giống như bước vào một giấc mơ sâu thẳm, trong giấc mơ đó chẳng có thứ gì cả, tất cả chỉ một màu xanh lam, giống hệt
bầu trời cuối đông đầu xuân ở Vương Quốc Ảo Tuyết vậy.
Khi tôi tỉnh lại, Hoàng Thác đang chữa vết thương cho Phiến Phong, Liêu Tiễn rất yếu ớt ngồi trên mặt đất đang bế Tinh Quỹ còn ngủ say trong lòng, Triều Nhai nằm gục trên mặt đất, dòng máu trắng chảy dài từ khóe miệng xuống đất giống như đống tuyết trắng đã tan chảy. Điệp Triệt ngồi phệt trên mặt đất, hai mắt như vô hồn, trông nàng như già đi vài trăm tuổi, ánh trăng sắc nhọn trong tay Nguyệt Thần đang chĩa thắng vào cổ nàng.
Còn bức thành than thở đã đổ sập, nát vụn, bụi bay mù trời rồi dần dần chìm xuống.
Điệp Triệt lắc đầu nói, không thể được, không thể có một người ở ngoài núi thần Ảo Tuyết lại có thể làm bức tường đổ sập xuống được.
Nguyệt Thần thu tại ánh sáng trong tay và nói xem ra không cần phải giết bà ta làm gì nữa, bà ta đã chết rồi.
Khi rời Phá Thiên Chu Tước, Triều Nhai nói với tôi.
- Thưa Đại vương, thực ra trong truyền thuyết của bộ tộc Vu Lạc chúng tôi, Điệp Triệt là một nữ thần tốt nhất vừa xinh đẹp lại hiền lành, Đại vương, nếu Người tinh thông âm nhạc hẳn sẽ biết được rằng, Người có thể đàn được những khúc nhạc hay nhường ấy tuyệt nhiên không phải là những kẻ có tâm địa độc ác.
Nguyệt Thần nói:
- Vì vậy nên ta cũng không giết nàng. Đại vương, thực ra nàng cũng không dùng thuật ám sát mạnh nhất đối với chúng ta, nếu không thì Liêu Tiễn và Tinh Quỹ đã sớm chết trong tay nàng rồi. Khi tôi thực sự biết nàng mới hiểu rằng thuật ám sát của nàng hoàn toàn chẳng kém gì tôi.
Tôi quay đầu nhìn lại, Phá Thiên thần diệu đã biến mất trong ánh sáng xanh nhạt, tôi biết Điệp Triệt đã thu lại tất cả linh lực của mình rồi, cả cung điện đã biến thành một đống đổ nát và rất hoa lệ, tôi nhìn thấy có nhiều cung nữ, nhạc công từ đó đi ra, tôi biết chắc rằng đó là do Điệp Triệt gọi họ rời bỏ nơi đây. Bởi khi chúng tôi đi qua bức tường đó, Điệp Triệt nói:
- Ca Sách, cung điện này ta không còn cần tới nữa. Bởi ta luôn cho rằng chỉ tình cảm của ta mới là tình cảm vĩ đại nhất trên thế giới, rất nồng nhiệt lại tuyệt vọng. Nhưng ta phát hiện ra có một thứ tình cảm khác hoàn toàn bao trùm lên ta, cho nên ta không cần phải bảo vệ cung điện này làm gì nữa, ta nghĩ có thể ta cũng sẽ xuống trần gian vui vẻ đàn ca, để cho người đời cũng nhớ tới cây đàn ảo điệp của ta, cũng giống như họ đã nhớ về cây đàn vô âm của mẫu hậu Triều Nhai vậy.
Sau đó, tôi nhìn thấy nàng cười, nụ cười ấm áp như đóa hoa nhẹ nhàng bay lên, người đàn bà nghiêng nước nghiêng thành này đã không còn là một Nam phương hộ pháp cao ngạo trùm lên tất cả nữa, mà là một phụ nữ bình thường tay ôm cây đàn gảy những khúc nhạc tình tứ du dương nhất.
Tôi cúi khom người trước nàng, với thân phận một đế vương tôi không biết trước đây trong cuộc đời nàng có một con người như thế nào, con người ấy vội vã đi qua quỹ đạo của đời nàng để rồi sau đó rời xa nàng, nhưng chỉ khoảnh khắc thời gian ngắn ngủi đó có thể làm cho nàng quyến luyến hàng trăm, hàng ngàn năm sau. Điệp Triệt còn cho tôi một giấc mơ, nàng cho tôi biết trong giấc mơ đó có một người như vậy, và giấc mơ đêm đêm của nàng, hàng ngàn năm sau vẫn vậy. Trong giấc mơ đó là một mảnh sân phủ đầy tuyết và hoa anh đào, có gió thổi, hoa anh đào bay lên theo gió, một người xuất hiện trong khung cảnh ấy, nụ cười tươi tắn rạng rỡ, đôi lông mày đen đậm, mắt sáng long lanh.
Người kia đứng trước mặt Điệp Triệt, cúi người xuống mỉm cười với nàng, nụ cười rạng rỡ như vầng dương mới mọc, rồi một trận gió thổi tới, hoa anh đào dưới mặt đất bay tung theo gió, bay lên lưng chừng trời thì biến thành màu đỏ như máu, tóc và tà áo của chàng cũng tung bay phần phật. Cuối cùng bức tranh dừng lại, tất cả dần tan biến như làn sương sớm.
o O o