Vương Phi Của Bạo Vương

Chương 52: Lãnh Như Phong anh trai tên khốn kiếp

Thấy bộ dạng ngơ ngẩn của Ưu Vô Song, khóe môi thiếu niên khẽ cong lên, nụ cười mang ý vị đùa cợt càng thêm nồng, nói: “đúng là một lễ vật thú vị, ngươi định cứ nhìn bổn vương như vậy sao?”

Nhìn thấy nụ cười mang ý vị xấu xa kia, chuông cảm giác trong lòng Ưu Vô Song rung lên báo động, tên này tuyệt đối không phải là tên vô hại, hắn ta nhất định là một con sói đội lốt cừu non!

Lúc này, nàng cuối cùng cũng không bị mĩ sắc trước mặt làm cho ngất đi, nhanh chóng đẩy mạnh cánh tay mà vị thiếu niên đang ôm chặt lấy nàng, căm hận nhìn tên ấy hỏi: “ngươi là ai?”

thiếu niên nhìn Ưu Vô Song cười, nói: “câu này, ngươi không cảm thấy bổn vương nên hỏi ngươi sao? Ngươi không biết bổn vương là ai, sao ngươi thâm dạ (đêm khuya) xông vào phòng ngủ của bổn vương?” 


Nghe thấy lời nói của vị thiếu niên, Ưu Vô Song có chút ngại ngùng cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói: “ta vốn định đến thiện phòng, nhưng ta bị lạc đường.”nói nửa chừng, Ưu Vô Song buông nhanh chiếc áo bào đang quấn qanh người, nhảy sang một bên, dùng ánh mắt không dám tin nhìn vị thiếu niên, nói: “ngươi vừa nói gì? Bổn vương? Đây là thất vương phủ, ngươi rốt cuộc là ai?”

thiếu niên mỉm cười, đáp: “bổn vương tên là Lãnh Như Phong, ngươi nói bổn vương là ai?”

Lãnh Như Phong? Tên vương gia khốn kiếp kia tên là Lãnh Như Tuyết, như vậy, tên Lãnh Như Phong này không phải là…, Ưu Vô Song nhìn chằm chằm Lãnh Như Phong, buộc miệng hỏi: “ngươi là đệ đệ của tên khốn kiếp kia?”

khốn kiếp? Nếu như thất hoàng đệ mà biết có người hình dung hắn như vậy, e rằng sẽ giết người mất!

Lãnh Như Phong nhìn Ưu Vô Song một cái, bất giác trong giật mình, hay cho một nữ tử xinh đẹp!

Nhưng đột nhiên nhìn thấy trên người nàng mặc y phục của a hoàn trong phủ, bất giác cảm thấy có chút nghi hoặc, trong phủ thất hoàng đệ, lúc nào có một a hoàn thú vị như vậy?


đối diện với ánh mắt dò xét của Lãnh Như Phong, Ưu Vô Song cảm thấy mặt có chút nóng, nàng không tự nhiên quay đầu đi, hỏi: “hỏi ngươi sao ngươi không trả lời?”

Lãnh Như Phong thu hồi ánh mắt, cười nhẹ một tiếng, đùa cợt nói với Ưu Vô Song: “bổn vương là ca ca của tên khốn kiếp kia, không phải đệ đệ của tên khốn kiếp.”

“cái…cái gì?’ Ưu Vô Song quay mạnh đầu lại, nhìn Lãnh Như Phong, đưa tay đang khẽ run run, chỉ vào Lãnh Như Phong không dám tin hỏi: “ngươi là ca ca của hắn? Sao có thể như vậy?”

Ưu Vô Song kì thực không dám tin, bởi vì, nam nhân trươc mắt dù có nhìn thế nào cũng giống đệ đệ của tên khốn kiếp kia.”


Lãnh Như Phong không thèm quan tâm đến ngờ hoặc của Ưu Vô Song, mà cười nhẹ một tiếng, nói: “ngươi thú vị lắm, ngày mai bổn vương sẽ bào thất hoàng đệ tặng ngươi cho ta, thế nào?”

Ưu Vô Song nghe thấy, mặt bỗng đen lại: mấy lời này nghe sao mà chói tai thế? Cái gì mà tặng nàng cho hắn? Ưu Vô Song nàng đâu phải là một món đồ?

Nghĩ đến đây, Ưu Vô Song bất giác không vui trừng mắt nhìn Lãnh Như Phong, nói: “ta không phải là món đồ, cái gì mà tặng với không tặng?”

Lời của Ưu Vô Song khiến Lãnh Như Phong khẽ chấn động, hắn ta tuy không tuấn mĩ như Lãnh Như Tuyết, nhưng mà trước giờ rất có duyên với nữ nhân, ở bên ngoài, không biết có bao nhiên nữ nhân vì muốn được nụ cười của hắn ta mà tranh phong giáp khốc, tranh giành kịch liệt, mà giờ đây hắn ta lần đầu tiên muốn giữ một nữ nhân bên cạnh lại bị nữ nhân này không chút do dự cự tuyệt! Hơn nữa nữ nhân này lại là một a hoàn nho nhỏ!